Tuy rằng các ngự y có thái độ tích cực với phương thuốc này, nhưng người dùng thuốc chính là Hồng Gia Đế, tất nhiên cẩn thận như vậy cũng không quá đáng, Bành đại nhân cẩn thận suy nghĩ một lát, vẫn quyết định tự mình thí nghiệm một phen, lại bí mật tìm Kim Tử hỏi thăm, muốn biết rốt cuộc phương thuốc này là do vị thần y nào hiến lên.
Chỉ tiếc Kim Tử còn kín miệng hơn cả vỏ trai, mặc cho Bành đại nhân nói đến mức hoa rơi đầy trời nhưng hắn ta vẫn ra vẻ mờ mịt luống cuống, vẻ mặt vô tội giống như không hiểu cái gì, khiến cho Bành thái y vô cùng tức giận, dứt khoát đi tìmTừ Canh hỏi thẳng, nhưng bản lãnh từ chối của Từ Canh còn lợi hại hơn cả Kim Tử, nói xa nói gần nửa ngày rồi đuổi Bành thái y đi, thật vất vả đợi đến khi Bành thái y rời đi, cũng chưa nghe được chuyện gì.
Mặc dù Từ Canh gạt Bành thái y, nhưng ở trước mặt Hồng Gia Đế thì lại là biết gì nói nấy, chủ động nói chuyện Tân Nhất Lai hiến dược cho ông nghe, lại nói tiếp: “Vốn là mấy tháng trước sẽ phải trình lên, nhi tử và Tân thị lang đều có hơi băn khoăn, sợ phương thuốc này không tốt.
Tân thị lang nói phải tìm người thử thuốc trước, nên mới mất nhiều thời gian như vậy.
Hôm nay Bành thái y liên tục đuổi theo nhi tử hỏi thần y đã kê đơn thuốc này là ai, nhi tử cũng không dám trả lời, chỉ sợ ông ấy sẽ lôi kéo Tân thị lang đến Thái Y Viện.
Thật vất vả mới tìm được một người đắc lực, cũng không thể để Thái Y Viện đoạt đi mất…”
Hồng Gia Đế vỗ tay cười to, “Đúng là Bành thái y có hơi gàn dở, đầu óc chỉ toàn gân, nếu thật sự biết được Tân Nhất Lai đã viết ra phương thuốc kia, nhất định sẽ đến Tân phủ tìm hắn ta biện luận y lý, cho dù Tân Nhất Lai có giải thích thế nào thì cũng sẽ không nghe, đuổi cũng không thèm đi.”
Từ Canh cũng cười, “Cũng không phải là vì chuyện này, nhi tử đã nghe nói qua tính tình của Bành thái y, nếu thật sự bị ông ta quấn lấy, chưa tới hai ba tháng thì Tân thị lang cũng đừng mong thoát thân.
Còn cả Tân thái phó nữa, kể từ khi ông ấy biết Tân thị lang hiến phương thuốc cho phụ hoàng ngài, ông ấy đã vô cùng lo lắng, ngoài miệng còn kêu đánh kêu giết, làm hại Tân thị lang ngay cả nhà cũng không dám trở về.
Như con đã nói, Tân thái phó quá cẩn thận, Tân thị lang đã nói phương thuốc này là do ông ấy tìm được từ nơi khác, trình lên là vì nghĩ phương thuốc này có thể dùng được, rốt cuộc có dùng được hay không thì cũng phải xem ý tứ của các vị các ngự y.”
Hồng Gia Đế cười lắc đầu, “Ông ấy vẫn luôn như vậy, đừng thấy ngày thường lão đầu tử kia điên điên khùng khùng, nhưng trong đầu vẫn luôn rõ ràng, đã qua nhiều năm rồi, con đã bao giờ nhìn thấy ông ấy làm chuyện gì hồ đồ chưa? Bất kể là ông ấy, hay là mấy vị Nội các khác, đều là những người trẫm tin tưởng, đại lang có chuyện gì cứ việc thỉnh giáo bọn họ.”
Từ Canh vội vàng đồng ý.
Hồng Gia Đế lại ân cần hỏi thăm chính vụ mấy ngày hôm nay, Từ Canh trả lời tất cả các câu hỏi, Hồng Gia Đế thấy hắn trả lời rất là lưu loát, mạch lạc rõ ràng, biết hắn nhất định đã khổ công làm việc, trong lòng lại càng thêm hài lòng.
Tân Nhất Lai lại tiếp tục trốn trong biệt viện, mỗi ngày khi đến nha môn làm việc lại lén lén lút lút giống như một tên trộm, sợ đụng phải Tân thái phó.
Như thế qua nhiều ngày, cuối cùng bên phía Thái Y Viện đã kết thúc thử nghiệm đồng ý dùng phương thuốc đó, lúc này Tân Nhất Lai mới thẳng lưng trở về nhà.
Sau khi hồi phủ, Tân Nhất Lai không bất ngờ khi bị Tân lão gia tử cản lại, lão gia tử nắm lỗ tai và kéo ông ta vào trong viện, cái eo của Tân Nhất Lai coi như xong, vừa liều mạng giãy giụa, vừa lớn tiếng kêu cứu, “Đau đau đau… Xin ngài nhẹ một chút, a cứu mạng, Đại lang mau đến cứu mạng- – ”
Hoàng thị đã sớm nhận được tin tức, vẻ mặt bình tĩnh ngồi trong phòng khách uống trà, dường như hoàn toàn không nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết ở bên ngoài.
Đại Trân muốn lao ra năn nỉ, vừa mới đứng dậy đã bị Hoàng thị trừng mắt quát bảo ngưng lại.
“Ngồi xuống.” Hoàng thị mặt không thay đổi nói: “Chuyện của trưởng bối, một tiểu cô nương như con đừng dính vào, ngồi xem là được.”
Đại Trân nghe thấy Tân Nhất Lai kêu đau có hơi không đành lòng, khó xử nói: “Nhưng mà ông nội thực sự sẽ đánh người đó.”
“Không sao, không chết được đâu.”
“A – -” Đại Trân lại càng thêm lo âu, “Nhưng mà bị thương thì cũng không tốt.”
Hoàng thị để ly trà trong tay xuống, cầm lấy một miếng bánh đậu xanh nhỏ bỏ vào trong miệng, tinh tế nhai hết, nuốt xuống, lại nhấp một ngụm trà, lúc này mới thong thả ung dung trả lời: “Sáng mai cha con còn phải đến nha môn, ông nội con làm sao có thể ra tay độc ác được.
Chỉ là hù dọa ông ấy một lát mà thôi, nghe ta, đừng lo lắng.
Hơn nữa, không phải là còn có Thụy Hòa đó sao?”
Vừa nhắc tới Thụy Hòa thì Thụy Hòa đã đến, cậu ta vừa nghe nói Tân Nhất Lai đã hồi phủ thì thầm nghĩ không tốt rồi, chạy chậm tới, “bịch bịch” một tiếng quỳ xuống chặn đường Tân lão gia tử.
Mặc dù Tân lão gia đánh chửi con trai đã quen, nhưng đối với đại tôn tử là Thụy Hòa thì vẫn vô cùng đau lòng, thấy cậu ta quỳ trên đất, lập tức đau lòng, “Cha ngươi đã làm sai nên phải bị đánh, ngươi quỳ cái gì mà quỳ, mau đứng lên, cẩn thận bị nhiễm khí lạnh, nếu bị bệnh thì làm sao bây giờ? Ở trên đường không thể so với trong phòng, rất dễ bị bệnh.”
Khi Lão gia tử nói chuyện vẫn không buông tay, Tân Nhất Lai nghiêng đầu ra vẻ ủy khuất, “Cha, ngài thả tay ra có được không, dầu gì cũng phải cho ta chút mặt mũi chứ, con cũng đã có con trai, con gái rồi, bọn nhỏ cũng đang nhìn đó, ngài làm như vậy, tuy rằng bản thân ngài cảm thấy vui vẻ, nhưng sau này con làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt bọn Thụy Hòa được?”
“Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói những lời đó sao?” Tân lão gia tử tức giận tới mức liên tục hầm hừ, “Muốn lão tử nể mặt ngươi, thì ngươi cũng phải không chịu thua kém cho ta, từ nhỏ đã học không tốt, đọc sách không được, học võ cũng không xong, không thông minh thì thôi, dù sao ngươi cũng phải nghe lời lão tử đừng gây chuyện chứ.
Ngươi đó, ba ngày không đánh ngươi thì nhà tốt cũng bị dỡ ngói (*), nhìn xem ngươi đã làm những chuyện gì? Ngươi đã đọc được bao nhiêu sách chứ, chỉ đọc được mấy quyển y thuật, lại dám hiến dược cho bệ hạ, ngươi muốn nướng cả nhà chúng ta trên lửa sao.
Ngộ nhỡ bệ hạ xảy ra chuyện gì, Tân gia chúng ta cũng khó thoát khỏi cái chết, ngươi muốn nhà chúng ta tuyệt hậu có phải không? Chuyện lớn như vậy cũng không thương lượng trước với lão tử, rốt cuộc là ai cho ngươi cái lá gan đó hả?”
(*) “Tam thiên bất đả, thượng phòng yết ngõa”: Tạm dịch là “Ba ngày không đánh, nhà tốt cũng dỡ ngói”, ý bảo trẻ nhỏ thì phải dạy cho nghiêm khắc, không sau này sẽ hư.
“Con sai rồi con sai rồi.” Thấy Tân lão gia tử thật sự dừng tay, Tân Nhất Lai lập tức thừa nhận sai lầm, bộ dạng cúi đầu, ăn nói khép nép nhận lỗi nói: “Con thật sự đã sai rồi, lần này quả thực là do con làm không đúng, lần sau nhất định sẽ thương lượng với lão nhân gia ngài.”
Tân lão gia tử giận dữ, “Còn có lần sau nữa sao?”
“Không có không có, tuyệt đối không có.
Ngài yên tâm, con sẽ không bao giờ tái phạm chuyện như vậy nữa.” Vẻ mặt Tân Nhất Lai vô cùng đau đớn, sau đó lại thăm dò hỏi: “Bây giờ ngài có thể nới lỏng tay được không.”
Thụy Hòa cũng vội vàng cầu xin: “Tổ phụ, xin ngài bớt giận, đừng chấp nhặt với a cha nữa.
Nếu ngài thực sự muốn tìm một người để trút giận, xin hãy cứ phạt tôn nhi.”
“Ôi chao cháu ngoan của ta, sao tổ phụ có thể cam lòng trách phạt ngươi được.
Ngươi là một đứa trẻ hiểu chuyện, không hề giống như cha ngươi, sau này ngàn vạn lần đừng học theo nó.” Tân lão gia tử đối với Tân Nhất Lai và Thụy Hòa hoàn toàn là hai khuôn mặt khác nhau, quay người lại vô cùng từ ái, xem như ông đã buông lỏng tay, còn tự tay kéo Thụy Hòa đứng lên, “Ngươi đừng quỳ đừng quỳ nữa, có phạm phải sai lầm gì đâu.
Mau vào nhà nghỉ ngơi đi, đừng có dính vào chuyện của ta và cha ngươi.”
Thụy Hòa nói: “Một người là thân tổ phụ, một người là phụ thân, tôn nhi sao có thể không dính được vào được chứ?”
Tân lão gia tử tức giận trừng mắt với Tân Nhất Lai, “Có nhìn thấy không, Đại lang vô cùng hiểu chuyện.
Một đứa trẻ hiểu chuyện giỏi giang như vậy sao lại có một người cha như ngươi chứ?”
Tân Nhất Lai oán thầm trong lòng, ông ta cũng là một người hiểu chuyện giỏi giang, trong triều trên dưới có ai không khen ông ta chứ, Thái tử Điện hạ thực sự đã coi ông ta là quân sư, nhưng người làm cha như Tân lão gia tử, lại chưa bao giờ nói một lời khen, còn động một tý là kêu đánh kêu giết, nếu đổi lại là người bình thường thật đúng là không ứng phó được.
Cho dù trong đầu Tân Nhất Lai nghĩ như thế nào, nhưng trên mặt vẫn cung kính, lại thấp giọng giải thích: “Không phải là nhi tử không hiểu điều băn khoăn của lão nhân gia ngài, ngài cho rằng con là một kẻ ngu ngốc không có đầu óc, thật sự không sợ mà tùy ý làm bậy hại cả nhà bị mất tính mạng sao? Con còn nhát gan hơn cả người khác đó! Còn không phải là do con thấy Thái tử Điện hạ lo đến phát khóc sao? Bệ hạ và thái tử phụ tử tình thâm, thái tử vì chuyện bệ hạ bị bệnh mà lòng nóng như lửa đốt, đêm không thể say giấc, trong lòng con thực sự rất đau buồn, chợt nhớ ra từng nhìn thấy một phương thuốc ở trong sách cổ, cho nên mới nói với Thái tử Điện hạ, không ngờ điện hạ lại để tâm như thế, lập tức lệnh cho nhi tử tìm người chế thuốc, lại đặc biệt tìm người thử thuốc, hy vọng tương lai thuốc này sẽ có hiệu quả, bệ hạ sẽ không còn bị bệnh tim dày vò.”
Thụy Hòa ở bên cạnh cũng nói giúp, “Tuy rằng a cha làm việc hơi lỗ mãng, nhưng rốt cuộc cũng là một lòng trung quân ái quốc, tổ phụ ngài cũng đừng trách ông ấy nữa.”
Tân lão gia tử vốn cũng không định đánh Tân Nhất Lai, dù sao thì hiện nay Tân Nhất Lai đã là đại quan tam phẩm trong triều, là người chủ trì nhiều chuyện lớn, hiện nay lại là tâm phúc của thái tử, rất có địa vị ở trong triều, bí mật mắng nó vài câu, giáo huấn một lát rồi thôi, nếu thật sự đánh người, sẽ kinh động đến bên trên, đến lúc đó bệ hạ hỏi tới, ông sẽ phải trả lời làm sao đây? Nói rằng bản thân sợ bị rước họa vào thân nên trách cứ Tân Nhất Lai không được tùy tiện hiến dược sao?
Thuốc kia dùng để chữa bệnh cho hoàng đế bệ hạ đó! Nếu trong triều có người cho rằng Tân Nhất Lai có ý hiến dược mời sủng, chỉ sợ lúc đó cũng phải đứng ra vì lợi ích của bản thân.
Cũng may cho dù là Tân Nhất Lai hay là Thụy Hòa đều đàng hoàng cho Tân lão gia tử mặt mũi, lại hạ bậc thang cho ông, cuối cùng Tân lão gia tử hài lòng, vuốt vuốt chòm râu trên cằm, bày ra dáng vẻ lão tử khoan hồng độ lượng không so đo với ngươi, “Nếu Thụy Hòa đã cầu tình cho ngươi, ta sẽ không đánh ngươi nữa, phạt ngươi chép năm mươi lần gia huấn, lát nữa ta sẽ kiểm tra.” Nói xong, lúc này mới hừ lạnh một tiếng nghênh ngang rời đi.
Thụy Hòa là một đứa con trai tốt, vô cùng đồng tình đưa ra lời đề nghị giúp đỡ Tân Nhất Lai, “A cha, nếu không thì con giúp ngài chép một ít?” Cậu có thể bắt chước nét chữ của Tân Nhất Lai giống như đúc, hoàn toàn không cần lo lắng Tân lão gia tử sẽ phát hiện ra.
Không ngờ Tân Nhất Lai lại vô cùng khí phách vung tay lên, “Không cần, ông nội con cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, ngủ một giấc là sẽ quên ngay ấy mà.
Chuyện này ta rất có kinh nghiệm!”
Vì vậy, ba ngày sau, bởi vì Tân Nhất Lai không hoàn thành việc chép sách, một lần nữa bị phạt chép một trăm lần gia huấn…
Tân Nhất Lai: “…”
Trong lòng đau khổ!.