Hoàng Gia Sủng Tức

Nhóm khuê tú luôn có thể tìm được các loại lý do rời đi ví như thay quần áo, cho nên Diệp Bội đi ra Ngũ Phượng lâu cũng không ai ngăn trở. Diệp Nguyên Tín đã tại một gốc cây long não phụ cận cửa cung chờ nàng. Diệp Bội đi tới, khẽ gọi một tiếng: “Ngũ hoàng huynh! Ngươi gọi ta tới  có chuyện gì?” Nàng và Diệp Nguyên Tín cũng không phải là một mẹ sinh ra, quan hệ hai người quá bình thường, nàng cũng cũng không thích vị Ngũ hoàng huynh ngang ngược kiêu ngạo thậm chí có chút biến thái này.

Diệp Nguyên Tín mới vừa đánh cuộc thua thê thảm, lúc này sắc mặt xanh mét, vừa hận vừa gấp, “Lục muội muội, bất luận như thế nào chúng ta cũng phải thắng được trận cuối cùng, hung hăng dẫm nát đám người Tề đáng giận kia dưới chân nhục nhã!” Nếu không thể giành lại trận này, hắn cảm giác mình có thể bị tức chết ở chỗ này.

Diệp Bội có chút bất đắc dĩ: “Ai không muốn thắng cuộc tranh tài này đâu? Nhưng vị lôi chủ Tề nữ kia kỳ lực cao siêu, chúng ta không sánh bằng người ta, có khóc cũng không được gì.”

Diệp Nguyên Tín cắn răng nói: “Ngươi chỉ cần làm theo như ta nói, trận này nhất định có thể thắng.” Nhích tới gần tai của Diệp Bội thấp giọng nói mấy câu.

Thần sắc Diệp Bội ngẩn ra: “Thế này cũng được hả?”

***

Diệp Bội trở lại trong điện Ngũ Phượng lâu, trước mặt mọi người đàm phán với Tam công chúa, muốn thêm một người tranh tài cờ vây.

Tam công chúa mặc dù còn chưa rõ chuyện ẩn trong đó, nhưng nàng cũng rất cơ trí, mắt thấy trận này lập tức sẽ thắng, làm sao chịu thêm phiền toái, mặt lộ vẻ khó khăn nói với Diệp Bội: “Chuyện này sợ là không ổn, lúc trước nhân số hai ta định để tham gia bách hoa yến hội chỉ là hai mươi bốn người, hiện giờ các ngươi muốn tăng một người, tựa hồ kỳ trước cũng không có lệ như vậy.”

Diệp Bội đương nhiên cũng đã có chuẩn bị để giải thích: “Vị khuê tú này kỳ lực cao siêu, vốn đặc biệt chuẩn bị đến bách hoa yến hội tham gia tranh tài cờ vây, ai ngờ sau khi nàng đến Chu quốc không hợp thủy thổ, vậy mà sinh ra diện sang (mụn), không thể làm gì Bổn cung chỉ đành an bài một khuê tú khác thay nàng tham gia yến hội lần này. Chẳng qua vừa rồi nàng phái nha hoàn tới nói cho ta biết, bệnh của nàng đã tốt rồi, nàng ngàn dặm xa xôi từ thượng đô tới kinh sư, nếu không được tham ngộ yến hội lần này, thật sự là quá mức tiếc nuối, kính xin Tam công chúa có thể giúp nàng hoàn thành tâm nguyện này.”

Những lời này người sáng suốt cũng có thể nghe ra là nói dối, nhưng nàng đánh ra bài bi tình như vậy, Tam công chúa thật đúng là không tiện phản bác nàng.

Lúc này Diệp Nguyên Tín đã từ ngoài điện trở lại, mọi người thật sự không ngờ người này da mặt dày như vậy, vừa rồi xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, lại còn có mặt mũi trở lại.

Diệp Nguyên Tín tùy tiện ngồi xuống chỗ ngồi, há miệng liền nói: “Đại Tề mênh mông đại quốc, luôn luôn tự cho mình là chính thống, không ngờ lại hà khắc hẹp hòi, khuê tú Chu quốc ta ngàn dặm xa xôi đi tới kinh sư, không ngại muốn cùng khuê tú Đại Tề học hỏi một hai, các ngươi ngay cả chút yêu cầu nho nhỏ cũng không dám thỏa mãn nàng, ta thấy các ngươi chính là sợ Đại Chu chúng ta. Vừa rồi Tam công chúa nói là công bằng, phải hai mươi bốn với hai mươi bốn, chuyện này đơn giản, khuê tú Đại Chu chúng ta chưa ra sân ít nhất còn có mười người, lui một người cũng được.”

Đại hoàng tử Tiêu Thiểu Du ôn văn nhĩ nhã nói: “Ngũ điện hạ lời ấy sai rồi, quy củ của bách hoa yến hội mấy chục năm trước cũng đã định ra, chưa bao giờ có tiền lệ lâm trận thay người. Nếu không tuân thủ quy tắc, bởi vì người khác phá lệ, liền khó có thể lộ rõ công bằng. Thử nghĩ nếu là phe nào thua không phục, ngươi đổi lại một người, ta đổi lại một người, tới khi nào mới xong? Chẳng phải là không công bằng vô cùng đối với nhóm khuê tú tranh tài lúc trước? Vị kia khuê tú muốn cảm thụ một chút không khí của bách hoa yến hội không phải là đơn giản sao, hiện tại bảo nàng tiến vào cũng không sao, chẳng qua nàng lại không có tư cách tham gia thi đấu.”

Tiêu Thiểu Du đọc đủ thứ thi thư, ăn nói khéo léo, há Ngũ hoàng tử Đại Chu lại có thể so sánh. Mọi người nghe xong lời nói này của hắn, rối rít gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Diệp Nguyên Tín tức giận tới mức nhảy dựng lên: “Đại Tề các ngươi chơi xấu, trận đấu thuyền rồng nửa tháng trước các ngươi ăn gian, hiện giờ lại sợ kỳ thủ của nước ta, mênh mông đại quốc ngay cả chút khí lượng phong độ này cũng không có, dựa vào cái gì để tồn tại cùng Đại Chu ta ở Trung Nguyên?” Vậy mà dứt khoát la lối khóc lóc.

Sắc mặt Gia Hòa đế trầm xuống, Tiêu Thiểu Cảnh đã quát lên: “Diệp Nguyên Tín, ngươi làm càn.”

Diệp Nguyên Tín một bước cũng không nhường, hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Thiểu Cảnh.

Gia Hòa đế nhìn về phía Tiêu Thiểu Giác, hai đại tổ chức tình báo kinh sư đều nắm giữ trong tay của nhi tử này, trước tiên phải trưng cầu ý kiến của hắn. Thấy hắn khẽ gật đầu, Gia Hòa đế cũng yên lòng.

Tiêu Thiểu Giác đương nhiên yên tâm. Kỳ nghệ của Lục Thanh Lam hắn liên tục lĩnh giáo qua, thế nhưng có thể so sánh với hắn, hắn không tin Đại Chu thực sự có thể thắng được nhóm khuê tú của nàng.


Hắn rộng lượng khoát tay: “Thôi! Nếu vị khuê tú này muốn mở mang kiến thức của bách hoa yến hội, cho nàng cũng được thôi. Chẳng qua trẫm cảnh cáo trước, nếu người này lại bại bởi kỳ thủ nước ta, nếu Ngũ hoàng tử còn cố tình gây sự như vậy, đừng trách trẫm không niệm giao tình hai nước, trục xuất ngươi.”

Diệp Nguyên Tín lúc này mới chắp tay nói: “Vẫn là  bệ hạ thông tình đạt lý thâm minh đại nghĩa, nếu lần này kỳ thủ nước ta thua nữa, Bổn vương đương nhiên tâm phục khẩu phục.”

Không đến một lát liền có cung nữ dẫn theo vị khuê tú Tề quốc kia tiến vào, Lục Thanh Lam thấy người này mang khăn lụa, che kín một nửa mặt, chỉ lộ ra hai con mắt, sáng ngời kinh người. Tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy một chút dung mạo, nhưng nhìn tướng mạo nàng ta, tựa hồ không phải là người Trung Nguyên.

Người nọ bái kiến đế hậu, chỉ nói bởi vì lúc trước mặt mọc diện sang, mặc dù đã được chữa tốt, nhưng vẫn sợ bệnh khí lây cho đế hậu, cho nên mang mạng che mặt.

Gia Hòa đế đương nhiên sẽ không so đo những thứ này, chỉ thúc giục nàng mau đi tỷ thí. Tranh tài từ giữa trưa đến hiện tại, thời gian đã qua hơn hai canh giờ. Gia Hòa đế dù sao cũng lớn tuổi, ngồi lâu như vậy, cảm giác cực kỳ mệt mỏi.

Nàng kia theo lời ngồi xuống bên cạnh kỳ nữ Tề quốc, hai người đâu ra đấy bắt đầu đánh cờ. Lục Thanh Lam ngồi ở hàng thứ hai, ở ngay phía sau Tam công chúa, vị trí cực kỳ gần phía trước, vì vậy thấy rất rõ. Kỳ nghệ của nàng kia không kém, nhưng so sánh cùng tôn nữ của vị kỳ học sĩ kia, cũng có chút chênh lệch, thậm chí không bằng vài vị Chu nữ thất bại trước đó.

Lục Thanh Lam không khỏi âm thầm lấy làm kỳ, Diệp Nguyên Tín mất sức lớn như vậy để cho nàng ta đi vào, chẳng lẽ nàng cũng chỉ có trình độ loại này? Nàng len lén dò xét Diệp Nguyên Tín một cái, thấy hắn khí định thần nhàn, một bộ định liệu trước. Lục Thanh Lam mơ hồ cảm thấy chuyện không đơn giản như thế.

Đánh cờ song phương bởi vì thực lực chênh lệch lớn, đi không được mấy bước, Chu nữ liền rơi vào hạ phong. Chính lúc mọi người Đại Tề thở phào nhẹ nhõm, tình thế trên trận bỗng nhiên nghịch chuyển, khuê tú của Tề quốc liên tiếp đi nhầm, quả thực là liên tục hồ đồ, không đến chốc lát thế nhưng không có chút dấu hiệu nào để chuyển bại thành thắng, nàng kia thế nhưng như kỳ tích thắng được một trận.

Tất cả mọi người cảm thấy kỳ quái, nhóm khuê tú của Tề quốc lại càng xôn xao.

Đợi khuê tú Tề quốc được nha hoàn đỡ xuống dưới, Lục Thanh Lam liền phát hiện nàng ngay cả đi đường cũng không xong. Lục Thanh Lam lại càng kinh ngạc, Tam công chúa không nhịn được trách cứ: “Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Kỳ nghệ của người nọ rõ ràng kém ngươi rất nhiều, sao ngươi lại thua nàng?”

Nữ tử Tề quốc sắc mặt trắng bệch, liên tục cáo lỗi: “Công Chúa điện hạ, thần nữ cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Chỉ là ngồi ở chỗ kia đánh cờ một chút, đã cảm thấy đầu váng não căng, thậm chí ngay cả bàn cờ đều có chút nhìn không rõ. Hơn nữa người nọ càng không ngừng dùng quân cờ đánh vào nhau, thần nữ nghe liền tâm phiền ý loạn, căn bản không có cách nào tĩnh tâm suy nghĩ ván cờ...”

Tam công chúa ngạc nhiên: “Chẳng lẽ là ngươi đánh quá nhiều trận, quá mức mệt nhọc tinh lực hao hết, cho nên mới xuất hiện sai lầm như vậy?”

Ngoại trừ vị tôn nữ của kỳ học sĩ này, trong khuê tú Tề quốc còn có hai vị kỳ lực cao cường, Tam công chúa đều phái các nàng ra. Lẽ ra kỳ nghệ của hai người này mặc dù kém khuê tú ra sân đầu tiên, nhưng thắng vị nữ tử che mặt này của Chu quốc hẳn là không khó, nhưng hai người đều không ngoại lệ thua trận, giống như khuê tú thứ nhất thua không minh bạch không giải thích được.

Sắc mặt Tam công chúa đen hoàn toàn. Nếu không thể thắng ván này, Đại Tề sẽ có tỷ số ba năm thua Chu quốc, Đại Tề là chủ nhà, thật sự quá mất mặt.

Tiêu Thiểu Giác cũng vẫn đang chú ý thế cục trong sân, lúc này hắn nhìn thấu một chút tình thế. Hắn đi ra ngoài Ngũ Phượng lâu, bảo Vệ Bân tìm giấy bút đến, viết một tờ giấy, bảo Vệ Bân tìm cung nữ, đưa đến trên tay Lục Thanh Lam.

Lục Thanh Lam cũng phát giác tà môn của vị Chu nữ này, đang kinh nghi bất định, một cung nữ đi tới đổi trà nóng cho nàng, sau đó thừa dịp người khác không chú ý đem một tờ giấy nhét vào trong tay của nàng.

Lục Thanh Lam dùng chiều rộng tay áo che dấu, thật nhanh mở tờ giấy kia ra, nhìn thấy viết mấy chữ long phi phượng vũ: “Đừng nhìn ánh mắt của nàng.”

Chữ nàng biết, là chữ của Tiêu Thiểu Giác.


Lục Thanh Lam chẳng biết tại sao, trong lòng có một chút hiểu rõ. Nàng nói khẽ với Tam công chúa: “Ta đi tỷ thí cùng vị cô nương này một chút.”

Tam công chúa thở phào nhẹ nhõm, trên tay nàng đã không người nào có thể dùng, cũng đang muốn thương lượng cùng Lục Thanh Lam bảo nàng ra sân đây. Nàng đương nhiên miệng đầy đáp ứng.

Lục Thanh Lam đi tới trong sân, ngồi ở trên sau khi hành lễ với mọi người, bỗng nhiên phân phó cung nữ đứng hầu một bên cầm một khối khăn lụa, bịt kín hai mắt của mình lại.

Mọi người nhất thời xôn xao. Mặt Diệp Nguyên Tín liền biến sắc: “Ngươi đây là ý gì? Xem thường người Tề quốc ta sao?”

Lục Thanh Lam cười nhạt: “Xin thứ cho ta nói thẳng, vị cô nương này cờ lực bình thường, ta không cần lấy ra mười thành bản lĩnh, cho dù bịt mắt đánh cờ, cũng thắng được nàng.”

Diệp Bội nói: “Nếu ngươi thua thì sao?”

Lục Thanh Lam tràn đầy lòng tin: “Ta nếu thua, liền đi xuống, chắp tay nhường vị trí khôi chủ.”

Tiêu Thiểu Giác lúc này đã quay lại, thấy tiểu cô nương thông minh như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười vui mừng. Đúng là, dựa vào kỳ lực của nàng, cho dù là đánh cờ miệng, thắng nàng kia cũng không phải là việc khó. Vừa mới một lát công phu, hắn đã phái người điều tra xong lai lịch của người này. Người này vốn cũng không phải là người Chu quốc, mà là người Quy Tư. Đại Chu đả thông con đường tơ lụa, mua bán cùng  các nước Tây Vực ngày càng hưng thịnh, người Tây Vực cũng bắt đầu tiến vào Chu quốc, dốc sức vì quan viên thậm chí hoàng thất Chu quốc.

Nàng ta chính là Diệp Nguyên Tín vơ vét mà có được, nguyên là nữ vu (phù thuỷ) của người Quy Tư, có chút bản lĩnh lợi hại, chính là thuật thôi miên. Khuê tú Tề quốc ngồi đánh cờ với nàng, bởi vì khoảng cách rất gần, rất dễ bị nàng thôi miên, bởi vậy các nàng rõ ràng kỳ lực cao hơn nàng ta, lại lặp đi lặp lại nhiều lần thua cờ một cách không giải thích được.

Lục Thanh Lam liền ngồi xuống đối diện nàng ta, lại bảo một vị cung nữ thay nàng hạ cờ, thật sự bịt mắt đánh cờ cùng nữ vu Quy Tư kia. Nữ vu Quy Tư thôi miên người khác toàn dựa vào đôi mắt, hiện giờ Lục Thanh Lam gọi người bịt hai mắt của mình, nàng cho dù có bản lãnh thiên đại cũng thi triển không ra, đành phải tạm thời để xuống những mánh khóe kia, tập trung tinh thần đánh cờ cùng Lục Thanh Lam. Nàng cảm giác mình cho dù kỳ lực không bằng nàng, nàng bịt mắt, nhìn không thấy cái gì, cũng không tin mình sẽ thua.

Chẳng qua sự thông tuệ của Lục Thanh Lam vẫn là vượt xa tưởng tượng của nàng. Ván cờ này đánh cực nhanh, chỉ một nén nhang liền phân thắng bại. Lục Thanh Lam đại thắng, nữ vu Quy Tư thảm bại. Lục Thanh Lam gỡ xuống khăn trên mắt, mỉm cười nói: “Đa tạ! Đa tạ!”

Nữ vu Quy Tư bất đắc dĩ, đành phải lui xuống. Diệp Nguyên Tín suy sụp ngã ngồi trên ghế, không ngờ biện pháp mình nghĩ ra như vậy, vẫn bị tiểu cô nương kia phá giải. Vốn cho rằng nàng là cái bình hoa, không ngờ nàng thông minh, quả thực là khắc tinh của mình.

Diệp Bội lại phái hai vị khuê tú ra mặt đánh cờ cùng Lục Thanh Lam. Nữ vu Quy Tư không còn nữa, Lục Thanh Lam cũng không dám vô lễ, tháo xuống khăn lụa trên mắt, thật sự chăm chú đánh cờ cùng các nàng. Kỳ lực của nàng vốn còn cao hơn vị tôn nữ của kỳ học sĩ kia một bậc, hai vị khuê tú của Chu quốc rất nhanh liền bại trận.

Đến đây Chu quốc rốt cuộc không phái khuê tú ra khiêu chiến nữa, Lục Thanh Lam không có chút nào khó khăn thu được khôi chủ môn kỳ.

Thời điểm mọi người nhìn về phía Lục Thanh Lam, ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi.

Từ lúc bách hoa yến hội bắt đầu thi đấu tới nay, cho tới bây giờ còn chưa có người nào có thể giành được quá hai lần khôi chủ. Lục Thanh Lam chẳng những lấy được, còn dùng phương thức nghiền nát, mỗi một lần đều hung hăng đánh mặt của người Chu quốc, mỗi lần đều thắng được nhẹ nhàng vui vẻ, đến hiện tại, bất luận là người nào, cũng đều không thể không thừa nhận, những lời đồn lúc trước nói nàng bất học vô thuật thuần túy là nói hưu nói vượn, như vậy còn không tính là tài nữ, vậy Đại Tề còn có tài nữ sao?

Dựa vào hai lần khôi chủ này của Lục Thanh Lam, Đại Tề và Đại Chu trở thành bốn bốn, hoà nhau.


Kết quả này mặc dù không thể làm cho Gia Hòa đế hết sức hài lòng, nhưng là miễn miễn cưỡng cưỡng cũng có thể tiếp nhận. Lương phu nhân đang muốn tuyên bố đến đây là kết thúc bách hoa yến hội, bỗng nhiên có người la lớn: “Chờ đã!”

Người nói chuyện không là người khác, chính là Diệp Nguyên Tín.

Tiêu Thiểu Giác nhíu mày nhìn Diệp Nguyên Tín, cười nói: “Ngươi còn có lời gì muốn nói?”

Diệp Nguyên Tín mới vừa rồi mất hết mặt mũi, một lòng muốn báo thù rửa nhục, đâu chịu cứ như vậy nhận thua, hừ một tiếng: “Bây giờ là bốn bốn! Bách hoa yến hội năm năm một lần, trận đấu long trọng như vậy, có thể nào qua loa không phân thắng bại mà kết thúc như vậy. Nếu không phân ra thắng bại, hơn hai mươi danh khuê tú nước Đại Chu ta không phải là đi một chuyến uổng công?”

Tiêu Thiểu Cảnh mở miệng nói: “Nên so cũng đều so xong, chẳng lẽ Ngũ điện hạ còn có đề nghị gì khác?”

Diệp Nguyên Tín nói: “Đề nghị ư, Bổn vương thật sự là có một cái, chúng ta liền thêm một cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung thế nào?”

Tiêu Thiểu Du nói: “Nữ tử Đại Tề ta yếu đuối nhỏ nhắn, Ngũ điện hạ đây không phải là làm khó người khác sao?”

Diệp Nguyên Tín mãnh liệt quát một tiếng: “Nữ tử Đại Tề các ngươi đã vô dụng như vậy, dứt khoát nhận thua ngay tại chỗ là được rồi.”

Ngay cả cũng cảm thấy vị hoàng huynh này đang già mồm át lẽ phải, chẳng qua chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có theo hắn nói chuyện, nói: “Từ xưa lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số chính là lục nghệ của quân tử, bách hoa yến hội không đem xạ nghệ liệt vào hạng mục tranh tài, đúng là khó có thể phục nhân!”

Lúc này Diệp Nguyên Tín hét lớn một tiếng: “Lấy cung.”

Liền có người hầu cầm một cây cung đưa tới, đưa cho nữ vu Quy Tư vừa ra sân, chỉ thấy nàng giương cung lắp tên, “Sưu sưu sưu” Liên tiếp ba mũi tên bay ra, bắn tắt ba ngọn nến bên trong phòng.

Mọi người nhất thời một trận xôn xao, tài bắn cung bực này, đừng nói là khuê tú Tề quốc ở đây, nhóm nam nhân cũng không có mấy người có thể làm được.

Diệp Nguyên Tín thấy nhóm khuê tú Tề quốc nhóm đều là vẻ mặt ngượng nghịu, rất là đắc ý, cao giọng nói: “Nếu các ngươi không có người dám ứng chiến, xin mời ba vị nữ tiên sinh tuyên bố lần tranh tài bách hoa yến hội này là Đại Chu ta thắng.”

Đúng lúc này, một người trong các khuê tú Đại Tề đi ra, chính là Lục Thanh Lam. Nàng bước đi tới bên người nữ vu Quy Tư, nói: “Vị cô nương này thân thủ tốt. Cô nương đột nhiên xuất hiện như vậy, không biết danh tính là gì? Nhà ngụ ở đâu? Phụ thân của ngươi đảm nhiệm chức quan gì ở Đại Chu?”

Nàng liên tiếp hỏi ra vài vấn đề, vừa nhanh vừa vội, nữ vu Quy Tư vốn là có chút chột dạ, tinh thần cao độ khẩn trương, nhưng cũng đáp lại từng cái, cũng không lộ ra sơ hở gì.

Lục Thanh Lam bỗng nhiên liến thoắng nói một câu gì đó, tuyệt đại đa số mọi người ở đây đều không nghe hiểu lời của nàng. Nữ vu Quy Tư lại dùng ngôn ngữ giống vậy nói theo một câu. Thì ra là Lục Thanh Lam thừa dịp tinh thần nàng khẩn trương, bỗng nhiên dùng tiếng Quy Tư nói chuyện cùng nàng, nữ vu kia chưa kịp phản ứng, không tự chủ được cũng dùng tiếng Quy Tư trả lời nàng.

Đợi nàng kịp phản ứng, sắc mặt không khỏi trắng bệch.

Tiêu Thiểu Giác cười ha ha: “Mới vừa rồi vị cô nương này nói chính là tiếng Quy Tư. Bổn vương cũng không biết, Quy Tư khi nào thì cũng thành xem là lãnh thổ của Đại Chu ngươi, trong khuê tú đích Đại Chu lại còn cất giấu người Quy Tư? Bổn vương nghe nói người Quy Tư và các quốc gia xung quanh chinh chiến nhiều năm, nam nhân đều bị chết rất nhiều, cũng khó trách ngay cả nữ tử cũng có tài bắn cung tốt như vậy.”

Trong lòng Diệp Nguyên Tín cũng thấy tình thế không ổn, vẫn giảo hoạt nói: “Khuê tú Tề quốc của các ngươi biết nói tiếng Quy Tư, cũng không cho phép khuê tú Chu quốc chúng ta biết nói tiếng Quy Tư sao?”

Tiêu Thiểu Cảnh cũng hiểu ra, nói: “Ngũ điện hạ chớ lừa gạt chúng ta không biết phong tục Tây Vực, trên lưng người Quy Tư đều có đồ đằng bổn tộc (hình vẽ vật trong tự nhiên được người Anh-Điêng ở Bắc Mỹ coi như biểu tượng của một bộ tộc hoặc gia đình), vị cô nương này đi xuống cho nữ quan kiểm tra phía sau lưng một chút xem có đồ đằng hay không, tự nhiên liền rõ ràng mọi chuyện.”

Sắc mặt Diệp Nguyên Tín giờ phút này đã trở nên xanh mét, nhìn nữ vu Quy Tư một cái. Nữ vu Quy Tư lắc đầu, sau lưng nàng quả thực là có khắc đồ đằng trong tộc, vừa nhìn liền biết, căn bản lừa không được người ta.


Diệp Nguyên Tín vừa tức vừa vội, hung hăng  trợn mắt nhìn Lục Thanh Lam một cái, cái nha đầu này thật sự đáng giận, nhiều lần phá hư chuyện tốt của hắn

Lục Thanh Lam căn bản là không sợ vị vương gia biến thái này, nàng mở miệng nói: “Xin thứ cho thần nữ cả gan, vừa rồi Lục công chúa nói thật sự có chỗ sai. Lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số chính là lục nghệ của quân tử, cũng không phải là lục nghệ của nữ tử chúng ta, thánh nhân dạy, nữ tử chúng ta lấy hiền, thục, trinh, tĩnh làm trọng, múa thương cầm gậy coi ra cái gì? Đánh giặc vốn là chuyện của nam nhân, giống như việc sinh con quản gia là chuyện của nữ nhân.

Nếu một quốc gia luân lạc tới mức phải cho nữ tử cầm vũ khí bảo vệ quốc gia, vậy quốc gia này tất nhiên là suy sụp đến trình độ nhất định rồi!”

Lời Tiêu Thiểu Giác vừa rồi cũng có ý này, hắn gật đầu nói với Diệp Nguyên Tín: “Lục cô nương nói đúng. Cưỡi ngựa bắn cung vốn là bổn phận của các nam nhân, ngươi nếu không phục, chúng ta so cũng được. Cần gì phải dính dáng những nhóm khuê tú này? Đánh giặc, cũng không liên quan đến các nàng.”

Diệp Nguyên Tín nghẹn một cơn tức: “So liền hơn, Bổn vương cũng muốn xem, các vị các hoàng tử Đại Tề rốt cuộc có mấy phần bản lĩnh thật sự.”

Gia Hòa đế vừa thấy tình hình này, nếu không  thể áp chế nhuệ khí của Diệp Nguyên Tín, chỉ sợ hắn hôm nay không muốn kết thúc rồi, liền nói: “So liền so đi, nơi này không phải là chỗ tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung. Phía sau Ngũ Phượng lâu là một diễn võ trường, dời bước đến đó tỷ thí là được.”

Trong lúc nhất thời mọi người dời bước đi diễn võ trường phía sau Ngũ Phượng lâu. Tình huống hôm nay đặc thù, nhóm khuê tú của hai nước cũng đi theo ra ngoài, cuối cùng nghị định, Đại Tề bên này là ba người Nhị hoàng tử, Cửu hoàng tử và thập hoàng tử, bởi vì ba người là tiễn pháp tốt nhất trong hoàng tử.

Đại Chu bên này thì là Diệp Nguyên Tín cùng với hai vị Tướng Quân của Thần Vũ doanh ra sân.

Hoàng đế sai người dắt chiến mã tới, lại thiết lập mục tiêu ngoài trăm bước, sáu người đều tự đổi một thân kỵ trang bó sát người, ngồi ở trên lưng ngựa, ngoại trừ hai vị Tướng Quân của Thần Vũ doanh hơi có vẻ hào sảng, kể cả Tiêu Thiểu Cảnh, mấy vị hoàng tử tất cả đều ngọc thụ lâm phong, trác nhĩ bất quần.

Tiêu Thiểu Giác mặc một thân kỵ trang màu trắng, hai cánh tay và trước ngực đều dùng kim tuyến thêu hoa văn hình Li (con rồng không sừng trong truyền thuyết để trang trí các công trình kiến trúc hoặc công nghệ phẩm), người rắn chắc eo nhỏ, ngược lại hiển lộ thân hình tam giác, hấp dẫn vô số ánh mắt thiếu nữ. Ngay cả Lục Thanh Lam cũng nhịn không được cố ý vô ý nhìn lên mấy lần.

Hoàng thượng sai người mang mục tiêu lên, sáu người xếp thành một hàng, vận sức chờ phát động.

Tiếng trống đột nhiên vang lên, Tiêu Thiểu Cảnh cưỡi một đại mã màu đỏ thẫm xung trận phi lên trước, trở tay rút một mũi tên điêu linh nhìn cũng không nhìn, thuận tay kéo cung tê giác sơn son, “Sưu” một mũi tên bắn ra ngoài, ngay giữa hồng tâm của mục tiêu ngoài trăm bước.

Đại Tề bên này nhất thời tiếng hoan hô như sấm động.

Người thứ hai ra sân chính là Tiêu Thiểu Giác, chỉ thấy hắn nhìn thoáng qua mục tiêu liền chuyển thân thẳng lưng, sau đó bỗng chốc kéo căng dây cung, chợt buông lỏng, đầu mũi tên bay ra, dĩ nhiên cũng bắn trúng hồng tâm như vậy, cái này so với mũi tên kia của Lỗ vương phấn khích hơn nhiều.

Mọi người nhất thời ầm ầm trầm trồ khen ngợi, hầu hết đúng là thanh âm nữ hài tử. Vừa rồi lúc Tiêu Thiểu Cảnh bắn tên, các nàng còn có thể nhịn được không ủng hộ Lỗ vương, đến Khánh vương Tiêu Thiểu Giác tuổi trẻ anh tuấn mà lại chưa hôn phối, các nữ hài tử nhất thời liền bắt đầu đối đãi khác.

Lục Thanh Lam không khỏi bĩu môi, trong lòng tự nhủ những cô nương này cũng quá không dè dặt rồi.

Vừa lúc Tiêu Thiểu Giác cưỡi ngựa từ đằng xa vòng trở lại, ánh mắt của hắn nhìn qua, tựa như đang hỏi nàng Bổn vương bắn thế nào, eo hắn thẳng tắp, áo choàng đỏ tươi sau lưng bay phất phới, ngay cả ở dưới háng hắn con bạch mã kia cũng thần tuấn xinh đẹp hơn người không ít, quả thực chính là đẹp trai đến xịt máu mũi.

Lục Thanh Lam chống lại ánh mắt của hắn, chỉ cảm thấy tim của mình đập lỡ nửa nhịp, không thể tự chủ ửng đỏ tai, vội vàng tránh mặt đi.

Thập hoàng tử và ba người của Chu quốc cũng theo thứ tự ra sân, dễ dàng ngoài trăm bước bắn trúng hồng tâm.

Diệp Nguyên Tín nói: “Đơn giản như vậy, bắn có ý nghĩa gì, bao lâu mới có thể phân thắng bại? Thêm chút độ khó đi.”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Ngươi muốn so như thế nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận