Hoàng Đế Nan Vi

Lời này không phải có ý khen tặng Minh Trạm mà thật sự là như thế.

Ba từ Thái thượng hoàng kỳ thật chỉ có thể đại diện cho thân phận của Minh Trạm. Minh Trạm cũng không già, hắn chỉ mới tứ tuần, đang lúc tráng niên.

Nhưng Diêu Quang rốt cục không ngờ vị Thái thượng hoàng bệ hạ xem như không tệ này, đang du sơn ngoạn thủy lại hại hắn thảm hại như thế.

Diêu Quang đã sớm quen, nghe vậy thì hơi sững người, vẫn chưa suy nghĩ sâu xa, mỉm cười nói, “Trí nhớ của ngài thật tốt, ngay cả sinh thần của tiểu nhân mà ngài cũng nhớ rõ.”

“Tiểu nhân được tiên sinh nhặt về ở thành Tô Châu, vì vậy bảo rằng nguyên quán là Tô Châu, sau đó đem ngày gặp được tiên sinh làm sinh thần.” Diêu Quang dọn xong điểm tâm sáng, khẽ khom người rồi lui xuống. Đây cũng là quy củ xưa nay, Minh Trạm dùng bữa không thích có người ở bên cạnh hầu hạ. Keo sơn gắn bó với Nguyễn Hồng Phi bao nhiêu năm mà vẫn cảm thấy chưa đủ.

Nhưng Diêu Quang rốt cục không ngờ Minh Trạm lại đích thân làm sinh thần cho hắn.

Chợt có được ân sủng như vậy, Diêu Quang nhất thời chưa lấy lại tinh thần, chỉ nghe Hà Ngọc ở bên cạnh ghen tị một trận, nói một cách chua chát, “Ôi chao, ta theo chủ tử mấy năm nay mà chưa từng thấy chủ tử hỏi qua sinh thần của ta, càng đừng nói là đích thân làm sinh thần cho ta. Diêu Quang, ngươi thật có phúc. Phúc phận của ngươi còn hơn hẳn Đỗ tiên sinh nữa đấy.”

Hà Ngọc nổi giận, trừng mắt nhìn Diêu Quang, “Ngươi cẩn thận coi chừng phúc phận vượt qua đầu đấy.” Đạp cửa đi ra ngoài.

Như vậy cái tên mũm mĩm kia rốt cục đang định làm cái gì?

Nguyễn Hồng Phi cười cười, không nói thêm nữa. Chẳng qua thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm Diêu Quang vài lần, cho đến khi Diêu Quang sởn cả gai ốc. Ngay cả Minh Trạm thỉnh thoảng cũng nhìn chằm chằm Diêu Quang vài lần, thần sắc trong mắt rất khó hiểu, khiến Diêu Quang mất cả hồn.

Minh Trạm đích thân chọn ra thực đơn mừng sinh thần cho Diêu Quang, bảo Hà Ngọc phân phó trù phòng thu xếp.

Hà Ngọc giật giật khóe miệng, thấp giọng nói, “Chủ tử, chẳng phải Đỗ tiên sinh đã dặn là ngài ăn ít thịt lại một chút rồi hay sao?”

Mọi người đều nói, con người có hai thời kỳ phát tướng, một là ở lúc trổ mã, hai là ở tuổi mãn dục.

Nguyễn Hồng Phi cũng không phải ghét bỏ Minh Trạm, nhưng theo lời của trí sĩ bên cạnh hắn là Tôn thái y, khi bắt mạch cho Minh Trạm, Tôn thái y đã nhắc nhở Nguyễn Hồng Phi: Tốt nhất nên kiểm soát trọng lượng và chế độ ăn uống của Thái thượng hoàng bệ hạ, trong bụng có rất nhiều mỡ thừa.

Nguyễn Hồng Phi xưa nay là nói một không hai, Minh Trạm nói không lại, đánh cũng không xong, hơn nữa toàn bộ hạ nhân đều nghe lời của Nguyễn Hồng Phi, khiến cho Minh Trạm mỗi ngày ăn chay như hòa thượng.

Thuở nhỏ Hà Ngọc lớn lên bên cạnh Minh Trạm, vừa nhìn thấy thực đơn thì liền hiểu được dụng ý của Minh Trạm, thấy vẻ mặt xấu xa của Minh Trạm, bèn khuyên nhủ, “Chủ tử, nô tài thấy Đỗ tiên sinh chỉ vì suy nghĩ cho chủ tử mà thôi.”

Khóe môi của Hà Ngọc giật giật, thật sự không muốn vạch trần lời nói dối này. Hắn hầu hạ Minh Trạm đã nhiều năm, chẳng lẽ ngay cả khẩu vị của Minh Trạm mà hắn cũng không biết? Diêu Quang sinh ở phương Nam, thích nhất ẩm thực nhẹ nhàng ở phương Nam, thích ăn tôm cá tươi. Còn những món này rõ ràng là món ăn ưa thích nhất của Minh Trạm.

Minh Trạm vốn muốn dựa vào sinh thần của Diêu Quang để ăn cho đã đời. Ai ngờ đến ngày, Nguyễn Hồng Phi lại thản nhiên nói một câu, “Mấy món ăn này của Diêu Quang, để ta phái người đưa vào phòng của hắn là được. Hôm nay cho hắn nghỉ một ngày, ngươi không cần bận tâm đâu.”

“Hử?” Nguyễn Hồng Phi hừ ra một tiếng, dựa vào nhuyễn tháp, ánh mắt nhìn ra phương xa, vừa có vẻ lười biếng lại có vẻ ung dung.

Nguyễn Hồng Phi vươn ngón tay ra rồi quệt lên khóe môi của Minh Trạm, nheo mắt quan sát Minh Trạm, “Không phải mới từ nhà bếp ăn hết một bát lớn thịt kho hay sao, xem đi, vẫn chưa lau sạch nè.”

Nguyễn Hồng Phi nắm lấy một bàn tay của hắn, nâng cằm ra hiệu cho Minh Trạm nhìn tay áo, “Bị dính dầu này, toàn thân hôi mùi thịt heo, đi tắm đi.”

Nguyễn Hồng Phi lấy ra một mảnh giấy cam đoan từ trong tay áo, kéo lấy tay của Minh Trạm rồi đặt vào lòng bàn tay của Minh Trạm, “Ừm, trong giấy cam đoan của ngươi có nói, ăn vụng một muỗng thì sẽ nằm dưới một tháng. Ngươi ăn vụng một bát, ta cũng không tính quá nhiều cho ngươi, một năm là đủ rồi.”

Diêu Quang trải qua sinh thần, sáng ngày hôm sau đến hầu hạ. Sắc mặt âm trầm khó lường mấy ngày hôm trước của Nguyễn Hồng Phi bỗng nhiên trở nên sáng lạn tươi tắn, cười tủm tỉm thưởng cho Diêu Quang một hồng bao, “Mấy năm nay ngươi cũng vất vả rồi. Diêu Quang, sang năm ta thay ngươi làm sinh thần.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui