Hoàng Đế Nan Vi

Làm tiểu thư khuê các đã lâu, Từ Doanh Ngọc cũing không biết mùi vị trở mặt lại thoải mái khoái trá như vậy.

Từ Doanh Ngọc lộ ra một nụ cười hài lòng, khí thế cũng không hề thua kém Tăng Tĩnh.

“Tăng công tử, trong vòng ba ngày viết phóng thê thư. Ta sẽ phái người đến kiểm kê của hồi môn. Nhị Phò mã và Triệu Bảng nhãn nên khuyên Tăng công tử đi, Từ gia chúng ta cũng không phải dễ khinh thường.”

“Nếu hảo tụ hảo tán thì vẫn có thể giữ thể diện cho nhau.” Từ Doanh Ngọc bưng lên tách trà trên bàn rồi uống hai ngụm, chậm rãi nói, “Nay Tăng công tử đã làm ra việc trơ trẽn, nếu lại có cử chỉ trơ trẽn thì không phải lúc nào ta cũng tốt tính như vậy mà chiêu đãi đâu.”

Triệu Lệnh Nghiêm kiên trì tiến lên, “Biểu tẩu, xin hãy nghĩ lại tình cảm phu thê năm năm qua.”

“Đúng vậy, đệ muội, a Tĩnh cũng nhất thời hồ đồ. Ngươi đừng nóng tính như thế.” Triển Thiếu Hi ôn hòa khuyên nhủ, “Dĩ hòa vi quý, đệ muội, dĩ hòa vi quý.”

Từ Doanh Ngọc lãnh đạm nói, “Năm nay gặp Hồng Chu ở Tết Nguyên Tiêu. Chính thức cùng một chỗ là mùng ba tháng ba, thế mà ngươi có nói với ta lời nào đâu. Ngươi đã dỗ dành an ủi Hồng Chu thế nào? Vừa có thai liền mang nàng về nhà, sinh nhi tử liền đưa nàng lên hàng nhị phòng….Mỗi tháng đưa năm lượng bạc chi tiêu.” Từ Doanh Ngọc mỉa mai cười cười, “Tăng công tử, ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi.”

“Đương nhiên ngươi không muốn chúng ta thôi nhau, mặc dù Hồng Chu không phải nô tỳ, cũng chỉ là một người bình thường, năm lượng bạc đã đủ khiến nàng vui vẻ hưởng thụ, Tăng gia là dòng dõi, đã là hào môn mà cả đời nàng ta không thể với đến.” Từ Doanh Ngọc thật sự thở dài, “Nàng ta làm sao sánh bằng ta, nàng ta cũng không có phụ thân làm Thượng thư.”

“Tăng công tử, trên đời làm gì có chuyện lưỡng toàn kỳ mỹ? Ngươi là một người có bản lĩnh hữu hạn, muốn có hiền thê mỹ thiếp lại không thiếu bất cứ thứ gì.” Từ Doanh Ngọc nhìn người nam nhân này, trong lòng vô cùng chán ghét, không khách khí mà nói, “Ngươi thật sự là đang nằm mơ.”

“Ta gả cho ngươi không phải vì của cải Tăng gia, không phải vì ngươi tài trí hơn người, mà chỉ vì nhìn trúng gia phong Tăng gia nhà ngươi không nạp tiểu thiếp.” Từ Doanh Ngọc nói một cách khinh thường, “Nay không còn thái bình nữa, ngươi nghĩ thử xem ta dựa vào cái gì để ở lại Tăng gia của ngươi?”

“Nhị Phò mã, Triệu Bảng nhãn, các ngươi cũng không cần phải hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt ta. Tăng công tử có bản tính nhân phẩm như thế nào thì hiện tại ta biết rất rõ.” Từ Doanh Ngọc nói, “Theo khí khái của Tăng công tử thì có thể chấp nhận bỏ mẫu lưu tử hay không? Hắn cũng không phải người vô tình vô nghĩa. Hắn ăn cơm của Từ gia nhưng vẫn ngại cơm thiu của Từ gia. Người như hắn chịu một nữ nhân giúp đỡ, bởi vì nhạc gia hiển hách mà được lợi ích, điều này chỉ có thể khiến hắn ghê tởm khinh thường, toàn thân khó chịu, cảm thấy mất hết liêm sỉ. Hắn chỉ thích loại nữ nhân lúc nào cũng cần hắn che chở, có thể bày ra bản lĩnh nam nhân đại tài để con chim nhỏ nép vào người.”

Tăng Tĩnh chịu không nổi những lời nói này, lạnh lùng nói, “Ngươi muốn chia tay thì cứ chia tay, cũng không cần phải làm ô bẩn thanh danh của ta, ngươi gả cho ta năm năm, có ngày nào mà ta bạc đãi ngươi hay chưa? Ta có hôm nay đều là do tự mình dùi mài kinh sử! Không liên can gì đến Từ gia của ngươi cả!” Tăng Tĩnh thở dài, “Ngươi vốn là đích nữ của Tướng phủ, ta chỉ là một tiểu tử bần hàn, vốn không cân xứng! Ngươi muốn chia tay thì cứ lấy giấy mực ra, ta tức khắc viết xuống phóng thê thư là được! Cần gì phải dính líu những thứ này vào đây!”

“Ngươi nói đúng, xác thực là ta sẽ không đưa tánh mạng của mẫu tử Hồng Chu cho ngươi xử trí!” Tăng Tĩnh còn nhìn Từ Doanh Ngọc một cách khinh rẻ, hôm nay hắn mới biết sắc mặt của Từ thị, dĩ vãng là hắn đã nhìn lầm nàng. Nếu như thế thì cần gì phải cưỡng cầu nữa, Tăng Tĩnh nói, “Ngươi bá đạo khóc lóc om sòm như vậy, Tăng gia chúng ta cũng không chịu nổi tức phụ hào môn phú quý như ngươi. Càng không thể chấp nhận có người không muốn ta nạp thiếp khiến Tăng gia chúng ta đoạn tử tuyệt tôn!”

“Nói rất đúng, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” Từ Doanh Ngọc sảng khoái phân phó, “Tô Nhược, lấy giấy bút mực đến đây! Thỉnh Tăng công tử viết phóng thê thư!”

Triển Thiếu Hi và Triệu Lệnh Nghiêm đang muốn khuyên can thì Tăng Tĩnh đã cướp lời, “Triển huynh, biểu đệ, hai người không cần khuyên ta nữa. Một ác phụ tùy tiện tát nam nhân như vậy thì quả thật là ta chịu không nổi.”

Tỳ nữ Từ gia lập tức mang đến giấy và nghiên mực, hai người Triển Triệu không còn cách nào để khuyên nhủ, đành nhìn Tăng Tĩnh viết phóng thê thư.

Từ Doanh Ngọc cầm lên đọc kỹ rồi cẩn thận cất vào, mỉm cười một chút, “Còn có một chuyện phải nói với Tăng công tử.”

“Tăng công tử luôn miệng bảo rằng ta không thể sinh con, có chứng cớ gì hay không?” Từ Doanh Ngọc ôn hòa nói, “Đương nhiên ngươi không có chứng cớ, bất quá ta cũng biết được một chút bệnh tật trên người của Tăng công tử.”

Từ Doanh Ngọc vuốt ve chiếc vòng trong suốt như bích thủy trên tay, nhàn nhã trò chuyện, nhưng mỗi một từ mỗi một chữ lại như đao cắt, “Nhớ lại bốn năm trước, vì thành hôn đã mấy tháng nhưng vẫn không thấy có tin vui, ta liền thỉnh Thái y bắt mạch cho ta. Thật là đáng tiếc, bởi vì cơ thể của ta không có vấn đề gì cả.”

“Cũng nhớ lại bốn năm trước vào một ngày nọ, Tăng công tử dụng công quá độ, bị nhiễm phong hàn, nằm trên giường không dậy nổi, thái thái lão gia của quý phủ vô cùng nôn nóng, ta bèn dùng bái thiếp của gia phụ để thỉnh Tôn thái y của Thái y viện về. Nhị Phò mã nhất định cũng biết Tôn thái y là do Hoàng Thượng đích thân dẫn về từ Giang Nam, y thuật có một không hai trong Thái y viện.” Từ Doanh Ngọc nhìn khuôn mặt thất sắc của Tăng Tĩnh, tiếng cười nhẹ nhàng nhưng dường như có thể đâm xuất huyết tâm can của Tăng Tĩnh, “Ngoại trừ bệnh phong hàn của Tăng công tử thì ta còn nhỏ giọng thỉnh Tôn thái y thuận tiện chẩn đoán cho Tăng công tử, vì sao các ngươi lại không có con nối dõi?”

“Ngươi đoán xem, chứng bệnh đó nằm trên người ai?” Từ Doanh Ngọc nói một cách khoái ý, “Năm đó ta đương nhiên sẽ không nói. Nếu chuyện này bị nói ra ngoài thì người không có mặt mũi chính là ngươi! Ta nghĩ, chỉ cần ngươi đối xử tốt với ta, cả đời này cho dù không có con thì ta vẫn sống cùng ngươi!”

“Nhìn xem đi, ngươi đã làm cái gì?” Từ Doanh Ngọc cười lạnh, “Thật sự là ngu xuẩn đến tột cùng! Một nữ tử Giang Nam, trong nhà gặp tai biến, đến đế đô ở nhờ thân thích, kết quả không tìm thấy thân thích, đành phải phiêu bạc ở đế đô. Một lời nói dối đơn giản như vậy mà ngươi cũng tin cho được! Nữ nhân như vậy mà ngươi lại tin tưởng nàng ta vẫn là xử nữ?! Hừ, bỏ vào chút máu bồ câu thì ngươi coi như người ta là xử nữ thuần khiết!”

“Trong bụng có thai thì ngươi liền nhận thức là Tăng gia của ngươi?”

Từ Doanh Ngọc lắc đầu, thở dài, “Ta cảm thấy thật sự là ghê tởm, ngươi đem kỹ nữ vào nhà, lại xem dã chủng là bảo bối, còn muốn ta phải noi theo? Tăng công tử, với nhân phẩm và trí tuệ như vậy của ngươi thì thật sự khiến người ta không dám khen tặng.”

Triển Thiếu Hi tự nhận bản thân có kiến thức rộng rãi, Triệu Lệnh Nghiêm lại là người có tài học đầy mình, nhưng khi nghe thấy Từ Doanh Ngọc nói ra nội tình thì cả hai đều khiếp sợ quên mất phản ứng.

Tăng Tĩnh rống giận, “Không có khả năng! Ngươi nói bậy! Ngươi chỉ là ghen tị Hồng Chu có thai! Ghen tị ta thích Hồng Chu hơn mà thôi!”

Từ Doanh Ngọc quét mắt liếc nhìn Tăng Tĩnh từ trên xuống dưới rồi thản nhiên nói, “Ta cũng chẳng cảm thấy có gì lạ đối với loại người mà ngươi yêu thích.”

“Được rồi, chuyện gì cần biết cũng đã biết, ta niệm tình nên mới nói với các ngươi.” Từ Doanh Ngọc thả lỏng người một cách thoải mái, bắt đầu đuổi khách, “Thứ ta không thể đưa tiễn.”

Tăng Tĩnh không dám tin tưởng, sắc mặt trắng bệch.

Triển Thiếu Hi và Triệu Lệnh Nghiêm thấy việc đã đến nước này, nếu tiếp tục ở lại Từ gia thì chỉ càng rước lấy nhục, vội vàng lôi kéo Tăng Tĩnh cáo từ.

Ba người vừa mới đến trước cửa thì liền thấy Từ Bỉnh Trung và Từ Bỉnh Đường mỗi người cầm một cục gạch chờ Tăng Tĩnh. Cừu nhân gặp mặt thì làm sao có thể khoan dung, hai huynh đệ lập tức vọt đến.

“Các huynh đệ, có chuyện gì thì cứ từ từ mà nói, có chuyện gì thì cứ từ từ mà nói!”

“Ôi chao!”

“Á!”

Triển Thiếu Hi và Triệu Lệnh Nghiêm là do Tăng Tĩnh nhờ đi theo để hỗ trợ, lần này thật sự là hỗ trợ toàn diện. Cục gạch của hai huynh đệ Từ gia không đập trúng vào người Tăng Tĩnh nhưng lại trúng ngay mặt của hai người Triển Triệu.

Từ Bỉnh Trung vừa thấy chính mình đánh trúng Phò mã thì nhất thời mất hồn, không biết phải làm sao. Trong khi Từ Bỉnh Đường thấy cục gạch bị trệch mục tiêu thì liền lập tức nhặt trở lại, xem xét thật chuẩn ngay ót của Tăng Tĩnh, sau đó thản nhiên ném cho Tăng Tĩnh một nhát.

Nữ nhân là một sinh vật thật kỳ diệu, khi đa tình thì có thể vì tình mà tuyệt thực không muốn sống. Nhưng khi quyết tâm tàn nhẫn thì nữ nhân tuyệt đối ác độc hơn hẳn nam nhân.

Từ Doanh Ngọc ở trong phòng không thấy rõ cảnh tưởng, vừa bước ra thì liền nhìn thấy cả ba người đều nằm dưới đất, nhất thời vỗ tay khen ngợi, “Nhị đệ, tam đệ, đánh hay lắm.”

Triển Thiếu Hi và Triệu Lệnh Nghiêm thật sự chỉ muốn chết, chỉ có Tăng Tĩnh là may mắn, hắn bị kích động quá mức, lại bị đập trúng đầu nên đã hôn mê bất tỉnh.

Từ Doanh Ngọc lại nói, “Tuy chúng ta là người bình thường, nhưng tâm tình của hai đệ đệ đối với ta cũng giống như tâm tình của Bệ hạ đối với Thục Nghị đại công chúa.”

“Chẳng qua đánh vài cái cho hết giận là đủ rồi. Nhà chúng ta cũng không thể để xảy ra tai nạn chết người.” Từ Doanh Ngọc gọi đám nha hoàn vừa dìu vừa nâng ba người bọn họ vào một sương phòng, “Vị Triệu Bảng nhãn này tinh thông y đạo, mang đến một chút khăn trắng sạch sẽ và bột ngà voi loại tốt nhất để thỉnh ba vị băng bó vết thương.”

Người của Từ gia không phải dễ chọc, hiện tại Triệu Lệnh Nghiêm đã thật sự lĩnh hội được điều này! Chẳng qua Triệu Lệnh Nghiêm cũng may mắn khi hắn và nhị Phò mã đến đây cùng biểu huynh. Vậy mà hiện tại biểu huynh vẫn là nghênh ngang tiến vào, thẳng cẳng khiêng ra.

Đám tiểu cữu tử này thật sự rất hung hăng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui