Sau hơn hai tuần trên đảo cùng với đám đồ hộp khô khan thì hôm nay Hải Hoàng mới được nếm lại mùi thịt,mặc dù chúng rất nhạt nhẽo,do không có gia vị nhưng hắn giám khẳng định đây là bữa ăn ngon nhất mà hắn từng ăn.
Hải Hoàng không để ý nhiều đến vấn đề hình tượng hắn một ngụm nuốt hết phần nội tạng vừa nấu chín,từng miếng lớn gặm lấy phần đùi.
Siyoung thì ngược lại nàng mặc dù đói,nhưng cũng không đến mức thô kệch như Hải Hoàng,nàng từng miếng từng miếng nhỏ ăn,Hải Hoàng lúc này đã ăn đến căng phồng bụng,nhàm chán mà nhìn Siyoung ăn,hắn lại nảy ra chủ ý muốn trêu trọc nàng.
“Hình như tôi chưa có nói là cô được ăn đám thịt này đúng không".
Siyoung đang ăn mà khi nghe câu nói của Hải Hoàng cũng phải dừng lại,nuốt nước miếng nói nói.
“Nhiều như vậy,một mình cậu có thể ăn hết à,tôi cũng là không muốn lãng phí thịt thôi".
Hải Hoàng nhếch mép,cười nói.
“Trên đời này làm gì có cơm trưa miễn phí,muốn ăn đồ ăn của tôi mà nói thì phải trả giá đắt”.
Siyoung có chút thẹn thùng nói.
“Hai ta lúc này cũng tính là bằng hữu rồi,sao có thể tính toán chi li thế chứ".
Hải Hoàng không ngờ nàng cũng có phần điêu toa như vậy,từ lúc nào mà hắn với nàng đã thành bằng hữu rồi.
Siyoung trong lòng khinh thường hắn.
“Hừ,muốn đấu với chị đây,về học thêm vài năm nữa đi".
Nữ nhân quả là trời sinh diễn kĩ,đáng thương cho hắn còn là một tiểu nam hài,chưa hiểu gì về phụ nữ cả.
Hải Hoàng cũng không làm phiền Siyoung nữa lại quay ra luyện tập theo lịch trình thường ngày,đến hôm nay cơ thể hắn đã có những thay đổi rõ rệt.
Thân hình cường tráng hơn rất nhiều,một quyền ra đã có thể tạo ra một vết lõm trên thân cây.
Hắn tính rằng ngày mai bắt đầu đi chặt cây,kiến tạo một tòa nhà,sau này nếu chẳng may có thêm một đại mỹ nữ đi lạc lúc đó chẳng phải là lại theo đúng kịch bản của mình đặt ra hắc hắc,giúp đỡ nàng,cho nàng những thứ tốt nhất trong hoàn cảnh này,không chừng nàng sẽ cảm động mà lấy thân báo đáp cho hắn.
Nghĩ đến đây hắn nở một nụ cười rất đê tiện,mơ màng về một cuộc sống thổ hoàng nơi hoang đảo.
Nụ cười của Hải Hoàng rơi vào mắt Siyoung bên cạnh khiến nàng càng thêm cẩn trọng với hắn,quyết định nhất định phải giữ khoảng cách với Hải Hoàng không được để hắn quá lấn át mình,nếu không chẳng may bị hắn “làm thịt" lúc nào cũng không biết.
Sau khi ăn xong.
Hải Hoàng nhìn sắc trời trời đã bớt chói chang,hắn phi nhanh ra biển,nhảy thẳng xuống lặn một hơi thật sâu,một lúc sau mới trồi lên,nhìn về phía xa,suy đoán rằng có lẽ việc rời khỏi đây là không thể nào,chi bằng thuận theo mà làm.
Nếu như ở thế giới hiện đại lúc trước,hắn làm sao có thể tiếp xúc được mỹ nhân như này chứ,vì thế Hải Hoàng cũng lên một kế hoạch biến Siyoung thành nô lệ cho hắn,không sai là nô lệ.
Thật ra Hải Hoàng bề ngoài nhìn tuấn tú lịch sự,nhưng bên trong hắn là một kẻ ích kỉ,tàn ác,háo sắc,nói thẳng ra là một tên chỉ vì lợi ích mà làm,tham tài háo sắc,nếu Siyoung không xinh đẹp hắn đã một đao giết chết nàng cũng với tên nigger rồi.
Tính cách như vậy hoàn toàn không thể để lộ ra bên ngoài khi còn ở thế giới kia,nhưng khi tại nơi này Hải Hoàng hoàn toàn có thể thỏa mãn dục vọng của mình,Hải Hoàng vẫn chưa trực tiếp đè Siyoung ra hãm hiếp bởi vì dù gì chính hắn cũng là một thanh niên của hiện đại thời đại,chịu đến văn hóa tốt đẹp cùng tân tiến giáo dục,đương nhiên vẫn giữ được mặt mũi cùng phong độ,hiểu được kiềm chế,nhịn được thú tính,chỉ là không biết nó có thể kéo dài bao lâu! ! ! Đến tối Hải Hoàng đi qua đi lại xem xét,nên dựng nhà như thế nào,hơn nữa hắn đang tính đến chuyện nên tìm kiếm mấy cái vali còn lại xem đã có người đoạt được chưa.
Nếu không có người đoạt được thì quá tốt,còn nếu bị đoạt được rồi thì Hải Hoàng ít nhất cũng xác định được có bao nhiêu kẻ trên đảo có súng,và dao.
Chất lỏng màu xanh và tím thì càng nguy hiểm hơn,nhưng khả năng đó thì rất ít xuất hiện vì chúng là vật phẩm cực hiếm,tỉ lệ có trong vali là cực thấp,Hải Hoàng khá phân vân không biết làm việc nào trước,nếu dựng nhà gỗ thì sẽ tốn rất nhiều thời gian của hắn,còn nếu không tìm kiếm vali thì hắn thật sự không yên tâm.
Mà hòn đảo này đâu có nhỏ,nó có diện tích ngang bằng một thành phố cỡ trung,Hải Hoàng nếu đi bộ không biết ngày tháng năm nào mới tìm ra.
Lúc này Hải Hoàng nảy ra một chủ ý,vì không muốn Siyoung chú ý,hắn lấy cái vali rỗng cũ ra ném đến một nơi khá xa trong rừng,ra lệnh cho đám dã thú nếu nhìn thấy vật phẩm tương tự như thế này thì lôi nó về đây cho mình,cũng chỉ ra lệnh như vậy thôi,còn không biết đám dã thú có đủ thông minh để làm được yêu cầu của hắn không.
Hải Hoàng quay lại nơi ở,nằm gác chân ăn thịt nướng,nhởn nhơ nhìn Siyoung đang tập trung làm một cái giường đơn giản, nàng làm rất vụng về hơn nữa nhìn nàng làm mà xây xát hết tay ngọc,Hải Hoàng nhìn mà không nỡ(không nỡ ở đây là không nỡ ngủ một mình nhé),loại này việc làm tốn thể lực làm sao mà nàng có thể làm tốt được.
Siyoung nhìn thấy Hải Hoàng nhởn nhơ,nội tâm phẫn nộ cùng ủy khuất bùng lên.
Nàng tức giận toàn thân phải run run lên.
“Hải Hoàng,cậu còn không biết xấu hổ,để cho phụ nữ như tôi làm việc này”.
Lại giám nói tôi có biết xấu hổ hay không?.
Được lắm vốn dĩ chưa muốn ăn cô,lúc này cho cô biết thế nào là ác mộng.
Hải Hoàng mặc dù háo sắc là thế nhưng hắn cũng không tính làm cái trò bá vương ngạnh thương cung với Siyoung,hắn đang có quá nhiều thứ có thể khiến nàng ngoan ngoãn,như vậy từng bước từng bước một đùa giỡn nàng mới khiến Hải Hoàng thỏa mãn được.
Trên đảo hoang này,nếu như bảo nữ nhân như nàng không sợ rắn đánh chết Hải Hoàng cũng không tin.
Nghĩ là làm Hải Hoàng ra lệnh cho vài con rắn bò lại gần chỗ hắn nằm chờ chuẩn bị phục mệnh.
.