Hoang Đường

Sau khi về khách sạn, Thẩm Lương Thần ngược lại rất ngoan ngoãn ra sô pha ngủ,điều này nằm ngoài dự liệu của Đàm Dĩnh, cô cứ nghĩ rằng người nọ sẽ thừa cơ chơi xấu mới đúng chứ. Anh như là đoán được suy nghĩ trong lòng cô, gối cánh tay nhìn cô, vẻ mặt xấu xa, "Có phải là thất vọng lắm hay không?"

Thất vọng thì không, nhìn anh với cặp mắt khác xưa ngược lại có chút lạ, đương nhiên, nếu như anh đừng lộ ra vẻ mặt gợi đòn thì càng hoàn mỹ hơn

Đàm Dĩnh không nói một lời cầm áo choàng tắm đi tắm rửa, Thẩm Lương Thần nằm trên chiếc sô pha mềm mại, nghe tiếng nước chảy "róc rách" truyền ra từ phòng tắm, anh lại nằm liên tưởng đến thân thể kia đang lấp ló sau làn hơi nước mờ ảo, thân thể cũng theo đó càng ngày càng nóng lên

Cô nam quả nữ chung sống cùng một phòng, huống chi hai ngày trước anh vừa nếm qua tư vị của cô, bây giờ bảo anh không có tâm tư gì là gạt người. Nhưng vất vã lắm cô mới mềm lòng như vậy, lúc này anh không dám mạnh bạo làm theo ý mình

Dứt khoát nhổm dậy mở máy tính xem tin nhắn, máy tính này là của Đàm Dĩnh, mật mã thì anh chỉ gõ đại vài con số, thế mà lại mở khoá thành công.

Mật mã này là của năm ấy hai người cùng thống nhất với nhau, bọn họ cũng từng lãng mạn bên nhau, lúc ấy tuổi trẻ sục sôi, dính nhau như sam, mất mã cũng dùng chung một cái, nửa là sinh nhật anh nửa là sinh nhật của cô...

5 năm trôi qua, mật mã của anh vẫn là cái này, không thể tưởng tượng được Đàm Dĩnh cũng thế.

Điều này làm cho tâm tình của Thẩm Lương Thần càng thêm phức tạp, ghé mắt nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, nhịn không được khẽ giọng cười cười. Trong tình yêu, bọn họ quả nhiên là hai kẻ ngốc nghếch

Vừa mới đăng nhập vào máy, lập tức có tin nhắn mới, tài khoản của anh còn chưa kịp log, cái này là hộp tin của Đàm Dĩnh. Anh vô tình nhìn qua *, bất đắc dĩ thấy cái tài khoản kia quen quen, chính là chữ viết tắt tên tiếng anh của Trình Quý Thanh

Không nghĩ tới việc bọn họ vẫn còn giữ liên lạc với nhau, chuyện này làm cho đại não của anh trống rỗng vài giây, Thẩm Lương Thần ngồi đó, sắc mặt u ám nhìn ánh sáng màn hình

Anh do dự rất lâu, ngón tay thon dài nhất lên, xem, hay không xem? Hai lựa chọn giống như là thiên sứ và ma quỷ, luân phiên hiện lên trong đầu anh, đấu tranh liên hồi

Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng anh chọn buông tha. Không vì cái gì khác, đơn giản là khi sáng giảng hoà cùng Đam Dĩnh, Đàm Dĩnh đã lựa chọn tin tưởng anh, cho nên anh hiện tại cũng nên cho cô tự do và tin tưởng

Suy nghĩ cẩn thận, anh liền điều chỉnh tâm tình, mà hồi lâu anh vẫn chưa bình tâm được


Rất nhanh Đàm Dĩnh tắm rửa xong liền đi ra, cả phòng tràn mùi hương sữa tắm. Đầu ngón tay Thẩm Lương Thần giật giật, nhịn không được ngẩng đầu nhìn cô

Sợi tóc ướt nhẹp chưa khô, mái tóc đen xoả ra làm gương mặt cô càng trở nên trắng nõn, kỳ thật da Đàm Dĩnh vốn đã trắng sẵn, bây giờ lại càng thêm mê người, anh hốt hoảng, cô trông rất giống dáng vẻ ngày xưa

Áo choàng tắm của khách sạn bao lấy người cô, nhìn một đường xuống, đôi chân dài thẳng tắp càng lộ vẻ tinh tế, nhưng anh nhớ rất rõ, đôi chân kia rất săn chắt, lúc cùng anh dây dưa đã quấn anh rất chặt

Thẩm Lương Thần nhìn một chút, không khỏi thất thần,cho đến khi ánh mắt của Đàm Dĩnh và anh chạm vào nhau

"Khụ, cần giúp một tay không?" Anh đứng thẳng lưng, nhìn tóc cô

Đàm Dĩnh lắc lắc đầu, không hề phòng bị ngồi bên cạnh anh, "Anh bận rộn, em tự mình làm là được." Nói xong cô thăm dò nhìn màn hình

Thẩm Lương Thần đang tại do dự có nên đem chuyện tin nhắn nói cho cô hay không, bỗng nhiên thấy hương vị tươi mát của cô tản ra xung quanh, như một tấm lưới bao phủ lấy anh, có gì đó lạnh lạnh tiếp xúc với anh qua chiếc áo sơ mi, rất ấm rất thoải mái.

Anh ghé mắt nhìn, hoá ra là tóc của cô đang phủ lên tay mình ——

............................windyhill2017.wordpress.com...........................

"Ngại quá." Chính cô cũng ý thức được cảnh này có hơi mập mờ, hai má nóng lên, vội vàng vén tóc của cô ra phía sau.

Hai người mất tự nhiên dời ánh mắt, cảm xúc hỗn loạn

Đàm Dĩnh nhàm chán ngồi đó, lúng túng đưa tay lấy điện thoại ra từ trong túi áo măng tô, mò mò một hồi rồi kéo ra, có cái gì đó trong túi áo rơi ra

Di động cùng cái gì đó trượt ra rơi trên sàn, tuy rằng tiếng động không lớn, nhưng đủ để Thẩm Lương Thần chú ý. Cô đỏ mặt vội vàng cúi đầu đi nhặt, cuối cùng thấy vật bên cạnh di động thì hai má càng đỏ hơn


Lục Từ là đồ yêu tinh gây hoạ!

Không có gì so được với lúc này, bỗng nhiên từ trong túi áo của cô rớt ra 10 cái "bảo hộ", thật mất mặt, chuyện này chắc chắn sẽ làm cho Thẩm Lương Thần liên tưởng đen tối, thậm chí hiểu lầm cô đang ám chỉ gì đó với anh thì sao?

Quả nhiên sắc mặt của anh thực kỳ diệu, khoé miệng gần như là giật giật vài cái, "Em một mình mang theo... Làm gì vậy?"

Chuyện này thật đúng là khó giải quyết, nếu như cô nói là Lục Từ cho cô, Thẩm Lương Thần chắc chắn là sẽ đem chúng tận dụng đi? Nếu là của mình, câu này đừng nên nói thì hơn, hơn nữa cô cảm giác dù trả lời thế nào đi nữa, người nào đó càng muốn tận dụng chúng luôn thì đúng hơn?

Tóm lại kết quả sẽ không hề khả quan

Thẩm Lương Thần chủ động giúp cô nhặt lên, nhìn thấy có tận mười cái thì sắc mặt càng vi diệu hơn. Ánh mắt của anh sáng quắc nhìn chằm chằm Đàm Dĩnh, như không định hỏi cô lí do tại sao, "Anh nhớ rõ hôm nay cùng em đi dạo, em không hề đi mua sắm, cho nên đây là chuẩn bị trước à?"

"..."

"Nói cách khác, em đi công tác mang theo chúng, còn mang theo chúng đi tản bộ?"

Nói thế nào cô cũng không trả lời được, đi công việc thôi mà bộ dáng của cô sao lại như thế này chứ? Đàm Dĩnh liếc xéo anh, dùng mọi khả năng bình tĩnh giải thích, "Đây không phải là của em, em giữ hộ người khác."

Thẩm Lương Thần giống như sáng tỏ gật gật đầu, "Không giữ trong vali, mà giữ trong túi sao?"

Vậy là bởi vì lúc giữa trưa Lục Từ đưa cho cô, cô còn chưa kịp cất vô phòng! Đàm Dĩnh cảm thấy hết đường chối cãi, hơn nữa Thẩm Lương Thần nhìn cô bằng ánh mắt càng lúc càng nguy hiểm, giống như đã tiếp thu được ngụ ý gì đó của cô

Trong lòng cô thầm than không ổn rồi, mà cô không thể tránh né được nữa, cả người bỗng nhiên bị nhấc ngang, tiếp theo anh đặt cô ngồi lên đùi anh.


"Thiên thời địa lợi, không phát sinh chuyện gì đó thì không tốt phải không nhỉ?"[windyhill2017.wp] Anh dựa vào gáy cô, thanh âm trầm thấp, mang theo vài phần buồn bực,cười, " Tiểu Nam của chúng ta cũng đến tuổi như sói như hổ rồi nhỉ."

Đàm Dĩnh muốn khóc, "Thật sự không phải là của em!"

"Ngô." Ngón tay Thẩm Lương Thần chậm rãi xuyên qua mái tóc của cô, tinh tế vuốt ve, không chút để ý lên tiếng.

"Anh tin em không?"

"Con gái da mặt mỏng, em ngại như vậy chắc là không liên quan rồi"

Ai ngại ngùng chứ! Đàm Dĩnh không còn lời gì để nói, đang định trợn trắng, bỗng nhiên lại nghe anh nói: "Dù sao ngày mai phải về rồi, không bằng dùng hết trong một đêm này luôn đi? Lỡ như lần sau lại rơi ra nữa. Xấu hổ chết mất."

"..." Tên hỗn đản này đúng là nhiều cớ

........................windyhill2017.wordpress.com..............................

Mười cái "bảo hộ" dẫn đến một trận bi kịch, cuối cùng đêm qua Đàm Dĩnh cầu xin tha thứ đến mức khàn cả cổ. Cô biết thể lực của Thẩm Lương Thần rất tốt, nhưng anh trước giờ rất biết tiết chế, ít khi nào liều mạng ép buộc cô

Nhưng đêm nay cũng không biết tại sao, không biết có phải là do tới mười cái bảo hộ hay không, hay là còn chuyện gì khác nữa, tóm là là anh cực kì hăng hái, làm thế nào cũng không chịu tha cho cô

Đàm Dĩnh rất khó chịu, đã không biết đây là lần thứ mấy bị anh dồn đến cực hạn, cô cảm thấy toàn thân vừa chua xót vừa vô lực, đặc biệt cái chỗ kia kia ẩm ướt chịu không nổi, dưới thân và ra giường đều ướt sũng (Editor: éc éc)

Cô ôm anh, bắt đầu chịu thua, thở hổn hển cầu xin, nói: "Thẩm Lương Thần, ngưng đi được không? Ngày mai em phải dậy sớm, rất mệt đó."

Lúc đó Thẩm Lương Thần nằm trên người cô, một tay luồn qua tóc cô phòng khi cô đụng đầu vào thành giường, ngay tại tư thế này ngưng lại, ánh mắt phức tạp nhìn cô chằm chằm

Đàm Dĩnh bị anh nhìn thì thẹn, cố ý quay mắt, "Sao vậy?"


"Không có gì."

Anh trả lời rất lạ, ánh mắt rõ ràng nặng trĩu, lại ra vẻ nhẹ nhàng bâng quơ. Đàm Dĩnh không biết anh nghĩ gì mà giờ lại náo loạn như vậy, chỉ vô lực xin anh tha cho mình, nào biết cô càng giãy dụa thì anh càng hưng phấn, giống như muốn chứng minh gì đó với cô

Bình minh bắt đầu ló dạng, cô ở trong lòng anh mơ mơ màng màng ngủ. Thẩm Lương Thần trầm mặc nhìn cô, nhịn không được tựa trán với cô, khe khẽ thở dài.

...........................windyhill2017.wordpress.com..............................

Hôm sau Thẩm Lương Thần về nước, Đàm Dĩnh cũng có việc phải làm, vì thế hai người ở cửa khách sạn vội vàng tạm biệt. Chỉ là lúc Thẩm Lương Thần sắp đi, suy nghĩ một hồi vẫn nhắc nhở Đàm Dĩnh, "Trong hộp thư của em có tin nhắn mới."

Đàm Dĩnh sửng sốt một chút, nhìn sắc mặt cứng ngắt, mặt mày có chút ngưng trọng, không cần biết có gì, cô chỉ gật gật đầu biết rồi.

Thẩm Lương Thần bị phản ứng của cô làm cho tâm nháo một hồi, nhíu nhíu mi, nhìn cô một cái rồi rời đi.

Không có nụ hôn nồng nhiệt trong tưởng tượng, càng không có lời ngon tiếng ngọt, Lục Từ đối với chuyện này cực kì kinh ngạc, "Hai người chẳng giống tình nhân chú nào, một chút cũng không giống."

Đó là việc của người trẻ tuổi hay làm, cô và Thẩm Lương Thần giờ đã lớn rồi, ngấy ngấy nghiêng nghiêng mới là kì cục, hơn nữa đã sớm qua giai đoạn yêu cuồng nhiệt rồi

Thấy cô không để tâm, Lục Từ nhịn không được bĩu môi, vẻ mặt không đồng ý, "Chị Trâu, Chị quá tin tưởng Thẩm tổng rồi. Anh nhà chị lạnh như băng, đàn ông mà không nói lời ngon ngọt, rất dễ dàng buông tay đấy."

Nói tới ngon ngọt, Đàm Dĩnh lại nhớ tới tối qua, trong lòng nhịn không được yên lặng trách, tối qua người đàn ông kia chỉ thiếu chút đem cô nhét vào người? Cái này chưa tính là ngon ngọt sao?

Kỳ thật bây giờ cô cực kì thích cách ở chung như vậy, sẽ không hề ỷ lại, cũng sẽ không xa cách nhau, khoảng cách như vậy đối với cô mà nói là vừa vặn rồi, chuyện quá khứ đã làm cho cô thiếu cảm giác an toàn, cứ như vậy tự tại hơn

Ở trên xe cô đăng nhập vào tin nhắn, quả nhiên có tin Trình Quý Thanh chưa đọc, xem ra Thẩm Lương Thần cuối cùng cũng chút tiến bộ, biết nhắc nhở cô, còn biết nhịn không đem nó xoá đó, đích thực là không dễ dàng cho anh rồi

Nhớ tới bộ dáng giận dỗi bỏ đi của anh, trong lòng cô nhịn không được có chút buồn cười, hoá ra có người tối qua nháo nhào như vậy là vì ghen?

Nụ cười trên mặt còn chưa tắt, Đàm Dĩnh nhìn nội dung tin nhắn, cười không nổi nữa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận