Hoang Đường

Hai ngày sau Thẩm Lương Thần vẫn chưa liên lạc được với Đàm Dĩnh, cô hình như rất bận việc, mà anh cũng có nhiều việc cần xử lý, hơn nữa múi giờ trái nhau, liên lạc với nhau qua di động lại càng khó khăn hơn

Vừa lúc một chung cư của Thịnh Thế xảy ra sự cố, trên công trường có người tử nạn, chuyện lớn xảy ra, anh gấp gáp trở về vẫn không ngăn được chuyện này bể ra

Thời điểm mấu chốt này, Thẩm Bảo Ý lại đưa đơn từ chức cho anh

Thẩm Lương Thần nhìn thư từ chức trước mặt, nói thật, trong lòng anh vậy mà sinh ra vài phần không cam. Anh trầm mặc nhìn chị ta, vẫn mở miệng hỏi: "Không hài lòng với tiền thù lao à?"

Thẩm Bảo Ý lắc đầu, ý cười ôn nhu khó thấy, "Chị biết lúc này rời đi rất không hợp lí, nhưng là —— "

Thẩm Lương Thần cau mày, gần như cho rằng Thẩm Bảo Ý đang cố ý chê cười anh,cuối cùng chị ta giơ tay vuốt ve bụng, lại còn nói: "Chị mang thai, em có biết cái tuổi này mang thai rất nguy hiểm, hơn nữa chị cũng muốn chuẩn bị cho hôn lễ, cho nên hãy để cho chị ích kỉ một lần."

Lời này làm cho Thẩm Lương Thần sửng sốt vài giây,hồi sau mới hiểu, "Trương Thạch?"

"Đúng."

Thẩm Lương Thần vạn vạn không nghĩ tới, tay nhà giàu mới nổi kia thật sự theo đuổi Thẩm Bảo Ý. Từ trước đến nay ánh mắt của Thẩm đại tiểu thư đều để ở trên đỉnh đầu, thế mà lại chấp nhận ở cùng một chỗ với một người đàn ông sao? Nhớ ngày đó lúc anh và Đàm Dĩnh ở huyện Trần, cùng Trương Thạch vận chuyển lô hàng, những kia hồi ức tựa như mới xảy ra hôm qua vậy

Duyên phận quả nhiên thực kỳ diệu, Thẩm Lương Thần giờ phút này nhìn người chị cùng cha khác mẹ, mặc kệ năm đó lừa gạt anh thế nào, nay chỉ còn một câu chúc phúc từ tận đáy lòng, "Chúc mừng chị."

"Cám ơn." Thẩm Bảo Ý cong mắt cười nhẹ, khoé mắt, đuôi lông mày đều nhuộm đầy tư vị hạnh phúc, "Em cũng phải cố lên"

Thẩm Lương Thần không thể không nhận ra, nhếch nhếch môi, ẩn ẩn có chút bất đắc dĩ, "Vẫn đang cố gắng."

"Con gái vẫn luôn mềm lòng, có cố chấp đến mấy cũng sẽ không trụ được lâu đâu. Chịu đựng một hồi, đương nhiên sẽ thu hoạch được." Thẩm Bảo Ý nhìn anh chớp chớp mắt, quả thật mang bộ dáng rất thư thái

Rõ ràng có máu mủ tình thân, hai người lại tựa như chưa bao giờ yên bình mà trò chuyện như vậy, Thẩm Lương Thần nhất thời hoảng hốt, bật thốt lên nói: "Chuyện kết hôn, nếu cần gì cứ nói."

Tự nhiên cảm thấy xấu hổ, anh lại tiếp một câu, "Dù sao cũng là đại tiểu thư của nhà họ Thẩm, không thể để cho người ta coi thường."

Thẩm Bảo Ý cũng không nói lời nào, chỉ sâu sắc nhìn anh, đáy mắt chậm rãi hiện lên một hồi ẩm ướt, hồi lâu sau mới vô thanh gật đầu, "Lương Thần, cám ơn em."

Cô như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, lúc kết hôn, ngược lại chỉ còn mình Thẩm Lương Thần ở bên mình, thật là buồn cười làm sao, nhiều năm đấu tranh như vậy thật là vô nghĩa

Lúc sắp đi, Thẩm Bảo Ý nhịn không được quay đầu nhắc nhở Thẩm Lương Thần, "Có thời gian đi thăm ba một chút."


Thẩm Lương Thần gật đầu, Thẩm Bảo Ý khẽ cười đóng cửa phòng giúp anh.

Nhớ lại khi xưa nhà họ Thẩm náo nhiệt bao nhiêu, nay càng ngày càng lạnh lùng chê cười làm sao, [windyhill2017.wp] Thẩm Lương Thần đứng trước cửa sổ sát đất quan sát thành phố, đô thị phồn hoa, cuộc sống không ngừng xoay chuyển, anh vẫn lẻ loi đứng ở đây

Thẩm Bảo Ý đã từng hỏi anh, cuối cùng anh có hối hận không, kỳ thật anh thật sự không biết lúc đầu mình quyết định như vậy có đúng không, nhưng hiện tại, anh rõ ràng cảm thấy rất cô đơn

Nếu như lúc ấy không dùng thủ đoạn cực đoan như vậy, mọi chuyện sẽ không thành ra như vậy chứ? Nhưng nói tới nói lui, lòng người tham lam, sẽ không bao giờ để ý đến bi kịch và tiếc nuối sau này, cho tới giờ anh mới hiểu mọi chuyện nhưng phải tịch mịch cả đời

Giờ phút này ánh nắng lan toả, khắp nơi ánh sáng rực rỡ, anh ở nơi thành phố phồn hoa, vô cùng nhớ Đàm Dĩnh.

...............................windyhill2017.wordpress.com.............................

Mà lúc này chỗ Đàm Dĩnh, đúng thật đã sớm xong việc ở Mĩ, lúc bay trở về nước, cô hẹn gặp Trình Quý Thanh ở một quán trà,lúc vội vàng chạy đến, đối phương đã chờ ở đó được một lúc rồi

Trình Quý Thanh vẫn như lần đầu gặp cô, mặc âu phục đen tuyền, áo sơmi, cổ áo chỉnh tề, anh an tĩnh ngồi ở đó, thẳng lưng, nét mặt trầm ổn nhợt nhạt

So với trước hình như nét mặt của anh không tốt lắm, chắc là gần đây anh sống không được tốt

Như là cảm nhận được cô đang nhìn mình, anh từ từ ghé mắt nhìn qua. Đàm Dĩnh không được tự nhiên cười với anh, bước qua chào hỏi

"Xin lỗi, mệt như vậy mà em vẫn phải tới đây." Trình Quý Thanh pha trà cho cô, Đàm Dĩnh nhìn thoáng qua, vẫn là trà Phổ Nhị cô thích

Cô ngồi ở đó, không biết bắt đầu nói từ đâu. Ngược lại là Trình Quý Thanh bị bộ dáng này của cô chọc cười, "Sao vậy? Biết anh định đi, nên luyến tiếc?"

"Là luyến tiếc." Đàm Dĩnh thành khẩn gật gật đầu. Cô mấy năm nay không có một người bạn, huống chi anh là người bạn tám năm, những năm tháng khó khăn là anh ở bên cô, một đường chống đỡ cho cô

Trình Quý Thanh mỉm cười cúi thấp đầu, như đang che giấu tâm tình của mình, rất nhanh nâng mặt lên nhìn cô, "Trên đời không có bữa tiệc nào kéo dài mãi, anh cũng không ngờ có ngày mình sẽ rời khỏi nơi đây.Sống ở thành phố này nhiều năm như vậy, trước khi đi, lại phát hiện không hề có ai cáo biệt cùng mình."

Lời này thật quá đau thương, Đàm Dĩnh chỉ cảm thấy chóp mũi cay cay, cô kinh ngạc nhìn anh, "Vậy thì vì sao anh nhất quyết muốn đi?"

Nhìn trong tin nhắn thấy anh bảo muốn rời khỏi Thanh Châu, đầu óc cô liền rối bời, một khắc kia đáy lòng tràn ngập vẻ tự trách khó chịu. Cô thậm chí nghi ngờ anh làm vậy là để tránh cô?

Trình Quý Thanh từ lúc 15 tuổi, sau khi cha ruột qua đời, gia đình duy nhất của anh chỉ có Trình gia. Cho dù đó không phải là máu mủ của anh, nhưng ít ra mẹ của anh vẫn ở đây, ít nhất còn có thể gọi đó là nhà, nếu rời đi, cô thật không biết anh có thể đi chỗ nào.


Trình Quý Thanh nhìn ra lo lắng trong mắt cô, khẽ giọng thở dài, ngữ khí hơi mất mát, "Nha đầu ngốc, là trong tin nhắn anh không chịu nói rõ ràng, lần này rời đi là giúp Tiểu Mộ khám bệnh. Vừa lúc bên công ti cần anh trở về, rời khỏi nơi này đối với anh cũng là chuyện tốt."

Hoá ra là theo chăm sóc con bé.. Bây giờ Đàm Dĩnh mới dễ chịu một ít, chỉ nghe Trình Quý Thanh nói: "Năm đó anh tới nơi này, nguyên nhân chủ yếu là vì em, cũng không ngờ được, lúc rời đi lại là vì một người khác."

Nghĩ tới cô gái nằm trong bệnh viện kia, trên mặt anh không khỏi lộ một ý cười ôn nhu, một giọng điệu thoả mẫn, "Thẳng thắn mà nói, lúc chia tay với em thật không dễ chịu chút nào, nhưng Tiểu Mộ cho anh động lực và niềm an ủi rất lớn. Lúc đầu anh rất ghét mẹ của nó, nhưng sau khi ở chung với cô ấy, còn có cả đứa nhỏ, cũng khá tốt đấy chứ."

Nhìn thấy được tình yêu của anh với đứa bé, nhắc tới nó thì ý cười trong mắt anh không thể giấu được, Đàm Dĩnh hơi mím môi, "Đây có thể là tình mẫu tử trời cho của phụ nữ, Tiểu Mộ là một đứa trẻ đáng yêu."

Trình Quý Thanh thấp giọng cười cười, "Đúng a, bây giờ anh cảm thấy cô ấy đã ban cho anh một món quà vô giá."

Mất đi Đàm Dĩnh, vất vả chờ đợi tám năm đã biến thành bọt xà phòng, những tất cả cảm giác không cam tâm kia đã được Tiểu Mộ bù đắp. Đứa bé đã mang đến cho anh một cảm xúc khó tả, không kém gì tình yêu, những vui sướng cùng hạnh phúc kia quả thực đang tồn tại

.........................windyhill2017.wordpress.com.................................

Đàm Dĩnh nhìn anh, trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, "Vậy khi nào anh về?"

"Thời gian ngắn thôi, tạm thời chưa biết là khi nào." Trình Quý Thanh nhìn thành phố ngoài cửa sổ, khó nhịn trầm mặc.

Đàm Dĩnh ngạc nhiên nhìn anh

"Chuyện của Tiểu Mộ, cuối cùng vẫn bị bố biết. Ông ấy rất giận, muốn anh kết hôn với Bùi Dao, nhưng anh từ chối."

Anh thích Tiểu Mộ như vậy, vậy mà vẫn bài xích Bùi Dao, Đàm Dĩnh thật không biết nên nói cái gì cho phải, hơn nữa sau khi từ chối hôn sự, nghĩ tới những ngày này Trình Quý Thanh quả thực không dễ dàng. Cô cắn môi trầm mặt hồi lâu, thử khuyên nhủ: "Kỳ thật Bùi Dao... Thật sự yêu anh..."

"Anh biết." Trình Quý Thanh cuối cùng cũng không từ chối lời này, anh thản nhiên nhìn vào mắt Đàm Dĩnh, có chút tự giễu nói, "Anh bây giờ đã lời của cô ấy nói rồi, trong khoảng thời gian này, cũng thấy được cô ấy thay đổi rất nhiều, nhưng mà, có lẽ do anh quá cố chấp, đấu với cô ấy nhiều năm như vậy, luôn cảm thấy mình phải tranh thắng thua với cô ấy một cách vô định. Luôn cảm thấy... Cưới cô ấy, cô ấy đã đạt được mục đích rồi."

Đàm Dĩnh như thế nào cũng không nghĩ là Trình Quý Thanh lại suy nghĩ như thế, cô cùng Thẩm Lương Thần thời thiếu thời cũng như thế, vì thế phải tự nuốt hết bao nhiêu mệt mỏi. Cô không thể không trấn tỉnh anh, "Quý Thanh, anh đối với mọi người đều lý trí khoan dung, vì sao đối với Bùi Dao cứ mãi ngoan tâm như vậy? Anh nghĩ tới cái gì nữa sao?"

Trình Quý Thanh nhíu nhíu mi, lảng tránh không đáp.

Hai người hàn huyên một hồi, di động của Trình Quý Thanh kêu lên, anh nghe điện thoại, gương mặt rạng rỡ, cô có thể đoán rõ ràng được người đầu dây là ai. Quả nhiên không lâu sau Tiểu Mộ cùng vị tài xế đã tới đây, Trình Quý Thanh không yên lòng nhất định tự mình ra cửa đón


Nào biết cửa phòng vừa mở ra, đụng phải một đám người vây quanh đang đưa Thẩm Lương Thần lên lầu

Anh giống như đang nói chuyện gì đó quan trọng, biểu tình trầm trọng nghiêm túc, mà khi thấy Trình Quý Thanh thì không khỏi nao nao, sắc mặt bén nhọn nhìn trong cửa phòng xem thử. Khi nhìn thấy người đáng lẽ đang ở nước ngoài đang ngồi trong đấy, sắc mặt rõ ràng chìm đi vài phần.

Đàm Dĩnh cũng không nghĩ tới việc mình sẽ gặp Thẩm Lương Thần ở đây, ánh mắt sững sờ nhìn qua, nào biết người nọ liền dời tầm mắt, như là hoàn toàn không thấy cô vậy, cùng đám người đó nói chuyện rồi rời đi

Anh ngược lại gật đầu chào hỏi Trình Quý Thanh, vậy mà không để ý tới cô

Trình Quý Thanh đứng ở cửa có chút buồn cười, ung dung nhíu mày, giống như là nói cho cô biết, yêu, lu giấm lại ghen tị kìa

Đàm Dĩnh trừng mắt nhìn anh, trong lòng không khỏi bất ổn, lại có chút khó tả, người này vẫn giống như trước, gặp chuyện gì cũng không cho người ta cơ hội giải thích

May mắn cảm giác khó chịu này không kéo dài lâu, Tiểu Mộ rất nhanh đã tới đây, tiểu nha đầu rất thông minh, cố ý ngồi giữa Đàm Dĩnh và Trình Quý Thanh

Cô bé bảy tuổi, hai mắt sáng ngời trong suốt nhìn chằm chằm Đàm Dĩnh đánh giá, "Dì chính là dì Trâu?"

"Đúng." Đàm Dĩnh cười chào hỏi con bé, "Rất vui khi được gặp con, Tiểu Mộ."

Tiểu Mộ suy nghĩ nhìn cô một hồi, rồi mới chậm rãi đưa tay ra, "Con cũng rất cao hứng, dì ôn hoà hơn so với tưởng tượng của cô."

Ôn hòa? Cái từ này rất có nhiều nghĩa nha, Đàm Dĩnh nghĩ trước đây chắc là đứa bé này nghĩ cô là mẹ kế ác độc chăng?

Tiểu Mộ cực kì hoạt bát, cả buối ngồi trò chuyện với Đàm Dĩnh, Đàm Dĩnh cũng không giỏi xã giao với người lạ, đặc biệt những đứa trẻ, nhưng cũng vài lần bị đứa bé chọc cho bật cười.

.............................windyhill2017.wordpress.com...............................

Trình Quý Thanh thì cả buổi ngồi chăm sóc cho con gái, từ sau khi Tiểu Mộ xuất hiện, tâm tư của anh gần như đặt hết lên người của nói, ngữ điệu nhẹ nhàng, anh như vậy, Đàm Dĩnh lần đầu nhìn thấy

Gặp nhau một hồi, Trình Quý Thanh đi toilet một chút, Tiểu Mộ giờ chống cằm trân trân nhìn Đàm Dĩnh, mở miệng hỏi cô, "Dì nè, dì có biết tại sao cháu tên là Tiểu Mộ không?"

Đàm Dĩnh đại khái có thể đoán ra được, Tiểu Mộ rất nhanh liền trả lời, "Lòng có sở mộ. Bùi Dao nói hồi trẻ mẹ có cơ hội nói cho ba ba biết những lời này, mà khi đó mẹ lại không hiểu, còn bỏ lỡ ba ba, giờ lại muốn nói, ba ba đã không còn tin mẹ nữa."

Đàm Dĩnh gật gật đầu, cô tin tưởng đứa nhỏ này còn có lời muốn nói với cô

Tiểu Mộ trầm mặc vài giây, lại ngẩng đầu nhìn cô, "Dì Trâu, nếu như có thể, cháu hi vọng dì có thể thành toàn cho mẹ cháu. Một nhà cháu rời đi hy vọng dì đừng liên lạc với ba ba nữa, nói như vậy tuy rằng rất không lễ phép, nhưng cháu hi vọng dì có thể hiểu được."

Hoá ra đứa nhỏ này muốn nói điều này, Đàm Dĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc lại đầy bất an, không khỏi khẽ gật đầu một cái, "Vậy cháu cũng phải đáp ứng dì, ngoan ngoãn, mãi mãi ở bên cạnh ba mẹ nhé."

Cô biết đứa nhỏ có khả năng dễ mắc bệnh tiểu đường, bệnh này cả đời phải tiêm insulin để điều trị, cực kì vất vả. Đứa trẻ đáng thương như vậy, so với bọn họ còn đau lòng hơn rất nhiều


Đàm Dĩnh đương nhiên hiểu rõ điều này, cô vẫn không biết làm sao, nói chung vẫn là bởi vì Trình Quý Thanh chịu nhiều đau khổ, nay thấy anh có một hạnh phúc mới, ít nhất cô đã được an ủi phần nào

Tiểu Mộ chớp chớp mắt, "Cái này dì cứ yên tâm đi, cháu còn muốn làm thần cupid của ba mẹ nữa, hạnh phúc của ba ba hãy để cho cháu lo."

Tiểu tử vỗ ngực cam đoan, Đàm Dĩnh nhịn không được mỉm cười, cục đá nặng nề ở ngực rơi xuống. Cho dù Trình Quý Thanh muốn rời khỏi thành phố này, cho dù bọn họ không thể gặp lại nhau nữa, chỉ cần biết anh sống tốt là đủ

Lúc rời đi, Trình Quý Thanh nắm tay Tiểu Mộ, bọn họ từng bước đi về phía chiếc xe đối diện, Bùi Dao hình như đang ngồi trong xe chờ bọn họ, mà hình như không có ai cả? Đàm Dĩnh đứng trước cửa sổ của quán trà, nhìn không rõ, chỉ có thể nhìn thấy ánh nắng chói sáng phủ trên vai của hai cha con, hình ảnh đẹp đẽ này có chút gì đó không thật

Một đời người phải trải qua quá nhiều chuyện, không ít lần vấp ngã, không ngừng học hỏi, không ngừng tha thứ. Nhưng mà tha thứ cho bản thân mình là chuyện khó làm nhất, nếu như cả đời học không được, thì cả đời sẽ bị nhốt trong tâm ma của mình. Tựa như Bùi Dao và Trình Quý Thanh, Thẩm Lương Thần và cô ——

Như vậy bọn họ cuối cùng tha thứ cho nhau rồi sao?

Trình Quý Thanh cũng không chịu buông bỏ, nhưng nay anh cũng có thể mỉm cười với gương mặt nhỏ nhắn của Bùi Dao

Mà cô, cả trái tim rõ ràng cũng đang treo trên người của người kia.

Đàm Dĩnh thở dài, lại bất giác cười khẽ, trong lòng nghĩ xem có nên đi dỗ người nào đó một chút, mà vừa quay người, lại thấy Thẩm Lương Thần đang ôm cánh tay dựa vào cửa, thối mặt nhìn cô

Anh nói: "Anh có thể nghe em giải thích."

"..."

Thấy Đàm Dĩnh không nói gì, anh đi qua vài bước, rất nhanh liền đứng ở trước mặt cô, híp đôi mắt lại, "Không muốn giải thích?"

Đàm Dĩnh trong lòng nín cười, trừng một đôi mắt đen nhìn anh

Thẩm Lương Thần cau mày, rất nhanh cũng nở nụ cười, một phen đem người ôm vào trong lòng, "Thôi, nghĩ tới việc em gấp gáp trở về gặp mặt hắn ta, anh cũng quyết định tha thứ cho em."

"Vì sao?" Đàm Dĩnh kỳ quái, sao người này hôm nay lạ lùng vậy?

Chỉ nghe Thẩm Lương Thần khẽ giọng nói bên tai cô: "Ai bảo anh yêu em làm chi"

Anh yêu em, cho nên em làm cái gì anh đều tha thứ cho em, bởi vì anh biết, trong lòng em cũng đang lặng lẽ yêu anh.

Như vậy đủ rồi, không phải sao?

HOÀN CHÍNH VĂN

(Hiện giờ mình chưa thấy ngoại truyện, nhưng nghe bảo nói hình như có ngoại truyện ấy ạ, nếu có mình sẽ update sau nhé, cám ơn các bạn đã theo dõi bộ edit đầu tay của mình.Truyện có khá nhiều lỗi sai, edit xót, gây khó chịu cho bạn đọc, mình sẽ từ từ update ạ)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận