Hoang Đảo Chúa Tể


Hải Hoàng đợi một lúc,hắn cảm giác được đám rắn đã tiến đến gần chỗ của mình rồi,nhưng hắn tất nhiên là ra lệnh cho đám rắn không có độc,không lúc nữa nếu là rắn độc cắn nàng sau đó hắn cứu nàng kiểu gì.

Hải Hoàng ngồi dậy,nói với Siyoung.

“Cô ra bên kia lấy cho tôi ít dây leo,tôi giúp cô làm giường được chứ".

Siyoung cảm thấy tên này từ lúc nào mà trở nên tốt vậy,mặc dù có chút nghi ngờ nhưng cũng vui vẻ làm theo.

Đợi đến khi Siyoung vừa đi đến,nàng đang loay hoay nhặt dây thì Hải Hoàng ra lệnh cho đám rắn đó bò ra cắn nàng.

Đám rắn bò ra từ bóng tối chui ra làm cho Siyoung giật mình,nàng bị dọa đến té trên cát vội vàng hét lớn với Hải Hoàng.

“Rắn,có rắn,cậu mau đuổi chúng nó đi.

.

”.

Chưa nói hết câu Hải Hoàng ra lệnh cho một con rắn không có độc cắn vào chân nàng một cái rồi bò đi.

Hải Hoàng cảm thấy mình càng ngày càng giống một tên ngụy quân tử rồi,trò tiểu nhân như vậy mà cũng nghĩ ra.

Hải Hoàng vội chạy đến đã thấy nàng hai tay ôm vết thương,nàng khóc.

Hải Hoàng cảm thấy có mùi kì lạ,thấy được phía dưới nơi nàng ngồi đã ướt một điểm.

Nàng sợ đến mức mà tè ra.

Hải Hoàng nói.

“Cầu tôi,tôi có thể cứu cô"Siyoung trong lòng ủy khuất,tưởng như vừa mới quật khởi thì đã bị con rắn vô tình phá hủy,nàng ủy khuất khóc ròng nói.

“Hải Hoàng cậu mau cứu tôi,tôi không muốn chết,tôi không muốn bị tiểu xà cắn chết ô! ô”.

Lúc này thì tôn nghiêm tính là thứ gì chứ,Hải Hoàng lại gần nàng,bế nàng lên đi về chỗ ở đặt lên giường,hắn lấy ra ít thuốc men và một ít dụng cụ y tế,gọi là đang tính làm màu mè một điểm chứ thực chất nàng có bị rắn độc cắn đâu.

“Chịu đau một chút".

Hải Hoàng bôi thuốc tê lên xung quanh vết thương của nàng dùng dao hơ nóng,cầm chặt chân nàng không cho nàng dẫy dụa rồi rạch một đường thật nhỏ,sau đó hút chất độc y như hắn thấy trong phim ngày xưa hay làm,Siyoung nhìn thấy dao tâm lí đã sợ hãi rồi còn hơ trên lửa nữa thì nàng trực tiếp hai tay ôm mặt không giám nhìn đến lúc bị Hải Hoàng dùng rao rạch một đường nhỏ thì chỉ cắn răng kêu lên một tiếng.

Xong xuôi,Hải Hoàng băng bó lại cho Siyoung bảo nàng uống vào hai viên thuốc,nói là giảm bớt sưng cho vết thương,mà thật ra đấy là thuốc bổ thôi.

Bước đầu coi như đã thành công từ giờ giảm lượng thức ăn của nàng cho nàng cảm nhận được tuyệt vọng lúc đó không cần hắn phải làm gì chỉ cần ngồi yên chờ nàng cầu hắn là xong.

Nhưng cũng phải nói rằng kiến thức cơ bản về động vật của Siyoung cũng quá kém đi,rắn độc cùng không có độc khi cắn nàng lại không thể phân biệt được ra,dọa nàng đến mức phải mất mặt như vậy,nhưng như thế cũng tốt,hiệu quả đạt mức mong muốn của Hải Hoàng.

“Cô nghỉ ngơi đi,không còn vấn đề gì đâu".

Đáng thương Siyoung còn thay đổi cách nhìn về Hải Hoàng,lí nhí nói một câu cảm ơn với hắn.

Hôm sau Hải Hoàng bắt đầu vào công việc dựng nhà,không thể không nói việc chặt cây và vác chúng về tốn rất nhiều thể lực,chính vì vậy lượng thực phẩm hắn tiêu thụ cũng theo đó mà hao tổn,cả nước ngọt cũng vậy,rất may là vài hôm trước mới mưa một lần,hắn cũng hứng được khá nhiều nước ngọt để lại.

Trái ngược với Hải Hoàng,Siyoung nàng lại không tiện đi lại,Hải Hoàng lấy lí do mình phải dựng nhà cần rất nhiều thức ăn để bổ xung mà cắt giảm phần của nàng.

Thật ra nàng cũng rất cố gắng tìm kiếm nước ngọt và thức ăn,không muốn ỷ lại vào Hải Hoàng nhưng đều không thành công,một phần vì nơi này là hoang đảo,một phần vì Hải Hoàng đã nhúng tay,ra lệnh cho đám động vật tránh xa nơi này! ! !.

.

Lại qua hai ngày.

Mặc dù tạm thời chưa thể hoàn toàn hoàn thiện nhà gỗ,nhưng ít nhất Hải Hoàng cũng đã có một phòng để tạm thời nghỉ nghơi,một phần bởi vì buổi tối nằm bị gió thổi bay cát lên mặt rất khó chịu,hai là nó cũng nằm trong kế hoạch biến Siyoung thành nô lệ cho hắn.

Hải Hoàng nằm ở trong phòng vắt chân nhìn ra phía ngoài,hắn rất an nhàn,nhưng Siyoung thì khẳng định mất ngủ.

Siyoung hai tay ôm đùi,thỉnh thoảng lại ném chút cỏ tươi vào đống lửa nhằm tạo ra khói đuổi muỗi cùng côn trùng,rồi lại ngẩn người nhìn đống lửa.

Ủy khuất.

Rõ ràng là có đồ ăn cùng nước ngọt,hết lần này tới lần khác chính là không cho nàng,không những không cho nàng,còn để cho nàng trông mà thèm.

Siyoung cầm nhánh cây trên mặt đất vẽ vòng tròn nguyền rủa Hải Hoàng,ngoài miệng lẩm bẩm không ngừng mắng hắn,nhưng dù sao cũng là hoang đảo,nàng mặc váy,lộ ra đùi cùng cánh tay,nàng hun khói không có hiệu quả bao nhiêu,toàn thân nàng đều bị muỗi cắn đau ngứa,cực kì khó chịu.

Chẳng lẽ chính mình phải đi cầu xin Hải Hoàng,để cho bản thân ngủ cùng hắn?Siyoung quay đầu nhìn một chút phòng gỗ,hung ác nhẫn tâm nghĩ.

-Tôi coi như bị muỗi đốt chết,bị rắn cắn chết,cũng không đi cầu xin cậu.

Nhưng khi Siyoung nghĩ đến chính mình nữ nhân xinh đẹp ở bên ngoài bị muỗi đốt,mà cái kia súc sinh nam nhân thế mà an ổn trốn ở trong đó ngủ,trong lòng nàng liền cực độ không công bằng.

Dựa vào cái gì.

Chẳng lẽ cậu ta liền không có chút thương hoa tiếc ngọc sao?Siyoung lại đem Hải Hoàng mắng ác độc mấy phần,thế nhưng là mắng ở trong lòng,nàng cũng không dám ở trước mặt Hải Hoàng mắng ra.

Mà lúc này,Siyoung lại nhìn thấy được xa xa trên mặt đất,có rất lớn một con rắn đang chậm rãi hướng về nàng phương hướng bò tới.

Rắn,Siyoung nàng vốn dĩ rất sợ rắn,mặc dù con rắn kia chỉ bò ngang qua,nhưng Siyoung vẫn bị dọa đến toàn thân run rẩy sắc mặt trắng xanh.

Thậm chí,nàng dám khẳng định,nếu như con rắn này tới gần một chút,nàng tuyệt đối sẽ sợ tè ra quần.

Điểm này cũng không phải nói quá,nhất là trong hoàn cảnh hoang đảo sinh tồn thế này,nhìn thấy đáng sợ như vậy con rắn lớn,Siyoung bị dọa đến ý thức rối loạn.

Nàng bị sợ đến sắp khóc,bị muỗi cắn nàng có thể chịu được,nhưng rắn lại khiến cho nàng sợ hãi là không có cách nào khắc phục,nàng tuyệt vọng.

Bây giờ Hải Hoàng phòng gỗ chính là nàng duy nhất có thể nghĩ đến.

Rất dễ khiến Hải Hoàng hiểu lầm,tạo cơ hội cho hắn tiếp cận mình!.

.

Siyoung không quan tâm.

Trong đầu nàng lúc này chỉ muốn né tránh rắn.

Siyoung thẹn thùng đi tới trước phòng gỗ thẹn thùng nói.

“Cậu có thể cho tôi đi vào có được hay không? Tôi vừa nhìn thấy một con rắn lớn! tôi thực sự rất sợ rắn! ”Hải Hoàng nhíu mày nói.

-Cô cũng buồn cười thật đấy,làm thêm một cái giường,giờ lại muốn ngủ cùng tôi?Cũng không phải lần đầu tiên cầu xin hắn,trong hoàn cảnh này liêm sỉ tính là cái gì,biết rõ cái này đáng ghét thằng nhóc muốn khi dễ mình,Siyoung trong lòng phát cáu,bên ngoài giả bộ khóc ròng nói.

“Đúng vậy,tôi muốn cùng cậu ngủ chung.

Hải Hoàng nhếch miệng lên,mở ra cửa gỗ,Siyoung uyển chuyển thân thể liền tiến vào bên trong! ! ! ! Siyoung tại một đêm dài vùng vẫy nội tâm,quyết định không thể bỏ cuộc,nàng nhớ lại lúc trước kiến thức xem được trên ti vi về hoang dã cầu sinh kỹ năng,cho nên nàng quyết định tiến vào rừng mạo hiểm tìm kiếm thức ăn,nhưng để nàng thất vọng là ngoài cây cối cùng côn trùng ra,thật sự vẫn không có những thứ gì khác.

Siyoung tuyệt vọng,không có thu hoạch trở về,đã hai ngày nàng không ăn cái gì.

Siyoung lúc này đã đói đến hoa mắt,khát khô cổ họng,van nài nói.

“Cho tôi một điểm nước ngọt được chứ,tôi thật sự rất khát".

Hải Hoàng thẳng thừng từ chối.

“Không được,cô tưởng cô là mẹ tôi à,tôi không có nhiệm vụ phải phục vụ cô,muốn có nước ngọt cô phải tự kiếm lấy".

Siyoung ủy khuất giải thích,quệt miệng nói.

“Cậu sao có thể ích kỉ như thế được,chỉ một chút nước thôi,cậu cũng thấy đấy tôi đã rất cố gắng nhưng hình như nơi đây đâu có nguồn thực phẩm,khả năng chỉ có mỗi một con dê thì bị cậu giết rồi".

Hải Hoàng thầm nghĩ:tất nhiên là cô không thể tìm được rồi,tất cả mọi thứ xung quanh đây là tôi điều khiển,tìm được mới là lạ đó.

“Cô hiểu vì sao tên nigger kia lại muốn cô trở thành thức ăn rồi chứ,bây giờ nếu cô muốn có được nước ngọt và thức ăn phải có thứ gì đó có giá trị ngang với chúng để trao đổi".

Nói đến đây Siyoung cũng hiểu hắn muốn gì,nàng cắn răng không nói,nội tâm của nàng cực kì rối loạn nếu không ăn uống nàng sẽ chết,còn nếu liệu cho hắn rồi,nhỡ hắn trở mặt không cho nàng ăn uống thì sao.

Hải Hoàng giống như nắm chắc trong tay phần thắng,từ tốn nói.

“Cô cứ từ từ mà suy nghĩ ,tôi không muốn ép buộc người mà họ không muốn".

Không ép buộc,đúng là không biết xấu hổ khi nói ra những lời như vậy.

“Nếu tôi cho cậu rồi,cậu hứa là sẽ cho tôi ăn uống chứ”.

Hóa ra là nàng còn lo lắng sợ hắn quỵt nợ a.

“Yên tâm đi ,nếu cô đã là nữ nhân của tôi rồi,chắc chắn tôi sẽ không bạc đãi cô,nói thật nếu tôi muốn với tình cảnh hiện tại cô còn có thể đàm phán với tôi sao,hơn nữa cô cũng đâu có lựa chọn nào khác".

Siyoung nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ tức giận nói,không một chút kiêng kị mắng Hải Hoàng.

"Cậu thật đúng là có ý đồ với tôi,khi lần đầu tiên gặp cậu tôi đã có cảm giác cậu là một người thô tục,ăn mặc thì không ra làm sao,đôi mắt thì hư hỏng nhìn loạn,thực sự khiến cho người ta chán ghét,bây giờ mới thấy cậu thật không phải thứ tốt đẹp gì,lợi dụng đồ ăn cùng nước uống muốn thân thể của tôi".

Thật đúng là không thể chông mặt mà bắt hình dong.

Mẹ kiếp,nghe những lời này của Siyoung, Hải Hoàng cũng không thể không tức giận,hóa ra lúc nói chuyện với Hải Hoàng,cô ta đều lịch sự tươi cười,nhưng trong lòng sớm đã không coi hắn ra gì,Siyoung sớm đã nhìn ra ý đồ của hắn,nãy giờ đều là thăm dò chính bản thân mình.

Đúng là nữ nhân xinh đẹp cùng có thân phận thì có tư cách này,nhưng đây là hoang đảo không phải thế giới kia của cô,Hải Hoàng trong lòng cười gắn,không nhanh không chậm nói.

"Tùy cô suy nghĩ thế nào,tôi không muốn để ý,tôi chỉ cần biết là cô có hay không đồng ý"Mặc dù lời nói của Hải Hoàng hơi khó nghe, nhưng đó là sự thật,Siyoung vạn phần trong lòng không muốn nhưng không thể làm gì hơn là cắn răng đồng ý với hắn.

“Tôi không muốn nữ nhân của mình bị đói,cô mau ăn uống đi xong thì tôi sẽ “ăn cô".

Siyoung nước mắt tràn ra,khuất nhục mà ăn uống,nàng cố gắng ăn chậm hết mức có thể,chỉ mong trì hoãn được càng lâu thì càng tốt.

Buổi tối Hải Hoàng ôm thân thể kiều nộn của nàng trong ngực mà sờ soạng,hít ngửi mùi trên da thịt,cơ thể nàng.

“Chúng ta bắt đầu được chứ".

Siyoung đỏ mặt,quay đầu sang một bên mặc kệ hắn sờ loạn cơ thể không trả lời.

Hải Hoàng sau một màn dạo đầu có phần hơi thô lỗ thì hắn cũng đã không nhịn được nữa đè nàng lột sạch quần áo ra mà bắt đầu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui