Hoàng Đường - Tắc Mộ

Ban đêm, Bùi Đông Tịnh ngồi trong phòng, hơi căng thẳng nắm chặt tay.

Vừa nãy Tả Xu Nhàn đã phái người đến một chuyến, hầu hạ nàng thay y phục. Tỳ nữ đó rõ ràng không biết gì cả, tò mò hỏi một câu, nửa đêm thế này Nhị tiểu thư thay y phục là muốn đi đâu, Bùi Đông Tịnh chỉ có thể cười cười, không trả lời.

Mà đây rõ ràng là ám thị của Tả Xu Nhàn, bảo nàng chuẩn bị gặp Độc Cô Hận.

Quả nhiên, không qua bao lâu, một giọng nam trầm thấp vang lên: "Nhị tiểu thư, thái tử phi điện hạ sai ta đưa đồ tới."

Bùi Đông Tịnh hắng giọng, nói: "Vào đi."

Tiếng cửa vang lên, Bùi Đông Tịnh tinh mắt nhìn thấy hai thị nữ ở cửa đã biến mất, cũng không biết bị Tả Xu Nhàn đuổi đi bằng cách nào.

Người ăn mặc như gia nhân đó cúi đầu đi vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa, khi ngẩng đầu lên liền lộ ra một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, nhưng đồng tử hắn ta hơi loé lên chút ánh tím, giống hốc mắt sâu và chiếc mũi cao của hắn ta, khiến người ta vừa nhìn liền biết là người dị tộc.

Trái tim của Bùi Đông Tịnh đã nhảy lên đến cổ họng, mà Độc Cô Hận lại nhanh chân bước đến, nhìn thấy băng gạc trên trán Bùi Đông Tịnh thì lộ vẻ đau lòng: "A Tĩnh... Trán của muội..."

Bùi Đông Tịnh nói: "Ờ..."

Nàng đột nhiên phát hiện ra một vấn đề rất chí mạng: Nàng vốn không biết Tả Xu Tĩnh xưng hô thế nào với Độc Cô Hận, mà chuyện này cũng dễ khiến nàng bị lộ nhất.

Vẫn may Độc Cô Hận không hề quan tâm chuyện này, chỉ đau lòng nói: "Đều do ta không tốt, hôm qua muốn tiếp ứng cho muội ở bên ngoài nhưng lại quên mất cơ thể muội yếu ớt, còn ngã từ trên tường xuống, đều là lỗi của ta."

Quả nhiên, Tả Xu Tĩnh này đã thương lượng cùng chạy trốn với Độc Cô Hận, kết quả lại vì nguyên nhân kỳ quặc là ngã từ trên tường cao xuống mà trốn thoát thất bại, cũng xem như là ý trời.


"Không sao, sao muội có thể trách huynh." Bùi Đông Tịnh cười nói.

Trên thực tế, lúc này tâm trạng Bùi Đông Tịnh vô cùng phức tạp, trong cuộc đời hai mươi lăm năm của nàng chưa từng có kinh nghiệm nói chuyện tình yêu với nam tử nào, trước đây người tiếp xúc nhiều nhất là ca ca lãnh đạm, sau này người duy nhất nàng tiếp xúc là Cao Tông, tuy nhiên Cao Tông cũng chỉ nói vài câu thân mật ngày tân hôn, hơn nữa Cao Tông đã lớn tuổi, trong lòng Bùi Đông Tịnh thì giống như trưởng bối vậy. Sau này nàng trở thành thái hậu thì càng tâm lặng như nước, đều chỉ gặp nhi tử và tôn tử của bản thân trên danh nghĩa, đương nhiên càng không có kinh nghiệm, bây giờ lại phải giả làm thiếu nữ hoài xuân, đúng là làm khó nàng.

Độc Cô Hận nói: "Tỷ tỷ của muội nói muội sợ liên luỵ đến Tả gia nên không muốn chạy trốn nữa, định dùng cách khác đúng không? Cách nàng ta nói quả thực hơi mạo hiểm, nhưng trước mắt đúng là chỉ có cách này có thể giúp chúng ta thuận lợi rời đi..."

Bùi Đông Tịnh nói: "Muội không muốn xa rời quê hương, muội cũng sợ không quen với cuộc sống bên đó của các huynh, làm sao đây... nhưng muội cũng không muốn gả cho Hoài Vương..."

Bùi Đông Tịnh ngoài mặt giằng co nhưng thực ra lời nàng nói cũng là sự thật, nàng quả thực không muốn gả cho Hoài Vương, suy cho cùng ai lại muốn gả cho hoàng tôn của mình chứ?

Độc Cô Hận cười nói: "A Tĩnh, sao muội lại ngốc như vậy, tốt xấu gì ta cũng mang họ Độc Cô, cho dù đến Tháp Đạt muội cũng có thể sống một cuộc sống thế này, thậm chí còn tốt hơn. Nếu tương lai ta có thể trở thành khả hãn, vậy muội chính là khả hãn phu nhân."

Khả hãn...?!

Nội tâm Bùi Đông Tịnh hít vào một ngụm khí lạnh, thì ra Độc Cô Hận này là nhi tử của đại khả hãn Độc Cô Võng hiện giờ! Chỉ là Độc Cô Võng bản tính phong lưu nhi tử không đếm đâu hết, tên Độc Cô Hận này dựa vào cái gì mà nói rằng tương lai bản thân có thể làm khả hãn? Lẽ nào... dựa vào "công lao" giết Hoài Vương?

Bùi Đông Tịnh càng nghĩ càng thấy đáng sợ, cả ngày hôm nay nàng đã ngồi nghĩ về chuyện này, cơ bản đã nghĩ thông, cho rằng là thái tử bảo hoàng hậu và thái tử phi Tả Xu Nhàn thực hiện âm mưu giết Hoài Vương, nhưng khi tình lang của Tả Xu Tĩnh biến thành Độc Cô Hận thì vấn đề quá lớn rồi. Hoài Vương nhiều lần viễn chinh chống lại Tháp Đạt, bách chiến bách thắng chưa từng bại trận, Tháp Đạt coi Hoài Vương như cái đinh trong mắt, nếu Độc Cô Hận đã nhìn trúng thân phận đặc biệt của Tả Xu Tĩnh là muội muội của thái tử phi nên cố ý tiếp cận Tả Xu Tĩnh, từ đó nghĩ cách giết Hoài Vương rồi đưa "nhân chứng" Tả Xu Tĩnh về Tháp Đạt, quả thực là một công lao quá lớn.

Mà Tả Xu Nhàn không thể không rõ những bước ngoặt trong này, vậy mà vẫn đẩy muội muội ngây thơ ngốc nghếch của mình vào hố lửa, đúng là...

Trán Bùi Đông Tịnh chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh, Độc Cô Hận không hề chú ý, vẫn nhìn chằm chằm mắt nàng, tựa như rất chờ đợi sự đồng ý của nàng.


"Ừm..." Bùi Đông Tịnh ra vẻ giằng co cúi đầu, mím môi: "Chỉ có thể làm như vậy thôi. Có điều, muội sợ bị a nương và cha phát hiện, nên lát nữa muội sẽ nhờ a tỷ tìm người phụ trách liên lạc với huynh, tránh cho bị phát hiện là xong đời."

Thấy Bùi Đông Tịnh cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, Độc Cô Hận mỉm cười vui vẻ: "Được, A Tĩnh, muội đợi ta, ta sẽ không phụ bạc muội!"

Bùi Đông Tịnh gượng cười nhìn hắn ta, Độc Cô Hận nói: "Thời gian không nhiều, ta đi trước đây, lần sau gặp lại là chúng ta có thể chân chính ở bên nhau, không còn chuyện gì có thể ngăn cản chúng ta nữa."

"Ừm, huynh cũng phải cẩn thận." Bùi Đông Tịnh dặn dò.

Độc Cô Hận gật gật đầu, cẩn thận bước ra rồi đóng cửa lại, hoàn toàn biến mất.

Độc Cô Hận đi rất cẩn trọng, không bị ai phát hiện, sau đó hắn ta nhanh chóng lách người bước vào một căn phòng của tỳ nữ cách đó không xa. Trong phòng không có bất kỳ tỳ nữ nào, chỉ có một Tả Xu Nhàn.

Tả Xu Nhàn thấy vẻ mặt hắn ta mang theo ý cười liền biết chuyện đã thành công, nói: "Muội ấy đồng ý rồi?"

Độc Cô Hận gật đầu.

Tả Xu Nhàn nói: "Ài, ta nói muội ấy còn do dự, ngươi vừa nói muội ấy liền lập tức đồng ý, đúng là nữ nhi gả đi như bát nước hất đi, cả trái tim đã bay đến trên người ngươi rồi."

"Chẳng lẽ ta không yêu A Tĩnh sao." Độc Cô Hận cười nói.


Tả Xu Nhàn khinh thường liếc hắn ta một cái, nói: "Ngươi có mấy phần chân tình mấy phần giả dối thì trong lòng ngươi tự rõ, có điều, chuyện này ta giúp ngươi chỉ là vì Hoài Vương... Từ đầu đến cuối A Tĩnh vô tội, muội ấy thật sự thích ngươi, người làm tỷ tỷ như ta cũng chỉ có thể cố gắng thành toàn cho hai người. Nếu sau khi ngươi đưa muội ấy đi mà không đối xử tốt với muội ấy, tương lai 'huynh ấy' đăng cơ, sẽ không tha cho người không thiện đãi em dâu của huynh ấy là ngươi đâu."

Độc Cô Hận vẫn cười: "Thái tử phi điện hạ đúng là nghĩ nhiều, A Tĩnh đơn thuần đáng yêu, khiến người khác thích, ta nhất định sẽ không bạc đãi muội ấy, tương lai cho dù muội ấy không thể đường đường chính chính làm nữ nhi của Tả gia, thì cũng vẫn vinh hoa phú quý."

Có lẽ câu "không thể đường đường chính chính làm nữ nhi của Tả gia" khiến Tả Xu Nhàn có chút thương tâm, nàng ta thở dài rồi nói: "Được rồi, ngươi mau quay về đi, ngày mai thái hậu sẽ hạ chỉ thúc giục hôn sự của Hoài Vương và A Tĩnh, ngày lành của bọn họ có lẽ sẽ được định vào bảy ngày sau, đến lúc đó ta sẽ phái người liên lạc với ngươi."

Độc Cô Hận có chút tò mò hỏi: "Nói ra, đến cả thái hậu cũng trở thành người của các người? Bảo nàng ta hạ chỉ ban hôn là ban hôn, bảo đẩy nhanh hôn sự cũng đẩy nhanh..."

Tả Xu Nhàn nhếch khoé môi, nói: "Vị thái hậu này còn nhỏ tuổi, nhưng... nói dễ nghe là thờ ơ, nói khó nghe là ngu ngốc, sao có thể trở thành người của chúng ta. Huống hồ nàng ta rất thích Hoài Vương, cũng không biết có gì đó với Hoài Vương không. Ha, có điều, nàng ta bây giờ, chỉ có thể trở thành người của chúng ta thôi."

Nói đến đây, Tả Xu Nhàn có vài phần đắc ý, nhưng nhìn ánh mắt dò xét của Độc Cô Hận, nàng ta vẫn là chậm rãi thu hồi nụ cười, nói: "Còn cụ thể là chuyện gì thì ngươi không cần biết. Mau đi đi, đừng bị người khác phát hiện."

Độc Cô Hận gật đầu, không hỏi thêm nữa, xoay người rời đi. Tả Xu Nhàn nhìn hắn ta rời đi, phát ngốc một lúc trong bóng tối rồi mới chậm rãi bước ra, gõ cửa phòng Tả Xu Tĩnh: "A Tĩnh? Tỷ có thể vào không?"

Bên trong truyền đến giọng nói của Tả Xu Tĩnh: "A tỷ? Tỷ vào đi."

Tả Xu Nhàn bước vào, ân cần nói: "A Tĩnh, sao rồi? Cuối cùng muội quyết định thế nào?"

Tả Xu Tĩnh nhìn nàng ta, lộ vẻ thương cảm: "A tỷ, muội vẫn định cùng rời đi với huynh ấy... mặc dù muội rất sợ, cũng không nỡ xa mọi người."

"Đứa trẻ ngốc." Tả Xu Nhàn ngồi xuống bên cạnh nàng, khẽ xoa đầu nàng: "Không sao, hy vọng duy nhất của a tỷ... chính là muội hạnh phúc."

Bàn tính như ý của Bùi Đông Tịnh kêu rất vang.

Nàng nghĩ, không biết khi nào bản thân mới đổi lại cơ thể với Tả Xu Tĩnh, đến lúc đó chỉ cần bản thân triệu Hoài Vương vào cung, nói cho hắn những chuyện này, Hoài Vương sẽ có thể chuẩn bị nhân lực trước trong phủ, đồng thời tránh trúng thuốc mê, ngược lại có thể bắt được Độc Cô Hận.


Tuy nhiên sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Bùi Đông Tịnh liền ngốc luôn.

Bởi vì người trong cung tới, truyền đạt ý chỉ của thái hậu là: Thái hậu nói đã mời người tính toán, ngày lành tốt nhất trong năm nay chính là bảy ngày sau, vì thế mặc dù thời gian hơi gấp, nhưng bất luận thế nào cũng phải tổ chức vào ngày lành mới được.

Bùi Đông Tịnh quỳ xuống nhận di chỉ do "bản thân" ban ra, quả thực không dám tin.

Ôn Xảo Giai thấy Bùi Đông Tịnh hoàn toàn ngây ra thì chỉ cho rằng nàng không ngờ phải xuất giá nhanh như vậy, vô cùng đau lòng nói: "A Tĩnh, đau dài không bằng đau ngắn, dù sao cũng phải gả... Haiz, nhưng đúng là cũng quá gấp, bà mai nạp thái còn chưa đến mà giờ lành đã được định rồi, chuyện này..."

Bùi Đông Tịnh vẫn ngây ngốc, không nói lời nào.

Sáng sớm Tả Xu Nhàn đã hồi cung rồi, nàng muốn gặp Tả Xu Nhàn cũng không còn cơ hội nữa, hiện giờ trong đầu Bùi Đông Tịnh chỉ nghĩ một chuyện: Bản thân rốt cuộc làm sao thế?

Thái hậu Bùi Đông Tịnh trong cung, tình trạng hiện giờ rốt cuộc thế nào. Rõ ràng bây giờ nàng đã biến thành Tả Xu Tĩnh, tại sao nàng ở trong cung vẫn có thể ban ý chỉ?

E rằng khả năng duy nhất chính là "Bùi Đông Tịnh" đã chết, chỉ là hoàng hậu và Lưu Ly liên thủ áp chuyện này xuống, đồng thời hạ chỉ trái ý nàng. Còn vội vàng muốn nàng và Hoài Vương thành thân vào bảy ngày sau có lẽ cũng là sợ chuyện này bại lộ. Nếu chuyện này bại lộ, cho dù bọn họ cẩn thận đến đâu, khiến người khác cho rằng thái hậu chết ngoài ý muốn, thì Hoài Vương vẫn phải để tang, vậy thì chuyện cưới Tả Xu Tĩnh sẽ càng chậm trễ.

Sau khi Ôn Xảo Giai đi, Bùi Đông Tịnh đứng dậy, ngồi trước gương đồng, nhìn khuôn mặt trong gương có bốn phần tương tự bản thân trước kia, nhưng lại hoàn toàn không giống.

Lẽ nào... từ giờ về sau, nàng sẽ hoàn toàn trở thành Tả Xu Tĩnh? Nhưng Tả Xu Tĩnh nguyên bản đã đi đâu rồi?

Bùi Đông Tịnh nhìn gương, mà Tả Xu Tĩnh trong gương cũng hoang mang nhìn lại nàng.

Editor có lời muốn nói:



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận