Chủ ý thì là thế nhưng thực hiện thì Hải Hoàng chưa dám làm,hắn vẫn không đủ dũng cảm để dùng dao đâm vào một người.
Bí quá hóa liều hắn đành dùng gậy đánh ngất tên nigger trước.
Nhưng cũng phải mất đến ba gậy Hải Hoàng mới có thể làm cho tên nigger ngất đi.
Còn về phần nữ nhân này,Hải Hoàng thấy cô ta có vẻ không biết phải làm gì và đi đâu,nàng ta lúng túng đi theo Hải Hoàng, nhìn chằm chằm vào việc hắn làm,quả thật có một mỹ nữ như vậy nhìn chằm chằm vào khiến cho hắn không được tự nhiên.
Hải Hoàng lập tức quay người trừng mắt với cô ta,ra hiệu cho cô ta nhanh rời khỏi đây.
Thấy ánh mắt đáng sợ của Hải Hoàng nàng ta cũng giật mình lủi thủi đi ra xa Hải Hoàng một chút,rồi khuất dần trong rừng cây.
Hải Hoàng lúc này cố nén cảm xúc ghê rợn,rạch một dao trên cổ tay của tên nigger,rất nhanh đại lượng máu huyết tràn ra bên ngoài,hắn nhanh chóng lùi ra một chỗ khuất leo lên cây nhằm chờ đợi con mồi.
Nói thì dễ vậy nhưng việc chờ đợi không đơn giản chút nào,lúc hắn sắp hết kiên nhẫn định bỏ về, ngày mai đến xem cái xác tên nigger sau thì lúc này bỗng bụi cỏ phía cách xa cái xác có tiếng loạt xoạt.
Theo con vật dần dần lộ ra khỏi bụi cây,hắn thấy rõ nó là một con hổ,nhưng con hổ này khác với con hổ bình thường ở chỗ là mẹ nó sao hổ có thể to đến thế chứ nó phải to bằng một nửa con voi trưởng thành hơn nữa màu lông của nó đậm hơn con hổ bình thường rất nhiều,cái miệng há ra chảy ra nước miếng ròng ròng nhìn cực kì đáng sợ.
Hải Hoàng ngay khi nhìn thấy nó,hắn lập tức từ bỏ ý định đối kháng với nó,dù sức mạnh của hắn hiện tại vượt xa người bình thường nhưng một táp của con hổ kia đủ cho hắn về chầu ông bà.
Còn về phần dùng súng thì Hải Hoàng đang xem xét bởi vì cứ cho là hắn giết được con hổ thì hiện tại hắn cũng không thể ăn hết con hổ được,hắn phải nghĩ đến phương pháp có thể bảo quản được lâu dài thịt nếu không sẽ quá lãng phí,mà nói là dùng súng để giết hổ thì nghe dễ như vậy,ai có thể đảm bảo là hắn bắn không trượt,mà kể cả là bắn không trượt thì con hổ đó cũng rất có khả năng có thể đổi được mạng với hắn,nói tóm lại là có quá nhiều rủi ro để Hải Hoàng phải mạo hiểm chỉ để giết con hổ đó.
Hải Hoàng hiện tại quyết định từ bỏ con mồi,đợi sau này tìm ra phương pháp tối ưu nhất để bảo quản thịt hắn sẽ quay lại,hơn nữa hắn cũng cần thời gian bố trí thêm một cái bẫy để tránh tổn hao ít nhất có thể,nói chung cần có một kế hoạch kĩ lưỡng thì mới có thể giết được con vật này,không thì chính hắn mới là người “lật thuyền trong mương".
Hải Hoàng lặng lẽ ngồi yên trong chỗ ẩn nấp quan sát đến khi con hổ ăn xong tên nigger rồi ngậm theo cái xác đi nơi khác hắn mới dám đi ra.
Hắn đành ngậm ngùi quay về chỗ ở mà không có thu hoạch gì,khi Hải Hoàng về đến nơi thì sững người.
Nữ nhân kiều mị vừa rồi không biết bằng một cách thần kì nào lại tìm được đến đúng chỗ ở của hắn,đang ngồi bên cạnh cái vali của hắn vội vàng ăn uống.
Thấy cảnh này Hải Hoàng suýt nữa không nhịn được mà rút súng bắn chết nàng ta tại chỗ.
Hắn nhanh chóng tiến lại gần bóp cổ cô ta rồi nhấc lên.
“Muốn chết”,Hải Hoàng biết cô ta không hiểu mình nói gì nên cũng khó xử.
Nuốt đồ ăn của hắn đâu có dễ chết như vậy.
Nữ nhân lúc này cũng không ngừng làm ra dẫy dụa động tác,muốn rời cánh tay Hải Hoàng đi để hít thở nhưng tiếc rằng sức lực hai bên quá chênh lệch,Hải Hoàng ném cô ta xuống,tạm thời không để ý đến mà tra xét xem bên trong vali còn lại những gì.
Nữ nhân sau khi ngã bịch xuống cát,tham lam hô hấp lấy,ánh mắt hoảng sợ,không nhịn được mà chảy ra nước mắt.
Cũng may cô ta là phụ nữ nên sức ăn không lớn,coi như là thực phẩm của hắn mất đi không đáng kể,chỉ mất đi 1 chai nước ngọt và ba bốn loại đồ hộp.
Lúc này Hải Hoàng quay sang nữ nhân,theo phản ứng nàng ta rụt người lại vào một chỗ hoảng sợ nhìn Hải Hoàng.
Nữ nhân lúc này quần áo xốc xếch,một đôi đùi đẹp trắng noãn lộ ra,chiếc cổ áo xẻ sâu khiến hắn nhìn rõ gần hết phần ngực của nàng,cùng với vẻ mặt hoang mang,nước mắt chảy ra nhưng lại không dám khóc to khiến mọi nam nhân đều muốn sinh ra cảm xúc bảo vệ.
Hải Hoàng nhìn một trận hoa mắt chóng mặt,trong lòng thầm mắng chính mình: “Hải Hoàng a,lúc này mà còn tinh trùng lên não,mày phải tỉnh táo một chút".
Hắn cầm con dao lại gần nữ nhân,một tay để con dao lại gần cổ nàng ta một tay viết xuống cát dòng chữ.
“Died"(chết).
Thực ra Hải Hoàng định dọa nàng ta một chút thôi,cũng không nỡ giết nàng,trên nơi đảo hoang này kiếm đâu ra một mỹ nhân như thế này chứ,hắn cũng là một người đàn ông có sinh lí bình thường,hơn một tuần không có mùi của phụ nữ khiến hắn nhịn sắp điên rồi.
Chỉ là muốn cảnh cáo một chút, cho nàng ta biết điều sau này ngoan ngoãn lại,thực phẩm và nước ngọt là do hắn định đoạt.
Hiển nhiên thấy dòng chữ Hải Hoàng viết sắc mặt nữ nhân trắng bệnh đi,run run nói“Tha! tha cho tôi".
Vì bị Hải Hoàng khống chế nên nàng ta cũng không thể làm gì hơn chỉ giám giữ nguyên tư thế ngửa cổ,thần sắc hoảng sợ nhìn hắn.
Hải Hoàng trợn trắng mắt,hắn không nghe lầm chứ nàng ta nói được tiếng Việt.
.