Sau khi tiếp nhận xong việc mình quay trở về hoàng cung không phải là ảo giác trước khi chết, mà là thật sự đã trọng sinh trở về tới năm 30 tuổi, tâm trạng của Vũ Văn Tấn cực kỳ phức tạp.
Đầu tiên, loại chuyện này thật sự vô cùng huyền huyễn, êm đẹp, người đã chết đi rồi, làm sao có thể quay trở về mười mấy năm trước?!
Thứ hai, hắn không muốn trải nghiệm lại những điều khiến hắn cảm thấy sống còn khó hơn chết!
Còn có điều quan trọng nhất……
Vũ Văn Tấn nhìn tấu chương đang chất chồng như núi trên mặt bàn trước mắt, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, tâm tình bất đắc dĩ lại trầm trọng.
Sống lại một đời, hắn còn phải tiếp tục làm con rối cho thái uý, tưởng tượng đến sau này lại phải tiếp tục nhìn sắc mặt thái uý sắc nịnh nọt giữ mạng, hắn liền cảm thấy bực mình, lúc này trong lòng chỉ có bốn chữ có thể hình dung cảm thụ của hắn——
Chết mẹ nó đi -!
Hắn dựa vào ghế trên, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm xà nhà: “Ai…… Nhân sinh a……”
“Đinh ——”
“Thân ái ký chủ, ngài có phải cảm thấy rất đau khổ vì sống trong nhân sinh bi thảm thả trôi phế vật của mình đúng không? Bổn hệ thống 13579, mang đến ‘ kế hoạch cải tạo bi thảm nhân sinh’, nhất định sẽ hết lòng vì ngài phục vụ ~”
Vũ Văn Tấn: “……”
“Ký chủ, thỉnh không cần lơ đi bổn hệ thống, bổn hệ thống biết ngài nghe thấy.”
Vũ Văn Tấn hít sâu một hơi, giơ tay vỗ vỗ đầu, vẻ mặt tỏ ra như không có việc gì.
Hắn thoáng điều chỉnh tư thế, như cũ nhìn chằm chằm xà nhà, cũng không tính toán muốn xem tấu chương, cũng không tính toán để ý tới cái giọng nữ kỳ quái xuất hiện một cái thần kỳ trong đầu mình.
Nhưng hắn vẫn không khỏi tò mò, hắn trở về đến năm 30 tuổi, phải trả cái giá là não bị hỏng ư? Nếu không tại sao cứ có một giọng nói vang lên trong đầu? Giọng phụ nữ trong đầu hắn cứ nói điều gì đó lộn xộn lung tung mà hắn không hiểu …
Còn không bằng chết quách cho rồi.
Tốt hơn hết là cho trẫm chết luôn đi!!
13579: “……”
13579 cũng thực bất đắc dĩ, hệ thống xuất hiện bug, cư nhiên ràng buộc với một người từ cổ đại.
Theo lý thuyết, người chấp hành nhiệm vụ hệ thống hẳn là người xuyên việt mới đúng, thật không nghĩ tới a……
Lại là một tên hoàng đế trọng sinh!
Không có xuyên việt giả đi vào thế giới này tiếp nhận nhiệm vụ!!
13579 tỏ vẻ, cùng người cổ đại giao lưu thật sự hảo khó…… Không, là cái tên cổ nhân này trực tiếp cự tuyệt giao tiếp với nàng, căn bản là coi lời của nàng như gió thoảng bên tai nha!
Ta thật sự không phải ảo giác! Cầu ngài hiểu cho ta đi mà à à!!
Trong ngự thư phòng an tĩnh một lát, cửa lớn vang lên “Kẽo kẹt” một tiếng, bị đẩy ra.
Người bước vào là Hà Tiến, với một bát trà nhân sâm trên tay, cung cung kính kính đi đến bên Vũ Văn Tấn.
Hà Tiến đặt trà sâm trên bàn, liếc mắt nhìn tấu chương chồng chất như núi trên bàn, cẩn thận nhắc nhở: “Bệ hạ, đống tấu chương này đã ở chỗ này ba bốn ngày, ngài không xem sao?”
Vũ Văn Tấn nhắm hai mắt, tiếng nói suy sút: “Không muốn xem.”
Hà Tiến không biết nên nói cái gì cho tốt.
Vũ Văn Tấn chậm rãi mở mắt ra, khẽ liếc nhìn Hà Tiến một cái, sau đó gọi gã: “Hà Tiến.”
Hà Tiến vội vàng trả lời: “Nô tài ở, bệ hạ có gì phân phó?”
“Ngươi xem đi.”
“A?”
Vũ Văn Tấn giơ tay chỉ chồng tấu chương: “Ngươi giúp trẫm xem đi.”
“……”
Thấy Hà Tiến vẻ mặt phức tạp, Vũ Văn Tấn nâng tay gõ gõ đầu, chau mày, giọng điệu trở nên nặng nề: “A, trẫm đầu đau quá a, khó chịu muốn chết, mau, mau kêu ngự y tới…… Khụ khụ khụ……”
“Ai da, ngực cũng đau, cả người đều không thoải mái! Khụ khụ khụ ——”
Hắn che lại ngực ho khan.
Nhìn cái kiểu lên cơn ho dữ dội giống như sắp ho hết cả phổi ra ngoài vậy.
Hà Tiến thấy thế, tức khắc luống cuống, luống cuống tay chân xong, lại vội vội vàng vàng xoay người chạy đi tìm ngự y.
Đợi hắn đi xa, Vũ Văn Tấn vuốt vuốt cổ họng, ngay sau đó khôi phục như thường.
Hắn duỗi ra hai tay rồi duỗi người, rồi sau đó ngáp một cái: “Dễ lừa ghê.”
13579: “……”
Xong đời, ký chủ này không chỉ làm lơ sự tồn tại của mình, mà ngay cả bổn phận của hoàng đế hắn cũng không làm! Thế này thì làm sao mà hoàn thành nhiệm vụ a!
13579 khóc không ra nước mắt.
Trong ngự thư phòng an tĩnh lại.
Vũ Văn Tấn một người trơ trọi, ngồi một lát thì cảm thấy có chút nhàm chán.
Hắn đứng dậy đi xung quanh Ngự Thư Phòng hai vòng, nơi này không có gì khác với những gì trong trí nhớ, mười mấy năm như một ngày, đều chưa từng sửa sang hay trang trí lại một chút.
Vũ Văn Tấn bỗng nhiên nảy ra ý tưởng, hay là, sửa sang lại một chút Ngự Thư Phòng?
Hắn nhìn nhìn đồ đạc bốn phía, phức tạp, lại nhiều nữa, trong lúc nhất thời không biết nên bắt đầu thay đổi từ chỗ nào.
13579 thấy hắn hình như có chuyện muốn làm, lại lần nữa ra tiếng: “Ký chủ, ta biết ngài có thể nghe thấy tiếng của ta, chúng ta thương lượng một chuyện nho nho có được không? Việc nhỏ mà lợi ích to to ~”
Vũ Văn Tấn sửng sốt, sau đó nhíu mày, thật vất vả mới yên lặng một lát, tại sao âm thanh kỳ quái lại vang lên nữa vậy?
Hắn giơ tay gõ đầu, không muốn để ý tới.
13579 vội vàng nói lại: “Ký chủ, nếu như chúng ta thương lượng đạt thành nhất trí, ngài có thể đưa ra ba nguyện vọng, chỉ cần nằm trong khả năng của bổn hệ thống, bổn hệ thống nhất định thỏa mãn!”
Vũ Văn Tấn ngừng lại.
Hắn giương mắt nhìn bốn phía, trong phòng này trống không, trừ bỏ hắn, xác thật không còn ai khác.
Thanh âm tự trong đầu hắn vang lên, thật sự không phải ảo giác sao?
Hắn do dự một lát, nghĩ thầm, thanh âm này vẫn luôn xuất hiện, nếu thật sự không thèm để ý tới, có lẽ nó vẫn sẽ tiếp tục phiền nhiễu mình, chi bằng thử đáp lại, trước nhìn xem thanh âm này muốn làm cái gì.
“Ngươi là ai?” Hắn thử hỏi một câu.
13579 được đáp lại, kích động không thôi: “Ký chủ, ngài thế mà đáp lại ta! Ta là 13579, là người tuyên bố nhiệm vụ ‘ kế hoạch cải tạo bi thảm nhân sinh’.”
“……” Vũ Văn Tấn vẻ mặt nghi hoặc: “Thứ gì?”
“Đơn giản tới nói, chính là ngài ngoài ý muốn trói định với bổn hệ thống, ấn theo lệ thường, ngài hoàn thành nhiệm vụ do bổn hệ thống tuyên bố, hệ thống sẽ cho ngài phần thưởng nhiệm vụ.
Mới vừa rồi bổn hệ thống nói trong năng lực phạm vi có thể thỏa mãn ba nguyện vọng của ngày, trước khi tổng nhiệm vụ kết thúc, vẫn luôn hữu hiệu.”
“Chỉ cần ngài hoàn thành nhiệm vụ của ‘kế hoạch cải tạo bi thảm nhân sinh’, có thể đạt được càng nhiều phần thưởng, những thứ trước kia ngài chưa từng có được, đều có thể cơ hội có được! Thậm chí, ngài có thể làm được điều gì đó ngài chưa thử bao giờ, chẳng phải diệu thay!”
Vũ Văn Tấn nhướng mày, giơ tay nhẹ sờ sờ râu cằm đã hơi dài ra.
Nhiệm vụ? Khen thưởng? Nguyện vọng?
Nghe tới giống như đây là chơi trò chơi.
Nhưng mà, thứ gọi là “Hệ thống” là cái thứ gì? Như thế nào chỉ có thanh âm, không thấy thân ảnh đâu?
Truyền âm thuật?
Thứ đồ kia hắn mới chỉ ở trong thoại bản.
Vũ Văn Tấn bỗng nhiên lại im lặng.
13579 có điểm hoảng: “Ký chủ? Ngài có nghe thấy lời nói của ta, hiểu ý của ta không?”
Vũ Văn Tấn thanh thanh giọng nói: “Trẫm có thể hiểu ý của ngươi, nhưng tại sao trẫm phải tin ngươi? Trừ khi…”
Khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười: “Trừ khi ngươi trước để cho trẫm xem ngươi thật sự có khả năng thỏa mãn nguyện vọng của trẫm, thật sự có thể cung cấp phần thưởng như đã nói.
Bằng không, ngươi nếu dám lừa trẫm, trẫm lại không thấy được ngươi, trẫm chẳng phải là thiệt lớn sao.”
“……”
13579 nhịn không được cảm khái một tiếng, tên hoàng đế này lúc vừa mới bắt đầu thoạt nhìn có điểm giống tên ngốc, lúc này suy nghĩ nhưng thật ra vô cùng logic.
Hóa ra là không ngu tí nào.
13579 hỏi: “Vậy ngài muốn như thế nào mới có thể tin tưởng ta?”
“Ngươi chứng minh năng lực của ngươi một chút.”
“Như thế nào chứng minh?”
Vũ Văn Tấn sờ sờ cằm, sau khi suy nghĩ một chút liền nói: “Không phải ngươi nói có thể cung cấp phần thưởng gì sao, vậy ngươi cho trẫm nhìn xem, ngươi nơi này có phần thưởng gì, nếu trẫm thích, nói không chừng trẫm sẽ đáp ứng ngay lập tức.”
“Ừm……”
13579 liếc nhìn giao diện phần thưởng nhiệm vụ của mình, chìm trong suy nghĩ.
Bởi vì ngay từ đầu nhiệm vụ này nên do người xuyên việt đến đây hoàn thành, nàng đã chuẩn bị xong vật khen thưởng đều là mấy sản phẩm hiện đại, ví dụ như, cho sử dụng di động có thời hạn, TV màn hình chiếu, đủ loại đồ ăn vặt……
Đây không phải là hạnh phúc mà người xưa có thể cảm nhận được.
Di động đưa cho hoàng đế sử dụng, đại khái không khác gì đưa cho hắn cục gạch.
Nàng nghĩ, mình phải thưởng cho hắn một vài phần thưởng để hắn ngoan ngoãn và hợp tác hoàn thành nhiệm vụ này.
13579 bỗng nhiên không đáp lại nữa, Vũ Văn Tấn cười một tiếng, có vài phần tự giễu.
Hắn sao lại cho rằng giao lưu với một loại âm thanh không thể hiểu được là thật chứ.
Hà Tiến mang theo ngự y vội vội vàng vàng trở về, thấy Vũ Văn Tấn bình yên vô sự, trong mắt Hà Tiến hiện lên sẹ kinh ngạc.
Ngự y bên cạnh đi theo tới cũng nghi hoặc, bệ hạ này không phải đang rất khỏe đó sao, mới vừa rồi Hà Tiến lại đây kêu y, còn tưởng rằng bệ hạ sắp toi đời rồi ấy! Y nâng ống tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hà Tiến sải bước về phía trước, cẩn thận nhìn Vũ Văn Tấn một phen, rồi sau đó mở miệng dò hỏi: “Bệ hạ, ngài có khỏe không?”
Vũ Văn Tấn xoa nhẹ vai: “Vẫn ổn.”
Hắn đi về hướng cửa chính Ngự Thư Phòng.
Bên ngoài đang nắng chói chang, nhìn lên trời xanh mây trắng, trên mặt có gió nhẹ thổi nhẹ, phảng phất có chút hương hoa phảng phất trong gió.
Thời tiết thật là dễ chịu.
Vũ Văn Tấn híp híp mắt: “Hà Tiến, hôm nay thời tiết dễ chịu như thế, ngươi theo trẫm đi Ngự Hoa Viên dạo một chút đi.”
Hà Tiến quay đầu lại liếc mắt nhìn chồng tấu chương cao như núi trên bàn phía sau, lại nhìn Vũ Văn Tấn, hắn đã đi ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Hà Tiến trong lòng vô cùng bất đắc dĩ, nhưng vẫn nhanh chân đi theo.
Trong Ngự Hoa Viên.
Vũ Văn Tấn bước đi, các cung nữ và thái giám hai bên cúi đầu lui xuống.
Thái giám đi dò đường đã trở về, bẩm: “Bệ hạ, quý phi nương nương đang ở trong đình hóng gió nghỉ ngơi cách đó không xa, cần phải tiến đến thông tri cho nàng ngài muốn đi qua bên đó không?”
Bước chân Vũ Văn Tấn chợt dừng lại.
Chỉ có một phi tần trong hậu cung của hắn, đó là thân sinh nữ nhi thái uý Trâu Việt, Trâu Mạn Tuyết, quý phi phong hào một chữ “Du”.
Du quý phi.
Nói thật ra, Vũ Văn Tấn kỳ thật cũng không muốn gặp nàng.
Không phải do nàng thô lỗ vô lễ, hay do dung mạo xấu đến mức người khác phải chạy mất.
Hoàn toàn tương phản, vị Du quý phi này kỳ thật tri thư đạt lễ, diện mạo dịu dàng khả nhân.
Nhưng……
Vũ Văn Tấn thở dài, xoay người đi luôn.
Xem ra hôm nay không có cách nào thưởng hoa rồi.
Vũ Văn Tấn vội vàng trở về tẩm điện, mới vừa đi vào liền đuổi hết người trong điện đi ra ngoài, đóng lại cửa điện một người ở bên trong.
Trong điện an tĩnh, Vũ Văn Tấn nằm trên giường, có thể rõ ràng cảm nhận được tiếng tim đập và tiếng hít thở của bản thân.
Hắn nâng tay đặt ở trước mắt, những đường vân trong lòng bàn tay rõ ràng có thể thấy được.
Hắn nắm tay bắt không khí, đốt ngón tay hoạt động bình thường, vẫn chưa cảm giác được có cái gì bất thường.
Mặc dù hắn trở lại đến năm này nhiều ngày rồi, hắn như cũ cảm thấy đây dường như chỉ là một giấc mộng.
Một giấc mộng hắn căn bản không muốn.
Hắn buông tay, thở dài một tiếng.
“Ký chủ, ngài ở đó à?” âm thanh 13579 thật cẩn thận vang lên.
Vũ Văn Tấn sửng sốt, sau đó khóe miệng hiện lên ý cười: “Ngươi còn ở đây à, trẫm còn tưởng rằng ngươi lấy không ra phần thưởng, trốn mất rồi chứ.”
13579 cười gượng hai tiếng, trách ai được…… Ai bảo ngươi là người cổ đại, mà không phải người xuyên việt, bằng không những phần thưởng đó một giây là xuất hiện rồi, mà cố tình phần thưởng nhiệm vụ là tổng hệ thống quy định, nàng không có cách nào tự hành sửa chữa, làm đến nàng vừa rồi rối rắm mất nửa ngày, mới nghĩ xong cách dụ dỗ tên hoàng đế này.
13579 nói: “Ký chủ, nhiệm vụ khen thưởng là tùy cơ, ta trong lúc nhất thời không có biện pháp lấy chúng nó ra tới cho ngài xem.”
“Thiệt hay giả?” Vũ Văn Tấn cười: “Ngươi không phải đang gạt ta sao?”
“……” Đệch!
13579 cười làm ngọt: “Như vậy đi, ký chủ có thể báo ra trước một nguyện vọng ngài giờ phút này rất muốn, ta có thể thỏa mãn ngài trước, không tính trong ba nguyện vọng ta đã hứa, thế nào?”
“Trẫm muốn chết.”
“……”
Là một hệ thống nhiệm vụ, lúc này, tâm lý của 13579 gần như sụp đổ.
Đây là cái quỷ gì a, nào có người vừa mới lên sân khấu đã muốn chết! Ta bảo ngươi nói nguyện vọng a!! Nguyện vọng hiểu hông!!!
“Ký chủ, thỉnh ngài không cần nói giỡn, nghiêm túc chút đi.”
“Trẫm thực nghiêm túc a,” Vũ Văn Tấn buông tay: “Trẫm vốn là một kẻ đã chết, không thể hiểu được trở về năm này.
Nói thật, trẫm căn bản không muốn lại trải qua những chuyện đã từng một lần nữa, cũng không muốn làm hoàng đế gì hết.
Ngươi nếu thật sự có thể thỏa mãn nguyện vọng của trẫm, vậy thì chọn cái này đi.”
“……” 13579 nhịn xuống cơn tức: “Ngài nếu như chết luôn rồi, kế tiếp nhiệm vụ ai tới làm đây?”
“Thích ai thì cứ bốc đại người đó đi.”
“…………”
13579 cảm thấy rằng trở ngại lớn nhất trong cuộc đời sứ mệnh hệ thống của mình đã đến.
Người này có một bộ não không bình thường!
Người khác trọng sinh chính là cơ hội ông trời ban cho mà thay đổi chính mình, đi lên con đường nghịch tập, nhưng hắn đâu, cư nhiên muốn chết?!
Thế thì nhiệm vụ này sao có thể tiến hành tiếp cơ chứ!!!
“Ký chủ a, ngài suy xét lại tí nữa đi, phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ nhiều vô cùng luôn, hơn nữa, ngài trọng sinh trở về, chẳng lẽ không muốn thay đổi thay đổi những chuyện từng ôm tiếc nuối sự ư? Ví dụ như, tìm ái nhân, lưu lại con nối dõi, không đến mức để Vũ Văn gia tuyệt hậu a.”
“Không cần.”
“Ký chủ oà……” 13579 bắt đầu khóc nức nở: “Năn nỉ ngài suy xét lại chút xíu đi mà, huhuhu…… Ngài nếu không làm, công trạng cùng tích phân của ta cũng sẽ……”
“…… Thứ gì?”
“Ký chủ a, ngài đại phát từ bi a, ta cần công trạng cùng tích phân a, ngài thử một chút đi, đến lúc đó ta sẽ giúp ngài, sẽ không bao giờ để ngài khổ sở như kiếp trước…… Ta bảo đảm!”
Vũ Văn Tấn nhịn không được cười ra tiếng: “Trẫm cũng chưa thấy ngươi, ngươi lấy cái gì mà bảo đảm?”
“Ta sẽ dùng hành động thực tế chứng minh cho ngài!”
“Phải không?”
“Đúng vậy!”
Vũ Văn Tấn nở nụ cười.
Lúc này, ngoài điện, có người khẽ đẩy một kẽ hở trên cửa nhìn vào bên trong.
Hà Tiến cũng ở trong đó, thật cẩn thận quan sát động tĩnh bên trong.
Vũ Văn Tấn đang nói gì đó, bọn họ nghe không quá rõ ràng, nhưng xác thật nghe thấy hắn đang nói chuyện, thỉnh thỏang quơ tay quơ chân.
Dường như là đang nói chuyện cùng không khí.
Bọn họ không khỏi nghi hoặc, Thái Phi nương nương qua đời đả kích bệ hạ lớn như vậy sao? Thời gian này hành vi của bệ hạ, khi thì đánh mình một bạt tai, lại còn nhảy hồ nước, ngày xưa cẩn trọng xem tấu chương nay đã nhiều ngày như thế cũng không thèm chạm vào, không có chỗ nào bình thường hết!
Bệ hạ liệu có phải là…… điên rồi chăng?!.