Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng

Editor: Nguyệt Vi Yên

Beta: Vũ Ngư Nhi

Trong điện Sùng Đức, Trương thái y cung kính hành lễ.

Hoàng đế cho hắn đứng dậy, không nhiều lời mà trực tiếp hỏi: "Trương khanh có cách nào làm ngừng nguyệt sự của nữ tử không?"

Trương thái y thầm lau mồ hôi, cũng may vấn đề này vừa rồi Đức công công đã tiết lộ cho hắn, bằng không đột nhiên nghe thấy chuyện này hắn nhất định sẽ kinh ngạc không biết trả lời thế nào.

Hắn nói: "Hồi bẩm bệ hạ, trong "Nội kinh" có viết: "Con gái hai lần 7 (14 tuổi) thời Thiên quý sinh ra, Nhâm mạch thông, Thái xung mạch thịnh kinh nguyệt đúng kỳ xuống nên mới có con." Nếu nữ tử có bầu thì nguyệt sự sẽ dừng lại ngay lập tức." (*)

(*): Trích "Hoàng đế nội kinh"

Hoàng đế nhíu mày, "Ngươi nói là, để hoàng hậu mang thai?"

Trương thái y cúi đầu, đáp: "Vâng."

Hoàng đế liền im lặng.

Trong lòng Trương thái y bắt đầu căng thẳng, thầm suy nghĩ không biết có phải hoàng thượng không hài lòng với câu trả lời này không.

Dù sao, Tiết gia với tư cách nhà mẹ đẻ hoàng hậu đã được nở mày nở mặt rất nhiều năm, chờ sau khi thái hoàng thái hậu mất, hoàng đế có còn dung túng Tiết gia hay không còn chưa biết được.

Nếu hoàng đế không vừa mắt Tiết gia thì nhất định sẽ không cho hoàng hậu xuất thân từ Tiết gia mang long thai.

Hắn vừa nói để hoàng hậu mang thai, không biết có phạm phải dự tính của bệ hạ không?

Hoàng thượng muốn hay không muốn hoàng hậu mang thai đây?

Chuyện phải hoài thai mười tháng này hoàng đế cũng biết. Chính vì biết rõ nên hắn mới lo lắng, hoàng hậu gầy yếu như vậy mà phải mang một cái bụng như vậy mười tháng, nàng sẽ chịu được sao?

Huống hồ đứa bé kia sẽ lớn lên trong bụng hoàng hậu, nhất định là sẽ lấy hết dưỡng chất của nàng, nhìn hoàng hậu như vậy, còn không thể nuôi bản thân thành một châu tròn ngọc sáng, thì làm gì còn dư sức nuôi một đứa bé?

Hắn lại mang vấn đề này ra nói.


Trương thái y thu lại những suy nghĩ vừa rồi, cung kính trả lời: "Sau khi nữ tử có thai có thể tẩm bổ cung cấp dưỡng chất để nuôi đứa bé, hơn nữa không phải cứ hấp thụ được quá nhiều dưỡng chất là tốt, nếu quá lớn thì lúc sinh sản chỉ sợ sẽ có ít nhiều khó khăn."

Vì vậy hoàng đế tạm thời yên tâm, nhưng hắn vẫn còn nghi vấn, "Trẫm với hoàng hậu đã sinh hoạt vợ chồng nhiều lần, chưa bao giờ để hoàng hậu uống thuốc tránh thai nhưng sao đến giờ hoàng hậu vẫn chưa mang thai?"

"Cái này..." Trương thái y lau mồ hôi trên thái dương, "Có lẽ là do thể chất của hai vợ chồng hoặc là sinh hoạt vợ chồng vào thời điểm không đúng. Có những đôi vợ chồng thân thể khỏe mạnh nhưng mấy năm sau mới mang bầu là chuyện bình thường. Bệ hạ và nương nương hồng phúc tề thiên (*), đương nhiên không cần lo lắng chuyện thế hệ sau."

(*) Hồng phúc tề thiên: rất may mắn hạnh phúc

Hoàng đế chậm rãi gật đầu, nhíu mày, không biết nghĩ gì mà nửa ngày sau mới phất tay cho hắn lui ra.

Lúc Trương Chi Khung đi ra khỏi điện Sùng Đức, sắc mặt suy sụp vẻ mặt phức tạp.

Đức công công làm vẻ mặt đồng tình nhìn hắn nói: "Trương đại nhân đi thong thả, cẩn thận dưới chân."

Trương thái y lấy lại tinh thần, nhìn bậc thang dưới chân, chắp tay với Đức công công: "Đa tạ công công đã nhắc nhở."

Trở lại Thái y viện, thái y có quan hệ tốt với hắn thấy thần sắc hắn không bình thường nên lo lắng hỏi: "Rốt cuộc chỗ hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện gì?"

Trương thái y khoát tay, muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài.

Chuyện đế hậu không phải là chuyện mà hắn có thể tùy ý bàn tán, những chuyện như thế này chôn sâu trong đáy lòng hắn là được rồi, nhưng hắn có dự cảm, lần này nhất định không phải lần cuối cùng bệ hạ tìm hắn.

Bên kia, hoàng đế như thường lệ phê tấu chương.

Nhưng Đức công công đã hầu hạ hắn vài chục năm, liếc mắt là có thể nhìn ra hoàng đế đang không tập trung.

Hoàng đế đang phê sổ con nhưng viết ngày càng chậm, cuối cùng dừng tay thất thần.

Một giọt mực đỏ rơi xuống tấu chương, tạo thành một chấm tròn đỏ trên mặt giấy.

Đức công công khẽ khàng đi lên phía trước, chuẩn bị chuyển quyển sổ con ra chỗ khác.

Hoàng đế lập tức tỉnh táo lại, mắt nhìn tấu chương dưới tay, đặt sang một bên rồi cũng đặt bút lông xuống, nhìn Đức công công rồi trịnh trọng hỏi: "Đức Lộc, ngươi có cảm thấy trong cung quá vắng lạnh không? Nếu có thêm vài tiểu hoàng tử, tiểu công chúa thì sao?"


Đức công công vội nói: "Đây chính là may mắn của bệ hạ, may mắn của Đại Diễn, may mắn của cả nước."

Hoàng đế nghe xong liền tự nhủ: "Còn phải thương lượng với hoàng hậu đã, không biết nàng có bằng lòng không."

Đức công công nghĩ thầm, từ xưa đến nay nữ tử trong hậu cung chỉ hận bụng của bản thân không hăng hái tranh giành, mang thai long chủng, làm gì có chuyện không muốn sinh?

Tuy nhiên bệ hạ thích hỏi thì cứ để người hỏi đi.

Hoàng đế lại nói: "Ngươi đi bảo nữ quan ty lễ của cung Tê Phượng đến gặp ta."

Đức công công vội vàng đi ngay.

Chạng vạng tối hoàng đế hết bận chính sự liền bãi giá đến cung Tê Phượng.

Tiết Tĩnh Xu còn đang loay hoay trên chậu cây hoa lan, thấy hoàng thượng đến mới đứng dậy rửa tay, sai người bày thiện.

Hai người ngồi cạnh nhau chờ cung nhân mang thức ăn lên.

Đồ ăn trước mặt đế hậu được phân biệt rõ ràng, phía hoàng đế toàn các món mặn và dầu mỡ, bên hoàng hậu thì lại toàn các món nhạt.

Dù hoàng đế thường xuyên muốn Tiết Tĩnh Xu ăn nhiều thịt một chút nhưng món ăn mặn của nàng và hắn không giống nhau, hương vị thanh đạm hơn nhiều, các món đều lấy thủy sản, gà vịt làm chủ, không giống trước mặt hắn, không phải thịt dê thì chính là thịt bò, hươu các kiểu.

Tiết Tĩnh Xu tự tay gắp cho hắn một viên thịt kho.

Viên thịt kia thật ra to khoảng một nắm đấy, hoàng đế thích nhất là ăn các món thịt viên, hai viên thịt chui vào bụng.

Hắn gắp một viên thịt cắn một cái thì phát hiện ra có gì không đúng, không khỏi quay đầu nhìn Tiết Tĩnh Xu, thấy khóe miệng nàng mỉm cười, sao không biết là nàng đã động tay động chân chứ.

"Đây là cái gì?" Hoàng đế hỏi.

Tiết Tĩnh Xu trả lời: "Đó không phải là thịt viên kho sao?"

Hoàng đế nhai nhai, miễn cưỡng nuốt xuống: "Miệng đầy mùi rau cỏ, không phải là thịt viên thật, thế mà cũng gọi là thịt viên à?"


Tiết Tĩnh Xu cười thầm trong lòng, khó thấy được một lần hoàng thượng ăn đến nhăn mặt, nhưng ngoài mặt vẫn chân thành nói: "Thiếp đã đặc biệt hỏi thái y, đồ ăn của bệ hạ không cân đối, chỉ sợ không tốt cho cơ thể, thái y nói bệ hạ nên cân bằng cả đồ ăn chay nữa, buổi trưa ta khuyên bệ hạ, người lại không nghe. Thiếp đây đành phải để Ngự thiện phòng làm thịt viên chay kho."

Hoàng đế hỏi tiếp: "Có phải hoàng hậu còn làm thêm các loại khác nữa không? Nói luôn ra đi để ta còn chuẩn bị tốt tâm lý."

Tiết Tĩnh Xu cười khẽ: "Bệ hạ yên tâm, hôm nay chỉ có một loại này thôi, ngày mai sẽ trình lên cái khác."

Hoàng đế bất đắc dĩ nói: "Đa tạ hoàng hậu chăm sóc."

Tiết Tĩnh Xu mỉm cười nhưng trong lòng có chút vui vẻ, khó có cơ hội nàng chiếm ưu thế trước hoàng đế.

Tuy ngoài miệng nói không chịu nổi nhưng đĩa có bốn viên thịt lớn cũng đã được hắn xử lí sạch sẽ.

Để phục thù, hắn nhìn chằm chằm Tiết Tĩnh Xu bắt nàng ăn hơn nửa bát thịt đùi dê.

Một chút vui sướng thắng lợi của Tiết Tĩnh Xu liền biến mất ngay lập tức.

Sau khi ăn tối, Tiết Tĩnh Xu tắm xong, bọc trong chiếc áo dài mềm mại đi vào trong điện.

Hoàng thượng cũng đã tắm qua, đang dùng một tay sờ cây hoa lan.

Hoàng đế nghe thấy động tĩnh liền xoay người lại, thấy trên người nàng còn vương giọt nước thì cau mày nói: "Hoàng hậu đang bị chảy máu sao có thể tắm? Miệng vết thương gặp nước chỉ sợ sẽ nổi mủ, những người hầu hạ kia đều chưa từng nhắc nhở hoàng hậu sao?"

Thấy hắn nhắc đến vấn đề này, Tiết Tĩnh Xu ngượng ngùng nói: "Đó không phải miệng vết thương, hơn nữa thiếp cũng không vào nước, chỉ là dùng khăn ướt lau người mà thôi."

Nghe vậy sắc mặt hoàng đế mới hòa hoãn lại, đi lên dắt tay nàng, hai người cùng ngồi trên giường êm, "Hôm nay ta đã gọi thái y hỏi qua, hắn nói nếu hoàng hậu mang thai là nguyệt sự sẽ dừng lại, không biết hoàng hậu có nguyện ý không?"

Tim Tiết Tĩnh Xu đập mạnh một cái, nàng rũ mắt, khẽ đáp: "Loại chuyện này đều là thuận theo tự nhiên, làm gì có thứ gọi là nguyện ý hay không?"

Hoàng đế liền nói: "Vậy ta đây coi như là hoàng hậu đã đồng ý, xem ra ngày sau ta phải càng chịu khó thôi."

Mặt Tiết Tĩnh Xu đỏ lên, đương nhiên biết hắn nói chịu khó là có ý gì.

Hoàng đế lại hỏi: "Không biết hoàng hậu thích tiểu công chúa hay tiểu hoàng tử?"

Tiếng Tiết Tĩnh Xu như muỗi kêu: "Thế nào cũng được."

Hoàng đế liền nói: "Nếu vậy thì sinh ít nhất một tiểu công chúa và một tiểu hoàng tử đi. Nếu hoàng hậu đồng ý thì sinh nhiều cũng không sao."

Quá xấu hổ khi nói về vấn đề này, Tiết Tĩnh Xu lảng sang chuyện khác: "Bệ hạ đã xuất chinh làm nữ quan kia đồng ý?"


Hoàng đế gật đầu, "Hôm nay nàng đã không còn là nữ quan ty lễ nữa, đương nhiên không có quyền xen vào chuyện này."

Tiết Tĩnh Xu liếc hắn một cái, bất đắc dĩ nói: "Bệ hạ cắt chức của nàng ta rồi cũng sẽ có nữ quan khác xuất hiện thì có gì khác đâu?"

Hoàng đế nói: "Hoàng hậu cũng biết đạo lý giết gà dọa khỉ, đe dọa ra mặt, những người khác nếu không muốn nối gót nàng thì sẽ biết nghe lời hơn."

Tiết Tĩnh Xu lo lắng nói: "Nếu chuyện này truyền đến tiền triều thì chỉ sợ những quan ngự sử kia sẽ nói."

Hoàng đế xua xua tay: "Những việc này hoàng hậu không cần lo lắng, nếu ta đã làm thì sẽ biết kết thúc như thế nào."

Tiết Tĩnh Xu liền không nói gì nữa.

Hai người cùng đọc sách một lúc rồi đứng dậy chuẩn bị đi ngủ.

Trong màn, hoàng đế vẫn như thường ngày ôm nàng vào lòng, thuận tay nhéo nhéo dùng mũi hít sâu mấy hơi.

Hắn ngửi thấy mùi hơi khác thường, ngửi thêm vài lần mới nói: "Mùi hương trên người hoàng hậu hôm nay khác mọi khi."

Tiết Tĩnh Xu vô thức đưa tay lên ngửi nhưng cũng không thấy có gì khác, hương mấy hôm nay nàng hun còn là loại chưa được cải tiến.

Nàng bỗng nghĩ đến một chuyện, liền hơi xoay người, nhẹ giọng hỏi: "Có phải là mùi hơi tanh không?"

Hoàng đế ngửi lại vài lần, gật gật đầu: "Quả thật có hơi tanh."

Tiết Tĩnh Xu không được tự nhiên nói: "Hay là bệ hạ quay về điện Sùng Đức ngủ đi."

"Hoàng hậu nhẫn tâm mời ta ra ngoài sao?"

Tiết Tĩnh Xu nhỏ giọng nói: "Mùi trên người thiếp không dễ ngửi lắm, sợ bệ hạ không ngủ sâu được."

Hoàng đế xua tay, "Điện Sùng Đức có mùi hương dễ chịu nhưng chẳng có hoàng hậu ta còn không ngủ được hơn. Huống hồ mùi trên người hoàng hậu không dễ thấy, ta cảm thấy rất tốt."

Tiết Tĩnh Xu im lặng không nói gì, chỉ yên lặng nằm trong ngực hắn, một lát sau mới nói: "Nếu là mùa hè, thời tiết nóng bức, bệ hạ ôm thiếp cũng sẽ không ngủ được."

Hoàng đế mới nói: "Chuyện này ta đã nghĩ sớm rồi, thời điểm mùa hè nóng nhất thì hoàng hậu đã cùng ta và hoàng tổ mẫu đến hạ cung rồi. Hạ cung mát hơn trong cung nhiều, có khi buổi đêm còn phải đắp chăm. Nếu vẫn cảm thấy nóng thì đặt các khối băng bên cạnh giường hoặc là trực tiếp đục một chiếc giường băng, thế là đủ mát rồi."

Tiết Tĩnh Xu cũng chỉ thuận miệng nói, không ngờ bệ hạ đã nghĩ xa như vậy, hơn nữa còn vô cùng nghiêm túc đưa ra giải pháp.

Nàng lại trầm mặc, đối với ý tưởng của hoàng đế, từ trước đến nay nàng đều không có gì để nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận