Mọi sự chú ý đều đổ dồn vào người mặc long bào sáng chói, nét mặt anh tuấn phi phàm, bên cạnh hắn là một mỹ nhân tuyệt sắc, dung mạo thanh tú, khuôn mặt trái xoan, chiếc cằm thon gọn, cái mũi tinh tế, đôi mắt to tròn, mị hoặc.
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế"
Sau khi Thiên Yết ngồi xuống long ngai, Cự Giải ngồi sát ngay hắn, phía bên phải.
"Bình thân"
"Tạ ơn Hoàng thượng"
Tức thì có một người tiến lên chính giữa, đối diện với long nhan, hắn chắp tay nói.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, thần là Lưu Vinh - Vương gia của Vinh Quốc, có chút quà mọn muốn dâng lên Hoàng thượng"
Dứt lời, hắn vỗ vỗ tay, một đám người khệ nệ rinh món quà lên. Đó là một cái hòm lớn, bên trong đựng vô số thứ dược quý hiếm.
"Vinh Quốc xưa nay nổi tiếng với nhiều vị thuốc quý, nay dâng lên cho Hoàng thượng, còn có đây là Nhân sâm ngàn năm trân quý, có tác dụng bồi bổ"
"Oa . . . toàn là hàng hiếm nga" -Bảo Bình ngồi gần đó, hai mắt sáng long lanh, nàng muốn nhào tới hảo hảo ngắm kỹ những món thảo dược đó nga.
"Bảo Bảo" -Xử Nữ nhỏ giọng nhắc nhở.
"Nếu thích thì ban cho ngươi" -Thiên Yết nghe được, cất lời.
"Tạ ơn Hoàng thượng" -Bảo Bình cười tươi, phấn khởi vô cùng.
Lần lượt những người khác cũng tiến lên dâng quà tặng. Cho tới lượt . . .
"Thần là Xà Phu, thái tử của Xà Quốc, xin được ra mắt Hoàng thượng" -Một người tự xưng Xà Phu bước ra, khuôn mặt hắn nom nham hiểm vô cùng.
Nhìn nam nhân vận y phục màu xanh rêu, ngũ quan tinh tế, mày kiếm sắc lạnh, đôi mắt bắn ra tà khí, Cự Giải thoáng hơi rùng mình vì đôi mắt ấy xoáy thẳng vào nàng.
"Thần có chút quà mọn, muốn dâng lên Hoàng thượng"
Hắn nhoẻn miệng cười, tránh người qua một bên. Từ đâu bỗng xuất hiện một thân ảnh mảnh mải mặc y phục đặc trưng của Xà quốc, toàn thân nàng là một màu hồng phấn, từng bước đi uyển chuyển mềm mại.
"Tham kiến Hoàng thượng" -Nữ nhân ấy cất lời, giọng nói tựa như suối rót vào tai, nghe êm dịu vô cùng.
Cự Giải trợn tròn mắt nhìn nữ nhân đang hành lễ bên dưới, ngay lập tức ánh mắt nàng chuyển sang nhìn Thiên Yết. Thiên Yết cũng kinh ngạc không kém, hô hấp dồn dập, từ miệng hắn phát ra hai từ.
"Du nhi"
Hắn xúc động đứng dậy, bước xuống bên dưới, cẩn thận đỡ lấy nữ nhân đang quỳ. Lúc này tiếp xúc gần với dung mạo của nàng, hắn lại càng khẳng định thêm, người trước mặt chính là Du nhi.
Cự Giải mím môi, nhìn tình cảnh lúc này không khác gì năm năm về trước. Về phía các Vương gia, bọn họ vẻ mặt cũng khó hiểu không kém. Trên đời này có bài thuốc 'hồi sinh' hay sao????
...............................
Nămnămtrước.
Khi ấy Thiên Yết vẫn còn là một thái tử, hắn thường có sở thích cùng Sư Tử ra ngoài săn bắn. Trong một lần săn bắn, hắn đã tình cờ gặp được một nữ nhân.
"Lần này huynh thua đệ rồi" -Thiên Yết cưỡi con hắc mã, cười nói nhìn Sư Tử đang cưỡi một con hắc mã đi bên cạnh.
"Chẳng qua là do đệ may mắn thôi" -Sư Tử không phục nói.
"Hahaha . . .Lần sau chúng ta lại so tài"
"Hình như phía bên kia . . .có người" -Sư Tử tinh mắt nhận ra.
"Lại kia xem sao?" -Thiên Yết đề nghị.
Một nữ nhân đang ngồi bên đường, mặt một bộ y phục màu hồng phấn, đang ngồi khóc thút thít.
"Tiểu thư . . tiểu thư làm sao vậy?" -Sư Tử lên tiếng hỏi trước.
Nữ nhân ấy ngẩng mặt lên, khuôn mặt giàn dụa nước mắt, đôi mắt to tròn long lanh, hai má ửng hồng tự nhiên, môi nhỏ hồng nhuận đáng yêu. Thiên Yết lần đầu chạm mặt đã cảm thấy rung động vì vẻ ngoài yếu đuối ấy.
"Tiểu nữ . . .tiểu nữ . .. bị trặc chân . . không thể tự về nhà được" -Giọng nói nàng ta nức nở, lại càng khóc nhiều hơn.
"Nhà tiểu thư ở đâu?" -Thiên Yết hỏi.
"Nhà tiểu nữ rất gần kinh thành"
"Vậy thì cùng đường rồi, chúng ta đưa cô về" -Sư Tử tốt bụng đề nghị.
"Đa tạ hai vị công tử" -Nữ nhân ấy cảm kích.
"Vậy . . ."
Sư Tử tính đỡ nữ nhân ấy nhưng Thiên Yết đã nhanh tay hơn. Hắn nhẹ nhàng bế nữ nhân ấy lên ngựa. Sư Tử hơi ngẩn người vì hành động khác thường này của Thiên Yết. Nhưng cũng không ý kiến gì, leo lên ngựa.
Kể từ hôm đó, hầu như Thiên Yết lúc nào cũng kiếm cớ tới nhà nữ nhân đó. Qua trò chuyện hăn được biết nữ nhân đó tên "An Du", nhỏ hơn hắn một tuổi. Dần dà mối quan hệ của cả hai dần thân thiết hơn. Thiên Yết đã nhiều lần có ý định lấy nàng làm Thái Tử Phi.
Hôm đó là một ngày trời trong, mây trôi lững lờ, cũng là ngày kỉ niệm bọn hắn một năm bên nhau kể từ lần gặp đầu tiên. Cơ thể nữ nhân ấy lạnh buốt trong lòng hắn, hắn đau đớn ôm chặt lấy nàng, hơi thở nàng dần dần yếu ớt.
"Yết . . .kiếp này không thể được ở bên chàng . .. "
"Du nhi, đừng nói nữa"
"Hứa với thiếp . . . không được yêu ai khác ngoài thiếp . . ."
"Được, ta hứa với nàng" -Thiên Yết nét mặt đau khổ nhìn nàng.
An Du dần trút hơi thở, mỉm cười ra đi. Sau này Thiên Yết mới biết được, An Du bị mắc bệnh nan y từ lâu, nhưng nàng không nói cho hắn biết. Hắn hối hận vì đã không để ý tới nàng nhiều hơn, kể từ đó lòng hắn khép kín, không bao giờ có chút tình cảm nào với bất kỳ nữ nhân nào nữa.
.............................
Xà Phu cười xảo trá, biết là kế hoạch đã thành công. Mọi thứ đúng theo ý hắn, Thiên Yết liền nắm lấy tay nữ nhân đó tiến lên trên. Sắp xếp cho nàng ngồi ngay cạnh hắn.
Bữa yến tiệc lại diễn ra, các phi tử cũng thừa cơ hội lên biểu diễn vài tiết mục mong được Thiên Yết để ý tới, nhưng xem ra mọi sự chú ý của Thiên Yết đều đổ dồn vào nữ nhân bên cạnh.
"Đúng là vua, thấy sắc là mê tít" -Xử Nữ bĩu môi.
"Đừng nói bậy, chuyện này còn có ẩn tình bên trong" -Ma Kết nhắc nhở Xử Nữ.
"Rõ rành rành ra đấy mà" -Bảo Bình cũng không vui, nàng ghét nhất là nam nhân mê gái nha.
"Bảo Bảo ngốc, không biết thì đừng phán xét vội nha" -Nhân Mã cốc đầu Bảo Bình.
"Vậy là còn có chuyện gì đó bí mật" -Kim Ngưu đăm chiêu suy nghĩ.
"Không tiện kể ở đây đâu" -Bạch Dương nói.
"Chừng nào chúng ta tụ họp rồi hẵn nói" -Song Tử lên tiếng.
Tiệc tan . . . Thiên Yết đưa nữ nhân ấy về Thanh Loan cung, sắc phong nàng ta làm Chiêu Nghi.
...............................
Cự Giải tan tiệc lập tức tới Phượng Nghi cung.
"Song Ngư! Song Ngư !" -Cự Giải lớn tiếng gọi.
Song Ngư đang nằm ủ rủ trên giường, nghe tiếng Cự Giải liền ngồi dậy.
"Giờ này cô còn nằm ở đây được sao??" -Cự Giải trách móc.
"Cái gì chứ? Ai cho phép cô xông vào đây?" -Song Ngư bị chọc giận.
"Cô đó, còn tính toán chuyện cũ sao???"
"Rõ ràng là cô ra tay với tôi trước"
"Đúng vậy, là tôi ghen tị với cô"
"Tôi không hề làm gì có lỗi với cô cả, cũng không hề tranh giành gì cả"
Hai người cứ thế cãi qua cãi lại. Đột nhiên Song Ngư cảm thấy choáng váng, thân thể chao đảo muốn ngã xuống.
"Cô không sao chứ?" -Cự Giải hoảng hốt đỡ lấy Song Ngư.
"Không! Tôi không sao, cảm ơn"
Sau khi đã ngồi xuống, Cự Giải giúp Song Ngư xoa xoa hai bên thái dương.
"Cãi vòng vo một hồi mà tôi lại quên hỏi, vì sao cô tới đây?"
"Trong bữa tiệc có người dâng lên cho Hoàng thượng một nữ nhân, Hoàng thượng rất hứng thú nên đã sắc phong cô ta làm Chiêu Nghi"
"Cái gì?" -Song Ngư xúc động đứng bật dậy, lại cảm thấy choáng váng.
"Cô thật là, đừng xúc động như vậy" -Cự Giải đành phải đỡ Song Ngư ngồi xuống trở lại.
"Chuyện này còn có ẩn tình.. . đợi khi cô bình tĩnh, tôi sẽ kể cho cô nghe"
Song Ngư nghe lời Cự Giải, điều hòa lại hơi thở.
"Được rồi . . .cô nói đi"
Cự Giải gật đầu, kể câu chuyện về năm năm trước cho Song Ngư nghe.
..............................
ThanhLoancung.
"An Du, nàng là An Du, đúng không?" -Thiên Yết hỏi dồn dập.
Nữ nhân ấy mỉm cười, giọng nói mềm mại.
"Tiểu nữ là Nhạc Vân"
Thiên Yết hơi thất vọng ,nhưng hắn vẫn cố chấp.
"Nàng là An Du, An Du!!!"
Nữ nhân ấy cười khổ.
"Tiểu nữ không phải An Du . . Hoàng thượng lầm rồi"
Thiên Yết không ép buộc nàng ta thừa nhận nữa, ngắm nhìn khuôn mặt nàng ta lần cuối, rồi hắn phất tay áo rời đi.
Từ bên ngoài, một cung nữ thân cận của Nhạc Vân tiến vào.
"Chủ tử, mọi chuyện diễn biến tốt chứ?"
"Rất tốt, mọi thứ theo kế hoạch của Xà Phu" -Nhạc Vân ánh mắt đanh lại, cười nửa miệng, giọng nói không còn mềm dịu như trước nữa.
..............................
"Thái tử . . .người liệu việc như thần"
"Hahaha .. . rồi Hoàng Đạo Hoàng triều sẽ sớm thuộc về tay ta thôi" -Xà Phu cười lớn, giọng nói chứa đầy tham vọng.
"Bảo Nhạc Vân hãy chú ý cẩn trọng, đừng để bị phát hiện"
"Dạ"
..............................
Sau khi nghe Cự Giải kể đầu đuôi câu chuyện, Song Ngư ngớ người ra. Thấy Song Ngư hiện tại không còn tâm trạng để trò chuyện, Cự Giải đành cáo từ về cung trước, hẹn Song Ngư khi khác lại gặp mặt.
Trong căn phòng rộng lớn, chỉ còn có mỗi mình Song Ngư cô độc, ngọn đèn chiếu vào nàng, làm cái bóng nàng trải dài trên nền nhà, cô quạnh.
"Thì ra. . . đây là lý do . . .chàng chưa bao giờ nói yêu thiếp . . ." -Song Ngư chua xót cười, nước mắt lăn dài trên gò má, trong đêm tối vang lên tiếng khóc nức nở, nghẹn ngào.