Hoàng Đế Sau Khi Trọng Sinh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn


Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, người trong cung đã bắt đầu bận rộn.
Hà Tiến đưa cung nữ đến tẩm điện của Vũ Văn Tấn chuẩn bị thay hắn rửa mặt chải đầu, một lát nữa là đến giờ lâm triều.
Hà Tiến duỗi tay đẩy cửa vào, cung nữ phía sau lập tức tiến vào, thắp nến trong phòng.

Hà Tiến đi vào trong gian, mới vừa bước vào trước giường tẩm điện, liếc mắt một cái đã thấy Vũ Văn Tấn ngồi ở mép giường trên mặt đất.
Mái tóc rối tung, mắt rũ xuống, chân trái chống lên, tay trái đặt hờ hững lên đầu gối trái.

Có lẽ là do cả đêm không ngủ, thoạt nhìn tràn đầy ủ rũ, toàn thân lộ ra hơi thở yếu ớt.
Hà Tiến vừa tiến đến là có thể rõ ràng nhìn thấy những tơ máu đỏ lừ dày đặc trong mắt, râu dưới cằm thì mọc lún phún.
Hà Tiến thật cẩn thận ra tiếng nhắc nhở: “Bệ hạ, nên rửa mặt chải đầu, sau đó thượng triều.”
Vũ Văn Tấn giương mắt xem, Hà Tiến cúi đầu, không nhìn thẳng hắn.
Vũ Văn Tấn giơ tay đỡ trán, nhắm hai mắt hít một hơi thật sâu, rồi sau đó chậm rãi thở ra.

Một đêm không ngủ, đau đầu muốn chết, còn phải thượng triều!
Đáng chết, đêm qua tự dưng bốc đồng làm chi, sao tự dưng nhất thời cảm xúc tràn lan đồng ý cùng cái hệ thống gì đó hợp tác chứ! Chuyện biên cảnh hắn cũng quản không được, hắn chạy về đây làm cái gì!!
Mất toi một cơ hội tốt có thể xa chạy cao bay, Vũ Văn Tấn tâm tình càng thêm khó chịu.
Thấy hắn không động tĩnh, Hà Tiến lại mở miệng: “Bệ hạ, sắp đến canh giờ thượng triều, ngài……”
“Đem quần áo lấy đến đây đi.” Vũ Văn Tấn dựa vào mép giường, tiếng nói có chút khàn khàn.
“Vâng.”
Hà Tiến ngay lập tức ra lệnh cho cung nữ dâng bộ y phục màu vàng mà Vũ Văn Tấn hay mặc khi thượng triều lên.

Trên chất liệu vải tinh xảo, vị trí trên ngực được thêu hình rồng bằng sợi tơ vàng cực kỳ rõ ràng.
Rửa mặt xong, lại vội vàng thay quần áo.

Lúc vừa bước ra khỏi cửa lớn tẩm điện, Vũ Văn Tấn bỗng nhiên cảm thấy có hơi lạnh.

Rõ ràng là giữa hè, nên là mùa ấm áp, lại có hơi lạnh đến xương cùng cảm giác không thoải mái.
Vũ Văn Tấn không thích thượng triều, rốt cuộc, thái uý mới là kẻ cầm giữ triều chính, hắn chỉ là con rối ngồi một chỗ nghe các triều thần nói chuyện, ngẫu nhiên xem bọn họ bởi vì bàn sự kiện nào đó mà tranh chấp đến cãi nhau, cuối cùng kết quả như thế nào vẫn phải nhìn sắc mặt thái uý.
Cực kỳ nhàm chán.


Cũng không có ý nghĩa.
Vui lòng không đăng tải nơi khác trừ proudbynature.wordpress.com
Khoảnh khắc bước chân vào Kim Loan Điện, âm thanh của 13579 trong đầu vang lên: “Thân ái ký chủ, buổi sáng tốt lành nha ~ một ngày mới mở ra, ngài đã sẵn sàng thay đổi bản thân chưa??”
Vũ Văn Tấn nhịn không được mắt trợn trắng, nhưng ngại với chung quanh còn có người, không tiện trực tiếp phản bác, đành đơn giản không có phản ứng.
Có lẽ là hôm nay Vũ Văn Tấn thoạt nhìn càng thêm lôi thôi lếch thếch so với ngày xưa, nơi nào hắn vừa đi qua, các triều thần nơi ấy đều dùng ánh mắt có chút quái dị nhìn theo, nhưng e ngại địa vị của hắn, cũng không dám nói thẳng.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——” triều thần hành lễ.
Vũ Văn Tấn hơi suy sụp mà dựa vào trên long ỷ, tay áo phất nhẹ, giọng nói càng yếu ớt: “Miễn lễ.”
Hà Tiến bên cạnh nhìn sắc mặt hắn, thanh thanh giọng nói, đề cao tiếng: “Có việc khải tấu, không có việc bãi triều ——”
Phía dưới các triều thần ngay từ đầu an tĩnh, sau lại thấy Vũ Văn Tấn hình như muốn rời đi, liền có người lấy hết can đảm đi ra, nói: “Bệ hạ, tự ngài đăng cơ tới nay, đã tròn 5 năm, hậu cung còn rất nhiều chỗ trống, chỉ có một người Du quý phi, ngày mùa hè đã đến, cũng đã đến ngày nên tuyển tú, bệ hạ có nên sắp xếp người bắt đầu chuẩn bị cho việc này không?”
Vũ Văn Tấn khẽ nhướng mày, nheo mắt, cẩn thận nhìn nhìn vị triều thần đang nói chuyện.

Có chút quen mắt, hình như là…… Chức quan gì ấy nhở?
Nhưng dù sao chỉ bằng việc y dám đảm đương Trâu thái uý, trước mặt chúng triều thần nhắc tới việc này, dũng khí quả thật đáng khen!
Lại nhìn thái uý Trâu Việt, ông ta cau mày, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.

Vừa thấy là biết bất mãn với ý kiến của đối phương.
Vũ Văn Tấn chạm vào cằm, râu thô ráp đâm vào tay hơi châm chích.
Hắn nói: “Tang kỳ của Thái phi mới kết thúc không bao lâu, chuyện như tuyển tú thật ra không cần sốt ruột như thế, chờ trẫm rảnh rỗi, sẽ tự sai người chuẩn bị, ái khanh không cần lo lắng.”
Trâu Việt nghe vậy, bất mãn trên mặt biến mất một chút, tâm tình vẫn chưa hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp, lại nghe người nọ kích động mở miệng: “Bệ hạ, ngài đã 30! Đến nay không có con nối dõi, quốc vụ tuy vội, nhưng cũng nên vì con nối dõi hoàng gia suy nghĩ thêm a!”
Vũ Văn Tấn nhếch miệng, thật là cảm ơn ngươi đã nhắc trẫm năm nay đã 30……
Nhưng nghĩ kỹ lại, kiếp trước vẫn luôn phải xem sắc mặt Trâu Việt, mấy năm nay trong hậu cung chỉ có một thê thiếp là Du quý phi, tuy rằng có vài cung nữ vào cung, nhưng đều là do Trâu Việt đưa tới.
Tưởng tượng đến toàn bộ hậu cung đều là người của Trâu Việt, Vũ Văn Tấn liền không rét mà run.

Nào còn có gan mà hưởng thụ cái gì ôn nhu hương, chỉ ước gì mỗi ngày có thể ngủ ở Ngự Thư Phòng!
Thẳng đến chết, hắn cũng không có con nối dõi.

Bất luận là họ Vũ Văn, hay là họ Trình, đều không có.
Vũ Văn Tấn nhìn về phía Trâu Việt: “Việc này, thái uý thấy thế nào?”
Tầm mắt các triều thần tức khắc hướng về chỗ Trâu Việt.
Trâu Việt nhíu mi, liếc mắt nhìn biểu tình các triều thần chung quanh, rồi sau đó chắp tay nói: “Đây là chuyện của bệ hạ, bệ hạ cảm thấy như thế nào, thì cứ quyết định như thế.”

Vũ Văn Tấn nhướng mày, phải không?
Vì thế Vũ Văn Tấn nói: “Nếu đã như vậy thì ta sẽ không nhắc tới chuyện này, nếu trẫm coi trọng cô nương nhà ai, sẽ tự đem nàng nạp vào hậu cung, còn việc khác, liền không cần các vị ái khanh nhọc lòng.

Biên cảnh chiến sự căng thẳng, quốc sự làm trọng, lúc này nên lấy quốc vụ làm đầu.”
“Nhưng mà……”
“Rồi rồi, trẫm đã quyết định, không cần nhiều lời.”
“……”
Trong đại điện chợt an tĩnh lại.
Vũ Văn Tấn liếc mắt nhìn Trâu Việt, nhìn biểu cảm tự mãn trên khuôn mặt ông ta, xem ra là vô cùng vừa lòng với lời nói ban nãy của hắn.
Vũ Văn Tấn dựa vào ghế, đùa nghịch ống tay áo thùng thình, lại nói: “Vừa hay nói đến biên cảnh chiến sự, ai có thể nói một chút tình hình hiện tại của biên cảnh ra sao không? Hình như là, đã mấy tháng không có tin tức biên quan truyền đến.”
Sắc mặt Trâu Việt tức khắc cứng đờ.
Vũ Văn Tấn vừa nói xong, lập tức có người đứng ra: “Bệ hạ, biên cảnh chiến sự căng thẳng, triều đình đã mấy tháng chưa từng vì bọn họ phát tiếp viện, cả nhà Hiên Viên tướng quân ở biên cảnh, hiện giờ định là tình thế khẩn trương mới không có tin tức truyền quay lại, thỉnh xin bệ hạ lập tức phái người mang tiếp viện tiến đến biên cảnh chi viện!”
Trâu Việt cau mày quay đầu lại, lúc này rồi, là ai dám đối nghịch với lão ta!
Vừa thấy, là Nghiêm Từ, thừa tướng đương triều.
Thấy Trâu Việt nhìn ông, ông cũng không sợ hãi nhìn lại, thuận thế còn trừng mắt nhìn một cái.
Triều đình chia làm hai phái, lấy Trâu Việt cầm đầu, còn bên kia có Nghiêm Từ cầm đầu.

Người trước vì quyền thế bản thân, người sau vì quốc gia củng cố.
Nhưng trong điều kiện hỗn loạn của kinh đô hiện nay, thế lực người trước xa cao hơn người sau, Nghiêm Từ tuy là thừa tướng, nhưng nơi chốn bị Trâu Việt áp chế, có rất nhiều sự tình đều bất lực.
Nhưng Vũ Văn Tấn chủ động mở miệng, thứ gì nên nói, ông cũng phải nói cho bằng được!
Nghiêm từ lại nói: “Thỉnh bệ hạ lập tức phái người đi trước biên cảnh chi viện, Hiên Viên thị một môn đều là trung thần, cũng là thủ vệ biên cảnh không thể thiếu cây trụ, làm ơn tất làm cho bọn họ tồn tại trở về!”
Vũ Văn Tấn rũ mi, lời này thật ra đều đúng.
Cũng đã được xác thật.

Hắn ngày hôm qua hơn nửa đêm chui lỗ chó chạy ra ngoài, sau đó lại chui lỗ chó chạy về, đương nhiên là vì muốn biên cảnh yên ổn, để những con người vốn xứng đáng được trở về lại bị những tâm tư dơ bẩn của Trâu Việt vĩnh viễn mai táng trong lòng đất lạnh lẽo ở biên cảnh.
Các triều thần theo phái Nghiêm Từ bắt đầu phụ họa.
Sắc mặt Trâu Việt càng ngày càng khó coi.
Vũ Văn Tấn liếc mắt, nói: “Nếu như thế, việc này liền giao cho thừa tướng làm.


Theo như lời ngươi, hãy mang gia đình tướng quân Hiên Viên cùng với các tướng sĩ có thể về nhà mang về đây.”
Nghiêm Từ sửng sốt, tức khắc đại hỉ: “Vâng! Thần tuân chỉ!”
Trâu Việt ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Văn Tấn, trong mắt rất là bất mãn.

Nhưng trong đại điện triều thần đông đảo, còn có đám Nghiêm Từ, lại liên quan sự tình quan biên cảnh, ông ta không tiện lập tức nói chuyện với Vũ Văn Tấn.
Nhưng trong vấn đề này, ông ta phải yêu cầu Vũ Văn Tấn cho ông ta một lời giải thích!
Vui lòng không đăng tải nơi khác trừ proudbynature.wordpress.com
Sau khi lâm triều kết thúc, Vũ Văn Tấn chân trước vừa đến Ngự Thư Phòng, Trâu Việt sau lưng đã theo vào, còn chưa đứng yên đã gấp không chờ nổi mà mở miệng: “Bệ hạ, mới vừa rồi ở Kim Loan Điện, vì sao bỗng nhiên nhắc tới chuyện biên cảnh? Lại còn vì sao phải dựa theo ý thừa tướng mà làm?!”
Vũ Văn Tấn xoay người nhìn ông ta, khóe miệng nở nụ cười như có như không: “Thái uý, ngươi lời này là ý gì? Trẫm là hoàng đế, quan tâm một chút đến biên cảnh chiến sự, có vấn đề sao?”
“Nhưng……”
“Còn nữa, biên giới đã lâu không có tin tức, đã đến lúc phải phái người đi xem.

Thừa tướng nguyện ý lo chuyện này, thì cứ để ông ấy làm thôi.”
“Nhưng mà chuyện biên cảnh, từ trước đến nay không phải thừa tướng quản!” Trâu Việt nhíu chặt mày: “Bệ hạ bỗng nhiên đưa ra quyết định này, nhưng có nghĩ tới hậu quả?”
Vũ Văn Tấn híp híp mắt: “Hậu quả?”
Trâu Việt cau mày nhìn hắn, phần lớn cảm xúc trong mắt ông ta đều là sự bất mãn.

Rõ ràng, những gì Vũ Văn Tấn đã làm trong chuyện này khiến ông ta rất không hài lòng.
Chuyện của ông ta, sao có thể để loại người như thừa tướng chen chân can thiệp? Thừa tướng dẫn người đi biên quan, kế hoạch muốn một nhà Hiên Viên thị chôn vùi ở biên cảnh của ông ta không phải ngâm nước nóng rồi sao!
Hiên Viên thị tay cầm binh quyền, lại không về phe ai hết, là gia tộc trung lập duy nhất ở kinh đô.
Mà Trâu Việt không thể để một kẻ tay cầm binh quyền lại không nghe lệnh ông ta, ngược lại còn có thể can thiệp vào chuyện tồn tại được!
Trâu Việt nhìn Vũ Văn Tấn: “Thỉnh xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, việc này, không cần thừa tướng quản, ta sẽ tự phái người đi bàn bạc chuyện biên cảnh.”
“Phải không?” Vũ Văn Tấn cười: “Vậy thái uý sẽ đưa một nhà Hiên Viên thị bình an về kinh đô không?”
“……”
Hai mày của Trâu Việt nhăn càng chặt, sắc mặt cũng càng thêm khó coi.

Ông ta nhìn Vũ Văn Tấn, ánh mắt như thể sắp sửa bóp chết hắn vậy.
Vũ Văn Tấn như cũ vẫn duy trì nụ cười khách sáo, lại nói: “Thái uý, chuyện này đã giao cho thừa tướng, một lời đã ra, tứ mã nan truy, huống chi trẫm là hoàng đế, nhiều người đều nghe thấy như vậy, miệng vàng lời ngọc, không thu hồi được đâu.”
“……” Trâu Việt ánh mắt lạnh dần: “Bệ hạ đây định là muốn đối nghịch với ta sao?”
“Thái uý nói quá lời rồi, việc tiến đến biên cảnh, đường xá xa xôi, mọi việc phức tạp, thái uý ngày thường bao nhiêu việc vặt quấn thân, thôi vẫn là không nên nhọc phiền thái uý lo lắng.”
Thấy Trâu Việt không nói lời nào, Vũ Văn Tấn lại nói: “Thái uý nếu như không chuyện khác, không bằng đi về trước nghỉ ngơi, trẫm còn có một đống tấu chương phải phê duyệt, việc này, chúng ta ngày sau lại bàn, như thế nào?”
Trâu Việt “Hừ” lạnh một tiếng, nắm chặt nắm tay, nhìn Vũ Văn Tấn, lạnh lùng mở miệng: “Bệ hạ tốt nhất nhớ kỹ, ngươi có thể ngồi ở vị trí hiện giờ, là dựa vào ai? Chuyện như ngày hôm nay, là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, nếu bệ hạ lại tự tiện quyết định, thì nên chuẩn bị thật tốt tinh thần tự gánh lấy hậu quả đi.”
“……”
Vũ Văn Tấn cười một cái.
Trâu Việt lại lần nữa “Hừ” lạnh một tiếng, mặt đầy khinh thường, cuối cùng phất tay áo rời đi.

Vui lòng không đăng tải nơi khác trừ proudbynature.wordpress.com
Nhìn Trâu Việt rời đi, nụ cười trên mặt Vũ Văn Tấn cũng nhạt dần.

Hắn giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt cười muốn chuột rút của mình, sau đó xoay người đi vào bên trong.
Há mồm thật to thở phì phò, hít sâu.
Vừa rồi thực sự sắp sợ chết khiếp! Hắn không ngờ có thể làm ra chuyện đối nghịch kinh thiên động địa như vậy đối với thái uý, chỉ trong chốc lát, hắn thật sự cảm thấy được thái uý sẽ nhảy bổ vào giết hắn luôn rồi!
Nếu không phải mấy đứa con trai của lão hoàng đế đều bị Trâu Việt giải quyết rồi, lúc này chỉ có hắn còn chảy hoàng thất huyết mạch, có thể danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí hoàng đế, Trâu Việt khẳng định sẽ động thủ giết hắn!
Ngồi ở trên ghế, Vũ Văn Tấn há mỏ hít lấy hít để hai hơi, rồi sau đó thật sâu thở ra.

Hắn vỗ vỗ ngực, lúc này mới bình tĩnh lại được.
Lúc này Ngự Thư Phòng chỉ có hắn.

Hắn lên tiếng: “Cái gì ơi, ngươi ở đâu?”
Giọng của 13579 vang lên: “Ký chủ, ta ở đây.”
“Ngươi lúc trước nói sẽ bảo hộ trẫm an toàn, là nghiêm túc phải không?”
“Đúng vậy á,” giọng 13579 cực kỳ nhẹ nhàng: “Xét thấy thân phận cùng tình huống của ngài rất đặc biệt, cho nên bổn hệ thống sẽ vì ngài cung cấp dịch vụ bảo an mức nhất định.”
“Mức nhất định?” Vũ Văn Tấn nhăn mày: “Không phải hoàn toàn à?”
“Lúc trước ta nói rồi, bảo hộ của ta không thể vi phạm quy tắc của thế giới này, cho nên, không phải thời thời khắc khắc đều có thể bảo đảm an toàn cho ngài.

Bởi vậy, bổn hệ thống kiến nghị ngài, có thời gian rảnh có thể bồi dưỡng một chút thị vệ tâm phúc, để bảo vệ sự an toàn hàng ngày của ngài.”
“……” Vũ Văn Tấn vỗ bàn: “Cái này đâu có giống như lời ngươi hứa!”
“Giống mà,” 13579 cười: “Là do ngài không nghe hiểu.”
“…… Vậy ngươi nói xem chỗ nào trẫm nghe không hiểu! Người ta vừa mới chính là đắc tội thái uý đó! Ta sắp bị ám sát rồi đấy!!”
Vũ Văn Tấn ôm đầu, vẻ mặt hoảng sợ, toàn thân đều lộ ra sự sợ hãi.
Hắn chợt đứng lên, ánh mắt mờ mịt.
Sau đó lại yên lặng ngồi trở về.
Hai mắt vô thần, không biết nhìn chằm chằm cái gì.
“Trẫm xong rồi……”
13579 nói: “Ký chủ, ngài không cần như vậy……”
“Trẫm xong đời rồi!” Vũ Văn Tấn đột nhiên đứng lên, trực tiếp ngắt lời 13579 muốn nói.
Hắn ôm đầu, kinh hô ra tiếng: “Trẫm xong đời con vịt giời rồi!!!”
Quả nhiên, vẫn nên trực tiếp trốn chạy, làm hoàng đế để làm quái gì chứ!
Cái ghế hoàng đế này ai thích làm thì đi mà làm đi!!
Trẫm…… Không, ta còn phải chạy trước đã!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận