Hải Hoàng nhìn nữ nhân một lát rồi mới lên tiếng.
“Tôi nhìn cô đâu có giống người Việt Nam,mà cô lại nói tiếng Việt nghe ra không khác gì người bản địa,nói cho tôi biết lí do trước".
Nữ nhân vội vàng giải thích với Hải Hoàng.
“Không phải,tôi là người Hàn Quốc,hơn nữa tôi cũng không biết nói tiếng việt,nhưng từ khi tỉnh lại ở nơi này trong đầu tôi lại hiểu và nói thêm được tiếng Việt,tôi cũng không hiểu vì sao lại thế".
“Cô coi tôi là tên đầu đất đấy à,có phải là tôi chưa cho cô cảm giác “đau đớn” nên cô vẫn dám đùa tôi đúng không".
“Anh! anh phải tin tôi,thật sự là như vậy,tôi đang tham gia sự kiện ở một nhà hàng tỉnh dậy thì đã ở đây,hơn nữa cũng đã hai ngày rồi ,vì đói quá nên mới ăn một chút,tôi không biết đó là của anh,tôi sẽ tìm lại thức ăn trả lại cho anh mà”.
Nếu đúng như lời nữ nhân nói thì rất có khả năng tên nigger kia cũng nói được tiếng việt,không thực ra theo trí nhớ của hắn khi người được đưa lên hòn đảo này sẽ biết thêm một loại ngôn ngữ chung,chỉ là hắn không ngờ ngôn ngữ chung đó là tiếng việt,đúng là nữ nhân này không lừa Hải Hoàng.
Hải Hoàng nhìn nữ nhân với ánh mắt nhìn một đứa ngốc.
“Cô,cô trả nó kiểu gì,với bộ dạng của cô ngoài làm bình hoa thì có thể làm gì được hơn nữa cô có biết đảo này là đảo hoang không đến hiện tại tôi còn chưa thể tìm ra được nguồn thực phẩm chứ đừng nói là cô".
Bị Hải Hoàng nói như vậy,nàng cũng đỏ mặt nhưng cũng cố gắng phản biện lại.
“Anh đừng có mà coi thường tôi như thế,đợi ngày mai trời sáng tôi sẽ chứng minh cho anh biết".
Hải Hoàng cười lạnh.
“Hừ,cô còn giám mạnh miệng,được tôi không cần cô phải trả số đồ ăn đó,cô có giỏi thì tự tạo ra lửa cho tôi xem,đây là điều cơ bản nhất của việc sinh tồn trên nơi này đấy".
“Đơn giản thôi,tôi cũng xem qua không ít mấy chương trình sinh tồn kiểu này đâu anh chờ tôi một lát".
Hải Hoàng trong lòng âm thầm đắc chí,bật lửa hiện tại hắn giấu trong người nàng vẫn chưa biết,đến lúc nữa để xem nàng làm thế nào để tạo ra lửa,vẻ mặt lúc đó của nàng chắc chắn sẽ rất đặc sắc.
Nữ nhân cũng giống với Hải Hoàng cũng làm theo cách của hắn lúc đầu để tạo ra lửa,có điều nàng ta loay hoay mãi vẫn không có động tĩnh gì,bàn tay nàng xưng phồng lên thỉnh thoảng xoay que còn tuột ra nhìn khá chật vật.
Đến khi nữ nhân đã không cầm nổi que gỗ nữa,mới đưa ánh mắt như biết lỗi cầu khẩn nhìn về phía Hải Hoàng.
Hải Hoàng như đã biết trước kết quả, liền lôi bật lửa ra đốt lên một cái.
Nàng ta há hốc mồm nhìn Hải Hoàng,biểu cảm có bao nhiêu đặc sắc liền có bấy nhiêu,uất ức nói.
“Anh! đồ thần kinh,anh đùa giỡn với tôi vui lắm à,tôi tưởng anh giỏi lắm hóa ra là có cái bật lửa"Hải Hoàng không biết xấu hổ,vẻ mặt chính trực nói.
“Hừ đó chỉ là trừng phạt nhỏ cho cô thôi,sau này nếu cô muốn ở lại chỗ tôi phải nghe theo lời phân phó của tôi".
Nàng chu mỏ lên nói.
“Được,nhưng mà anh không được có những yêu cầu quá đáng".
Hải Hoàng cười khổ,nếu tôi muốn làm gì với cô thì tôi đã làm lâu rồi,còn đợi cô nhắc à?“Từ giờ nếu cô có thể tìm được nguồn thực phẩm thì số đó toàn bộ là của cô,nhưng nếu chúng là của tôi mà cô muốn có thì cô phải nghe theo sự phân chia của tôi,ví dụ như đồ ăn trong vali này tôi muốn chia cho cô như nào là quyền của tôi cô hiểu chứ".
“Hiểu rồi,nhưng tôi thấy chúng ta có lửa mà sao không thử làm một tín hiệu cầu cứu nào đi ,anh định ở nơi này mãi hả”.
Hải Hoàng thầm nghĩ “Cô tưởng tôi ngu hả,làm được thì tôi đã làm lâu rồi,đây là thế giới song song,tôi và cô đang bị nhốt ở nơi đây,có một ngàn cái tín hiệu cầu cứu cũng như không".
Suy nghĩ là như vậy nhưng Hải Hoàng cũng không thể trực tiếp nói ra được,hắn trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng.
“Cô đừng hi vọng vớ vẩn nữa,nơi này không thể xác định được vị trí hơn nữa cô nghĩ rằng với một chuỗi sự kiện kì quái như vậy ,cô nghĩ rằng còn có thể về được sao,ngoan ngoãn sống tiếp trên đảo chờ đợi đi".
Qua một hồi trò chuyện nữa đại khái hai người đã hiểu thêm về nhau.
Buồn cười nhất là nàng ta đã 25 tuổi,hơn Hải Hoàng đến bốn tuổi.
Còn về tên của nàng thì hắn chưa hỏi nàng đã giới thiệu cho hắn.
“Siyoung- beak-siyoung"Sau khi biết được tuổi của Hải Hoàng,nàng ta còn cười trộm hắn,nói hắn nãy giờ chỉ làm ra vẻ,hóa ra là một ông cụ non.
Cảm giác này quả thật không dễ chịu một chút nào,nhưng Hải Hoàng cũng không thể phản biện gì,sự thật đúng là hắn nhỏ tuổi hơn thật.
“Được rồi cô ngủ đi,ngày mai còn nhiều việc phải làm đấy".
“Này,nhóc muốn bắt phụ nữ phải ngủ trên cát hả,bảo sao đến giờ này vẫn còn độc thân".
Đổi giọng cũng nhanh thật, Hoàng không muốn chấp nhặt với nàng liền bế nàng lên nằm chung với hắn.
“Này! đừng có làm loạn,cậu muốn làm gì tôi chứ ,đã thỏa thuận là không làm gì quá đáng mà".
Siyoung tức giận,nhìn Hải Hoàng với ánh mắt ghê tởm,quát nói.
“Cô có im đi không,cô muốn bị côn trùng cắn à,hay rắn cắn,giường thì chỉ có một tôi cũng không muốn trên cái nơi này xảy ra bệnh gì đâu".
“Nhưng.
.
” Siyoung chưa nói hết câu đã bị Hải Hoàng ngắt lời.
“Cô còn giám nói nữa,tôi lột sạch quần áo của cô,hãm hiếp cô luôn".
Nói xong thì nàng cũng im bặt,tùy theo ý hắn.
Thật ra Hải Hoàng đã uống bình chất lỏng màu xanh rồi,hắn giờ có thể xảy ra bệnh gì chứ hoàn toàn là lấy cớ chiếm tiện nghi.
.