Hoàng Đình

Dịch giả: Hoangtruc

So với cõi âm, thành Bá Lăng thiếu đi vài phần mênh mông rộng lớn, nhiều hơn vài phần nhỏ hẹp quỷ dị. Điều này lại làm cho rất nhiều người, trong đó có Trần Cảnh thầm cảm thán sự thần kỳ của đại thế giới này. Gieo xuống hạt giống là một ngôi thành đầy oán hận, có thể sinh trưởng thành một không gian cho ma vật sinh tồn.

Cố Minh Vi đứng đó nhìn Trần Cảnh, như thể chỉ vừa mới quen biết hắn, hoặc là thật sự muốn Trần Cảnh trợ giúp nàng.

Trần Cảnh bèn nói:

- Ta có thể giúp cô, cô theo ta rời khỏi nơi này. Ta đưa cô đến một nơi kia, khi đó cô có thể trở thành một người bình thường.

- Lẽ nào hiện tại ta không bình thường sao?

Cố Minh Vi hỏi.

- Sáng sinh chiều tử là bình thường sao? Cô xem, chúng ta cũng không chết như vậy.

Trần Cảnh nói.

Cố Minh Vi trầm ngâm một lúc, đột nhiên sắc mặt chuyển sang rất khó coi, nói:

- Ta biết, ngươi muốn gạt ta. Ngươi cũng muốn gạt ta.

Nói xong lời cuối, giọng nói của nàng ta càng lúc càng chói tai. Gương mặt bắt đầu tuôn đầy khói đen, cả người lộ ra một loại khí tức oán hận.

Trần Cảnh hỏi

- Đây là cô muốn ta giúp cô, ta cũng chỉ có cách này mà thôi. Lẽ nào trước kia đã có người từng tới đây sao? Không phải trí nhớ của cô đã biến mất sao?

Trần Cảnh nói ra mấy vấn đề kia rồi, khói đen trên người nàng ta chậm rãi rút đi. Nàng ta nói:

- Tuy rằng trí nhớ ta mỗi ngày đều biến mất, nhưng vẫn được lưu giữ trong thành này. Có một hòa thượng đã từng tới đây. Y có nói về một thế giới cực lạc, chỉ cần ta rời đến đó, sẽ không phải sống khổ sở nữa.

Trần Cảnh nghe đến thế giới cực lạc trong lời nàng, liền biết người tới hẳn là ở núi Linh Sơn. Hắn không hỏi có phải Mộc Chân hay không, chỉ hỏi:

- Đã như vậy, sao cô lại không đi?

- Hừ, còn có thế giới nào tốt hơn tòa thành này của ta? Y lừa gạt ta đi ra ngoài, mà ngươi cũng đang lừa ta đi ra ngoài.

Cố Minh Vi lớn tiếng nói.

Trần Cảnh ngừng một chút, nói:

- Vậy ta cũng hết cách rồi.

Hắn vừa dứt lời, trên mặt Cố Minh Vi lại thoáng hiện sắc xanh. Nàng ta nhìn Trần Cảnh, đột nhiên thét lên như thể nhớ ra chuyện gì đó. Tiếng thét chói tai, mà người nàng ta như bị tiếng thét này chấn nát, nháy mắt tiêu tán trong làn khói đen không nơi nào không có ở thành Bá Lăng này.

Trần Cảnh đưa mắt nhìn quanh, chỉ cảm thấy mọi nơi chốn đều có oán linh lơ lửng. Trên người hắn tản ra một tầng sáng thần quang nhạt khiến đám oán linh này không dám bén mảng tới gần. Trần Cảnh nhìn chúng nó, nhớ đến lời Cố Minh Vi lúc nãy, rằng chỉ sau một ngày nữa chúng nó sẽ chết đi, rồi lại có không ít oán ma lại tân sinh. Hắn suy tư hồi lâu, nghĩ mãi không ra làm sao thành Bá Lăng lại trở thành thế này.

Trần Cảnh đẩy cửa mở ra, tiến vào bên trong. Tất cả đều trống rỗng, không có gì cả. Hắn ngẩng đầu nhìn nơi từng treo bức họa, thế nhưng đã không còn gì. Hắn bèn dạo quanh một vòng, đi vào trong những gian phòng sâu hơn. Bên trong tối đen nhưng Trần Cảnh vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ, lại không nhìn thấy có gì cả. Chỉ là hắn cảm nhận được một loại quái dị như thể có ai đó nhìn mình, quay người lại chợt thấy một bà lão ngồi bên kia. Đó là Cố nãi nãi. Thế nhưng nhìn kỹ lại, hắn lại không nhìn thấy gì cả.

Hắn tản thần niệm ra, lại thấy được mùi vị thối rữa, tiếp tục quay đầu lại thì thấy chỗ ngồi kia có một thi thể đã thối rữa. Trên mặt đất cũng có một cái xác đã khô héo cả rồi, thế nhưng vẫn đủ để nhận ra khung xương bên dưới lớn hơn khung xương bên trên một chút. Ngoài trừ điều đó thì không có gì nữa.

Trần Cảnh đi dạo quanh Cố phủ một vòng, rồi ra khỏi cổng thẳng hướng đi tới bên trong thành. Đột nhiên hắn nhìn thấy trước mặt có một người mặc quần áo nhân gian. Người đó nhìn thấy Trần Cảnh, lại không sợ hãi, chỉ đứng xa xa nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng. Tất nhiên Trần Cảnh cũng thấy y, chỉ liếc mắt cũng nhìn ra được kẻ này có thân thể và hồn phách không tương hợp nhau. Đó chỉ là một loại cảm giác, nói không rõ thành lời, nhưng Trần Cảnh chỉ liếc mắt đã nhìn ra được.

Hắn nghĩ thầm nhất định có người nhân gian đến gần Bá Lăng này, hoặc là đi vào trong thành nên bị những oan hồn trong này phụ thân. Từ ánh mắt bọn họ có thể thấy được những oan hồn này sống sót lâu hơn, không nằm trong tình trạng sáng sinh chiều tử như những oan hồn như khói mờ kia. Chẳng qua một khi thân thể kia tử vong rồi, nhất định oan hồn không còn chỗ trú ngụ nữa. Về phần chúng có tiêu tán mất hay không thì Trần Cảnh không cách nào chắc chắn được, dù sao chính tòa thành này tồn tại trong trời đất đã mang quá nhiều kỳ dị rồi.

Rất nhanh, Trần Cảnh đã tới trung tâm tòa thành. Năm xưa đây chính là vị trí miếu Thành Hoàng, cũng là nơi mà Tần Ương tế luyện Tần Quảng vương ấn. Miếu Thành Hoàng trên mặt đất đã biến mất chỉ còn lại vùng đổ nát, thế nhưng tín ngưỡng của Tần Ương lập thành phủ Thành Hoàng lại không biến mất. Hiển nhiên phủ Thành Hoàng này đã trở thành một tồn tại đặc thù rồi. Trần Cảnh liếc mắt, nhìn ra được bên cạnh còn có một đài tế đã sụp đổ hơn phân nửa. Lúc vừa tiến đến gần, hắn đột nhiên nghe thấy một giọng nói:

- Rốt cuộc ngươi đã trở lại.

Chỉ thấy trước cửa phủ Thành Hoàng xuất hiện một người. Kẻ này mặc một thân pháp bào xanh đen, trên pháp bào còn có từng sợi khói đen bốc lên. Diện mạo người này không rõ ràng, nhưng vừa xuất hiện Trần Cảnh đã nhận ra. Đó chính là người đã từng là chưởng môn của Thiên La – Giang Lưu Vân.

Trần Cảnh không biết Giang Lưu Vân còn không chết, hoặc nói là chết rồi nhưng lại đang dùng một cách khác để sống.

- Vì sao ông lại cho rằng ta có thể trở về?

Trần Cảnh hỏi.

- Bởi vì bí mật trong thành này.

Giang Lưu Vân nói, hơn nữa vẫn còn rất tỉnh táo nói chuyện.

Trần Cảnh tiếp tục hỏi:

- Bí mật? Bí mật gì?

- Mỗi ngày trong thành này đều phát sinh biến hóa. Từ một tòa thành đầy oán linh ban đầu đã biến thành tòa thành ma. Lẽ nào ngươi không chú ý tới, thành Bá Lăng này không ngừng hút linh lực trời đất vào. Nó sẽ dần biến lớn lên. Ngoại trừ linh lực trời đất, nó còn có thể dung nạp hết thảy mọi ma niệm trong thiên hạ.

Giang Lưu Vân nói.

Trần Cảnh trầm ngâm một lúc, hỏi tiếp:

- Còn ông thì sao?

- Ta sao? Ta coi như là một ma hồn trong tòa thành này vậy. Nếu lúc ấy không phải ở trong này thì ta đã chết rồi. Hoàn cảnh trong này giúp cho hồn phách của ta không tiêu tán, cho nên ta còn sống như vậy, tu hành nhiều năm như vậy đã không có cách nào rời khỏi nơi này rồi. Có lẽ ta vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này được.

Giang Lưu Vân đáp.

Trần Cảnh có chút nghi hoặc. Giang Lưu Vân không phải là một người nói nhiều, hơn nữa ông ta phải rất oán hận hắn mới đúng. Cho nên hắn thầm nghi ngờ, lập tức hỏi:

- Vì sao ông phải nói mấy lời này với ta?

- Bởi vì ngươi không ra khỏi đây được, ta cao hứng không kìm được mà nói nhiều hơn.

Giang Lưu Vân cười nói, trong tiếng cười còn đầy khoái trá và quỷ dị.

Trên người Trần Cảnh hiện có một vầng thần quang như ngọn lửa bao bọc lấy. Hắn sợ ma hồn vô hình vô chất nơi đây phụ thân vào.

Lại nghe Giang Lưu Vân căm hận nói:

- Nếu không phải là ngươi thì ta đã rời khỏi tòa thành ma này rồi. Nếu không phải vì Diệp Thanh Tuyết, làm sao ta lại chết ở nơi đây được.

Trần Cảnh nói:

- Năm đó có lời đồn rằng Thiên La môn đã nắm được huyền bí đắc đạo thành tiên, có thật hay không?

Đây vẫn luôn là điều Trần Cảnh muốn hỏi. Có điều thời gian hắn ở cạnh Diệp Thanh Tuyết quá ngắn nên mãi vẫn chưa hỏi được.

- Đắc đạo thành tiên sao? Ha ha ha, đắc đạo thành tiên có gì huyền bí đáng để nhắc tới? Chẳng qua bảo vật thì đúng như lời đồn. Ngươi còn nhớ hạt châu kia chứ, tên là Định Hải thần châu, thuộc về Tiên Thiên. Trong đó chẳng những ẩn chứa linh lực cường đại mà còn có thêm cả đại đạo Tiên Thiên. Chính vì vậy mà Diệp Thanh Tuyết mới khi sư diệt tổ cướp đi mất. Bằng không, nhất định trong sáu vị đại đế đã có thêm ta. Làm sao có chuyện ta luân lạc tới nơi này.

Đột nhiên, Trần Cảnh cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt. Hắn nghiêng đầu nhìn lại, nhìn thấy trên tòa đài tế đã nghiêng đổ gần một nửa có một luồng khói đen ngưng kết thành dáng người. Kẻ đó như ngưng kết tất cả tà khí, sát khí trong tòa thành đầy khói đen ảm đạm này. Lúc Trần Cảnh nhìn thấy luồng sát khí kia thì gương mặt kẻ đó cũng đã hiện rõ ràng, chính là Triệu Tiên chân nhân, đã từng là chưởng môn La Phù.

Lúc Triệu Tiên chân nhân nhìn qua Trần Cảnh, hắn đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt. Lúc này hắn cũng chợt nghĩ tới, thân thể của mình quả thật là thứ tốt nhất với bọn họ. Có được thân thể này của hắn, bọn họ có thể rời khỏi thành Bá Lăng này, đi tới bất kỳ nơi nào trong thiên hạ. Có điều tuy muốn chiếm cứ lấy, nhưng đám ma hồn yếu ớt kia lại không dám tới gần hắn. Nghĩ tới đây, thần quang trên người hắn như một ngọn lửa bùng lên. Một bóng người bên cạnh hắn biến mất trong hư vô, rồi lại hiển hóa ra lần nữa trước cửa phủ Thành Hoàng. Đó chính là Giang Lưu Vân. Ông ta thừa dịp Trần Cảnh phân tâm nên đã tìm cách xâm nhập vào thân thể của hắn, đáng tiếc Trần Cảnh vẫn luôn luôn cảnh giác.

Sau đó, đột nhiên Giang Lưu Vân lại nói;

- Ngươi không ra được. Trong thành này có bốn ma vật cường đại phân chia chiếm lấy bốn pho tượng trong bốn miếu thần. Năm đó tín ngưỡng trên tượng thần đã giúp chúng nó không giống với đám thông thường. Ngoài chúng nó còn có Ma chủ nữa. Trong thành này, nàng vô cùng cường đại, dù chỉ có một mình nàng thì ngươi cũng khó mà đi ra ngoài được. Huống hồ còn có lão nữa.

Nghe Giang Lưu Vân nói, Trần Cảnh bèn đưa mắt nhìn về phía Triệu Tiên chân nhân, hỏi:

- Ma chủ là ai?

- Là cô bé kia.

- Là người có sợi tơ bảy màu cột trên tóc đó sao?

- Đúng vậy, chính là nàng. Nàng chính là Ma chủ.

Giang Lưu Vân đáp.

Trần Cảnh xoay người nhìn bốn phía, quả nhiên phát hiện khắp nơi trên vách tường, vách nhà đều đầy những gương mặt hồn ma nhìn mình chằm chằm.

- Lẽ nào chưa từng có người nào tiến vào tòa thành này mà đi ra ngoài được sao?

Trần Cảnh nhìn bọn họ. Những nơi ánh mắt hắn lướt qua, mấy gương mặt hồn ma lập tức biến mất, sau khi hắn nhìn đi nơi khác lại hiện ra.

- Có, hơn nữa còn có hai người.

Giang Lưu Vân đáp.

- A, là hai ngươi nào?

Trần Cảnh hỏi.

Giang Lưu Vân vẫn trả lời đầy đủ:

- Một người cũng từng là người trong thành Bá Lăng này, tên là Lý Mộ Tiên.

- A, là y à. Chẳng những là người trong thành này, mà y còn là một trong những hung thủ diệt Thiên La môn. Ông là chưởng môn của Thiên La môn, sao không lưu y lại.

Giọng nói Trần Cảnh có chút châm chọc.

- Nếu ta nói, những việc ngoài thân đều chỉ là mây khói. Chức vị chưởng môn, đám đệ tử… đều không là gì cả. Ngươi giết chết nhục thân ta, khiến ta phải lâm vào hoàn cảnh không sống không chết thế này, thế nhưng ta vẫn nói chuyện với ngươi, cũng không có chuyện vừa nhìn thấy ngươi đã báo thù. Ngươi thấy thế nào?

Giang Lưu Vân cười lạnh một tiếng hỏi.

Trần Cảnh không khỏi đánh giá lại Giang Lưu Vân. Ông ta lại nói tiếp:

- Chức chưởng môn có thể cấp cho ta phương tiện tu hành cho nên ta tranh đoạt, thế nhưng nếu đã mất đi, có nghĩ tới thì cũng có ích lợi gì? Có thể khiến tu vi ta tăng lên sao? Định Hải thần châu có thể khiến tu vi ta tăng lên cho nên ta tranh đoạt, ta giết sư huynh, thế nhưng đã mất đi rồi thì ta cứ nghĩ đến cũng có ích lợi gì đâu? Nghĩ đến có thể khiến ta tu hành đề thăng lên sao? Ngươi giết chết nhục thể ta, khiến ta không sống không chết như vậy, rốt cuộc ta cứ mãi ghi hận thì sẽ giúp tu vi của ta tăng lên sao? Không thể, cho nên ta không hận thù gì ngươi cả.

Đây là lần đầu tiên Trần Cảnh nhìn thấy Giang Lưu Vân rất bình thường như vậy, thế nhưng hắn nhanh chóng nghĩ thầm: “Với ông ta mà nói, thân thể này của ta có rất nhiều chỗ tốt. Như vậy hiện tại nhất định ông ta đang định đoạt lấy thân thể này.”

Giang Lưu Vân không ngừng nghỉ mà nói tiếp:

- Trên người Lý Mộ Tiên có một tấm Âm Dương phù, phi thường huyền diệu. Chẳng những có thể đưa y ra ngoài, còn có thể mang theo ta cùng đi ra ngoài.

Trần Cảnh nghe ông ta nói vậy, trầm ngâm một chút đã nói:

- Nếu ông đã được y mang ra ngoài rồi, mà bây giờ lại ở trong này, nhất định là muốn chiếm Âm Dương phù của y.

Giang Lưu Vân trầm mặc, Trần Cảnh tiếp tục nói:

- Xem ra ông đã thất bại, không đoạt được. Bằng không ông sẽ không còn ở đây nữa. Còn một người vào thành có thể đi ra được là ai?

- Người kia là hòa thượng, chiếu theo phép thuật y thì có lẽ tới từ Linh Sơn.

Giang Lưu Vân đáp.

Ông ta đã không rời khỏi thành Bá Lăng này nhiều năm rồi, cho nên cũng không biết rõ ràng những nhân vật trong trời đất này.

- Mộc Chân?

Trần Cảnh hỏi. Hắn thầm nghĩ đến Mộc Chân trước tiên.

- Y tự xưng là người tiếp dẫn đến thế giới cực lạc, muốn tiếp dẫn toàn bộ ma hồn ở tòa thành này đến thế giới cực lạc trong lời y nói.

Giang Lưu Vân nói.

Trần Cảnh thầm nghi hoặc sao Mộc Chân lại tự xưng là như vậy, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ không phải là y.” Hắn nhớ rõ lựa chọn cuối cùng của Mộc Chân trong Lăng Tiêu bảo điện là chống lại Đạo quả tồn tại trong cơ thể y. “Lẽ nào sau đó lại có biến hóa gì đó.” Trần Cảnh tự nghĩ.

- Nếu không phải lúc cuối cùng y đột nhiên bộc phá ra thần thông và pháp lực kinh người thì chắc chắn đã không ra được. Con mắt trên trán y đã mở ra một cánh cửa đi thông tới phiến không gian khác.

Giang Lưu Vân nói.

Trần Cảnh biết trong cơ thể Mộc Chân có thứ thần thông và pháp lực không thuộc về y, lại nghĩ đến con mắt trên trán y, trong lòng đã chắc chắn đó là y rồi.

Lúc này, Trần Cảnh nhìn thấy từ bốn phía đều có người đi tới. Bọn họ có thân thể, nhưng đều là chiếm cứ lấy của người khác. Lúc này bọn họ đến đây, hiển nhiên là muốn chiếm lấy thân thể Trần Cảnh. Mỗi kẻ đều nặng nề tử khí, hơn nữa đại đa số bọn họ khi còn sống cũng đều là người tu hành có pháp lực cả. Trần Cảnh không để ý tới bọn họ mà xoay người rời đi.

Triệu Tiên chân nhân đang đứng trên đài tế cao cao đột nhiên đánh xuống. Người ông ta như khói đen, đột nhiên phân tán thành mười luồng khói đen như muốn chụp lấy Trần Cảnh.

Năm đó Triệu Tiên chân nhân từng là người đứng đầu thiên hạ, nắm trong tay Tuyệt Tiên kiếm tung hoàng khắp nơi, không người ngăn cản được. Rồi sau đó thân thể Nguyên Thần của ông ta đấu pháp với Trần Cảnh trong Lăng Tiêu bảo điện, hắn đã cảm thấy Nguyên Thần ông ta thần diệu khó lường. Bây giờ ông ta đã nhập ma, Nguyên Thần ở trong thánh Bá Lăng này cũng không bị tán đi. Nguyên Thần vừa động, lập tức hiển lộ biến hóa khó lường, lại càng thêm đầy quỷ dị.

Từ lúc tiến vào thành Bá Lăng thì Trần Cảnh đã luôn đề phòng, Triệu Tiên chân vừa mới động thân thì hắn cũng đã động. Chỉ thấy quanh người hắn đã có một vầng ánh kiếm bao phủ. Ánh sáng trắng như ngọn lửa, ngay khi mười luồng khói đen ụp xuống thì cũng bùng lên. Vừa va chạm, khói đen kia đã biến mất, trên bầu trời lại xuất hiện một cái đầu người do khói đen ngưng kết thành. Đầu kia có mắt mũi cực kỳ rõ ràng, có điều miệng nó đang há to, rồi rống lên một tiếng. Cả thành Bá Lăng như bị rung chuyển, dâng lên một tầng bụi bặm đen thùi như màu khói đen. Trên không trung thành Bá Lăng, gió mây như biến sắc, chốc lát gió to đã nổi lên, mây đen ngưng kết lại.

Trần Cảnh ngẩng đầu, lại không nhìn thấu đầu người do khói đen ngưng kết lại kia. Hắn biết đây chính là thân thể Nguyên thần của ông ta. Chỉ là hắn vừa ngẩng đầu, đầu người kia đã lao xuống cắn nuốt hắn, miệng to kín trời, như thể cắn nuốt được cả trời đất, rồi nó một ngụm cắn nuốt sạch Trần Cảnh.

Cũng trong tích tắc hắn bị cắn nuốt này, bốn phương tám hướng bên kia cũng hiện ra bốn người. Thân thể bọn họ không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn được tính là ngưng thật hơn ma hồn bình thường trong thành rất nhiều, có thể nhìn rõ cả y phục trên người bọn họ. Đó chính là bốn ma vật cường đại theo lời Giang Lưu Vân kể.

Trên đầu tường, chẳng biết Cố Minh Vi đã đứng đó từ lúc nào. Nàng ta đang lạnh lùng nhìn vào trong thành, trong tay đã có thêm một cuộn tranh vẽ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui