Hoàng Đạo Hoàng triều năm thứ mười hai.
Sau khi Tiên đế băng hà , chiếu theo thánh chỉ, Thái tử Thiên Yết trở thành người kế vị ngai vàng, lấy niên hiệu là Thiên Vương, thay Tiên đế tiếp quản triều chính.
Các hoàng tử khác cũng được phong Vương, ban bổng lộc,đất đai.
Nửa năm sau - tại Ngự thư phòng
" Hoàng thượng, giờ đây người đã tiếp quản triều chính, đến lúc phải lập phi rồi!" - Một nam nhân mặc bạch y, tay cầm ly trà đưa lên miệng nhấp, dáng vẻ cao quý mà nhàn nhã nói.
" Tam ca, trẫm không phải đã nói qua rồi sao? Khi không có ai thì hãy xưng hô như trước!'' - Nam nhân ngồi sau bàn, mắt nhìn đăm đăm vào tấu chương, không hề ngẩng đầu lên. Hắn một thân long bào rực rỡ, khí phách hơn người.
'' Tứ đệ, ta cũng muốn là đệ sớm lo chuyện hậu cung. Đệ lên ngôi cũng đã được nửa năm, mà hậu cung vẫn chưa có chủ. Các quan trong triều cũng dâng không ít tấu chương tiến cử Tân Hoàng Hậu, còn có Cự Giải...'' - Nói tới đây Ma Kết khựng lại.
Thiên Yết buông tấu chương sang một bên, con người khẽ động, không thể nhìn ra được biểu tình của hắn như thế nào. Cự Giải là một nữ nhi của Tể tướng quá cố, cũng sớm mồ côi mẹ từ nhỏ. Nàng dung nhan xinh đẹp, cầm - kỳ - thi - họa đều tinh thông, lại thi thư đạt lễ, hiền hậu ôn nhu. Tể tướng là ân sư của hắn, trước lúc lâm chung đã tha thiết mong hắn thay người quan tâm chăm sóc nàng.
'' Ừm... có lẽ đã đến lúc!''- Thiên Yết hơi gật đầu, nhưng tạm thời không muốn đi sâu vào chuyện này, hắn đứng dậy, lên tiếng.
'' Đến đây, chơi cờ với trẫm!''
Ma Kết theo Thiên Yết rời khỏi Ngự thư phòng, đến đình nghỉ chân tại hồ nước nhỏ. Hai nam nhân dung mạo khí chất đều hơn người, gạt bỏ nỗi buồn phiền, lo toan trong lòng, chìm đắm trong từng bước cờ tạo nên một khung cảnh yên bình nà ngỡ như không tồn tại chốn nhân gian.
Phủ Vinh Xuân - một huyện nhỏ gần kinh thành
'' Song Ngư tỷ, chờ muội với!''- Một cô gái ước chừng mười lăm, mười sáu í ới gọi, không ngừng chạy theo nữ tử phía trước.
'' Bảo Bảo ngốc, chân muội ngắn như vậy, sao mà theo kịp tỷ!''- Cô gái tên Song Ngư quay đầu lại nói, tay cầm sợi dây buộc con diều đang bay trên cao, vẫy vẫy tỏ ý trêu trọc.
Bảo Bình vấp chân, ngã nhào, khuôn mặt đáng yêu lấm lem đất, khóe mắt xinh đẹp ứa lệ.
'' Huhuhu, Song Ngưu tỷ, ăn hiếp muội, diều là do muội làm, tỷ thật quá đáng quá đi!!!''- Bảo Bình hai tay đấm bình bịch xuống đất, miệng gào to ăn vạ.
'' Ấy ấy, muội còn khóc là tỷ lập tức khóc theo đó!''- Song Ngưu chạy lại, không dỗ dành, không đỡ Tiểu Bảo đứng dậy mà ngược lại còn '' đe dọa''.
Bảo Bình lập tức ngậm chặt miệng. Thôi đi, nói về khóc ai bằng Song Ngư chứ, tỷ ấy khóc ba ngày ba đêm còn không biết "mệt" là gì, dù sao cũng chỉ là một con diều.
"Bỏ qua cho tỷ lần này!" - Bảo Bình bĩu môi nói, hai má phúng phính đáng yêu.
"Tiểu Bảo Bảo ngoan!" - Song Ngư cười, vẻ mặt đắc ý.
"Hai muội này, đều lớn cả rồi, sao cứ cư xử như con nít vậy?" - Một cô gái mặc bộ đồ màu lam đi tới, cử chỉ nho nhã, đoan trang, vừa nhìn đã biết nàng là con nhà gia giáo, có lễ nghĩa.
"Xử Nữ, tỷ đến hồi nào vậy?" - Bảo Bình cười tít mắt chạy tới.
"Tỷ có việc ra ngoài, sẵn tiện ghé đây thăm hai muội" - Xử Nữ ôn nhu nhìn Bảo bình, nhẹ nhàng đáp.
"Tỷ xem, con diều này là do Bảo Bảo làm đấy!" - Song Ngư chỉ con diều trên cao, giọng không dấu nổi tự hào.
"Bảo Bảo thật giỏi nha!" - Xử Nữ xoa đầu Bảo bình khen ngợi.
Xử Nữ vốn là con một, mẹ nàng là chị em ruột với mẹ của Song Ngư và Bảo Bình, từ nhỏ các nàng vốn rất thân với nhau.
Ba tỷ muội cùng đùa nghịch với con diều, tiếng cười trong trẻo vang lên trên bãi cỏ.
...............................................................................................
"Nhị ca, Ngũ ca, các huynh đừng "cám dỗ" ta nữa!" - Tiếng kêu bi thống từ miệng một nam tử vang lên.
"Lục đệ, không phải đệ nói thích kiếm trò gì chơi sao? Chỗ này có nhiều trò hay lắm!" - Ngũ vương gia Song Tử lên tiếng đáp, nụ cười nửa miệng trên khuôn mặt anh tuấn trông "sở khanh" vô cùng.
"Nói dối, ta mà tin huynh thế nào cũng bị Tam ca giáo huấn một trận!" - Lục vương gia Nhân Mã vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi ma trảo của hai vị ca ca.
"Đừng lo, có Nhị ca võ nghệ cao cường bảo vệ đệ đệ yêu quý đây!" - Nhị vương gia Sư Tử vỗ ngực tự tin nói.
Thế là bất chấp Nhân Mã kêu la gào thét, Song tử và Sư Tử mỗi người nắm lấy một tay hắn, lôi xềnh xệch vào Lạc Hồng Lâu. Thân ảnh ba người biến mất sau cánh cửa kỹ viện nổi tiếng nhất nhì kinh thành.
Hồng nương - Tú bà của Lạc Hồng Lâu, năm nay ước chừng bốn mươi tuổi, dang người mập mạp, khuôn mặt phấn son quá độ, trắng bệt như bôi sáp, tay phe phẩy chiếc quạt tròn, môi đỏ trót niềm nở ra tiếp đón ba vị "khách quý".
"Ây da, đúng là "rồng đến nhà tôm", Lạc Hồng Lâu thật vinh hạnh đón tiếp ba vị Vương gia. Mời mời!... Hồng nương có dành sẵn phòng sang trọng nhất cho các ngài đó!"
Từ lúc ba người bước vào đại sảnh của Lạc Hồng Lâu, mọi con mắt đều đổ dồn về họ, ghen tị có, ngưỡng mộ cũng có. Ây da, đẹp trai quá cũng là tội mà! Theo sự dẫn dắt của Hồng nương, hai người song Tử và Sư Tử nhanh chóng lên lầu, không quên kéo theo Nhân mã mặt mũi méo xẹo cùng ánh mắt hoang mang.
"Không xong rồi, Tam ca mà biết thì ta chết chắc! Lão Thiên à, ta đắc tội gì với người???" - Nhân Mã thầm than. Nhưng kể cả hắn có kêu to, lão Thiên còn chưa chắc đã nghe thấy, nữa là chỉ dám gào thét trong lòng! Thế nên các vị khách của lạc Hồng lâu được chúng kiến một màn hiếm thấy xưa nay, ba nam nhân diện mạo cao quý nhưng hành động lại có phần "thô bỉ" : hai người đi trước mỉm cười ám muội, kéo theo một công tử trẻ hơn đi sau nước mắt lưng tròng.
Phủ Khánh Vinh - phủ của Tể tướng đương triều
"Kim Ngưu tiểu thư, có Cự Giải tiểu thư tới thăm!" - Một tiểu nha hoàn chạy vào bẩm báo.
Nữ nhân tên Kim Ngưu ngồi cạnh bàn, một tay cầm điểm tâm, một tay nâng tách trà, trong miệng vẫn còn đang ngấu nghiến, hai má phúng phính.
"Hửm... ửm... ời àng ào!" (Mời nàng vào)
Một lát sau, từ bên ngoài, một nữ tử dung nhan dịu dàng, mặc áo lụa màu thiên thanh, miệng tươi cười bước vào.
"Ngưu muội!" - Nàng cất giọng nói nhẹ nhàng.
"Ực, Cự Giải tỷ, tỷ đến thực đúng lúc, mau ngồi ăn đi!" - Kim Ngưu nuốt gọn số điểm tâm trong miệng, tay đập đập lên chiếc ghế bên cạnh, ý bảo Cự Giải an tọa.
Cự Giải thướt tha di chuyển tới gần, chậm rãi ngồi xuống.
"Tỷ có làm chút điểm tâm, nghĩ là muội sẽ thích, liền mang tới đây!" - Cự Giải lấy từ tay nha hoàn theo hầu một cái giỏ mây.
"Oa... điểm tâm Cự Giải tỷ làm là ngon nhất! Đa tạ tỷ!" - Kim Ngưu hai mắt sáng long lanh, vui mừng nói.
"Muội thích là được rồi"
Phụ thân Cự Giải trước đây là sư huynh của phụ thanh Kim Ngưu, cho nên hai người cũng sớm quen biết từ nhỏ. Huống hồ bây giờ phụ thân Cự Giải đã quy tiên, nàng chỉ còn lại một mình, nên những lúc buồn chán thường làm các loại điểm tâm ngon lành, sau đó đem tới mời Kim Ngưu, các nàng cùng nhau trò chuyện, cười đùa. Kim Ngưu vốn không phải người đủ nhạy cảm để tâm sự với Cự Giải, nhưng lại say mê mỹ thực, thấy đồ ngon là không thể bỏ qua. Bởi thế hai nàng nhanh chóng thân thiết, tình thân như tỷ muội ruột thịt.