Tiêu Ninh có thể xen lẫn tới địa vị này, tâm cơ thủ đoạn đầu óc kiến thức đều bất phàm, những đạo lý này hắn làm sao không hiểu. Chẳng qua là quá mức thương yêu nữ nhi, vẫn chưa yên tâm với Lục Văn Đình thôi. Tiêu Ninh suy nghĩ một chút nói: “Như vậy đi, hôn sự của Kỳ Nhi, chúng ta dù sao cũng phải hỏi ý kiến của nàng một chút không phải sao.”
Sau khi Lương Di Nhượng tới, Tiêu Kỳ vẫn cho người nhìn chằm chằm đằng trước, trong lòng nàng cũng cực kỳ không an tâm, đợi nha hoàn đi vào hồi báo nói Lương Di Nhượng ở trong thư phòng của vương gia một khắc rồi rời đi. Lúc đi sắc mặt cũng không được tốt, Tiêu Kỳ biết cha nàng nhất định là cự tuyệt chuyện đề thân của Trường Hưng Hầu phủ.
Biết rõ không nên, nàng vẫn nhịn không được vạn phần thất vọng.
Cho nên gặp hai người Tiêu Ninh và vương phi tại thư phòng, Tiêu Kỳ có chút mặt ủ mày chau.
Tiêu Ninh ho khan một tiếng, ôn nhu nói với Tiêu Kỳ: “Kỳ Nhi, hôm nay Lương Di Nhượng đến quý phủ, ngươi biết là nói chuyện gì sao?”
Tiêu Kỳ cúi thấp đầu, nói: “Nữ nhi không biết.”
Tiêu Ninh nói: “Hắn là tới đề thân với ngươi. Đối tượng đề thân, chính là thằng khỉ Lục Văn Đình của Trường Hưng Hầu phủ, phụ vương và mẫu phi muốn hỏi ý của ngươi xem, ngươi cảm thấy tiểu tử kia như thế nào, nếu ngươi cảm thấy hắn không được, phụ vương lập tức liền phái người đi cảnh cáo Lục Thần, khiến hắn không nên si tâm vọng tưởng, nữ nhi của ta...”
Hai chữ “chủ ý” của hắn còn chưa ra khỏi miệng, Tiêu Kỳ liền cực kỳ nhanh nói: “Nữ nhi đều nhờ cậy phụ vương và mẫu phi làm chủ.”
Ách?
Tiêu Ninh có chút nghẹn họng nhìn trân trối. “Nữ nhi mặc cho cha mẹ làm chủ” nghĩa là đồng ý, “Nữ nhi còn muốn ở cạnh cha mẹ hai năm” chính là phản đối. Loại đáp án tiêu chuẩn này, Tiêu Ninh há lại nghe không rõ hay sao?
Mạnh thị thầm thở dài một hơi, nghĩ thầm nữ nhi quả nhiên có chút ý tứ với Lục Văn Đình. Liền nói: “Chuyện này ta lại thương lượng cùng phụ vương của ngươi một chút, ngươi đi xuống trước đi.”
Đợi Tiêu Kỳ ra khỏi phòng, Mạnh thị nói: “Vương gia thấy đấy, Kỳ Nhi là thích Đình ca nhi. Ngươi chẳng lẽ thật sự muốn gậy đánh uyên ương sao?”
Tiêu Ninh có chút bất đắc dĩ nói: “Tiểu tử kia rốt cuộc có gì tốt, hai mẹ con các ngươi sao lại đều nhìn trúng hắn? Được rồi được rồi, đợi bổn vương khảo sát hắn xem, nếu hắn thật sự là nam tử hán có đảm đương, bổn vương sẽ cho hắn làm con rể của ta!”
Lục Văn Đình nghe nói phụ thân mời Lương Di Nhượng ra tay, cũng bị Nghiễm Trữ vương gia đẩy trở về, trong lòng khó tránh khỏi có chút thất vọng. Chẳng qua hắn cũng là người ý chí kiên cường, quyết định không ngừng cố gắng, cầu hôn một lần không được liền hai lần, sớm muộn gì cũng phải cưới Tiêu Kỳ về nhà mới thôi.
Ngày hôm đó Lục Văn Đình đang trong cung đang làm nhiệm vụ, thống lĩnh cấm quân Địch Tuấn Năng tự mình tìm hắn. Vẫy tay với hắn nói: “Tiểu tử, ngươi tới đây!”
Advertisement / Quảng cáo
Mấy ngày nay Lục Văn Đình và vị đại thống lĩnh hòa đồng này rất quen thuộc, cợt nhả đi tới nói: “Thủ lĩnh, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
Địch Tuấn Năng nhìn hắn một cái, cười vô cùng có thâm ý: “Không có việc gì, chính là có quý nhân tìm ngươi mà thôi.”
Lục Văn Đình thấy hắn thần bí bí, càng dằn không được lòng hiếu kỳ, “Rốt cuộc là vị quý nhân nào tìm ta?”
Địch Tuấn Năng nói: “Ngươi đi theo ta sẽ biết.” Mặc cho Lục Văn Đình hỏi thế nào, hắn chính là không chịu nói nữa.
Lục Văn Đình mang theo đầy bụng nghi vấn đi theo hắn, vốn cho rằng sẽ mang hắn đi tòa cung điện nào đó, nào biết Địch Tuấn Năng quanh đi quẩn lại, thế nhưng dẫn hắn tới diễn võ trường. Diễn võ trường phía trước bày biện mấy hàng kệ binh khí, một thân hình nam nhân cao lớn, một thân nhung trang đang đưa lưng về phía Lục Văn Đình đứng ở nơi đó.
Địch Tuấn Năng đi ra phía trước, khom người thi lễ với nam nhân kia một cái, nói: “Vương gia, người ta đã mang đến cho ngươi.”
Người nọ mới xoay người lại, chính là Nghiễm Trữ vương Tiêu Ninh.
Hai đạo ánh mắt lợi hại của Tiêu Ninh lạnh băng rơi vào trên người Lục Văn Đình, giống như là hai cái đèn pha, hận không thể nhìn rõ lục phủ ngũ tạng của hắn. Lúc này hắn muốn ngốc ở trong nhà một chút cũng không thể, cũng bởi vì cự tuyệt hôn sự của Trường Hưng Hầu phủ, Mạnh thị và Tiêu Kỳ tất cả đều oán giận hắn, trong lòng vương gia thật sự là khổ, nhưng hắn lại không thể nói ra được.
Chuyện sợ vợ này, vương gia có thể nói sao?
Hắn cũng biết nháo nữa, hắn cũng chỉ có thể nhượng bộ, thế nhưng tóm lại hắn là không yên lòng, muốn thừa dịp mình còn chưa bại trận, khảo nghiệm tiểu tử này một chút. Hắn có chút ấn tượng với Lục Văn Đình, lúc trước hắn lại phái người tra xét lai lịch của Lục Văn Đình, tiểu tử này vô cùng thông minh, nhanh nhẹn linh hoạt, bằng hữu ở kinh thành rất nhiều, nhi tử Tiêu Thiểu Hủ của mình cũng là một người trong số đó, ngay cả thập hoàng tử cũng cùng hắn xưng huynh gọi đệ. Nhưng tính tình có chút nôn nóng thích mạo hiểm, người trẻ tuổi đều có tật xấu này, thật ra cũng không xấu, từ từ tôi luyện, đợi lớn tuổi hơn đương nhiên cũng sẽ tốt lên. Có một điểm mấu chốt, tiểu tử này không háo sắc, điểm này rất phù hợp tính tình của Tiêu Ninh, hắn cũng không muốn nữ nhi thiên kiều bách sủng của mình gả đi chịu ủy khuất.
Tiêu Ninh lạnh lùng nói: “Ngươi chính là Lục Văn Đình?”
Lục Văn Đình gặp cha vợ tương lai của mình, đương nhiên là cung kính gọi một tiếng “Vương gia”.
Tiêu Ninh nói: “Ngươi cũng đã biết, bổn vương gọi ngươi đến đây là vì cái gì?”
Lục Văn Đình hiểu đây là cha vợ tương lai muốn khảo nghiệm hắn, trong lòng không khỏi có vài phần hưng phấn, Tiêu Ninh chịu khảo nghiệm hắn, nói rõ hắn còn có cơ hội, nếu Tiêu Ninh hoàn toàn chướng mắt hắn, cần gì phải tốn tâm tư này. Chẳng qua lời này không thể nói thẳng, Lục Văn Đình liền nói: “Mạt tướng ngu dốt, kính xin vương gia chỉ bảo.”
Tiêu Ninh cầm một thanh quỷ đầu đao từ trên kệ binh khí xuống, thử sức nặng: “Bổn vương nghe nói ngươi muốn cưới nữ nhi của bổn vương? Có chuyện như vậy không?”
Lục Văn Đình kinh ngạc, điều này hỏi cũng quá thẳng đi?
“Vương gia...”
Tiêu Ninh hừ một tiếng: “Có thì là có, không có thì là không có, chậm chạp rề rà, tựa như đàn bà, lão tử ghét nhất người như vậy.”
Lục Văn Đình đỏ mặt lên, lớn tiếng nói: “Vâng! Vương gia, ta là thật tâm với Kỳ muội muội, nếu ngài chịu gả Kỳ muội muội cho ta, ta có lòng tin làm cho nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất kinh sư.”
“U a!” Lông mày Tiêu Ninh, “Chí khí không nhỏ! Tiểu tử ngươi đại khái không biết quy củ của bổn vương, nếu ngươi muốn cưới nữ nhi của bổn vương—— cũng không khó, chỉ cần ngươi có thể dưới tay bổn vương đi đến một trăm chiêu, bổn vương sẽ đem nữ nhi gả cho ngươi cũng không ngại!”
Nói xong căn bản là không để cho Lục Văn Đình cơ hội phản ứng, vung đại đao, một đao bổ thẳng vào mặt Lục Văn Đình, tư thái kia hận không thể một đao chặt xuống đầu tiểu tử đoạt nữ nhi của hắn.
Sự đáo lâm đầu, Lục Văn Đình phản ứng rất nhanh, cúi người lăn một vòng trên mặt đất, trực tiếp lăn ra ngoài, lúc này mới tránh được một đao kia, sau đó đứng lên, thở phì phì nói với Tiêu Ninh: “Vương gia, tại sao ngươi có thể không lên tiếng liền động thủ?”
Tiêu Ninh đánh khắp kinh sư vô địch thủ, là một trong những người tiểu bối bọn hắn sùng bái nhất, không nghĩ tới hôm nay lại đánh lén một tiểu bối như hắn, Lục Văn Đình hầm hừ, có loại cảm giác thần tượng tan vỡ.
Tiêu Ninh hừ một tiếng: “Chào hỏi ư? Đến trên chiến trường chân chính, địch nhân của ngươi trước lúc hạ thủ với ngươi sẽ chào hỏi ngươi sao?” Lời tuy nói như thế, nhưng với phản ứng của Lục Văn Đình vẫn có chút hài lòng, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng.
Lục Văn Đình suy nghĩ một chút, không thể không thừa nhận lời này của hắn nói cũng rất có lý, Tiêu Ninh đã xách theo quỷ đầu đao từng bước tới gần hắn, thấy hắn đằng đằng sát khí, bộ dạng không giết mình thề không bỏ qua, da đầu Lục Văn Đình cũng có chút tê dại.
Lục Văn Đình cũng bất chấp phạm thượng, xoay người cầm một cây trường thương từ trên kệ binh khí, đánh nhau cùng với Tiêu Ninh, vừa đánh vừa nói: “Vương gia, chính là tự ngươi nói, nếu ta có thể dưới tay ngươi đi đến một trăm chiêu, ngươi liền đáp ứng gả Kỳ muội muội cho ta!”
Tiêu Ninh cười lạnh một tiếng: “Đừng nghĩ trước những thứ kia, trước tiên giữ được cái mạng nhỏ của ngươi rồi hãy nói!” Hắn thật sự là không đùa giỡn với Lục Văn Đình chút nào, chiêu chiêu trí mạng. Cứ như vậy thời gian nói mấy câu, đã dùng cốt đầu đao tước một mảnh góc áo của Lục Văn Đình, thiếu chút nữa chém đứt cánh tay của hắn, hắn kinh hãi ra một thân mồ hôi lạnh.
Loại tình huống này, cho dù Tiêu Ninh giết Lục Văn Đình, hoàng đế cũng sẽ không trách cứ hắn, chỉ nói một câu “Nhất thời không kịp dừng tay”, ngay cả Trường Hưng Hầu phủ cũng không thể nói gì.
Lục Văn Đình toàn thân đều là mồ hôi lạnh, là bị dọa đến, Tiêu Ninh được khen là cao thủ đệ nhất kinh sư, cũng không phải hư danh nói chơi, đó là đao thật thương thật đánh ra, hắn vốn rất có tự tin đối với võ công của mình, nhưng là thật sự chống lại Tiêu Ninh mới biết được cái gì là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, Tiêu Ninh chỉ điên cuồng tấn công, hắn chỉ có thể thủ thế, mấu chốt Tiêu Ninh đao đao đều hướng về chỗ hiểm, hắn không dám có chút lơ là.
Hắn không dám nói nữa, nếu không hôm nay rất có thể không cẩn thận, liền bị Tiêu Ninh một đao chém chết, nhưng là trong lòng vẫn luôn đếm thầm, âm thầm động viên tinh thần cho mình, nhất định phải gắng gượng qua một trăm chiêu.
Tiêu Ninh và hắn đánh trong chốc lát, cũng không khỏi tấc tắc kêu kỳ lạ. Lục Văn Đình này một thân võ công, trong thế hệ thanh niên coi như là siêu quần bạt tụy, cho dù hắn lúc còn trẻ, cũng chưa chắc có võ công tốt như vậy. Nếu nói nhất thốn trường nhất thốn cường, một tấc ngắn một tấc hiểm, Lục Văn Đình tay cầm trường thương, hẳn là kéo ra khoảng cách với hắn mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất của thương, chẳng qua Tiêu Ninh lúc trước học qua với một vị cao thủ đại nội một bộ bộ pháp, bước đi mơ hồ hết sức quỷ dị, luôn có thể kề sát bên cạnh Lục Văn Đình, dựa vào bộ bộ pháp này, Tiêu Ninh đã có thể đứng trên thế bất bại rồi.
Tính ra, hắn thật sự là có vài phần không thượng võ. Vốn cho rằng không đến năm mươi chiêu, là có thể đánh ngã Lục Văn Đình, nhưng không nghĩ tới sự dẻo dai của tiểu tử này cực mạnh, mỗi lần đến thời khắc nguy cấp, luôn có thể sử dụng biện pháp kỳ lạ biến nguy thành an, chỉ từ một lần đối địch này cũng có thể thấy được, đầu óc tiểu tử này cực kỳ linh hoạt, là một nhân tài.
Tiêu Ninh thật đúng là nổi lên vài phần lòng yêu tài.
Một đến hai đi, thật khiến Lục Văn Đình cố gắng đến hơn chín mươi chiêu, trong lòng Lục Văn Đình một mực yên lặng đếm thầm, thập phần hưng phấn, Tiêu Ninh cũng nhận ra, xuống tay càng nhanh.
“Chín mươi bảy, chín mươi tám, chín mươi chín...”
Mắt thấy còn dư lại một chiêu cuối cùng, Tiêu Ninh cũng là người sĩ diện, nếu thật sự để cho tiểu tử này gắng gượng qua một trăm chiêu, mặt mũi của hắn để nơi nào? Liền đánh ra một tuyệt chiêu, kết thúc trận chiến đấu này.
Chính vào lúc này, vẻ mặt Lục Văn Đình bỗng nhiên kinh ngạc nhìn phía sau hắn, nói: “Kỳ muội muội, sao ngươi lại tới đây?”
Tiêu Ninh cũng không ngốc, ngược lại hắn vô cùng thông minh, nhưng là Lục Văn Đình diễn rất giống thật, cộng thêm mấy ngày qua Tiêu Ninh ở nhà bị tức phụ và nữ nhi thay nhau hành hạ, thật sự là sợ, bởi vậy theo bản năng nhìn lại phía sau. Lại thấy phía sau trống không, nào có nửa cái bóng người.
Lục Văn Đình lập tức lùi lại mấy bước, đứng ở ngoài một trượng. “Một trăm chiêu” hắn la lớn: “Vương gia, thừa nhận đi!”
“Tiểu tử, ngươi dám lừa gạt ư?” Tiêu Ninh sắp tức chết, đánh chim nhạn hơn nửa đời người, hôm nay bị chim nhạn mổ mắt. Cái mặt này ném đi được rồi, hắn bước nhanh đi tới, một cước đạp Lục Văn Đình ngã xuống đất. Lục Văn Đình không phải là không muốn phản kháng, nhưng mới rồi hắn duy trì một trăm chiêu, đã tiêu hao hết tất cả thể lực, hiện tại chỉ có thể mặc người chém giết.
Tiêu Ninh dùng mũi đao để trên cổ của hắn, cả giận nói: “Ngươi có tin hay không, bổn vương một đao hạ xuống liền khiến đầu ngươi rơi xuống đất.”
Lục Văn Đình chỉ cảm thấy mũi đao sắc bén kia dán chặt lấy da của hắn, có thể cảm nhận được cảm giác mát lạnh xuyên vào làn da: “Vương gia không phải vừa mới nói với mạt tướng, trên chiến trường chân chính không nói đạo nghĩa và quy củ, giữ được tính mạng mới là yếu vụ đầu tiên đấy sao, cho nên mạt tướng cũng không cảm thấy sở tác sở vi vừa rồi có gì không đúng.”
Tiêu Ninh bị hắn nói được một trận cứng họng. Hai mắt hắn hàn quang lấp lánh nhìn chằm chằm Lục Văn Đình, hắn hừ một tiếng: “Tiểu tử, ngươi đang khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta!” Tay hơi hạ xuống, Lục Văn Đình buồn bực hừ một tiếng, trên cổ đã rỉ ra máu. Chỉ cần hắn xuống một phân nữa, là có thể chặt đứt yết hầu của Lục Văn Đình, khiến hắn đột tử đương trường.
Advertisement / Quảng cáo
Sống chết trước mắt, Lục Văn Đình đã không dám nói lời nào, hắn có loại cảm giác, mình chỉ cần lùi bước một bước, thì có thể thật sự chết ở chỗ này, chỉ có thể kiên trì một bước cũng không nhường nhìn Tiêu Ninh, giọt mồ hôi trên trán đã cuồn cuộn lăn xuống.
Tiêu Ninh hung ác nói: “Ngươi nói cho lão tử, ngươi còn muốn cưới nữ nhi của lão tử không?”
Lục Văn Đình biết rõ hắn gật đầu rất có thể chọc giận hắn, nhưng để hắn buông tha cho Tiêu Kỳ hắn là tuyệt đối không muốn. Hắn không chút do dự gật đầu.
Tiêu Ninh từ đầu đến cuối vốn không muốn giết hắn, nếu hắn thật giết Lục Văn Đình, đoán chừng hai nữ nhân trong nhà sẽ nháo lật trời. Hắn cũng chỉ muốn xem sự can đảm của Lục Văn Đình một chút, cùng với khảo nghiệm xem hắn đối với Tiêu Kỳ có phải là thật tâm hay không.
Lúc trước Tiêu Ninh đã từng quen biết mấy người Lục gia ở trong quan trường, trong mắt hắn, Lục Kháng tuy là Hầu gia, nhưng chí lớn tài mọn, Lục Thần tâm địa quá mềm yếu, không có gì triển vọng, chỉ có Lục Hãn là nhân tài làm quan, còn một bụng tâm địa gian trá, Lục gia này cũng không có mấy người hắn để vào mắt. Không nghĩ tới tiểu tử này còn rất có cốt khí, Tiêu Ninh đã hài lòng vài phần đối với biểu hiện của Lục Văn Đình.
Nhưng trên mặt hắn lại không biểu hiện ra một chút nào, chậm rãi thu đao nói: “Tiểu tử, bổn vương hôm nay không giết ngươi, không muốn bị thanh danh ỷ lớn hiếp nhỏ mà thôi, ngươi không nên hiểu sai ý. “
Lục Văn Đình tung mình ngồi dậy, ôm cổ ho khan một trận kịch liệt, sau đó cả người ngã xuống đất nằm dang tay chân. Mới vừa rồi hắn thật sự có một loại ảo giác, Tiêu Ninh tùy thời sẽ muốn cái mạng nhỏ của hắn, có thể nhặt về một mạng, hắn đã cám ơn trời đất rồi.
Tiêu Ninh đi ra phía trước, đá Lục Văn Đình một cước, “Đừng tựa như chó chết nữa, cùng bổn vương đi Tam đại doanh. Bổn vương phải thao luyện ngươi?”
“A?” Lục Văn Đình bò dậy, vẻ mặt lờ mờ: “Mạt tướng là ngự tiền thị vệ, không thể rời khỏi hoàng cung!”
Hắn thật sự không muốn đi Tam đại doanh bị Tiêu Ninh thao luyện, Tiêu Ninh luyện binh là nổi danh biến thái, người nào cùng hắn đi người nấy được lột một tầng da. Huống chi hiện đang loại tình thế này, đi địa bàn của Tiêu Ninh, Tiêu Ninh chắc chắn sẽ không cho hắn quả ngon để ăn.
Tiêu Ninh hừ một tiếng: “Hoàng cung lớn như vậy, thiếu ngươi một người không ít, nhiều ngươi một cái cũng không nhiều. Huống chi, bổn vương đã nói chuyện với hoàng huynh.”
Tiểu tử này một cái thị vệ chính lục phẩm, lúc hắn muốn người với hoàng đế, hoàng đế lại hỏi vài câu, xem ra bình thường không ít chà xát cảm giác tồn tại trước mặt hoàng đế, cũng coi như hắn có chút bản lĩnh.
Tin tức Tiêu Ninh bạo đánh Lục Văn Đình một trận ở diễn võ trường, sau đó kéo đi Tam đại doanh thao luyện rất nhanh liền truyền về Trường Hưng Hầu phủ, chẳng những Lục Thần và Kỷ thị lo lắng muốn chết, ngay cả Lão Hầu gia cũng bị kinh động đến.
Lục Thanh Lam sau khi nghe nói, ngược lại có chút bình tĩnh. Tiêu Ninh chính là người như vậy, Lục Văn Đình không qua cửa ải Tiêu Ninh này, đừng hòng cưới Tiêu Kỳ về nhà. Kiếp trước Tưởng Tín Hồng cũng là bị Tiêu Ninh hành hạ gần chết, cuối cùng mới cưới của Tiêu Kỳ trở về.
Ca ca hắn nếu muốn cưới tức phụ tốt như Tiêu Kỳ về, nếm chút khổ sở cũng là nên đấy.
Lục Văn Đình ở trong Tam đại doanh ngây người ước chừng nửa tháng, cả người là toàn là vết thương như lột một lớp da trở về, Kỷ thị vừa gạt lệ vừa bôi thuốc cho nhi tử, Lục Thanh Lam cũng ở bên cạnh, nhìn thấy ca ca mình đầy thương tích, Nghiễm Trữ vương gia này xuống tay cũng thật là độc ác.
Kỷ thị khó tránh khỏi oán giận Tiêu Ninh. Không kết thân cũng coi như xong, ngược đãi nhi tử nàng như vậy làm gì. Mạnh thị nghe nói, tự mình mang theo Tiêu Kỳ tới Trường Hưng Hầu phủ xin lỗi, ở thượng phòng vừa mới nói vài câu, vẻ mặt Cảnh ma ma cổ quái đi đến, bẩm báo với Kỷ thị: “Phu nhân, Vương gia đến rồi! Đang ở ngoài thư phòng nói chuyện cùng Lão thái gia và lão gia.”
Mạnh thị sợ hết hồn, đứng lên nói: “Hắn sao lại tới?”
Ngoài thư phòng. Tiêu Ninh đang mũi không mũi, mắt không mắt nói với Lục Kháng và Lục Thần: “Bổn vương chính là tới chào hỏi, các ngươi chọn cái thời gian, lại kêu Lương Di Nhượng đi Vương phủ cầu hôn đi.”
Đợi tiễn Mạnh thị, Lục Thần cũng trở lại nhị phòng, đem tin tức kia nói cho Kỷ thị.
“Thật ư?” Kỷ thị nhất thời buồn hóa vui, nàng mặc dù không thích tên kiêu ngạo Nghiễm Trữ vương gia, nhưng vẫn cực kỳ hài lòng với tiểu cô nương Tiêu Kỳ này.
Lục Văn Đình cũng rất mau liền biết tin tức kia, người vốn chỉ còn lại có nửa cái mạng, cao hứng thiếu chút nữa từ trên giường nhảy xuống, chỉ cảm giác mình chịu nửa tháng khổ này, không có uổng phí.
Lục Thần mày dạn mặt dày lại đi cầu Lương Di Nhượng một lần nữa. Lương tiên sinh rất có phong thái quân tử, biết rõ đạo lý giúp người giúp đến cùng, liền đi nghiễm Vương phủ một lần nữa.
Lần này Tiêu Ninh hơi hạ tự cao tự đại, cũng thống khoái mà đáp ứng. Trải qua ở chung nửa tháng này, ấn tượng của Tiêu Ninh đối với Lục Văn Đình đã sớm thay đổi rất nhiều. Chuyện thuận lợi ngoài dự tính.
Tiêu Kỳ chính là dòng họ hoàng thất, quận chúa chi tôn, Tiêu Ninh lại kiêu ngạo như vậy, Kỷ thị không dám khinh thường, lục lễ “Nạp thái”, “Vấn danh” dần dần từng bước, không dám chậm trễ sai lầm chút nào. Hai nhà cầm ngày sinh tháng đẻ của Lục Văn Đình và Tiêu Kỳ, tìm được Thần Côn đại sư nổi danh của Pháp Nghiêm tự kinh sư tiến hành bói quẻ, người nọ thu lễ trọng của Lục gia, kết quả quẻ bói đương nhiên là đại cát tốt nhất.
Cho nên hai nhà trao đổi canh thiếp, đến một bước này, cửa hôn sự này cơ bản là ván đã đóng thuyền rồi.
Lục Thanh Lam rốt cuộc thở dài một cái, cuối cùng không xuất hiện thiêu thân gì khác. Chỉ mong một đôi người hữu tình này sẽ thành người nhà, đừng có lại giống như ở kiếp trước mỗi người một nơi.
Viện của Trương Tư Tuệ cách Mục Nguyên đường của Lão phu nhân rất gần, nàng mặc dù không họ Lục, chỉ là một biểu cô nương, nhưng bởi vì miệng ngọt, Lão phu nhân vô cùng thích nàng, đãi ngộ cho nàng giống như đích tiểu thư hầu phủ, tiểu viện của nàng mặc dù không lớn, nhưng là nội thất, bài trí trong phòng đều hoàn toàn chiếu theo quy cách của Lục Thanh Nhân. Lúc này Trương Tư Tuệ đang ngồi ở trên giường quý phi, khuôn mặt âm trầm.
“Ngươi nghe rõ ràng ư? Lục Tam ca đã trao đổi canh thiếp cùng Tiêu Kỳ rồi sao?”
Đại nha hoàn Thúy Kiều bên cạnh nàng, khom người nói: “Hiện tại toàn bộ Hầu phủ đều đã truyền khắp, tin tức này quả quyết không sai được.”
Trương Tư Tuệ hung hăng vỗ cái bàn một cái, khay chén bày trên bàn nhảy loạn một trận.
Thúy Kiều đi theo Trương Tư Tuệ đã được hai năm, rất hiểu rõ tâm tư của nàng, không nhịn được khuyên nhủ: “Cô nương hiện giờ Tam gia đã định thân rồi, ngài cũng đừng...”
Trương Tư Tuệ hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng cái gì? Ngươi hiểu cái gì, Lục Văn Đình và Tiêu Kỳ không phải là còn chưa thỉnh kỳ đó sao, đã định thân còn có thể lui, chỉ cần hai người bọn họ chưa chính thức thành thân, ta liền còn hi vọng.” Dừng một chút, nàng lại nói: “Tiêu Kỳ, Tiêu Kỳ, sớm muộn gì có một ngày, ta sẽ khiến ngươi thân bại danh liệt!” Trong giọng nói tràn đầy oán độc.
Ngày hôm đó Lục Thanh Lam đang ở trong viện ngắm hoa, Lục Văn Đình vội vã đi đến. Vào cửa liền nói: “Bảo Nhi, xảy ra đại sự rồi!”
Lục Thanh Lam ngược lại thong dong bình tĩnh, “Ca ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta vào nhà rồi hãy nói.” Lúc trước sau khi Tiêu Ninh đem Lục Văn Đình tới Tam đại doanh đặc huấn một phen, lại trả hắn lại cho hoàng đế. Tiêu Ninh là người vô cùng bao che khuyết điểm, Lục Văn Đình tương lai là con rể hắn, hắn dĩ nhiên nên lo lắng cho Lục Văn Đình, khen hắn tốt trước mặt Gia Hòa đế một trận, cuối cùng Gia Hòa đế dưới sự lung lay của hắn, trực tiếp đem Lục Văn Đình lên tới ngũ phẩm.
Lục Văn Đình tức phụ còn chưa cưới, ngược lại lên chức trước. Cho nên hắn lại trở lại trong cung làm nhiệm vụ.
Huynh muội hai người phân chủ khách ngồi xuống, thần sắc Lục Văn Đình nghiêm nghị, Lục Thanh Lam cũng không khỏi kinh ngạc, nàng còn chưa bao giờ thấy qua ca ca nghiêm túc trầm ngưng như vậy. “Ca ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Văn Đình chậm rãi: “Nhạc Viêm đã chết!”
“Nhạc Viêm đã chết ư? Hắn thật sự đã chết rồi sao?” Lục Thanh Lam mặc dù sớm có dự cảm, nhưng nghe được câu này, trái tim vẫn không chịu khống chế điên cuồng nhảy lên.
Nhịn không được hỏi: “Hắn là chết như thế nào?”
Lục Văn Đình nói: “Sử tiết đoàn của Đại Chu nửa tháng trước từ kinh sư lên đường, bọn họ vốn là muốn chọn đường Trữ Châu trở về quốc cảnh Chu quốc, ai biết nửa đường đổi đường, vậy mà đi Tấn Châu.”
“Tấn Châu...” Lục Thanh Lam lẩm bẩm nói: “Tấn Châu nhiều núi, vả lại thổ địa cằn cỗi, dân phong dũng mãnh hung hãn, mấy tên giang dương đại đạo nổi tiếng Đại Tề tất cả đều xuất thân từ Tấn Châu, chẳng lẽ những hãn phỉ này lá gan lớn như vậy, cư nhiên dám xuống tay bắt cóc Sử tiết đoàn của Đại Chu?”
“Nghe nói quả thực là mấy tên sơn phỉ của mấy ngọn núi lớn nhất liên hiệp gây án.”
Advertisement / Quảng cáo
Lục Thanh Lam nói: “Đại Tề không phải đã phái ba ngàn quan quân bảo vệ sứ thần sứ thần đấy sao?”
Lục Văn Đình nói: “Người của quan quân và Thần Vũ doanh xảy ra xung đột, cự tuyệt hộ tống sứ giả Chu quốc đi về, kết quả sứ giả Chu quốc đi về phía trước không tới một trăm dặm, đã bị mấy tên mã phỉ cướp sạch. Nhóm mã phỉ vốn là vây quanh doanh địa của Đại Chu, sau đó phóng hỏa đốt doanh trại, Ngũ hoàng tử Diệp Nguyên Tín bị hãn phỉ bắn bị thương, Nhạc Viêm lại càng trực tiếp táng thân biển lửa.”
Tâm tình Lục Văn Đình bây giờ thập phần vi diệu phức tạp, “Không nghĩ tới đường đường một đời quân thần, không chết ở trên chiến trường, lại bị chết ở trên âm mưu tính kế của người mình.” Nguyện vọng của hắn cho tới nay vốn là muốn dẫn đầu thiên quân vạn mã ở trên chiến trường đánh bại Nhạc Viêm, ai biết chiến tranh hai nước còn chưa đánh, Nhạc Viêm đã chết trước. Hắn đương nhiên sẽ cảm thấy vạn phần tiếc nuối, nhưng danh tướng như vậy vừa chết, liền tương đương với gián tiếp cứu về không biết bao nhiêu tính mạng tướng lãnh và binh lính của Đại Tề, hắn lại cảm thấy vạn phần may mắn.
Lục Thanh Lam cũng nghe ra ý trong lời nói của hắn: “Ý của ngươi là nói, trận đánh chặn đường này của mã phỉ, không phải là vô tình gặp được, mà là có người cố ý an bài?”
Lục Văn Đình hừ một tiếng: “Nào có trùng hợp như vậy, xung quanh lộ tuyến vốn là đã có kế hoạch, nhưng tên khốn kiếp Diệp Nguyên Tín kia hết lần này tới lần khác muốn tìm đường chết, lâm thời đổi đường, vốn Sử tiết đoàn có ba ngàn Vũ Lâm vệ hộ tống, cố tình trùng hợp nháo cương cùng với Thần Vũ doanh mỗi người đi một ngả, sau đó chân trước người của Vũ Lâm vệ vừa rời đi, chân sau mã phỉ đã tới, nếu nói là trong chuyện này không có âm mưu, ai mà tin a...”
Lục Thanh Lam lúc trước từng có một phen nói chuyện với Tiêu Thiểu Giác, biết một chút nội tình, chỉ nói: “Những chuyện này không phải là chuyện chúng ta có thể quan tâm. Chẳng qua là khổ đại biểu tỷ rồi.” Ấn tượng Nhạc Viêm với nàng rất tốt, càng thêm đồng tình với Tân Tĩnh Nhu.
Tân Tĩnh Nhu mới vừa định thân cùng Nhạc Viêm, Nhạc Viêm liền bị mã phỉ thiêu chết, càng thêm lời đồn nàng khắc chồng, hơn nữa lại là khắc đã chết quân thần danh chấn thiên hạ Nhạc Viêm, ngày sau nàng sợ là cũng không có cơ hội lập gia đình nữa.
Lục Văn Đình cũng khó tránh khỏi cảm thán vài câu.
Lục Thanh Lam nghĩ tới Tân Tĩnh Nhu quá mức đáng thương, ngày hôm sau báo cáo Trương thị và Kỷ thị, đi Ninh Hải Hầu phủ một chuyến. Đi thượng phòng gặp đại cô mẫu Lục Cẩn trước, liền thấy đại cô mẫu từ trước đến giờ luôn kiên cường trải qua đả kích lần này, cũng là mặt mũi tiều tụy, mấy ngày không thấy, phảng phất giống như ngay cả tóc cũng bạc đi không ít.
Nàng chỉ có một trai một gái là thân sinh, không ngờ mệnh của nữ nhi lại khổ như vậy. Nàng nói với Lục Thanh Lam: “Biểu tỷ muội các ngươi từ trước đến nay tình cảm tốt nhất, ngươi đi khuyên nhủ biểu tỷ ngươi đi.”
Lục Thanh Lam hoảng sợ: “Biểu tỷ nàng làm sao vậy?”
Lục Cẩn nói: “Nàng không khóc cũng không náo, thần sắc bình tĩnh như trước, nhưng càng như vậy, ta càng là lo lắng. Nàng một lòng muốn xuất gia làm ni, ta khuyên nàng như thế nào, nàng đều không nghe.” Nói tới đây, nữ nhân kiên cường cường thế như vậy cũng rốt cuộc rơi nước mắt.
Lục Thanh Lam cũng cảm thấy không tầm thường, liền đi theo ma ma Lục Cẩn phái tới đi tiểu viện của Tân Tĩnh Nhu. Đại nha hoàn của Tân Tĩnh Nhu ở cửa nghênh đón, áy náy hành lễ với Lục Thanh Lam nói: “Biểu tiểu thư, cô nương nhà ta tâm tình không tốt, không tự mình đến tiếp ngài, ngài đừng tức giận.”
Lục Thanh Lam gật đầu: “Tâm tình của biểu tỷ ta có thể hiểu được, nhanh dẫn ta đi gặp biểu tỷ.”
Nha hoàn kia liền dẫn nàng vào gian phòng của Tân Tĩnh Nhu.
Trang phục của Tân Tĩnh Nhu ngay ngắn chỉnh tề, thần sắc đờ đẫn ngồi ở trên giường. Ánh mắt ngơ ngác, giống như là mất đi linh hồn. Nha hoàn nhắc nhở một câu “Biểu tiểu thư đã đến”, Tân Tĩnh Nhu mới ngẩn đầu lên, nhìn nàng một cái, sau đó nói: “Bảo Nhi, ngươi đã đến rồi.”