Hoàng Đình

Dịch giả: Mink

Trần Cảnh và Nhan Lạc Nương tiếp tục đi về phía trước. Ngay trước khi rời đi, cả hai người đã hỏi qua rắn lục. Nó nói rằng chỉ cần đi tiếp ba trăm dặm thì có thể nhìn thấy Huyết Hà.

Nhưng mà Trần Cảnh và Nhan Lạc Nương đã đi rất lâu nhưng vẫn chưa đến nơi đó. Bọn họ cẩn thận cảm thụ bước chân của chính mình nhưng không có điều gì bất thường. Ngoài ra, Trần Cảnh đã không còn cảm thấy vài loại bản nguyên trong thành Chuyển Luân nữa.

Đột nhiên, Trần Cảnh dừng lại, nhìn âm vụ mờ ảo xung quanh, nói:

- Chúng ta đi lâu như vậy, vẫn luôn bình an vô sự, cuối cùng chuyện cũng đã tới rồi.

- Là cái gì.

Quảng Hàn kiếm đã xuất hiện ở trên tay của Nhan Lạc Nương.

Năm đó, sư phụ của nàng đã chết ở nơi này. Nhan Lạc Nương thậm chí còn không biết thứ gì đã giết chết người.

Du hồn lảng vảng ở bốn phía, thỉnh thoảng phát ra tiếng khóc nức nở, nghẹn ngào cùng với tiếng cười lạnh lẽo. Bọn họ cũng không thèm để ý đến chúng nó bởi vì cả hai chỉ coi đây giống như tiếng kêu của côn trùng ở trong bụi cỏ.

Đột nhiên Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn hư không, nói lớn:

- Chúng ta đi ngang qua nơi này, chỉ là khách qua đường, cũng không mạo phạm các hạ. Vì sao lại vây khốn chúng ta?

Hắn vừa nói xong, trong không trung lập tức vang lên tiếng cười lạnh cực kì quỷ dị, khiến người nghe không biết là tiếng cười phát ra từ đâu, ở xa hay gần.

Nhan Lạc Nương tập trung lắng nghe. Nàng nhớ rõ ràng khi xưa sư phụ của mình cũng đột nhiên đứng lại ngưng thần lắng nghe. Mặc dù không biết hoàn cảnh bây giờ có giống ngày trước hay không nhưng nàng vẫn phải cảnh giác. Đột nhiên, hư không truyền đến một giọng nói:

- Dâng lên thần nguyên. Bổn vương có thể tha chết cho các ngươi.

Tà vật này chắc chắn biết rõ bọn họ là thần linh nên mới đòi thần nguyên. Thứ này cũng giống như Nguyên Anh của Đạo gia hay nội đan của linh loại, đều là cội nguồn của pháp lực, không thể thiếu.

Ánh trăng đột nhiên chiếu xuống.

Quảng Hàn kiếm đã ra khỏi vỏ.

Ánh trăng chiếu vào nơi đây tựa hồ cũng bị nhiễm lên một tầng màu đen. Thân hình Nhan Lạc Nương trở nên mông lung dưới ánh trăng, vừa ẩn hiện đã đột nhiên xuất hiện ở một sườn núi phía xa. Một kiếm đâm ra, du hồn ở sườn núi đằng trước lập tức tan biến.

Trần Cảnh kêu nhẹ một tiếng. Trên người hắn lóe lên thần quang.

Hắn lập tức nhoáng người đến một chỗ khác, dưới chân lại xuất hiện một luồng khói đen vặn vẹo.

Khói đen cố gắng giãy giụa, như ngọn lửa muốn bùng lên, quấn quanh chân Trần Cảnh. Lại có tiếng lửa đốt vang lên, mơ hồ còn có cả mùi vị của thịt nướng lan ra. Đây chỉ là ảo giác. Chỉ trong chốc lát, khói đen đã hóa thành ngọn lửa hừng hực rồi nuốt trọn cả người Trần Cảnh.

Nhan Lạc Nương muốn động, lại dừng lại, vì nàng nghe thấy tiếng nói của Trần Cảnh.

Trần Cảnh dẫm lên khói đen chính là Mị Đồng Quỷ vương. Nó vốn là Mị Đồng thú ở trên dương thế. Thân hình vừa nhỏ vừa xấu, là thú ăn thịt. Bề ngoài giống như báo, có cặp răng nanh mọc dài ra bên ngoài, cực kì xấu xí. Nó chỉ có một con mắt nhưng chứa hai cái đồng tử. Dù cho thú vương của bách thú thì cũng phải quỳ xuống nếu thấy nó, lại có tiếng nói mê hoặc người khác. Không biết vì lí do gì nó đi đến cõi âm này, thân thể bị hư thối nhưng hồn phách không những không tan biến mà còn tu thành Quỷ vương.

Con mắt của nó không bị hư thối dù thân xác đã chết, là chỗ để linh hồn của nó bám vào nên mới có thể tồn tại được ở nơi này. Nó nhận ra con mắt của mình càng ngày càng thần diệu. Chỉ cần vài tích tắc đã tạo thành huyễn cảnh có thể vây khốn được cả ác quỷ cõi âm và tu sĩ khiến họ không thể thoát ra. Từ đó về sau, nơi này nhiều thêm một Mị Đồng Quỷ vương thần bí đáng sợ. Nếu nhìn từ phía xa, có thể thấy có một người mặc áo đen chỉ có một mắt.

Trần Cảnh vốn tinh thông huyễn thuật. Chẳng qua huyễn pháp này là thần thông bẩm sinh của Mị Đồng Quỷ vương, nhất thời không xem xét kỹ, không để ý nên mới đi nhầm vào bên trong. Trần Cảnh muốn phá vỡ nơi này thì thực sự không dễ vì không gian ở đây hư hư ảo ảo, không chỗ ra tay. Chính vì thế Trần Cảnh mới nói chuyện với nó. Có lẽ qua nhiều năm như vậy mà Mị Đồng Quỷ vương chưa gặp ai có thể phá vỡ huyễn thuật của mình nên rất tự tin trả lời. Ngay khi nó vừa nói chuyện, không chỉ Trần Cảnh mà Nhan Lạc Nương cũng phát hiện, chẳng qua là nàng không đâm trúng còn hắn đã chặn lại được khi nó đang né tránh.

Đã qua nhiều năm, Mị Đồng Quỷ Vương còn phát hiện mắt nó còn có một loại pháp thuật khác là lửa U Mị Hồn. Ngọn lửa này khác với tam vị chân hỏa ở chỗ, khi nó xuất hiện sẽ khiến người khác bị mê hoặc, muốn chạm vào. Ngay khi họ chạm vào thì lập tức sẽ bị đốt sạch hồn phách, cực kì âm độc, bá đạo.

Trần Cảnh dẫm lên người Mị Đồng Quỷ vương nên bị ngọn lửa U Mị Hồn này trực tiếp thiêu đốt.

Trong cảm giác của hắn, có một đôi mắt đang đắc ý vui vẻ.

- Ha ha ha. Dù cho ngươi pháp lực cao hơn, có thần thông quảng đại cũng sẽ bị lửa U Mị Hồn đốt cho hồn phi phách tán.

Trần Cảnh vẫn im lặng, để mặc ngọn lửa thiêu đốt. Trước kia, ở thành Bá Lăng, hắn đã từng bị một ngọn lửa điên cuồng nhất, tràn ngập khí tức hủy diệt thiêu đốt nhưng vẫn còn sống. Ngọn lửa đó không nhằm vào hắn nhưng linh hồn của Trần Cảnh cũng bị nó thiêu đốt, như linh hồn của hắn trải qua cuộc tẩy lễ. sau đó lại phải chịu đựng lời nguyền Ác Mộng Vong Hồn quấy nhiễu làm cho linh hồn của hắn đã trở nên cực kì cứng cỏi. Làm sao có thể dễ dàng bị thiêu đốt như vậy được.

Mị Đồng Quỷ vương cười lớn. Ngọn lửa càng bốc lên hừng hực. Nhan Lạc Nương cảm thấy tiếng cười của nó cực kì chói tai.

Một lúc sau, đột nhiên Trần Cảnh nói:

- Con mắt này không phải của ngươi à.

Mị Đồng Quỷ vương kinh hãi. Nó không nghĩ tới Trần Cảnh vẫn có thể nói chuyện được. Ngay lúc này, nó cảm thấy đau đớn khắp cả người, còn thân thể Trần Cảnh như bị một tầng nước lạnh bao bọc rồi dập tắt ngọn lửa.

- Đây là cái gì.

Mị Đồng Quỷ Vương hoảng sợ kêu lên.

Trần Cảnh lạnh lùng nói:

- Là sự huyền diệu của nguyện ước chúng sinh. Loại người như ngươi làm sao có thể biết được.

Nhận thức của Trần Cảnh về cách dùng nguyện lực đã thay đổi. Truyền thuyết Đạo tổ có bảo vật là tháp Thiên Địa Huyền Hoàng. Trong đó chứa khí Huyền Hoàng, có thể bảo vệ bản thân khiến cho vạn pháp bất xâm. Tuy rằng nguyện lực chưa chắc đã thần diệu như vậy nhưng cũng không kém bao nhiêu. Chẳng qua nguyện lực dùng bao nhiêu thì mất bấy nhiêu, ngưng tụ không dễ dàng.

Xét cho cùng, Trần Cảnh thi triển pháp thuật vẫn là thiên huyễn tượng đá trấn thần pháp. Nhưng hắn dùng một phương thức khác mà thôi. Trong mắt Mị Đồng Quỷ vương lúc này, Trần Cảnh là một vị thần cao lớn, thần quang lóng lánh bao phủ đang dẫm lên người nó.

Trần Cảnh nói:

- Nhờ con mắt này mà ngươi tung hoành nhiều năm, lại không biết sự thật rằng mình cũng chỉ là công cụ của con mắt này mà thôi.

- Ngươi thả ta ra.

Mị Đồng Quỷ Vương hét lên. Thế nhưng áp lực trên người nó càng lúc càng lớn. Nó cảm thấy mình sắp bị nghiền nát rồi, không chỉ riêng con mắt mà còn cả linh hồn nữa.

- Đừng, đừng mà… Mị Đồng Quỷ vương cảm nhận được sát ý của Trần Cảnh. Như thể sát ý đó được ngưng tụ ở trên chín tầng trời, rồi đâm thẳng từ trên đó xỏ xuyên qua trái tim của nó.

Sát ý của Trần Cảnh như chim ưng còn Mị Đồng Quỷ vương như con thỏ không chỗ chạy trốn trên mặt đất.

- Cầu xin ngươi. Đừng. Ta… ta, ta nguyện ý làm thị linh đi theo người, vĩnh viễn không phản bội, nếu trái lời thề sẽ bị rơi vào địa ngục, trọn đời không được siêu sinh.

Mị Đồng Quỷ Vương càng nói càng gấp gáp.

- Lời nói của ngươi không có tác dụng, vì mọi thứ của ngươi chỉ để lót đường cho người khác mà thôi.

Trần Cảnh lạnh lùng nói.

- Thượng thần, xin đừng hiểu nhầm, ta vẫn là ta...

Mị Đồng Quỷ Vương nói.

Trần Cảnh cũng không thèm để ý nữa, ngay lập tức phong ấn nó lại.

Hắn giơ chân, khẽ vươn tay ra, một con mắt đã rơi vào lòng bàn tay.

Con mắt này vô cùng xinh đẹp, nằm yên trong lòng bàn tay của hắn. Trần Cảnh nhìn chăm chú vào một vệt sáng màu xanh ở bên trong nó. Giống như nó không hề bị phong ấn, mà vẫn đang tỉnh táo và nhìn thẳng vào mắt hắn. Ánh mắt này chui vào trong nội tâm của Trần Cảnh. Dường như ánh mắt kia ẩn chứa phép tắc có thể xuyên thấu qua tất cả. Vầng sáng trong mắt Trần Cảnh càng lúc càng sáng, hắn muốn nhìn thấu nó. Nhưng hắn lại chỉ thấy sự thâm thúy vô tận, không thấy đáy.

- Con mắt này…?

Nhan Lạc Nương hỏi.

- Đây là một con mắt thuộc về thời đại hồng hoang. Không biết vì sao nó lại xuất hiện ở nơi này.

Trần Cảnh nói.

- Thời đại hồng hoang? Tại sao lại thế?

Nhan Lạc Nương hỏi.

- Bên trong nó ẩn chứa khí hoang vu chỉ có ở thời đại hồng hoang, cùng loại với đạo ý Tiên Thiên.

Trần Cảnh trả lời.

- Tiên Thiên? Hoang vu? Nếu là Tiên Thiên thì tại sao lại lưu lạc đến nơi đây.

Nhan Lạc Nương hoảng sợ hỏi.

Trần Cảnh vẫn đang nhìn con mắt ở trong lòng bàn tay. Nó như đang dung nhập vào tay hắn, lại như đang sinh trưởng luôn tại chỗ.

- Lúc trước, Mị Đồng thú chiếm được vật này. Đáng tiếc, ta không thể nhìn thấy quá trình này, cũng không thể biết được tại sao nó lại đến Âm giới.

Trần Cảnh nói.

Đột nhiên, hai tay hắn chập lại, con mắt cũng biến mất. Trần Cảnh nói:

- Chúng ta đi tiếp thôi.

Hắn biết rằng bên trong con mắt kia còn ẩn chứa một ý thức khác. Nếu không phải đang bận chuyện thì Trần Cảnh rất muốn luyện hóa ý thức kia, vì dù sao lưu lại cũng là một tai họa.

Hắn nhìn trời đất bốn phía đã thay đổi. Nơi đây căn bản cũng không có sườn núi nào cả, mà là một cái khe núi, trong đó có dòng suối nhỏ. Bọn họ tiếp tục đi về phá trước, không gặp bất cứ trở ngại nữa. Mặc dù Trần Cảnh cũng không lộ ra khí tức thần linh dương thế trên người hắn cực kì bài xích với chốn cõi âm này. Nên dù ở xa Quỷ vương cũng có thể cảm nhận được khí tức thần thánh mãnh liệt ở trên người hắn mà tránh đi.

Hai người đi về phía trước một đoạn đường không rõ xa gần thế nào, rốt cuộc đã nhìn thấy một dòng sông. Nước sông đỏ đậm như máu, sóng ngầm ở dưới vỗ mạnh vào hai bên bờ tạo thành bọt trắng xóa.

Hai người đứng ở bên cạnh bờ Huyết Hà, lại không hề ngửi thấy mùi máu tươi, cũng không nghe thấy âm thanh gì cả. Giống như cảnh vật trước mắt là ảo giác không thuộc về thế giới này.

- Đây là U Minh Huyết Hà?

Nhan Lạc Nương hỏi.

Trần Cảnh lại im lặng.

Nhan Lạc Nương nói tiếp:

- Một dòng Huyết Hà sinh ra ở chốn U Minh, hấp thu hết tà khí trong thiên hạ.

- Có lẽ ta đã tới nơi đây.

Đột nhiên Trần Cảnh nói.

Nhan Lạc Nương quay đầu lại, nhìn Trần Cảnh. Hắn vẫn đang nhìn Huyết Hà, không hề nhúc nhích. Một lúc sau, hắn nói:

- Đúng thế, chắc chắn ta đã tới nơi đây. Lúc đó ta đi theo lão kiếm khách.

- Lúc nào?

Nhan Lạc Nương có chút khó tin, hỏi tiếp.

- Rất lâu về trước…

Hình ảnh xuất hiện trong đầu Trần Cảnh, nhưng hắn lại không thể tập trung. Hắn nhắm mắt cố nghĩ lại nhưng càng cố thì càng mơ hồ. Đột nhiên Nhan Lạc Nương nói:

- Ồ, bông hoa kia thật đẹp.

Trần Cảnh mở to mắt. Hắn nhìn thấy ở Huyết Hà phía xa có một bông hoa màu đỏ tươi. Cánh hoa như máu, giống màu nước sông nên ánh mắt bọn họ bị dòng Huyết Hà thu hút, nhất thời đã không chú ý tới.

Ngay khi Trần Cảnh nhìn thấy bông hoa, trong đầu hắn lập tức vang lên một câu nói. Hắn không nhịn nổi, thì thầm:

- Khi nào hoa nở ở hai bên bờ Huyết Hà, chính là lúc nàng sống lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui