Trông ngươi.... Ma Kết vẻ mặt kỳ lạ nhìn Xử Nữ khiến nàng ta nhất thời cảm thấy sợ hãi, hai tay không biết tự lúc nào đã bấu chặt vào y phục, nàng đang run rẩy.
“Trông ngươi dữ tợn quá!”
Hả??? Xử Nữ tròn mắt ngạc nhiên nhìn người đối diện. Hắn không nhận ra sao? Bất giác nàng đưa tay sờ sờ mặt mình, kỹ thuật hóa trang của mình quả là không tệ a!
“Ha ha . . . Thảo dân từ khi sinh ra mặt mũi đã như thế này rồi”- Xử Nữ cười trừ nói.
“Vậy sao?”- Ma Kết vuốt cằm nhìn Xử Nữ, nàng hóa trang xem ra rất công phu, bên má phải nàng có một vết sẹo dài từ khóe mắt tới gần miệng, lại còn dán thêm một miếng râu giả trên mép, thoạt nhìn trông hơi dữ tợn.
“Bổn Vương vẫn thấy . .. ngươi thật quen”- Ma Kết nhăn mày nói, ánh mắt đó thật sự rất quen nhưng hắn lại không đoán ra được đó là ai.
“Vươ . . .. Vương gia nhầm lẫn thảo dân với ai rồi”- Xử Nữ trên trán đã li ti những giọt mồ hôi, lắp bắp nói.
“Chắc là vậy rồi! Thôi bây giờ ngươi về đi, ngày mai tới đây giúp bổn Vương xử lý công việc”- Ma Kết nói.
“Vâng”- Xử Nữ thở phào đứng dậy. Một hạ nhân tiến vào đưa Xử Nữ rời khỏi phủ.
...............................
Côn Luân sơn trang.
“Không nghĩ đến ở đây rộng lớn thật”- Nhân Mã tròn mắt nhìn sơn trang đồ sộ trước mặt, có khi rộng hơn phủ của hắn không chừng a.
“Nơi tổ chức đại hội Võ lâm đương nhiên là phải hoàng tráng rồi”- Sư Tử cười khà khà nói.
Từ xa, một người mặc y phục bụi bặm, nhìn rất giang hồ bước tới.
“Tham kiến Vương gia”- Hắn chắp tay cúi người chào Sư Tử.
“A Phong. Không cần phải như vậy đâu, gọi ta là Minh chủ được rồi”- Sư Tử xua tay nói.
A Phong đứng thẳng người mỉm cười nhìn Sư Tử.
“Minh chủ lần này đi mang theo nhiều thuộc hạ thật”
Sư Tử nhìn những người đứng ở phía sau mình, cười xòa nói.
“Là bằng hữu của ta thôi”
“Mọi người đi đường xa chắc đã thấm mệt, mời theo tại hạ vào trong nghỉ ngơi”- A Phong niềm nở tiếp khách, nếu là bằng hữu của Sư Tử cư nhiên cũng là bằng hữu của hắn rồi.
“Bảo Bảo, đi thôi”- Kim Ngưu cầm tay Bảo Bình, dắt nàng đi theo.
“Ngưu tỷ rất giống với tỷ tỷ của Bảo Bảo”- Bảo Bình nhìn Kim Ngưu, khẽ nói.
“Ồ . .. vậy sao? Tỷ rất muốn thấy tỷ tỷ của Bảo Bảo một lần đấy”- Kim Ngưu ngạc nhiên, cười hiền nhìn Bảo Bình.
“E là khó lắm a. Tỷ tỷ bây giờ không thể ra ngoài được”- Bảo Bình nói, vẻ mặt u buồn.
“. . . Vì sao vậy?”- Kim Ngưu nhíu mi hỏi, nói như vậy chẳng khác nào bị giam cầm.
Giọng của A Phong trầm trầm cất lên.
“Hai vị tiểu thư, đây là phòng của hai vị”- Hắn đưa tay chỉ vào một căn phòng, cười nói.
“Hai người cũng mệt rồi, vào trong nghỉ ngơi đi”- Bạch Dương nói, sau đó tự mình đẩy cửa ra để hai người vào.
“Bảo Bảo, nếu có xảy ra chuyện gì . . .hãy kêu to, có biết không?” -Nhân Mã thần sắc nghiêm nghị nhìn Bảo Bình. Bảo Bình giật mình trước một Nhân Mã nghiêm túc như vậy.
“Ừm. Được rồi, ngươi đừng lo”
Còn lại năm huynh đệ bọn họ tập trung tại một căn phòng.
“Huynh nghĩ lần này đi có bị phát hiện không?”- Song Tử bỏ đi vẻ hời hợt thường ngày, nói.
“Hiện tại vẫn chưa có động tĩnh gì . . .”- Thiên Yết trầm mặc nói, lần này hắn thật liều lĩnh khi xuất cung xuống phía nam.
“Bọn chó săn Thùy gia rất nhanh nhạy, chỉ sợ trong vài ngày tới sẽ phát hiện ra thôi”- Sư Tử vẫn tư thế ngồi bá đạo, bất cần đời nói.
“Việc trước mắt vẫn là phòng vệ, sẵn sàng ứng chiến bất cứ lúc nào” -Bạch Dương nói, với kinh nghiệm chinh chiến lâu năm, hắn luôn bình tĩnh trước mọi nguy hiểm.
“Đệ đã dùng bồ câu đưa thư về cho Ma Kết huynh rồi, huynh ấy là một người đa mưu túc trí, nhất định sẽ không để bọn Thùy gia nhân cơ hội huynh vắng mặt để làm càn đâu”- Nhân Mã từ bên ngoài bước vào, khẽ khép cửa nói.
“Hy vọng là vậy”- Thiên Yết nói, dù hắn rất hứng thú vì chuyến đi này, nhưng mà tình hình quốc sự hắn vẫn thật rất lo lắng.
.................................
Ở một nơi nào đó.
“Bẩm Thùy gia, đã nhận được tin mật, Hoàng thượng đã xuất cung cùng bốn vị Vương gia, hiện tại đang ở phía Nam”
“Sao? Xuất cung? Hoàng thượng thật lỗ mãng quá”- Giọng khàn khàn của một nam nhân vang lên.
“Vậy ngài tính như thế nào?”
“Khà khà . . .”- Nam nhân vuốt vuốt chòm râu của mình.
“Lệnh cho thích khách hành thích Hoàng thượng!”
“Vâng. Thuộc hạ đã rõ!”
Sau khi tên áo đen đã lui ra, nam nhân đó mới lên giọng nói.
“Hoàng thượng ơi Hoàng thượng . . . có trách thì trách người không an phận, khi không lại muốn xuất cung. Hahahahahahaha!!!!”
....................
Trải qua một ngày . . . vẫn còn sáu ngày nữa .. . trong vòng sáu ngày này liệu có những chuyển biến gì xảy ra?
“Tiểu thư . . .sao người lại ra ngoài? Bên ngoài trời gió lắm a”- Tử Liên giọng lo lắng nói.
“Không sao, ở trong phòng chán lắm”- Song Ngư nói, ánh mắt nàng nhìn mông lung.
“Em vào lấy áo khoác cho tiểu thư” -Tử Liên nói rồi chạy vào trong phòng đem ra một chiếc áo bông.
“Hoàng thượng sao rồi?”- Đột nhiên Song Ngư hỏi.
“Dạ? Em cũng không rõ lắm, nghe nói Hoàng thượng tạm thời không thiết triều. Xem ra là lâm bệnh nặng rồi”
“Ừ. .. có lẽ nên tới thăm . . . “
“Tiểu thư đừng đi làm gì cho phí công a. Các phi tần kể cả Đức phi, Dung phi, Thục phi, Hiền phi tới tận nơi nhưng vẫn bị từ chối không cho gặp, đành phải ngậm ngùi quay trở về” -Tử Liên nói.
“Thật kỳ lạ . . . “
“Tiểu thư . . .em làm chút điểm tâm cho người”- Tử Liên cười nói.
Song Ngư gật đầu ý bảo nàng cứ làm đi. Đến bên cạnh ghế đá, nàng ngồi xuống, đưa tay chạm vào ghế đá lạnh băng ...
“Ồ ... sắp sang đông rồi”
Đưa mắt nhìn về phía xa . .. bỗng dưng lại nhớ tới khuôn mặt anh tuấn của hắn ...
'Ngư nhi thật nhớ ngươi . . . '
Nàng nhớ rất rõ đêm đó . . . hắn luôn miệng gọi tên nàng, thật thân thiết, thật gần gũi.
“Ngư nhi . . .Ngư nhi . . . “- Giọng hắn khàn khàn, trầm đục, ánh mắt hắn khi đó rất ấm áp, mê người.
Nàng chán nản, đứng dậy bước vào trong phòng, tới gần một chiếc lồng, bên trong là một con thỏ trắng.
“Tiểu bạch thỏ . . . ngươi thật nhàn nhã a”- Nàng nhìn tiểu bạch thỏ đang ngấu nghiến củ cà rốt, bất giác cười, tiểu bạch thỏ là do hắn tự tay bắt cho nàng.
..............................................
Đại hội Võ lâm đã chính thức bắt đầu. Không khí rất sôi nổi, náo nhiệt. Cuộc thi đấu đầu tiên sẽ diễn ra vào giờ Mùi.
*giờ Mùi ở đây sẽ chính xác là 3h trưa nhé.
Sư Tử ngồi ở vị trí cao quý nhất, vị trí của Võ lâm minh chủ, hắn vẫn ăn mặc bụi bặm như mọi hôm, áo hắn cũng chỉ khoác hờ, để lộ ra cơ thể cường tráng, lồng ngực phập phồng theo từng hơi thở, cơ bụng sáu múi mê người.
Thiên Yết ngồi bên hữu còn Bạch Dương ngồi bên tả, tiếp đó là Kim Ngưu, Song Tử, Nhân Mã và Bảo Bình.
“Bọn ta tham gia được không?”- Cả đám đồng thanh nhìn Sư Tử.
Sư Tử hơi giật mình vì Thiên Yết cũng có ý muốn tham gia.
“Nhưng . . . “- Hắn hơi do dự khi quyết định.
“Thi đấu một chút thôi, huynh rất hứng thú”- Bạch Dương năn nỉ.
“Đệ cũng muốn đọ sức”- Nhân Mã nhao nhao nói.
“Ừm .. ta cũng .. “- Thiên Yết nói.
Nhìn ánh mắt nài nỉ của bọn họ . . . thật sự Sư Tử không thể nhịn được, ai bảo hắn là người tốt làm chi?
“Được rồi .. . nhưng tạm thời hãy đợi qua vòng loại đi, loại bớt kẻ vô dụng rồi khi đó mọi người hẳn tham gia, mà ta nói trước, tham gia với tư cách giao lưu thôi nhé”
“Đa tạ Minh chủ a
~”- Cả đám hớn hở.
“Song đệ, không tham gia sao?”- Sư Tử quay sang nhìn Song Tử.
“Huynh cố ý chọc đệ sao? Đệ đâu có biết võ công”- Song Tử ủy khuất nói.
“Ha ha ha . . . đệ chỉ dùng được đầu óc thôi”
“Bạch Dương, chàng nhớ cẩn thận a”- Kim Ngưu lo lắng kéo áo Bạch Dương.
“Đừng lo lắng”- Bạch Dương ôn nhu cười, vỗ nhẹ bàn tay Kim Ngưu.
“Tiểu Mã .. .Ngươi nhất định phải hạ gục được hết bọn họ nga”- Bảo Bình giơ tay lên, nắm lại thành đấm, ánh mắt quyết tâm.
“Nghề của chàng mà”- Nhân Mã hất hàm nói, hắn luyện võ bao lâu .. . nay mới có dịp trổ tài a.
Cuộc thi vòng loại nhàm chán diễn ra . . . Đa số đều là những kẻ võ công tầm thường chỉ cần vài chiêu là nằm đo ván. Huynh đệ bọn họ ngồi một bên xem, không hẹn mà cùng nhau ngáp dài.
“Nếu thấy chán thì không cần ngồi đây đâu”- Sư Tử chống cằm, mắt nhìn hai người đang thi đấu trên đài nói.
“Không được . . .mọi người phải luôn luôn ở cùng nhau, đừng tùy tiện tách riêng”- Bạch Dương nói, hắn không muốn bất kỳ ai xảy ra chuyện gì.
“Dương huynh nói phải”- Thiên Yết cũng gật đầu đồng ý.
-..........................
Hai ngày trôi qua . . .Vết sưng trên má của Song Ngư cũng đã bớt, không còn đỏ ửng như trước nữa. Trong hai ngày này . . cũng không có người nào tới làm phiền nàng nữa.
“Tử Liên . . .em có thấy tiểu bạch thỏ đâu không?”- Song Ngư ánh mắt dáo dác tìm kiếm tiểu bạch thỏ trong phòng.
“Không có a, không phải sáng nay còn ở trong lồng hay sao?”- Tử Liên trả lời.
“Ta không thấy, em xem, cửa lồng bị hỏng rồi .. .chắc là đi lạc đâu đó mất rồi”- Song Ngư lo lắng.
“Hay chúng ta đi tìm xem sao”- Tử Liên đề nghị.
“Ừm” Song Ngư gật đầu, cùng Tử Liên tìm trong viện nhưng không thấy đâu, chắc là đi lạc ra ngoài rồi.
..............................
Cự Giải cùng Hiền phi đang đi dạo trong cung.
“Hôm nay Hiền phi lại có hứng đi dạo với bổn cung sao?”- Cự Giải vừa đi vừa nói, nàng vận y phục màu cam bắt mắt, trên đầu cài những cây trâm vàng tinh xảo.
“Sao tỷ tỷ nói vậy a, chỉ là gần đây trong cung quá yên tĩnh đi, khiến muội muội thật cảm thấy nhàm chán”- Hiền phi xởi lởi nói.
Cự Giải chỉ nhếch miệng cười, trong đầu thầm nghĩ.
'Ả Hiền phi này thật giả tạo.'
“Chẳng phải kia là Ngư mỹ nhân sao?”- Hiền phi nâng tay chỉ về phía trước, những chiếc vòng đeo trên tay nàng ta chạm vào nhau kêu 'leng keng' vì hành động đó.
Cự Giải đưa mắt nhìn về phía Hiền phi chỉ. Loàng thoáng nghe được từ phía xa truyền đến.
“Tiểu bạch thỏ! Tiểu bạch thỏ!!!”
Tiểu bạch thỏ? Cự Giải ngẫm nghĩ . . .
“Bọn họ đang tìm cái gì kia?”- Hiền phi tò mò cất tiếng hỏi.
“À . . .là tiểu bạch thỏ của Ngư mỹ nhân . .. “- Cự Giải chậm rãi nói, sau đó còn cố thêm vào.
“Do Hoàng thượng tặng nàng ta . . .!”- Điều này là nàng tự ý nghĩ ra, nên bản thân cũng không biết rõ con thỏ ấy là do ai đem đưa cho Song Ngư.
Cự Giải quan sát biểu hiện của Hiền phi, quả nhiên như nàng dự đoán . . .
“Cái gì? Hoàng thượng tặng?”- Hiền phi tức giận, liếc mắt nhìn Song Ngư.
“Chuyện bình thường thôi, ai bảo nàng ta được Hoàng thượng để mắt tới”- Cự Giải ngữ khí bình thản nói.
“Bổn cung mệt rồi, phải hồi cung đây, Hiền phi cứ đi dạo thong thả”- Cự Giải bỏ lại một câu . . .sau đó để cho Thúy Vân dìu mình về cung.
Hiền phi đứng đó, vẻ mặt cực kỳ khó chịu nhìn Song Ngư. Nhưng rất nhanh nàng đã điều chỉnh lại cảm xúc, bước tới gần nơi Song Ngư và Tử Liên đang đứng.
“Ngư mỹ nhân đang làm gì đây?”
“A . . . Tham kiến Hiền phi nương nương”- Tử Liên giật mình, vội hành lễ.
Song Ngư hơi ngẩn ra, một lúc sau mới hành lễ.
“Tham kiến Hiền phi”
“Miễn lễ đi . . Ngươi đang tìm cái gì?”- Hiền phi nhìn Song Ngư nói.
“Chỉ là tiểu bạch thỏ của thần thiếp đi lạc đâu mất, nên mới đi tìm”- Song Ngư thành thực trả lời.
“Bổn cung nghĩ . . chắc tiểu bạch thỏ của ngươi xảy ra chuyện gì rồi a, không cần phải đi tìm nữa đâu”- Hiền phi nhoẻn miệng cười nham hiểm.
Song Ngư hoảng hốt nhìn Hiền phi, ý nàng ta là gì??
“Bổn cung hồi cung đây, ngươi cứ tìm tiếp!”- Hiền phi xoay người bỏ đi, mặc cho Song Ngư vẻ mặt khó hiểu nhìn theo.
....................................
Côn Luân sơn trang.
“Qua hai ngày thi đấu, đã lựa ra được những kẻ có năng lực giành lấy ngôi vị Võ lâm minh chủ”- Sư Tử giọng đều đều nói.
“Vậy chừng nào bọn ta mới được ra tỷ thí đây???”- Bạch Dương háo hức.
“Là ngày mai”- Sư Tử cười nửa miệng nói, bọn họ hứng thú tới vậy sao.
“Thật háo hức a”- Nhân Mã nhảy dựng cả lên. Thiên Yết không kiềm được phấn khởi trong lòng, cũng mỉm cười tủm tỉm.
“Mọi người mau dùng cơm thôi”- Kim Ngưu và Bảo Bình bước vào, tươi cười nói.
Mọi người cùng nhau đứng dậy.
“Ăn cơm!!!”
“Đệ không đi sao?”- Bạch Dương thấy Thiên Yết vẫn ngồi yên không cử động.
“Huynh đi trước đi, chốc nữa đệ sẽ tới”- Thiên Yết nói. Bạch Dương gật đầu.
Mọi người đã tới phòng ăn. Trong phòng chỉ còn lại mình Thiên Yết, không hiểu sao hắn cảm thấy rất lo lắng, bất an trong lòng. Hậu cung hiện tại không có ai quản, chỉ sợ bọn phi tần, nhất là Dung phi sẽ thừa cơ lộng hành. Còn có....
”Ngư nhi, không biết nàng ta sao rồi?”- Hắn thật thấy nhớ nàng, nhớ mùi hương quen thuộc, nhớ nụ cười, nhớ cái má lúm đồng tiền của nàng . . . Hi vọng Cự Giải sẽ thay ta bảo vệ nàng. . .
......................................
Song Ngư không tìm thấy được tiểu bạch thỏ, buồn bã khóc lóc trong phòng, hai mắt nàng đỏ hoe.
“Tiểu thư, dùng cơm đi”
“Không muốn”- Song Ngư lắc đầu nguầy nguậy.
“Chúng ta tìm khắp nơi, rõ ràng là không thấy . . .” -Tử Liên nói.
“Ta mặc kệ, ngày mai sẽ đi tìm tiếp”
“Được rồi, vậy cũng nên ăn một chút mới có sức đi tìm chứ, có được không?”- Tử Liên nhẹ nhàng khuyên.
Song Ngư cũng nín khóc, để Tử Liên dìu mình vào bàn ăn.
.............................
Ngọc Xuân cung.
“Sao lại có tiểu bạch thỏ ở đây nhỉ?”- Một cung nữ nói.
“Đáng yêu quá”
Bọn họ xôn xao ở ngoài khiến Hiền phi khó chịu, bèn cho cung nữ bên cạnh ra xem xét.
“Khởi bẩm nương nương, có một tiểu bạch thỏ lạc vào đây . . .”
“Tiểu bạch thỏ?”- Hiền phi lặp lại .. . bỗng nhiên trong đầu nàng lóe lên một ý đồ . . .
“Mau bắt tiểu bạch thỏ đó vào đây”- Hiền phi ra lệnh, trên miệng nàng lộ ra một nụ cười nham hiểm.
..........................
Giải Thu cung.
“Nương nương, nô tì đã làm theo lời nương nương, thả tiểu bạch thỏ vào Ngọc Xuân cung”- Thúy Vân cúi người nói.
“Ngươi làm tốt lắm. Lui ra đi”- Cự Giải đang nằm nghỉ ngơi trên giường, mắt nhằm hờ nói.Thúy Vân hành lễ rồi lui ra ngoài. Cự Giải chậm rãi mở mắt, nàng cười nhẹ.
“Sắp có trò vui rồi . . .”- Sau đó nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.