"Đứa con út của Ngư mẫu thật quái dị nga"
"Phải a, phải a, thật không hề giống với người bình thường"
"Ngươi nói xem, có phải đầu óc nó có vấn đề không?"
"Chẳng biết được, đâu ai dám tiếp xúc với nói"
....................
"Cho Bảo Bảo chơi cùng với"
"Không được!"
"Mau tránh xa nó ra"
"Ngư mẫu a, đừng để con cô đi lung tung nữa, lần trước nó làm cho Tiểu Bình nhà tôi bị thương, nằm suốt trên giường cả tháng trời"
Mọi người dần dần xa lánh, không thích chơi với Bảo Bình nữa. Bảo Bình dần dần thu hẹp cuộc sống, chỉ quanh quẩn ở trong phủ, cùng chơi với Song Ngư và Xử Nữ. Bảo Bình luôn luôn có những ý tưởng kỳ lạ, lại hay làm ra những thứ khiến người khác phải hoảng sợ.
"Bảo Bảo, tỷ không thích chơi với muội nữa"
"Bảo Bảo, muội thật khác người a"
"Ngư tỷ, Xử tỷ . . . đừng để muội một mình mà" -Tiếng trẻ con khóc lóc kêu xin.
Bảo Bình nhìn bóng người dần xa khuất dần, xung quanh nàng là bóng đen vây kín.
"Đừng .!!"
Bảo Bình bật dậy, mồ hồ nhễ nhại, ngực nàng phập phồng, hơi thở gấp gáp.
"Ngươi tỉnh rồi sao???" -Một giọng nói xa lạ truyền đến tai Bảo Bình.
"Ngươi là ai???" -Bảo Bình giật mình, nhìn sang nữ nhân vận xiêm y trắng tinh đang bước vào trong phòng.
"Ngươi dám nói với ân nhân ngươi bằng thái độ đó sao???" -Nữ nhân bạch y trả lời, đem bát thuốc tới trước mặt Bảo Bình.
"Sao??? A . . ." -Bảo Bình bây giờ mới nhớ tới việc mình bị rơi xuống vực.
"Đây là đâu??"
"Trước hết ngươi uống hết bát thuốc này đi" -Nữ bạch y nói.
"Ai biết được trong này có độc hay không??" -Bảo Bình cảnh giác nhìn bát thuốc trong tay nữ bạch y.
"Tùy ngươi, sống hay chết, ta không quan tâm" -Nữ bạch y đặt bát thuốc xuống cái bàn gần đó, bỏ ra ngoài.
Bảo Bình nhìn bát thuốc, ngẫm nghĩ một hồi rốt cuộc cũng đứng dậy cầm lấy bát thuốc uống sạch. Thế rồi nàng bước ra khỏi căn nhà tranh cũ nát, ra tới nơi nàng mới hoảng hồn. Xung quanh toàn là rừng cây đan xen chi chít, sương mù lững lờ bao phủ cả một vùng không gian rộng lớn, không thể nhìn thấy được ánh mặt trời, nơi này nhiệt độ rất thấp, rét thấu xương. Ở gần đó, nữ bạch y đang loay hoay với những đống thực vật hết sức kỳ lạ. Bảo Bình tò mò đến gần, nàng dường như ngộp thở với cảnh tượng trước mặt.
"Cái này . . .cái này . . .ta chạm vào được không???" -Bảo Bình xúc động nói.
Nữ bạch y ngoái đầu lại, nhếch mép cười.
"Cứ tưởng ngươi cứng đầu không uống?"
Bảo Bình đỏ mặt cười cười. Rồi nàng cũng ngồi xổm xuống bên cạnh nữ bạch y.
"Đây là loài thảo dược hết sức quý hiếm nha, vì sao lại có ở đây?" -Bảo Bình cẩn thận chạm vào thứ thảo dược được trồng trong đất.
"Ngươi không cần phải biết nhiều như vậy" -Nữ bạch y chỉ cười cười đáp lại.
"Phải rồi, đây là đâu?"
"Một nơi cách biệt với thế giới bên ngoài"
"Ta ở đây đã bao lâu rồi??"
"Ngươi bất tỉnh đã ba ngày rồi"
"Cái gì??/ Ba ngày?? Ngươi . . . khi cứu ta có thấy một vị bằng hữu không? Hắn tên Nhân Mã"
"Mặt mũi bằng hữu ngươi ra sao ta còn không biết a" -Nữ bạch y phủi phủi bụi đất trên váy, đứng dậy bước vào trong căn nhà tranh.
"Ngươi tên là gì???" -Bảo Bình nhìn theo dáng người nữ tử ấy, thật là kẻ thần bí.
"Thư Quân!"
............................
Nhân Mã ba ngày nay không ngừng tìm kiếm, cho dù Bảo Bình đã không còn, hắn cũng nhất định phải tìm thấy xác. Không thể để nàng tại nơi rừng rú cô độc thế này được. Chỉ trong vòng ba ngày mà hắn tiều tụy hẳn đi, râu mọc lởm chởm dưới cằm, mắt thì thâm quần, đầu tóc rối bù, hình ảnh tiểu mỹ nam đáng yêu ngày nào đã tàn tạ đi nhiều. Thật đáng thương ~.
"Bảo Bảo a, tất cả là do ta không cẩn thận, Xử tỷ, đệ thật có lỗi với tỷ vì đã không bảo vệ được Bảo Bình, đệ nhất định phải tìm thấy xác Bảo Bình đem về để an ủi vong linh nàng"
Nhân Mã cứ lầm bà lầm bầm trong miệng, trên vai thủy chung vác cái giỏ của Bảo Bình, mặc kệ nó có vướng víu thế nào. Hắn thật sự rất nhớ Bảo Bình, nhớ tiếng cười trong veo thuần khiết, nhớ cái điệu bộ trả con đáng yêu, càng nhớ về khuôn mặt Bảo Bình, hắn lại càng thêm đau đớn tự trách mình, giây phút nàng rơi xuống, tim hắn dường như ngừng đập, cảm giác như bị tuột mất thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Hắn không cho phép bản thân nghỉ ngơi cho tới khi thấy được Bảo Bình, dù nàng còn sống hay đã chết đi chăng nữa. Có lẽ do ba ngày không hề ngủ, tinh thần hắn có chút sa sút, trước mắt mọi thứ cư mơ hồ ảo ảo, mí mắt hắn nặng trĩu, cứ muốn díu lại.
"A"
Hắn vấp té, cái giỏ trên vai bị văng ra xa, toàn thân hắn lăn xuống khe núi.
...........................
NgũVương.phủ.
Thiên Bình mấy ngày nay tâm tình không thoải mái, ăn không muốn ăn, ngủ cũng chẳng an giấc, cứ mỗi lần nhìn thấy Xuân Vũ kia là cảm giác khó chịu lại dâng trào. Hôm nay nàng muốn thư giãn tâm tình, dẫn theo Lục Nhi đi dạo trong hoa viên của Vương phủ.
"Chủ tử, người có chắc là sẽ không sao không???"
Thiên Bình nhíu mi, là giọng nói của nha đầu bên cạnh Xuân Vũ. Thiên Bình ra hiệu cho Lục Nhi im lặng, kéo nàng đến phía sau núi giả nấp. Bên kia núi giả, giọng nói của Xuân Vũ truyền đến.
"Chỉ cần ngươi không nói, ta không nói, thì chẳng ai biết cái thai trong bụng ta không phải của Song gia đâu"
Thiên Bình đầu ong ong, cô ta nói gì??? Cái thai không phải của Song Tử sao??? Vậy những gì Song Tử nói hôm đó là thật . . . chàng chưa từng chạm qua bất kỳ nữ nhân nào trừ mình sao??? Nước mắt Thiên Bình lặng lẽ trào ra, nàng đã trách lầm Song Tử rồi.
Xuân Vũ cùng nha hoàn của ả nói thêm vài lời, sau đó đi khỏi Hoa viên. Thiên Bình ngã ngồi xuống đất, nức nở khóc bật thành tiếng, nàng luôn tự cho mình là người nhìn xa trông rộng, đạo lí ở đời đã biết qua rất nhiều, đáng lẽ nàng nên suy xét, điều tra kĩ lưỡng, chỉ bằng một lời của ả Xuân Vũ mà nàng đã vội bác bỏ lời của Song Tử, phụ lòng tin của hắn đối với nàng.
"Vương phi, người không sao chứ???" Lục Nhi đỡ Thiên Bình đứng dậy.
"Vương gia đang ở đâu?"
"Dạ Vương gia có lẽ đang ở bên Tây Uyển các"
Kể từ lúc hai người giận nhau, Song Tử không ở cùng phòng với Thiên Bình nữa mà chuyển qua Tây Uyển các trong phủ ở.
"Đưa ta đi đến đó"
.........................
VinhXuânphủ.
"Thật quí hóa quá, lại được Tam Vương gia tới thăm thế này" -Ngư phụ niềm nở tiếp đón Ma Kết.
"Vương gia thỉnh người dùng trà a, chẳng hay hôm nay người tới đây có việc gì sao???" -Ngư mẫu cũng cười toe toét, tâm trạng vui vẻ không kém.
"Bổn Vương là tới tìm Xử Nữ" -Ma Kết nói.
"Hóa ra là tìm Xử Nhi, nhà đầu này không biết bị làm sao, nhốt mình ở trong phòng ba ngày rồi a" -Ngư mẫu buồn bã nói.
"Sao??? Phiền Ngư mẫu đưa Bổn Vương tới phòng Xử Nữ được không??"
..............................
Đẩy cánh cửa gỗ ra, Ma Kết nhẹ nhàng bước vào trong. Khuê phòng của nữ nhi quả thực khác hẳn so với phòng của hắn nha. Trong phòng còn mang theo mùi hương thoang thoảng mà chỉ riêng Xử Nữ mới có. Hắn đảo con ngươi nhìn một lượt căn phòng, bàn ghế ngay ngắn, trên bàn còn đặt một bộ ấm tách bằng sứ, nổi bật nhất vẫn là cái giá sách cao hơn hắn hai cái đầu. Xử Nữ quả là người ham học nha.
Hắn tiến vào phía bên phải căn phòng, một nữ nhân đang ngồi quay lưng lại trên chiếc ghế dựa gỗ, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt thất thần, ánh nắng li ti chíu lên làn da trắng ngọc của nàng.
Ma Kết chỉ biết ngây ngốc ngắm nhìn mỹ nhân trước mắt. Phải khoảng một khắc sau, hắn mới định thần lại, ta bị làm sao thế này???? Tự gõ gõ vào đầu mình, hắn khẽ ho 'Khụ Khụ'
Người trên ghế vẫn yên lặng dường như không coi trọng sự tồn tại của hắn, Ma Kết lại bước gần thêm, ghé sát vào tai nàng, giọng nói ma mị.
"Xử muội"
Xử Nữ bị nhột nhột ở tai, giật mình hoàn hồn, quay mặt lại thì . . . khuôn mặt Ma Kết kề sát mặt nàng, mà môi nàng . .. .đang chạm vào môi hắn a
~~.
Hai người tròn mắt nhìn nhau không dám chớp mắt, vẫn giữ nguyên trạng thái khiến người khác đỏ mặt.
"A . . ." -Xử Nữ vội đẩy Ma Kết ra, che lấy môi mình, hai mà nàng đỏ bừng bừng, nhiệt độ trong cơ thể cũng tăng cao.
"À ờ . .bổn Vương . . .a bổn Vương tới thăm . . ." -Ma Kết cũng xấu hổ, gãi gãi đầu.
"Huynh tới làm gì . . . về đi" -Xử Nữ giận dỗi, xoay mặt đi hướng khác.
"Hở? Muội làm sao vậy?? Không khỏe sao???" Ma Kết đúng là cái đồ đầu gỗ, sao lại tồn tại thể loại này trên đời chứ.
"Muội rất tốt, không phiền huynh quan tâm" -Xử Nữ phụng phịu, nàng thật không muốn thấy cái bản mặt hắn.
"Muội lớn rồi, có phải tiểu hài tử đâu, để ta gọi thái y trong cung đến xem bệnh cho muội" -Ma Kết kiên nhẫn dỗ dành.
"Không cần!! Huynh mau về phủ chuẩn bị hôn lễ đi"
"Sao?? Ba tháng nữa huynh mới thành thân mà" -Ma Kết ngẩn ra, việc gì phải chuẩn bị sớm như vậy.
"Muội mặc kệ là khi nào, huynh ra khỏi phòng đi"
"Muội đừng bướng bỉnh như vậy được không??? Có chuyện gì thì cứ nói ra, muội không nói đã đành, lại còn vô duyên vô cớ tức giận với huynh, huynh không đủ kiên nhẫn mà ở đây dỗ dành muội" -Ma Kết tức giận, phất áo rời đi, hắn thô bạo đóng cửa lại.
"Rầm!"
Xử Nữ giật nảy mình, ấm ức vô cùng.
"Ai cần huynh dỗ dành đâu, đi mà dỗ thê tử sắp cưới của huynh đi"
Nàng tuy nói thế thôi, nhưng chưa được một lúc đã khóc oa oa như tiểu oa nhi bị giành.
.................................
Trong lúc chạy trốn đám hắc y nhân, Sư Tử đã đưa Cự Giải nấp trong một cái thạch động. Trời đã bắt đầu có những đợt tuyết rơi, ở trong thạch động lại càng lạnh hơn.
"Sư huynh, huynh nhất định phải cố gắng cầm cự a" -Cự Giải để Sư Tử gối trên đùi mình, sờ vào khuôn mặt lạnh băng của hắn, nàng lo sợ vô cùng.
Sư Tử mặt trắng bệch, dường như không còn sức sống, mí mắt hắn khẽ động, run rẩy đưa tay ra chạm vào khuôn mặt đẫm nước mắt của Cự Giải.
"Đừng khóc, nhất định Bạch huynh sẽ sớm tìm thấy chúng ta thôi"
"Muội rất sợ . .. rất sợ . .." -Cự Giải cầm lấy tay của Sư Tử, siết chặt.
"Tất cả là do ta, ta không nên sơ suất như vậy" -Sư Tử tự trách.
"Không . . . không hề đâu. Chính huynh đã tới cứu muội đấy thôi"
"Chúng ta nhất định phải kiên trì, nhất định . . . " -Sư Tử lại dần dần lâm vào trạng thái hôn mê.
Tầm lúc sẩm tối là độc rắn lại hành hạ hắn, trong người hắn như bị ngàn con ong độc thi nhau đốt, nóng rực, cơn đau dày vò từng thớ thịt trên người hắn, nếu là người bình thường đã cầu mong bản thân nhanh chóng chết đi đã khỏi bị cơn đau dày vò như thế này.
..............................
TâyUyểncác.
"Song Tử, chàng có đây không?" -Thiên Bình tìm khắp mọi căn phòng trong Tây Uyển các, tuyệt nhiên lại chẳng hề thấy hắn đâu.
Nhìn ra sân ở phía sau các, chợt thấy thân ảnh quen thuộc, nàng vội nhấc váy chạy ra ngoài.
"Song Tử" -Nàng mừng rỡ kêu lên.
Song Tử đứng chắp tay sau lưng, tuyết nhẹ rơi phủ trên tóc, trên y phục hắn, từng đợt gió nhẹ thổi lay động y phục, làm hắn thêm phần anh tuấn, tiêu diêu. Song Tử xoay người lại, đối diện với Thiên Bình, khuôn mặt hắn không lộ rõ vui hay buồn, chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
"Nàng tới??"
"Song Tử, thiếp thật xin lỗi chàng" -Thiên Bình thẳng thắn thừa nhận lỗi sai của mình.
"Xin lỗi? Vì sao phải xin lỗi?" -Song Tử nhíu mày, đưa tay phủi đi những bông tuyết rơi trên mái tóc dài của Thiên Bình.
"Là thiếp trách lầm chàng"
"Ta nghĩ lại . . .có lẽ hôm đó ta quá say .. .nên . . . " -Song Tử thở dài nói.
"Không phải . . .cái thai đó . . ."
"
Đừng nhắc tới nó nữa, ta mong nàng xem nó như hài tử của mình mà chăm sóc, được không?"
"Nhưng . . ."
"Vương gia, Hoàng thượng cho gọi" -Một hạ nhân tới báo.
"Chuẩn bị xe đi, Bình nhi, ta đi trước" -Song Tử hôn lên trán nàng, mỉm cười rồi lập tức đi ngay.
Thiên Bình nhìn theo hắn . . .Aiz . . .
...........................
Giữa rừng núi bao la phủ tuyết trắng xóa, Bạch Dương cùng đội quân của hắn không ngừng tìm kiếm Sư Tử cùng Cự Giải.
"Bẩm Vương gia, vẫn chưa tìm thấy tung tích của Sư Vương cùng Đức phi"
"Tiếp tục tìm kiếm"
"Vương gia, phát hiện có vũng máu"
Bạch Dương cấp tốc tới nơi, kiểm tra mọi thứ xung quanh, phát hiện có thanh kiếm bị gãy, hoa văn được khắc ở chuôi kiếm rõ ràng là biểu tượng của Xà Quốc. Về phần vũng máu, đã khô lại, nhưng không thể xác định được là máu của ai.
Bạch Dương cảm thấy lo lắng cho nhị đệ của mình.
"Mau chóng phái thêm người đi tìm kiếm, nhất định phải tìm ra. Xà Quốc . .. ngươi dám khiêu chiến với Hoàng Đạo!!! Bôn Vương nhất định không để các ngươi yên thân!!!!"
.................................
"Vương phi, người sao lại đụng vô những thứ này???" -Viên Viên nhìn Kim Ngưu đang bận rộn trong bếp của Vương phủ, cảm thấy kì lạ.
"Ta muốn tự tay mình làm những món Bạch Dương thích a" -Kim Ngưu lau lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt nàng nhễ nhại mồ hôi nhưng trông lại hạnh phúc vô cùng.
"Vương phi là đang làm món gì đây???" -Viên Viên hứng thú tới nhìn.
"Tập làm vài món điểm tâm thôi" -Kim Ngưu cười hì hì, xoay người cúi xuống ôm lấy một túi bột lớn, khệ nệ ôm nó đặt lên bàn.
"Á . . .!!!"
"Vương phi!!!!"
"Cốp. . .!"
"Người đâu . . . .người đâu . . . .!!!!" -Tiếng Viên Viên kêu thảng thốt, nàng cúi xuống đỡ lấy Kim Ngưu đã bất tỉnh, trên nền đất . . . . Máu ướt đẫm, chảy lai láng . . . .Vương phủ một ngày nhộn nhạo . . . .
...........................
Ngựthưphòng.
"Huynh chắc chắn chứ??" -Song Tử đứng bật dậy khỏi ghế, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Thiên Yết.
Thiên Yết gật đầu, thần sắc vô cùng nghiêm túc.
"Được . . . ngày mai đệ lập tức xuất phát"
Hai người lại tiếp tục bàn việc cho tới lúc sẩm tối .. . Song Tử đã cáo lui về phủ, Thiên Yết mệt nhoài ngã người dựa trên ghế. Hắn bỗng nhớ tới nữ nhân ấy . . .
"Thật xin lỗi . . . xin lỗi nàng . . . ."
Cố gắng chờ thêm một thời gian, khi đại sự hoàn thành, trẫm nhất định đền bù cho nàng. Nhất định . . .
....................
Lãnhcung.
"Tiểu thư, người không muốn ăn sao???" -Tử Liên nhìn chỗ cơm trên bàn, lại nhìn Song Ngư đang trầm ngâm ngồi ở mép giường.
"Em kiếm gì đó chua chua được không???" -Song Ngư đáng thương nói.
"Sao??? Em nhớ tiểu thư đâu có thích đồ chua a"
"Không biết, tự nhiên ta lại thấy thèm, kì lạ"
"Để em tìm xem sao, bây giờ ở trong lãnh cung, không được hưởng nhiều ưu đãi nữa"
"Phiền em rồi"
Tử Liên bước ra ngoài. Chỉ còn lại mình Song Ngư ở căn phòng xơ xác, màng nhện giăng đầy, những tấm màn đã rách tươm không còn nguyên vẹn. Gió từ bên ngoài lùa vào lạnh căm. Song Ngư ôm lấy hai vai, xoa xoa. Miệng nàng thở ra khói trắng . . . Mấy đêm này nàng luôn cảm nhận được có ai đó đến đây, sáng ra hỏi Tử Liên thì nàng ấy lại bảo làm gì có ai. Nhưng rõ ràng là cảm nhận có tiếng người nói bên tai, còn cảm nhận được có người chạm vào nàng nha.
....................
Ánh trăng cô quạnh ở trên cao bị màn mây mờ che phủ, tuyết đã ngừng rơi, trong gió mang theo khí lạnh thấu xương.
Một bóng người xuất hiện trong lãnh cung. Hắn liếc nhìn Tử Liên đang say ngủ một bên, lại nhấc chân nhẹ nhàng tới gần giường, nơi Song Ngư đang nằm ngủ say. Hắn cẩn thận ngồi xuống bên mép giường, kéo tấm chăn mỏng manh đắp cho nàng. Đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt tiều tụy đi không ít.
"Ngư nhi, ủy khuất cho nàng rồi . . ."
Hắn cầm lấy tay Song Ngư, xoa nắn để giúp tay nàng ấm lên, trời lạnh mà lại đày nàng vào lãnh cung, hắn thấy thật có lỗi vô cùng.
"Chịu khó chờ một thời gian . . . một thời gian . . .nữa thôi, ở nơi đây nàng mới có thể an toàn"- Song Ngư khẽ động người, nhưng vẫn tiếp tục ngủ, hắn mỉm cười sủng nịnh, cúi xuống hôn lên trán nàng.
"Ngủ ngon. Ái phi"