Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng

Editor: Nguyệt Vi Yên

Beta: Vũ Ngư Nhi

Hai người ồn ào trong chốc lát, cuối cùng vẫn phải đứng lên. Dù hôm nay không phải lên triều nhưng vẫn phải đến thỉnh an thái hoàng thái hậu, tối hôm qua thu xếp vội vàng, không biết lão nhân gia ngủ thế nào, có thoải mái dễ chịu không.

Tiết Tĩnh Xu cùng hoàng đế ăn sáng rồi mang theo vài cung nữ, thái giám đến cung của thái hoàng thái hậu.

Phong cảnh ở hạ cung khác trong cung khá nhiều.

Hai người vừa đi vừa ngắm cảnh sắc các nơi.

Lúc hoàng đế còn là hoàng tử, vì không được sủng ái nên đương nhiên không có trong danh sách đi hạ cung hàng năm.

Năm đầu tiên hắn đăng cơ, cùng thái hoàng thái hậu đi tránh nóng, là lần đầu tiên đến hạ cung.

Hàng năm sau đó, hắn đều thay đổi một chút bố cục của hạ cung, ví dụ như năm nay, đào một cái ao nước trong điện Yên Ba Tống Sảng, hay năm trước xây một hành lang gấp khúc trong hoa viên trên hồ.

Lúc này đế hậu đang đi trên hành lang gấp khúc, dưới hành lang là những chiếc lá sen xanh biếc, bên trên là bông hoa sen trắng duyên dáng yêu kiều trong nước.

Chính người xưa đã nói, sen trong bùn mà không nhiễm bùn, tắm trên nước trong mà chẳng lẳng lơ.

Nhưng so với ao sen trắng thì bóng người yểu điệu ở bên cạnh ao còn tươi đẹp hợp lòng người hơn.

Tiết Tĩnh Xu không ngờ có thể gặp được nữ tử ngoài cung ở đây.

Nàng với hoàng đế còn chưa lên tiếng, Đức công công đã vội nói: "Bệ hạ, nương nương, cô nương ở phía trước trông như là thiên kim của Vĩnh Bình quận chúa."

Hoàng đế phải hao tâm tốn sức suy nghĩ lắm mới nhớ ra Vĩnh Bình quận chúa với Vĩnh Ninh quận chúa giống nhau, đều là chị em họ của tiên đế, chỉ là Vĩnh Bình quận chúa không được yêu thương bằng Vĩnh Ninh quận chúa, chồng cũng không phải là nhân tài gì nên vị quận chúa này vẫn luôn an phận, rất ít khi xuất hiện.

Chỉ là không biết tại sao hôm nay con gái của bà lại xuất hiện ở đây.

Từ xa thấy đoàn người đế hậu đến gần, dường như vị cô nương kia hơi luống cuống rồi dịu dành thỉnh an: "Thần nữ Thẩm An Thiến bái kiến bệ hạ, nương nương, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Dường như hoàng đế không nghe thấy, bước chân không hề dừng lại, trực tiếp đi sang bên cạnh nàng ta.

Tiết Tĩnh Xu vừa dứt câu bảo Thẩm cô nương miễn lễ, không cần đa lễ, đang định nói thêm vài câu thì hoàng đế dừng lại, quay đầu nhìn nàng: "Sao hoàng hậu còn chưa tới?"

Nàng đành phải mặc kệ cô nương Thẩm An Thiến này, cùng hoàng đế rời đi.

Thẩm An Thiến ngẩng đầu nhìn hai người được mọi người vây quanh rời đi không chút lưu luyến, cắn môi dưới.

Hôm nay chỗ của thái hoàng thái hậu náo nhiệt bất ngờ.

Thì ra, tối hôm qua chư vị phu nhân nghỉ ngơi xong, sáng sớm hôm nay đều vội tới thỉnh an thái hoàng thái hậu.

Vốn bên trong đang trò chuyện, Tiết Tĩnh Xu với hoàng đế vừa đi vào, tất cả liền quỳ xuống.

Hoàng đế phất tay cho mọi người đứng lên, đi đến trước mặt thái hoàng thái hậu, cùng Tiết Tĩnh Xu thi lễ một cái rồi hỏi: "Đêm qua hoàng tổ mẫu ngủ có ngon giấc không?"

Thái hoàng thái hậu cho tất cả ngồi xuống, cười ha hả nói: "Tốt, bao nhiêu người hầu hạ một mình bà già ta, thì còn có chuyện không tốt hay sao?"

"Vậy tôn nhi cũng yên lòng." Hoàng đế đáp.

Thái hoàng thái hậu vẫy tay bảo Tiết Tĩnh Xu đi qua, "Đây là lần đầu tiên con đến hạ cung, ngủ có quen không?"

Tiết Tĩnh Xu nói: "Hoàng tổ mẫu quan tâm đến con quá, bố trí trong điện không khác cung Tê Phượng nhiều nên con không thấy gì khác biệt cả, tối hôm qua vừa nằm xuống là ngủ say luôn."

Thái hoàng thái hậu cười nói: "Vậy là tốt rồi, ăn được ngủ được là phúc."

Mấy vị phu nhân nghe xong cũng nhao nhao phụ họa.

Trong các vị phu nhân ngồi đây có một số người Tiết Tĩnh Xu không biết nên thái hoàng thái hậu kéo tay nàng, giới thiệu từng người.

Đang nói chuyện thì thái giám bên ngoài thông báo, Vĩnh Bình quận chúa mang theo tiểu thư quý phủ tới thỉnh an thái hoàng thái hậu.

Tiết Tĩnh Xu giương mắt nhìn thì thấy vị cô nương vừa rồi gặp bên ao sen cúi đầu theo sau một vị mỹ phụ trung niên lộng lẫy đi vào.

Hai người quy củ hành lễ, thái hoàng thái hậu cười tủm tỉm cho các nàng đứng lên, ban thưởng ghế ngồi.

Bà híp mắt đánh giá Thẩm An Thiến sau lưng Vĩnh Bình quận chúa, hỏi: "Đây là Tiểu Tứ Nhi à?"

Vĩnh Bình quận chúa vội cười nói: "Dạ vâng ạ, An Thiến, còn không mau dập đầu với thái hoàng thái hậu."

Thái hoàng thái hậu vừa cười vừa nói: "Dập đầu thì không cần đâu, đi ra đằng trước cho ta xem nào."

Dường như Thẩm An Thiến hơi e thẹn, Vĩnh Bình quận chúa phải khẽ đẩy nàng ta một cái, nàng ta mới đi lên phía trước.

Thái hoàng thái hậu cẩn thận nhìn nàng ta, thở dài: "Mới chớp mắt một cái mà đã lớn đến vậy rồi. Một cô nương tốt, bộ dáng xinh đẹp như vậy, e là cửa nhà ngươi bị người đạp phá hỏng rồi đấy nhỉ?"

Vĩnh Bình quận chúa cười đến nỗi chiếc trâm trên đầu lung lay: "Thái hoàng thái hậu nói đùa, cô nương nhà thần kiệm lời, chất phác, ít người thích."

"Ai nói vậy?" Thái hoàng thái hậu nói, "Ta rất thích cô nương ít nói, những đứa nói nhiều làm ta đau hết cả đầu. Ta nhớ hồi trước Tiểu Tứ Nhi rất hay vào cung mà, đúng không?"

"Vâng," Vĩnh Bình quận chúa gật đầu, không biết hữu tình hay cố ý mà liếc mắt nhìn về phía hoàng đế rồi mới nói: "Khi còn bé nó rất hay vào cung, thích đi sau lưng bệ hạ gọi biểu ca biểu ca, hôm nay thấy biểu ca của mình lại không dám nhiều lời. Người nói, nó còn chưa đủ chất phác hay sao?"

Thẩm An Thiến bị mẹ nói đến nỗi đỏ mặt, luống cuống níu lấy khăn tay.

Thái hoàng thái hậu cười cười, "Cô nương vẫn nên rụt rè một chút."

Tiết Tĩnh Xu và hoàng đế ngồi bên tay thái hoàng thái hậu, nàng nghe Vĩnh Bình quận chúa nói xong, ngẩng đầu nhìn Thẩm An Thiến còn đang ngượng ngùng rồi quay sang nhìn hoàng đế đang chẳng có chút biểu cảm nào.

Hoàng đế cảm nhận được ánh mắt của nàng liền quay đầu sang, khẽ hỏi: "Hoàng hậu sao vậy?"

Tiết Tĩnh Xu nhếch môi khẽ cười, đột nhiên mở miệng, yên lặng nói hai chữ.

Hoàng đế nhíu mày suy nghĩ một chút nhưng cũng không nghĩ ra nàng nói gì liền hỏi: "Hoàng hậu đánh đố cái gì thế?"

Tiết Tĩnh Xu chỉ cười rồi lại tiếp tục nói thêm bốn chữ trong im lặng.

Mặt hoàng đế không thể hiện cảm xúc, ấn đường hơi nhăn lại, trông như đang suy nghĩ đại sự quốc gia quan trọng. Thực ra là đang nhớ lại khẩu hình của hoàng hậu, vắt óc nghĩ xem hoàng hậu muốn nói gì.

Chẳng biết thái hoàng thái hậu với Vĩnh Bình quận chúa nói gì mà cả sảnh đường đều cười rộ lên.

Vĩnh Bình quận chúa đánh bạo hỏi hoàng đế: "Bệ hạ còn nhớ chuyện này không?"

Hoàng đế không thay đổi sắc mắt nhìn sang, "Chuyện gì?"

Vĩnh Bình quận chúa thấy thế thì sợ hết hồn, lập tức im lặng, không dám nói nữa.

Thẩm An Thiến lo sợ ngồi bên cạnh mẹ, cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu nhìn hoàng đế rồi nhanh chóng cúi xuống.

Nhất thời không khí trong phòng cứng lại.

Thái hoàng thái hậu liếc nhìn hoàng đế, cười nói: "Vĩnh Bình đang hỏi bệ hạ, có nhớ hồi bé từng đưa một quả mận xanh cho An Thiến ăn, ngược lại khiến người ta khóc không."

Hoàng đế không hề suy nghĩ, nói: "Không nhớ."

Một lần nữa, chỉ vì câu nói của hắn mà tình cảnh lại trở nên lúng túng, khuôn mặt hồng hào của Thẩm An Thiến trở nên trắng bệch.

Ngay cả thái hoàng thái hậu cũng không biết nên nói gì, mọi người liền cúi đầu im lặng không nói.

Tiết Tĩnh Xu đành phải lên tiếng hòa giải: "Ý quận chúa là rừng mận trong Ngự hoa viên đúng không? Năm nay ta cũng vừa ăn thử mận, quả thật là vừa chua vừa chát, khó trách khi bé Thẩm cô nương bị chua phát khóc."

Vĩnh Bình quận chúa vội nói: "Đúng đúng, chính là cây mận đó."

Thái hoàng thái hậu nói: "Hoàng đế lại rất thích cây mận chua kia. Ta thấy nó còn chẳng phát triển tốt bằng rừng đào."

Mọi người lại nhao nhao phụ họa, đề tài này cứ thế được bỏ qua.

Không lâu sau, hoàng đế cùng Tiết Tĩnh Xu xin cáo lui.

Vừa bước ra khỏi tẩm cung của thái hoàng thái hậu, hoàng đế liền hỏi: "Lúc nãy hoàng hậu nói gì thế?"

Tiết Tĩnh Xu mỉm cười nhìn hắn: "Bệ hạ thật sự không đoán ra sao?"

Hoàng đế lắc đầu: "Đoán không ra."

Tiết Tĩnh Xu chỉ cười mà không nói.

Hoàng đế lại tiếp tục hỏi: "Sao hoàng hậu không nói đáp án cho ta?"

Tiết Tĩnh Xu trả lời: "Bệ hạ đến hỏi vị Thẩm cô nương kia đi, nhất định nàng ta biết đáp án."

Hoàng đế nhíu mày: "Liên quan gì đến nàng ta?"

Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Ngược lại nhìn không ra, bệ hạ còn là một chiếc bánh thơm ngon. Hôm trước một Tô cô nương quyến rũ lẳng lơ vừa đi, hôm nay liền xuất hiện Thẩm biểu muội xinh đẹp xuất trần, diễm phúc của bệ hạ thật nhiều, quả thực làm người ta rất hâm mộ."

Hoàng đế nghe ra ý của nàng liền nghiêm mặt nói: "Hoàng hậu phải biết tâm ý của ta."

Tiết Tĩnh Xu gật đầu, "Tâm ý của bệ hạ đương nhiên thiếp biết rõ, tâm ý của thiếp bệ hạ cũng phải biết đấy. Chỉ là thiếp đang nghĩ, lần trước chuyện của Tô cô nương thiếp không hề tức giận, ngược lại chọc giận bệ hạ. Hôm nay lại có vị Thẩm cô nương này, không bằng thiếp cứ theo quy trình, tức giận một lần cho bệ hạ xem, tránh việc bệ hạ lại muốn phát cáu, người thấy thế nào?"

Hiếm có dịp hoàng đế sững sốt, hắn nhìn nàng hỏi: "Hoàng hậu nói thật?"

Tiết Tĩnh Xu gật đầu: "Không dám nói đùa với bệ hạ. Thiếp sợ một lúc nữa bệ hạ lại muốn tức giận, làm tổn thương thân thể. Không bằng bây giờ để thiếp tức giận đi, hôm nay mời bệ hạ đừng đến điện Yên Ba Tống Sảng nữa, mai hẵng đến."

Nàng nói xong, mang theo nữ quan đi trước, để hoàng đế vẫn còn đang giật mình đứng nguyên tại chỗ.

Hoàng đế ngây ngẩn cả người, đợi đến lúc hoàng hậu mang người đi xa, hắn mới quay đầu nhìn Đức công công, còn không dám tin, hỏi: "Hoàng hậu tức giận, vì cái gì?"

"Nô tài không biết ạ."

Đức công công cúi đầu nhưng trong lòng lại oán thầm.

Lần trước chuyện Tô cô nương, hoàng hậu không giận, người lại bướng bỉnh nói hoàng hậu không để người trong lòng.

Bây giờ chuyện của Thẩm cô nương, hoàng hậu tức giận, chẳng phải vừa ý của bệ hạ sao?

Người xem hoàng hậu rất quan tâm đến người nhé, để ý người muốn phòng không gối chiếc đấy.

Cầu người được người, cả đời chẳng còn mong gì hơn.

Chẳng qua... Trong lòng Đức công công lại đang cảm thán.

Xem ra vị biểu muội này có sức mạnh vô cùng lớn, không hề giống những bông hoa dại ven đường.

Chỉ là không biết nương nương tức giận thật hay giả vờ đây?

Bệ hạ được như nguyện, phấn chấn hay không đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui