Hoàng Đình

Dịch giả: Mink

Biên: Hoangtruc

Nguyên Chân như đang than thở, khuôn mặt thể hiện rõ sự tiếc nuối. Ông ta vừa nói xong, Phiên Thiên Ấn trên tay lập tức hóa thành một vầng ánh sáng màu xanh chói mắt, rồi biến mất. Bầu trời đột ngột tối sầm, một quả ấn lớn như núi xuất hiện. Nguyên Chân chẳng biết đã biết mất từ lúc nào rồi, chỉ còn một đại ấn khổng lồ đang đè xuống một tượng đá hình người đứng ở trên mặt đất.

Tiếng trống trận và kèn lệnh đang sục sôi, hùng tráng từ phía trên đầu tường thành Tần Quảng truyền đến giống như tâm tình của Trần Cảnh lúc này. Cái đầu tượng đá của hắn ngẩng lên lúc Phiên Thiên ấn xuất hiện trên bầu trời, đôi mắt tượng đá vô hồn như có ánh nước vận chuyển. Hắn như không chỉ đang nhìn Phiên Thiên ấn trên bầu trời, mà còn như là từ dương gian nhìn lên tòa Thiên cung trên chín tầng trời.

Thời gian trôi qua thật nhanh. Mới đây thôi hắn vẫn chỉ là một hậu bối tân nhân, bây giờ đã trở thành đối tượng để kẻ khác khiêu chiến.

Tại bảy mươi năm trước, hắn quá chói mắt, huy hoàng là vậy. Hắn đã trấn áp tất cả những kẻ tu hành mạnh nhất trong thiên hạ, bất kể Tiên Thần Yêu Ma, hay Vu Phật Đạo Linh ngay cả khi bọn họ còn chưa kịp nói một lời ở Lăng Tiêu bảo điện.

Hắn chỉ mới vừa nhắm mắt, đến khi mở mắt thì bảy mươi năm đã trôi qua. Thiên địa đã thay đổi.

Hắn nhìn lên Phiên Thiên ấn như trời sập ép xuống. Hoàn cảnh bây giờ khác hoàn toàn so với khi hắn ở trong thành Tần Quảng. Trước đó hắn chỉ cảm thấy một loại trói buộc nhàn nhạt, vì gần như toàn bộ uy áp cùng cấm pháp của Phiên Thiên ấn đều nhờ Hư Linh dựa vào thành Tần Quảng ngăn lại. Còn bây giờ, hắn đang một mình đối mặt.

Hắn cảm thấy bản thân mình giống như bị chôn xuống đất. Uy áp và trói buộc nặng trĩu khiến hắn không thể động đậy. Linh khí ở âm giới vốn không có nhiều tác dụng với Trần Cảnh, bây giờ lại không thể cảm ứng được chút nào. Không gian ở phía dưới chiếc ấn giống như một vùng sinh cơ tịch diệt. Đột nhiên mặt đất chấn động rồi thụt xuống. Mặt đất không phải bị hạ xuống, mà bề mặt trở nên xốp phẳng như bị lực ép nặng nề nén lại.

Đồng thời, vào lúc này Trần Cảnh nhìn thấy rất nhiều phù văn màu vàng xuất hiện giữa hư không. Hắn hiểu ra chính những phù văn này khiến cho người ở dưới ấn không thể nào thoát đi. Cấm pháp do chính Nguyên Thủy đạo tổ tế nhập vào trong ấn để ngăn chặn tất cả độn thuật trên thế gian. Đương nhiên, uy lực bao nhiêu còn phải dựa vào người sử dụng Phiên Thiên ấn và người bị trấn áp ở bên dưới có tu vi như thế nào. Dưới đáy của Phiên Thiên ấn, ngoại trừ hai chữ "Phiên Thiên" thật lớn, còn có những đường vân đan kín, giống như là lưới thiên đạo mà Trần Cảnh từng thấy ngày trước.

Hư Linh đứng ở đầu tường nhìn về phía này. Nàng có thể nhìn thấy một người ở dưới đất ngẩng đầu nhìn lên Phiên Thiên ấn đang ép xuống. Người đó ngây ra như phỗng, đứng im tại chỗ. Ở phía trên chiếc ấn, Nguyên Chân đạo nhân đang liên tục thi triển rất nhiều pháp quyết. Chỉ có ở phía xa mới có thể nhìn thấy hóa ra ông ta đang ở phía trên đại ấn. Từ phương hướng của nàng, có thể nhìn thấy không gian phía dưới chiếc ấn đang vặn vẹo rồi tạo thành một cái lồng giam cầm mọi thứ bên trong.

Gió gào thét khắp bốn phía, trong đó còn có tiếng niệm pháp chú của Nguyên Chân vang lên.

Phiên Thiên ấn ép xuống cực nhanh. Ngay khi vừa rời khỏi bàn tay của Nguyên Chân thì đã hóa thành một ngọn núi khổng lồ đè xuống. Mà lúc này, đột nhiên Trần Cảnh lại nói:

- Ngoại vật, có gì đáng để nói cơ chứ.

Giọng nói của Trần Cảnh không lớn, rất bình thường. Nhưng vào tai Nguyên Chân đạo nhân lại cảm thấy không tầm thường. Giọng nói đó giống như một loại ma lực vang lên ở tận trong suy nghĩ của ông ta. Mỗi một người tu hành đều có quyền quyết định mình muốn hoặc không muốn nghe bất cứ thứ gì. Khi bọn họ cảm thấy trong âm thanh ẩn chứa pháp thuật thì sẽ dùng ý niệm của mình ngăn lại pháp thuật và chỉ nghe thanh âm. Mỗi người tu hành đều biết cách ẩn giấu pháp thuật vào âm thanh. Đạo môn còn có một pháp thuật tương tự có tên là Hoán Linh chân ngôn. Chỉ cần một tiếng chân ngôn cũng có thể đánh gãy chú ngữ pháp thuật khác, đánh gãy suy nghĩ của kẻ địch. Nam Cực Trường Sinh đại đế ở phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh đã từng dùng đạo linh quát ra một tiếng Hoán Linh chân ngôn.

Tuy rằng Trần Cảnh dùng Hoán Linh chân ngôn, nhưng hắn lại không biết nó có tên như vậy.

Đạo môn có Hoán Linh chân ngôn dùng để chặt đứt pháp thuật cùng suy nghĩ của người khác nên đương nhiên cũng có biện pháp để chống lại. Nguyên Chân cũng biết loại pháp thuật này. Đó chính là Đoạn Thức Cấm Thính pháp. Pháp thuật này rất đặc biệt, chỉ cần nhập môn là có thể học tập, không yêu cầu pháp lực nhưng có người chỉ cần một đêm đã tu thành, có người thì phải mất mấy chục năm. Pháp thuật này cần người học hiểu được ý, chứ không ở cố gắng.

Phái Thiên La không phải Đạo môn chính tông nên Trần Cảnh tự nhiên không biết những điều này. Nguyên Chân lại là loại người chỉ cần một đêm đã học được Đoạn Thức Cấm Thính pháp. Ông ta đã dùng pháp thuật này để chống lại nhiều loại chú ngôn pháp thuật. Dù cho không thể ngăn cản thì cũng làm suy yếu uy lực chú thuật của đối phương. Âm thanh của Trần Cảnh lại cực kì thuần nhất, không chứa bất kì một loại pháp thuật nào, không có cảm xúc ẩn bên trong. Nhưng âm thanh thuần nhất này lại như một thanh kiếm, đâm nát Đoạn Thức Cấm Thính pháp của Nguyên Chân, rồi đâm thẳng vào lòng ông ta, chui lên linh hồn ông ta. Ngay khi âm thanh này xuất hiện, trên đầu Trần Cảnh cũng có một vầng thần quang, bên trong đó ẩn hiện một pho tượng đá.

Khi Nguyên Chân nhìn thấy tượng đá bèn lập tức cảnh giác hơn. Ông ta không ngờ pháp thuật của Trần Cảnh lại thần dị và khó lòng phòng bị đến vậy.

Ông ta nhắm mắt lại, phong cấm lục thức của mình. Hình ảnh của tượng thần vẫn xuất hiện ở trong suy nghĩ của Nguyên Chân, tuy đã mờ nhạt đi rất nhiều nhưng vẫn không thể tiêu trừ hết được. Ông ta niệm pháp quyết, điều khiển Phiên Thiên ấn tiếp tục ép xuống bên dưới. Tuy Nguyên Chân đã đóng hết lục thức, để ý niệm của Trần Cảnh xâm nhập trong lòng nhanh chóng thối lui nhưng ông ta vẫn nhận biết tất cả mọi thứ xung quanh. Ông ta có thể thông qua Phiên Thiên ấn nhìn thấy trời đất, nhưng cũng không quá rõ ràng cho lắm.

Trần Cảnh vẫn đang ở phía dưới Phiên Thiên ấn. Đột nhiên ông ta cảm thấy có ý niệm xâm nhập vào bên trong ấn.

Linh bảo tiên thiên luôn ẩn chứa pháp tắc trời đất. Đây cũng là nguyên nhân tại sao rất nhiều người chiếm được chúng thì thực lực đều tăng mạnh. Phiên Thiên ấn không bao hàm thiên địa pháp tắc nhưng nó ẩn chứa một không gian riêng mà các loại linh bảo hậu thiên không có được. Nơi đó giống như một tòa động phủ, có lẽ đã được tạo thành ngay trước khi luyện chế thành ấn.

Động phủ này cũng không phải là không gian chân thực, cũng giống như đan điền ở trong thân thể của Trần Cảnh. Nó chính là nơi mà thần niệm của chủ nhân Phiên Thiên ấn ký túc để khống chế pháp bảo này. Chỉ cần chiếm nơi này là có thể khống chế cả Phiên Thiên ấn. Chỉ là hiện tại động phủ này đã bị một luồng thần thức của Nguyên Chân chiếm cứ.

Phiên Thiên ấn ép xuống ngay phía trên đầu Trần Cảnh, còn hắn vẫn đứng im tại chỗ và ngẩng đầu nhìn lên.

Thế giới bên trong Phiên Thiên ấn là một vùng hỗn độn. Có một người ngồi xếp bằng ở bên trong một vùng ánh sáng tại trung tâm nơi này. Đó chính là thần thức của Nguyên Chân. Tay ông ta đang niệm pháp quyết giống y hệt bản thân ông ta đang bấm niệm ở bên ngoài. Đột nhiên, ông ta mở mắt ra, nhìn thấy ở trong hỗn độn phía xa bên ngoài có một người đang từ bóng tối bước đến. Càng lúc càng gần, chỉ trong chớp mắt đã đến ngay gần phía trước mặt ông ta. Nguyên Chân vẫn im lặng. Ông ta đương nhiên biết Trần Cảnh muốn cướp đoạt ấn Phiên Thiên của mình. Lúc này ông ta cảm thấy cực kì hoảng sợ. Trước đó, ông ta chỉ lo phòng thủ bản thân mà không nghĩ ra mục đích thật sự của Trần Cảnh lại là Phiên Thiên ấn. Dĩ nhiên luồng thần niệm ở bên trong Phiên Thiên ấn yếu hơn so với bản thể không ít.

Cách ứng phó của Trần Cảnh là tránh nặng tìm nhẹ, nhưng trong tích tắc lúc Phiên Thiên ấn hạ xuống lại muốn đoạt đi khống chế của nó, thì lại hết sức khó khăn.

Người đi đến không phải con người mà là một pho tượng đá bị ánh sáng mông lung bao phủ. Ở trong không gian hỗn độn, u ám này thì lại càng đầy khác thường.

Nguyên Chân không thèm nói bất kì một lời sáo rỗng nào cả mà ngay lập tức quát to:

- Cấm.

Ở trong không gian hỗn độn ngay lập tức xuất hiện một chữ “cấm” cực kì to lớn. Chữ “Cấm” này không phải văn tự bình thường mà là cấm pháp do Nguyên Thủy đạo tổ dung luyện vào khi luyện chế Phiên Thiên ấn. Mục đích là để phòng ngừa kẻ địch có pháp lực cao hơn dựa vào thần niệm để chui vào ấn, đuổi ý thức của chủ nhân ấn ra ngoài. Chữ "Cấm" như sấm sét, xẹt qua không gian đen kịt.

"Xẹt… Ầm!"

Tượng đá bị vỡ tan thành nhiều phần. Ánh chớp trong chữ "Cấm" không dừng lại mà vẫn tiếp tục lao đi đến tận phía xa trong hư vô.

Ngay khi tượng đá bị đánh nát, Nguyên Chân như nhìn thấy một ánh mắt xuất hiện, nhìn ông ta. Ông ta lại mơ hồ thấy được hình ảnh của vạn dân cầu nguyện chợt lóe rồi biến mất. Cảm giác mình đang đối diện với hình ảnh vạn dân cầu nguyện ẩn bên trong một vùng hư huyễn rộng lớn. Bên tai ông ta lại như đang nghe thấy vô số người cầu khẩn, vô số hình ảnh đập vào trong mắt.

Ông ta cảm thấy kinh hãi, lập tức cố gắng thủ vững đạo tâm.

Năm đó, trong Linh Tiêu bảo biện, ông ta bị trấn phong trong nháy mắt. Sau đó ông ta đã đến hỏi Trường Sinh đạo quân pháp thuật đó là gì và làm sao để chống lại.

Trường Sinh đạo quân trả lời rằng, đó không phải pháp thuật. Nếu ông ta gặp lại thì chỉ cần dùng tốc độ nhanh nhất đánh chết kẻ địch, và không nên bị kích động đạo tâm. Chỉ cần cố gắng giữ vững đạo tâm của mình thì kẻ địch cũng không thể làm gì được.

Đúng lúc này, tiếng nói của Trần Cảnh lại vang lên:

- Một vị thần linh, là cần phải bảo vệ tất cả sinh linh chư thiên. Ngươi thấy có đúng không?

Giọng nói của hắn lưu loát, thuần túy như màn đêm yên tĩnh. Đây chính là câu nói mà Trần Cảnh muốn nói từ bảy mươi năm trước. Đáng tiếc lúc đó hắn chỉ giữ ở trong lòng không dám nói ra. Lúc này nói ra miệng, là lời lắng lại suốt bảy mươi năm, câu nói này phát ra từ tận sâu trong nội tâm của hắn, không mang theo cảm tình, chỉ có một loại chân thành thẳng vào nội tâm. Nguyên Chân vốn đang thủ chặt đạo tâm, sau khi nghe câu nói này đã lập tức bị phá mở. Giống như một luồng ánh kiếm lướt qua màn đêm đen tối. Nguyên Chân lập tức cảm thấy cực kì hoang mang, mất phương hướng, vô thức trả lời:

- Đúng vậy.

Ông ta vừa nói từ này ra khỏi miệng, sắc mặt của chân thân ở bên ngoài đã đại biến. Đột nhiên ông ta tự nhấn lên ngực một cái, phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi hóa thành một tờ huyết phù dán lên Phiên Thiên ấn. Ngay vừa rồi, thần niệm của ông ta ở trong ấn đã bị Trần Cảnh thay thế. Thậm chí suýt chút nữa cả bản thể cũng bị phong ấn. Ông ta đã phải chặt đứt mối liên hệ với Phiên Thiên ấn, nhưng lại không thể để Trần Cảnh đoạt được ấn nên đành phải dùng máu của mình làm Cấm Nguyên Huyết Linh phù phong ấn nó lại.

Ngay khi Cấm Nguyên Huyết Linh phù sắp dán lên Phiên Thiên ấn. Đột nhiên đại ấn lật ngược lại.

Phong vân biến sắc, như thể đất trời đảo ngược.

Từ lúc Nguyên Chân đột nhiên ra tay, đến khi Phiên Thiên ấn hạ xuống. Tất cả chỉ xảy ra trong tích tắc.

Không chỉ riêng Hư Linh đang đứng ở trên tường thành Tần Quảng quan sát, ở hai hướng khác cũng có người đang nhìn trận chiến này. Trong đó có hai người từng bị Trần Cảnh trấn phong ở Linh Tiêu bảo điện năm xưa. Bọn họ tất nhiên cũng muốn biết sau bảy mươi năm không có tung tích, bây giờ Trần Cảnh ra làm sao. Còn rất nhiều người khác chỉ nghe qua danh tiếng của Trần Cảnh chứ chưa bao giờ thực sự nhìn thấy hắn.

Lúc này tất cả bọn họ đều kinh hãi. Bởi vì khi Phiên Thiên ấn ép xuống, Trần Cảnh vẫn đứng yên. Chỉ thấy đỉnh đầu hắn có ánh sáng hiện lên, bên trong là một pho tượng đá, sau đó lại biến ảo thành hình ảnh vạn dân cầu nguyện. Rồi ngay lập tức sắc mặt Nguyên Chân ở bên trên Phiên Thiên ấn biến đổi, phun ra một ngụm máu, ngưng kết ra Cấm Nguyên Huyết Linh phù.

Cũng chính lúc đó, Trần Cảnh đứng ở bên dưới thổi một hơi. Từ miệng hắn, một luồng ánh sáng trắng bay vọt lên như một cơn gió, lại thổi cho Phiên Thiên ấn cuộn ngược lại.

Như lá cây hay chiếc lông chim bị gió thổi bay ngược lên trời.

Bên trên Phiên Thiên ấn, Nguyên Chân xoay người muốn chạy trốn. Hai tay ông ta xé mở hư không ở ngay bên cạnh. Một vầng ánh sáng trắng chói mắt chiếu ra từ bên trong cái khe đó. Ông ta nghiêng người rồi chui vào bên trong. Phía sau ông ta là Phiên Thiên ấn, vùng không gian chỗ đó cũng bị Phiên Thiên ấn cuốn vào trong, cuồn cuộn như bị một ngọn lửa thiêu đốt, lại giống như một vùng biển đang có lốc xoáy hoành hành.

Phiên Thiên ấn trở mình ép ngược xuống.

Từ trên cao đè xuống như trời sập. Ở bên dưới chiếc ấn không có một ngọn gió, nhưng ở bên ngoài thì như có cuồng phong gào thét, khói đen như nước ào ào từ bốn phía tràn tới.

Ở dưới ấn đột nhiên có một người từ trong hư không rơi ra, nhìn cực kì hoảng sợ. Người đó còn chưa kịp rơi xuống đất thì lại ngay lập tức đưa hai tay xé mở hư không thoát đi. Nhưng ánh sáng trắng vừa xuất hiện lại vặn vẹo, rồi lại biến mất.

Phiên Thiên ấn rơi xuống.

Tuyệt thế vô song.

Nguyên Chân bị ép rơi xuống dưới mặt đất, mà Phiên Thiên ấn theo sát phía sau đè xuống.

- Rất tốt. Ngươi đã trở về. Thế giới này chỉ vừa mới có chút đặc sắc, làm sao có thể thiếu ngươi được chứ.

Triệu Bán Yêu đứng ở trong đám đông phía xa cảm thán nói


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui