Từ Canh vừa nói xong, thì phát hiện mọi người đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm vào hắn, Đại Trân chỉ nghĩ rằng hắn đang nói đùa, không cảm thấy có gì kỳ lạ, gương mặt của Thụy Xương lập tức thay đổi, đỏ mặt tía tai lớn tiếng quát: “Ngươi…… Ngươi đang nói ai vậy? Ai là người nhà của ngươi, sao có thể ăn nói lung tung như vậy?”
Từ Canh vội vàng xin lỗi, cười nói: “Thật xin lỗi, là do ta không để ý nên nói sai, mọi người đừng để trong lòng.” Ngoài miệng hắn nói là mọi người, nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn Đại Trân, trong đôi mắt ánh lên vẻ tìm tòi nghiên cứu, nhưng Đại Trân hoàn toàn không để trong lòng, cười hì hì vung tay lên, “Ngươi yên tâm, ta đâu có nhỏ mọn như vậy.”
Thụy Xương bị nàng làm cho tức giận nhếch miệng nói, “Hoá ra là do ta nhiều chuyện.”
Đại Trân vội vàng tiến lên nắm lấy tay áo cậu, cười tủm tỉm dỗ dành: “Ôi trời, ta biết ngươi quan tâm ta nhất, hai chúng ta là huynh đệ ruột thịt mà.” Nàng nháy mắt mấy cái, bày tỏ hai chúng ta mới là người một nhà, Thụy Xương quả nhiên bị lừa, lập tức hết giận, hừ nói: “Ngươi biết là được rồi.”
Từ Canh cũng biết mình không nên hành động quá hấp tấp, nhất là lúc này đang có Thụy Xương ở đây, vị này quả thực chính là một người điên cuồng bảo vệ chị gái, còn điên cuồng hơn cả Thụy Hòa, hoàn toàn không có thuốc chữa.
Đối với người chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm anh em như Từ Canh, thì tình cảm yêu thương bền chặt của huynh muội Tân gia làm cho Từ Canh vừa hâm mộ vừa cảm động, tất nhiên sẽ không để ý tới sự vô lễ và thất thố của Thụy Xương.
Nhưng buổi tối Thụy Xương vẫn kiên quyết đi tìm Tân Nhất Lai để tố cáo, nói Thái Tử ngấm ngầm có ý đồ khác với Đại Trân.
Tân Nhất Lai bị hai huynh đệ bọn họ nhắc nhở nhiều lần, trong lòng cũng nảy sinh chút nghi ngờ, lại nhìn Đại Trân, hai năm trước thì có thể nói là trẻ con, chưa hiểu chuyện, nhưng bây giờ Đại Trân cũng đã là một đại cô nương rồi, ở thế kỷ 21 học sinh tiểu học đã bắt đầu yêu đương rồi đó, cô nương mười lăm tuổi bị người ta thương nhớ cũng không phải kỳ lạ.
Nhưng mà, Tân Nhất Lai biết mỗi khi hai đứa con trai nhà mình đụng vào chuyện của Đại Trân thì đều làm ầm lên, vẫn có chút nửa tin nửa ngờ, “Thật sao?”
“Thật hơn cả trân châu!” Thấy thái độ của Tân Nhất Lai có vẻ lung lay, Thụy Xương lập tức kích động nhào lên, “A cha, người chưa nhìn thấy ánh mắt của Thái Tử khi nhìn A Trân đâu, vừa nhìn đã biết là không bình thường.
Lúc thì hắn gọi tiểu Tam Lang nhà chúng ta thế này, lúc khác lại nói tiểu Tam Lang nhà chúng ta thế kia, A Trân là người nhà hắn khi nào chứ? Con thấy hắn đang cố tình thăm dò! Hơn nữa, hắn quá tốt với A Trân, có đồ ăn gì ngon là không quên đưa cho A Trân, tổ phụ cũng coi như là sủng thần của bệ hạ, nhưng chưa bao giờ được như thế……”
Tân Nhất Lai bình tĩnh không nói gì, thực ra trong lòng cũng hơi tin tưởng, chỉ là, việc hôn sự của con gái, ông vẫn luôn không muốn nhúng tay vào quá nhiều, đặc biệt giai đoạn 15-16 tuổi là thời điểm nổi loạn nhất của con gái, nếu ông ra mặt ngăn cản Đại Trân không cho nàng gặp Từ Canh, nói không chừng Đại Trân vốn không có tâm từ gì sẽ quay sang đối nghịch với ông.
“A cha, a cha……” Thụy Xương lải nhải nói nửa ngày, không thấy Tân Nhất Lai đáp lại, không khỏi vội vàng la lên: “A cha sao người không trả lời con, rốt cuộc trong lòng người nghĩ thế nào? Người không thể không quan tâm đến chuyện này, bằng không, một khi A Trân bị người ta lừa đi rồi, đến lúc đó người đừng có mà khóc.”
Tân Nhất Lai thở dài, “Nếu bỏ qua thân phận của Thái Tử điện hạ, hắn cũng được coi là xứng đôi, ta tin tưởng vào nhân phẩm và tính tình của hắn, dáng vẻ cũng tuấn tú lịch sự, đặc biệt là có thể bao dung cho A Trân.
Chỉ tiếc là ——” hai đệ tử của ông, Hồ Trường Cẩm trung thực thật thà, rất có thiên phú về toán lý, cũng cực kỳ kính trọng người thầy là ông, về phần Từ Canh, đầu óc không thông minh lắm, nhưng lại có một tấm lòng chân thành, tuy là Thái Tử tôn quý thế nhưng lại không hề kiêu ngạo, nếu hắn không phải Thái Tử thì tốt rồi……
Thụy Xương bĩu môi, “Cho dù hắn không phải là Thái Tử, cũng không thể gả A Trân cho hắn được.”
“Tại sao chứ, hắn có chỗ nào không tốt sao?” Tân Nhất Lai không nhịn được nói giúp Từ Canh.
“Đầu óc hắn không được thông minh.” Thụy Xương đương nhiên nói: “Đại Trân có thể lừa được hắn mấy năm, chứng tỏ muội ấy rất thông minh.
Nếu A Trân gả cho hắn, sau này sinh ra một đứa bé ngốc như hắn thì phải làm sao bây giờ?”
“Chỉ có ngươi là thông minh!” Tân Nhất Lai tức giận, cầm quyển sách ở trên bàn gõ lên đầu Thụy Xương, “Người ta gọi cái này là “Đại trí nhược ngu”*.
Nhìn những thành tựu mấy năm nay của Thái Tử điện hạ xem, cả triều trên dưới có ai không khen ngợi hắn, thông minh như ngươi chỉ có thể gọi là tiểu thông minh mà thôi.
Thuộc được mấy quyển sách thì ghê gớm lắm hả, còn dám xem thường người khác, để xem ông đây đánh ngươi thế nào.”
*Đại trí nhược ngu, đại dũng nhược khiếp: kẻ tài trí giả như ngu dốt, kẻ dũng mãnh giả như khiếp sợ.
Thụy Xương vừa chạy trốn, vừa lớn tiếng tranh luận, “Mấy thứ đó mà gọi là thành tựu gì chứ, còn không nhiều bằng những việc người đã làm.”
“Ngươi mà nói thêm câu nữa, ông đây đánh chết ngươi.”
Vốn dĩ là tới để tố cáo, kết quả không cẩn thận lạc đề, khiến bản thân bị đánh một trận, Thụy Xương oan ức muốn khóc, buổi tối ngủ trong lều cắn chăn nguyền rủa Từ Canh cả đêm.
Đương nhiên, những oan ức của Thụy Xương không hoàn toàn là vô ích, sự cố gắng của cậu ít nhiều cũng có tác dụng, đêm hôm đó Tân Nhất Lai cũng ngủ không ngon, lăn qua lộn lại suy nghĩ đến chuyện này, rối rắm suốt cả một đêm.
Mấy đứa nhỏ trong nhà luôn rất hiểu chuyện, những năm gần đây hầu như chưa bao giờ làm cho ông lo lắng, nhưng Đại Trân không giống vậy, con gái mà, lập gia đình là chuyện lớn, nếu gả cho gia đình bình thường, nhỡ không may chịu oan ức ông còn có thể chạy đến giúp con gái lấy lại công bằng, nếu thật sự phải vào cung, ông cũng không thể lên tiếng cho con gái được.
Tân Nhất Lai càng suy nghĩ trong lòng càng rối như tơ vò, nếu hai anh em Thụy Hòa Thụy Xương thật sự nói đúng, Từ Canh một lòng một dạ phải cưới Đại Trân, đến lúc đó phải làm sao bây giờ? Hay là, nhanh chóng hứa hôn cho Đại Trân? Nhưng vào lúc này, ông phải đi đâu để tìm người thích hợp bây giờ? Không thể tùy tiện gả Đại Trân đi được!
Sau khi suy nghĩ cả đêm, cuối cùng Tân Nhất Lai quyết định đi tìm Từ Canh ngả bài, Thái Tử điện hạ luôn luôn trọng đãi ông ta, hẳn là sẽ không hành xử vô lý như vậy.
Khi đội ngũ nghỉ ngơi tại sơn trang nghỉ mát, Từ Canh cố ý dặn dò người dưới chuẩn bị cho Tân gia một sân viện yên tĩnh, vừa mới dặn dò xong, một lát sau lại nghe Kim Tử nói Tân Nhất Lai xin gặp, Từ Canh vội vàng đứng dậy đón chào, nhìn thấy ông liền nói: “Thật là trùng hợp, ta đang định cho người đến mời tiên sinh tới đây bàn chuyện, không ngờ tiên sinh đã tới rồi.”
Tân Nhất Lai thấy hình như hắn muốn nói chuyện công việc, nên tạm gác chuyện này qua một bên, nghiêm nghị hỏi: “Không biết Thái Tử điện hạ triệu kiến vi thần có gì chuyện quan trọng không?”
“Ngươi hãy nhìn cái này đi.” Từ Canh mở ngăn kéo lấy ra một tờ giấy nhỏ đưa cho ông, lại nói: “Ta có bố trí vài người ở bên cạnh Từ Long, đây là tin tức bên kia truyền tới.”
Vừa nghe nói chuyện có liên quan đến Nhị hoàng tử, tinh thần Tân Nhất Lai lập tức rung lên, tuy rằng mấy năm nay Nhị hoàng tử và phe phái Tạ gia rất là an phận, nhưng Tân Nhất Lai sẽ không ngây thơ cho rằng bọn chúng đã sớm từ bỏ ngôi vị, không biết là đang ngấm ngầm ấp ủ thực hiện âm mưu to lớn nào đâu, mà nay nghe Từ Canh nhắc tới, Tân Nhất Lai cảm thấy chiếc giày kia cuối cùng cũng đã rơi xuống.
Trải tờ giấy ra, trên đó viết một hàng chữ rất nhỏ, “Tạ gia muốn tạo phản, lên kế hoạch mưu sát Thái Tử, xin hãy cẩn thận khi ở trong sơn trang.”
Tân Nhất Lai bình tĩnh cất tờ giấy đi, lắc đầu cười nói: “Người của Điện hạ là thân tín của Nhị hoàng tử, còn phải lo lắng bọn họ tạo phản sao? Chỉ sợ bọn họ không chịu tạo phản thôi.”
Từ Canh trầm tư một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Không dám dối gạt tiên sinh, ta thực sự căm hận Lão Nhị và Tạ gia đến tận xương tủy, tuy ta đã có dã tâm muốn giết chúng, nhưng mấy năm nay vẫn chưa ra tay vì còn nể mặt phụ hoàng.
Cho dù Lão Nhị có lòng tạo phản, nhưng dù sao cũng là máu mủ của phụ hoàng, vì phụ hoàng, ta không thể xuống tay với nó, khiến phụ hoàng đau lòng.”
Tân Nhất Lai không biết lời này của hắn là thật hay giả, chỉ mỉm cười hùa theo nói: “Điện hạ nhân nghĩa hiếu thuận, là phúc của muôn dân.”
Từ Canh cười khẽ, “Có phải trong lòng tiên sinh cảm thấy ta nghĩ một đằng nói một nẻo không, ngoài miệng thì quang minh chính đại, nhưng trong lòng thì lại hận không thể lập tức lấy mạng bọn chúng?”
“Vi thần không dám.”
“Tiên sinh không cần phải thận trọng.” Từ Canh nói: “Nếu đổi thành ta là ngươi, chỉ sợ cũng sẽ nghĩ như vậy.
Người đời đều nói đế vương vô tình, trước kia ta cũng nghĩ như vậy, nhưng phụ hoàng và ta lại giống như hai cha con bình thường, quan tâm yêu thương, chu đáo tỉ mỉ.
Nói trắng ra, ta không hề có một chút tình cảm ruột thịt gì với mấy người huynh đệ, nhưng phụ hoàng lại là tất cả của ta.
Nếu người biết Lão Nhị muốn tạo phản, phụ hoàng sẽ vô cùng đau đớn, nói không chừng bệnh tim sẽ tái phát, Lão Nhị tự tìm đường chết, ta không thể để phụ hoàng phải thất vọng đau lòng vì chuyện này.”
Cuối cùng Tân Nhất Lai cũng đã hiểu, nhưng lại càng đau đầu hơn, “Điện hạ, ý của ngài là, muốn Nhị hoàng tử và Tạ gia không thể gây chuyện?”
Từ Canh gật đầu, “Hắn không có nhân lực, nếu muốn thành công tất nhiên sẽ mượn lực của Tạ gia.
Ta đã sớm cho người điều tra Tạ gia rõ ràng rồi, người của chính phái đang nhìn chằm chằm vào bọn chúng, chỉ cần bọn chúng hơi có động tĩnh là biết ngay.
Đến lúc đó còn phải nhờ tiên sinh hỗ trợ giam chân bọn chúng, để bọn chúng không thể xông vào sơn trang nghỉ mát, chỉ cần phụ hoàng và các triều thần không bị kinh động là được rồi.”
Tân Nhất Lai cười khổ, “Điện hạ ngài tìm lầm người rồi, vi thần chỉ phụ trách Công Bộ, chuyện này ngài nên đến tìm thông gia của ta mới đúng.”
“Đô chỉ huy sứ* Hoắc phụ trách bảo vệ kinh thành, không dễ gì rời khỏi kinh thành.”
*Đô chỉ huy sứ: là chức được phong cho các vị võ quan chỉ huy một cuộc hành quân, hoặc cho các vị võ quan đứng đầu các ty quân sự tại kinh đô.
Tân Nhất Lai dở khóc dở cười, “Nếu vi thần nhớ không lầm, lần này đi theo còn có hai vạn đại quân của kinh thành và các vùng lân cận, đã có các tướng sĩ thiện chiến bảo vệ bệ hạ và Thái Tử điện hạ, đâu cần một tên quan văn trói gà không chặt như vi thần ra mặt làm việc.”
“Hôm qua ta mới vừa nhận được mật thư, một lô đạn pháo được đưa tới đại doanh Tây Bắc đã bị cướp.”
“Cái gì, không thể nào xảy ra chuyện này được!” Tân Nhất Lai lập tức nhảy dựng lên, “Tại sao ta không nghe thấy tin tức gì? Hơn nữa, tại sao chuyện quan trọng và cơ mật như vận chuyển đạn pháo lại bị rò rỉ thông tin ra ngoài chứ? Còn nữa những quân sĩ vận chuyển đạn pháo đều được trang bị những vũ khí tốt nhất, cho dù là mấy trăm ngàn người cũng không thể tới gần được, sao có thể bị cướp đi chứ……” Đây chính là chuyện lớn!
Bảo sao thằng nhóc này lại nhờ ông tới giúp đỡ chuyện này, hoá ra là kêu ông tới để ngăn tiếng súng, lòng dạ đúng là rất “tốt”!
Từ Canh thấy Tân Nhất Lai sắp nổi bão, vội vàng nói: “Tiên sinh không cần lo lắng, chuyện này…… Nói bị cướp thì cũng không đúng, phải nói là bị trộm mất.
Đạn pháo quá nặng, bọn chúng cũng chưa chuyển đi được, tổng cộng có hai đạn pháo bị trộm mất ——” thấy sắc mặt Tân Nhất Lai khác thường, Từ Canh biết điều lập tức im miệng.
“Có một chuyện vi thần muốn thỉnh tội với điện hạ.” Tân Nhất Lai bỗng nhiên chuyển đề tài, nghiêm túc quỳ xuống đất hành đại lễ với Từ Canh, Từ Canh không biết rốt cuộc ông đang làm cái quỷ gì, sợ tới mức không nói thành câu, “Cái…… Cái gì, xin tiên sinh mau đứng lên, có chuyện gì thì từ từ nói, cần gì phải làm đại lễ như vậy.”
“Con gái của vi thần đã cải trang thành nam tử để kết giao với điện hạ, quả thật là tội khi quân, xin điện hạ trách phạt.”
Từ Canh hồi hộp, tại sao lại đột nhiên nhắc tới Đại Trân, Tân tiên sinh có ý gì đây? Nhất thời trong đầu hắn rối như tơ vò, hiện lên đủ mọi suy nghĩ, trái tim hắn như rớt xuống vực sâu, lo sợ câu nói tiếp theo của Tân Nhất Lai chính là bảo hắn sau này hãy cách xa Đại Trân.
“Xin điện hạ hãy trách phạt ——” sau một lúc lâu không thấy Từ Canh trả lời, Tân Nhất Lai lại cao giọng nói một lần nữa, lúc này Từ Canh mới đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng đè nén hàng ngàn lời nói xuống, chạy nhanh tới đỡ Tân Nhất Lai đứng dậy, cười gượng nói: “Chỉ là một trò đùa mà thôi, tiên sinh không cần để trong lòng.”
Tân Nhất Lai vừa thấy thái độ của hắn, lập tức đoán được Từ Canh đã biết Đại Trân là con gái, càng thêm tin chắc vào suy đoán của hai đứa con trai.
Thật đúng là —— lòng dạ ông ngổn ngang, cắn răng đi thẳng vào vấn đề nói: “Vi thần có một câu không biết có nên hỏi hay không.”
Nếu đã không muốn hỏi thì đừng hỏi, Từ Canh nghĩ trong lòng, nhưng lại không dám nói ra, ấp úng nửa ngày, cuối cùng vẫn trái lương tâm nói: “Tiên sinh cứ nói đi.
”
“Không biết điện hạ có ý gì với tiểu nữ không?” Tân Nhất Lai nghiêm trang hỏi.
Cũng may Từ Canh không uống nước, nếu không chắc chắn sẽ phun thẳng vào mặt ông.
Mấy chuyện như thế này không phải là nên hỏi khéo hả, nói bóng nói gió thôi, sao có thể hỏi thẳng ra như vậy? Từ Canh quả thực không biết phải trả lời thế nào.
Nhưng mà, hắn dám không trả lời sao?
Vì thế, sau khi ấp úng nửa ngày, cuối cùng Từ Canh vẫn đỏ mặt “vâng” một tiếng, càng nghĩ lại càng ngượng ngùng đỏ mặt lí nhí nói: “Ta…… Ta thật lòng với A Trân, mong tiên sinh tác thành.” Trải qua hai kiếp lần đầu tiên hắn mới thích một người, trước mặt Hồng Gia Đế còn miễn cưỡng chống đỡ được, nhưng đối diện với cha vợ tương lai thì không còn chút khí thế nào, lí nhí nói chuyện như muỗi kêu.
Chỉ tiếc Tân Nhất Lai không bị dáng vẻ của hắn làm cảm động, không hề nghĩ ngợi lập tức từ chối, “Ta e rằng phải làm điện hạ thất vọng rồi.”
“Tại sao chứ?” Từ Canh lập tức nóng nảy, “Tiên sinh không đồng ý, là vì lo lắng ta sẽ khắt khe với A Trân? Người yên tâm, ta nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng ấy, tuyệt đối sẽ không bao giờ để nàng ấy chịu tổn thương.”
Tân Nhất Lai vẫn lắc đầu, “Điện hạ, tính tình của vi thần thế nào ngài cũng đã biết, trong nhà chỉ có một đứa con gái, còn khiến ta lo lắng hơn cả mấy đứa con trai.
Ta cũng không mong gì khác, tất cả vinh hoa phú quý gì đó đều là hư vô mà thôi, tuy gia đình không thể cho nàng mọi thứ, nhưng ta không mong gì khác, chỉ mong rằng đứa trẻ này có thể sống thoải mái.
Cuộc sống trong cung thế nào điện hạ là người rõ ràng nhất, con bé A Trân nhìn như có vẻ thông minh, nhưng thật ra lại là một người đơn giản, nếu vào cung rồi nó sẽ không còn những ngày tháng vô lo vô nghĩ nữa.”
Từ Canh cúi đầu không nói.
Hắn không biết nên trả lời như thế nào, nhưng hắn cũng không muốn từ bỏ, Từ Canh không cam lòng.
Sau một lúc lâu, rốt cuộc hắn khàn giọng nói: “Ta hiểu được những băn khoăn của tiên sinh, nếu đổi lại là ta, cũng sẽ có những suy nghĩ như vậy.
Những bậc cha mẹ yêu thương con mình, đâu có ai muốn đưa chúng vào hoàng cung.
Hiện giờ ta chỉ muốn thỉnh cầu tiên sinh một chuyện, A Trân còn nhỏ, cầu xin ngài đừng nóng vội đính hôn cho nàng.
Còn về phần ta, nếu không thể dọn dẹp sạch sẽ những yêu ma quỷ quái trong cung, cũng không dám đến phủ cầu hôn.”
Tân Nhất Lai còn muốn nói thêm, Từ Canh lại ngắt lời nói: “Chuyện của ta và A Trân đã sớm báo cáo cho phụ hoàng biết, phụ hoàng đã đồng ý với ta không ép buộc ta nạp phi tử, cho nên tiên sinh không cần lo lắng sau khi đăng cơ ta sẽ mở rộng hậu cung.
Ta có tình với A Trân, cả đời này chỉ muốn ở bên cạnh nàng mà thôi……”
“Chuyện này…… Điện hạ ngài cũng…… Chuyện này……” Tân Nhất Lai không biết nên nói gì cho phải.
Không phải Tân Nhất Lai không tin lời nói của Từ Canh, ít nhất khi nói ra những lời này hắn thật sự rất chân thành, nhưng vấn đề là con người sẽ luôn thay đổi, hôn nhân còn có ngưỡng cửa bảy năm*, qua mười mấy năm sau, lúc ấy tình cảm sẽ không còn giống như trước.
Khi đó tình yêu là thật, nhưng tương lai hết yêu cũng là thật, đến lúc đó Đại Trân phải làm sao bây giờ?
*”Thất niên chi dương” – nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
“Tấm lòng chân thành của Điện hạ, vi thần rất cảm động.” Tân Nhất Lai được sủng ái mà lo sợ nói: “A Trân có thể được ngài coi trọng như thế, cũng là phúc khí của nó, chỉ là ——”
“Chỉ là cái gì?”
Tân Nhất Lai thật cẩn thận liếc nhìn vẻ mặt của Từ Canh, thong thả ung dung nói: “Vi thần nói thật Điện hạ ngài đừng giận, chỉ sợ A Trân nhà ta không có tâm tư gì khác với Điện hạ đâu.” Con bé Đại Trân kia hoàn toàn coi Từ Canh là huynh đệ, không hề có một chút tình yêu nam nữ nào, chỉ có một mình Từ Canh tương tư đơn phương mà thôi.
Tuy rằng Từ Canh đã biết điều này từ lâu, nhưng bị Tân Nhất Lai nhắc nhở như vậy, vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng, vẻ mặt buồn bã ỉu xìu.
Tân Nhất Lai suy nghĩ, quyết định tạm thời gác chuyện này qua một bên, dù sao Từ Canh cũng đã lên tiếng, trước tiên phải dọn dẹp hoàng cung sạch sẽ, nhưng trong cung còn có Thái Hậu, ngày nào còn bà ta, thì ngày đó hoàng cung vẫn chưa sóng yên biển lặng được.
Tân Nhất Lai quyết định, phải tận dụng thời gian này tìm cho Đại Trân một người tốt, chỉ cần đó là người Đại Trân nhìn trúng, đến lúc đó Từ Canh nói cái gì cũng vô dụng.
Vì thế Tân Nhất Lai dứt khoát nói sang chuyện khác, “Vừa rồi Điện hạ nói chuyện gì vậy? Lô đạn pháo đó bị ăn trộm sao? Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, trọng lượng hai lô đạn pháo đó cộng lại cũng không lớn lắm, nếu Tạ gia muốn mưu nghịch, thứ này không có tác dụng gì lớn.
Nhưng nếu có người muốn ám sát ngài, chỉ sợ là có hơi rắc rối.”
Từ Canh không theo kịp tiết tấu của Tân Nhất Lai, hiển nhiên là bị nghẹn họng, cười khổ trả lời: “Làm sao để giải quyết phiền toái này đây?”
“Ngài không thể tùy ý ra ngoài được.” Tân Nhất Lai nói: “Vi thần đoán là dưới trướng Tạ gia hẳn là không có nghệ nhân nào am hiểu về kỹ thuật hoả lực, nếu không cũng không đến mức phải trộm thuốc nổ từ trong đạn pháo.
Nhưng mà, nếu bố trí phục kích trên con đường mà điện hạ chắc chắn sẽ đi qua, một khi thứ này phát nổ, không chết thì cũng sẽ bị thương.
Mấy đại điện trong sơn trang đều có thị vệ canh gác tầng tầng lớp lớp, cho dù người của Tạ gia có trà trộn vào được, cũng không có cách nào mai phục dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt, chỉ có thể dụ ngài ra ngoài.”
Từ Canh cười khổ: “Nhưng ta cũng không thể vì chuyện này mà không đi ra ngoài.” Bảy ngày sau là đại hội săn bắn, hắn không thể không tham dự.
“Vậy thì ngài nên mang theo nhiều người, cố gắng không đến những nơi vắng vẻ hẻo lánh.”
Tân Nhất Lai cẩn thận dặn dò một lúc, sau đó mới cáo từ rời đi, vẻ mặt bình tĩnh giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trong lòng Từ Canh lo sợ bất an, vẫn luôn cảm thấy hình như Tân Nhất Lai đang chuẩn bị một kế hoạch lớn nào đó..