Sau khi Ngọc Vân và Sơ Ảnh nói chuyện hai người bây giờ thân hơn cả chị em , ý lộn tỷ muội. Nói cười khắp nơi làm cho cung nữ với thái giám hoảng sợ .
Ngày hôm nay hoàng hậu nói nhỏ vào tai của Sơ Ảnh. " tiểu Ảnh , ta xuyên qua đây cũng lâu rồi mà chưa được đi đâu chơi cả , ngươi mang ta đi chơi có được không". Nàng đang làm nũng , chiêu này nhất định sẽ có tác dụng.
Đúng như hoàng hậu nghĩ , Sơ Ảnh mềm lòng với lại nàng cũng muốn ra khỏi hoàng cung để thay đổi không khí ,nhưng ngặt nỗi nếu báo cho hoàng thượng biết thì hắn cũng chẳng thể cho đi , còn không báo thì xao mà ra được , khó nghĩ qúa.
Như nhìn thấy được suy nghĩ của nàng , hoàng hậu lại nói nhỏ . " Ta với ngươi giả trang chốn ra đi chơi một tý để biết cổ đại như thế nào , với lại nhờ Lâm thống lĩnh giúp một tay , sợ gì ra không được . Ta hứa về đúng giờ mà".
Hoàng hậu dụ dỗ qúa giỏi , Sơ Ảnh liền giật đầu , lắc mình một cái đã không thấy bóng dáng nàng đâu , hoàng hậu mắt sáng rực cảm thán . " Đúng là lợi hại qúa , đây chắc là khinh công trong truyền thuyết " . Tuyết nhi bên cạnh khó hiểu hỏi nàng .
" Nương nương , khinh công trong truyền thuyết là gì vậy , khinh công thì nô tỳ biết còn truyền thuyết là sao ạ".
Hoàng hậu biết mình lỡ lời nên cười trừ nói ." Chắc ta nói mơ thôi không có gì đâu , ta đói rồi mau dọn thức ăn lên ". Nàng lản qua chuyện khác nhưng không biết rằng nàng mới ăn truớc đó có ba canh giờ .
Hoàng hậu người còn muốn ăn sao , bụng người không có đáy hay xap mà ăn nhiều như vậy , một bàn lúc này , Lâm thống lĩnh có ăn được gì đâu toàn là người với ám vệ ăn không mà giờ còn muốn ăn nữa sao , cái bụng người làm bằng gì vậy.
Nghĩ vậy nhưng Tuyết nhi vẫnlàm theo .
Lại ăn hết bàn thức ăn cũng là lúc Sơ Ảnh tới , hoàng hậu đuổi hết các cung nữ và thái giám ra ngoài . Sơ Ảnh đưa tới một bộ y phục cung nữ hai người mặc vào , vì hoàng hậu không có võ công nên Sơ Ảnh cỏng nàng phi ra khỏi Phụng Tú cung an toàn lúc qua cấm vệ quân hai người cuối đầu thấp xuống , đưa tờ giấy mà Sơ Ảnh chôm được ra , thế là hai nàng ra khỏi hoàng cung mà không việc gì .
Kinh thành rất náo nhiệt khiến hai cô nương của chúng ta hết sờ đông rồi sờ tây , khi muốn mua một cây trâm cài , hoàng hậu mới giật mình hỏi Sơ Ảnh . " Tiểu Ảnh ngươi có mang theo ngân lượng không vậy ". Sơ Ảnh rùng mình nói . " ta quên mang rồi không lẽ ngươi cũng không mang".
" Ta thay bộ đồ này làm gì mang theo " . Hoàng hậu thì thầm , rồi kéo Sơ Ảnh đi chỗ khác , đang lôi kéo thì nàng va phải một người , nàng liền cuối đầu xin lỗi liên tục , lúc ngẩng đầu lên , nàng giật mình thốt lên một cái tên .
"Hàn Thiên".
Sơ Ảnh khó hiểu nàng nhìn hoàng hậu hỏi nhỏ " Ngươi quen biết...ô ô ta chưa nói xong mà thật là đáng ghét ". Sơ Ảnh cố gắng đuổi theo hoàng hậu tới khu rừng nhỏ phía trước nàng hét lên .
" ĐỨNG LẠI , KHÔNG TA LIỀU MẠNG VỚI NGƯƠI". Sư tử rống của nàng thật lợi hại . Hai người đó à không phải tên đó đang vác hoàng hậu dừng lại . Hắn xoay người .Chao ơi đẹp trai qúa , ở cổ đại thật nhiều trai đẹp a.
Hàn Thiên xoay người nhìn nàng , mắt nổi lên sát khí đang tính một chưởng bay ra thì nghe Ngọc Vân lên tiếng . " Tiểu Ảnh , ngươi rống thật to " . Quay lại nhìn hắn nàng cười tươi rói . "Thiên ca ta thật nhớ chàng ".
Hàn Thiên hừ vài tiếng ." Nhớ ta , nàng thật vui vẻ làm hoàng hậu của nàng đi ". Hắn hờn dỗi.
Sơ Ảnh ngạc nhiên , " tiểu Vân , hắn là ai vậy".
" Huynh ấy là tướng công của ta " . Hàn Thiên vừa lòng . Còn Sơ Ảnh muốn té ghế . ( ghế ở đâu ra mà té).