Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Editor: Hương Cỏ

Kiều Linh Di ba phen bốn bận khuyên bảo không có chút nào hiệu quả. Nàng ta nhận thấy nếu mình mà khuyên tiếp nữa không biết chừng sẽ chọc tức biểu ca. Trong lòng Kiều Linh Di nghẹn khuất, chỉ có thể tìm lý do khác. Nàng ta kêu người mang đồ ăn tới, nói với hai người đế hậu: "Biểu ca, nương nương, trước tiên hai người ăn một chút gì đi. Không ăn gì làm sao có sức để chờ đợi, ít nhất cũng phải ăn vài miếng chứ."

Xác thực Hoàng hậu cảm thấy đói nên cũng đi theo khuyên bảo hoàng đế. Tiêu Kỳ làm gì có tâm trạng ăn gì nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của hai người cũng phải gật gật đầu. Bọn người hầu lại vội vàng thu dọn những thứ rối loạn trong phòng, bày thức ăn lên bàn. Kiều Linh Di tự mình múc cháo đặt trước mặt Tiêu Kỳ, vừa cười vừa nói: "Muội còn nhớ rõ biểu ca thích ăn cháo hải sản này nên đã kêu Ngự Thiện phòng nấu mang tới đây."

Lúc ấy Tiêu Kỳ có ăn gì cũng chẳng thấy ngon. Huống chi hắn thường tới chỗ Tự Cẩm dùng bữa, giờ khẩu vị cũng thay đổi theo ý thích của nàng cho nên không còn hứng thú gì với cháo hải sản nữa. Hắn ưa thích vị ngọt dịu của rau củ hơn. Nhưng đây là tâm ý của biểu muội, Tiêu Kỳ cũng không nói gì, bưng chén lên dùng tốc độ nhanh chóng hơn hẳn ngày thường ăn cho xong. Rồi không đợi Kiều Linh Di nói gì nữa liền đứng lên, "Các nàng từ từ ăn đi." Nói xong cũng phất tay áo ra cửa, lại đi vào trong sân.

Kiều Linh Di nắm thật chặt cái muỗng trong tay, không nghĩ tới bữa ăn đã được hắn giải quyết nhanh chóng như vậy. Thấy hắn vội vã như thế, cả một bàn thức ăn quý hiếm ngon lành chợt hóa thành đắng ngét trong miệng.

Hoàng hậu liếc mắt nhìn vẻ mặt Kiều Linh Di rồi lại cúi đầu từ tốn ăn, dù gì cũng phải giữ đủ sức khỏe để chờ. Dựa theo thái y nói, chỉ sợ ngày buổi tối hôm nay sẽ không được ngủ. Hi Uyển Nghi tuổi còn nhỏ, đứa bé này lại muốn sinh sớm, chỉ sợ sẽ không dễ dàng sinh, chờ đợi là không thể tránh khỏi.

Trên bàn chỉ còn lại hai nữ nhân, hoàng hậu vẫn giữ vững dáng vẻ khoan thai đại khí ngày thường của mình, Kiều Linh Di lại tâm loạn như ma, cảm xúc khó có thể bình tĩnh, trong lòng sôi trào như lửa nóng, thật lâu cũng không thể bình ổn lại. nàng ta cũng không thể quẳng bát đũa xuống đuổi theo, chỉ có thể làm theo các động tác của hoàng hậu, quả thực là nhạt như nước ốc.

"Kiều Tiểu Nghi, đồ ăn này không hợp khẩu vị của muội sao? Nếu là như vậy, kêungự thiện phòng đổi món khác đi." Hoàng hậu ân cần hỏi han Kiều Linh Di.

Kiều Linh Di nghe vậy cúi đầu nhìn liền nhìn thấy mình xuất thần làm vung vãi cháo ra bàn. Nàng ta định thần nắm chặt cái muỗng trong tay, cười nói với hoàng hậu: "Đa tạ Hoàng hậu nương nương, thần thiếp nhất thời lo lắng Hi Uyển Nghi nên mới mất lễ nghi, mong nương nương thứ tội."

"Là người nhà cả, cái gì mà thứ tội với không thứ tội. Muội mau ăn đi, tối nay phải chờ lâu đấy."

Nghe thấy sự quan tâm của hoàng hậu, đương nhiên Kiều Linh Di cũng không cho là hoàng hậu đối tốt với nàng ta nhưng cũng lộ ra nét mặt tươi cười, nhìn hoàng hậu liền nói: "Hi Dung Hoa thật là có phúc khí, đây là lần đầu tiên muội thấy biểu ca gấp gáp thế này."

Nghe ra ý tứ trong lời nói của Kiều Linh Di, hoàng hậu cũng tỏ vẻ nghe không hiểu, cười mỉm gật gật đầu, "Không cần nói Hoàng thượng, ngay cả Bản cung cũng cực thích Hi Dung Hoa. Chờ các muội ở chung lâu thì sẽ biết, Hi Dung Hoa thật sự là người có tính tình dễ chịu."

Kiều Linh Di:...

Nàng ta đâu có ngốc, cho dù không qua lại nhiều với Hi Dung Hoa nhưng cũng thật sự không nhìn ra Hi Dung Hoa là người dễ chịu dễ gần? Người dễ chịu có thể dùng một bóng lưng mà cướp biểu ca đi sao? Người dễ chịu có thể để đại cung nhân bên cạnh mình trực tiếp đi Minh Tú Cung nói ư? Người dễ chịu lại có thể độc sủng hai năm trong hậu cung này?

Đánh chết nàng cũng không tin!

Kiều Linh Di tức nghẹn nhưng trên mặt vẫn phải tỏ ra khoan khoái tươi cười nói: "Đúng vậy, chỉ đáng tiếc là Hi Dung Hoa có thai nên chưa có cơ hội qua lại, nhưng về sau chắc chắn sẽ có cơ hội."

Nhìn Kiều Linh Di tỏ ra thiên chân hồn nhiên, vẻ tươi cười của hoàng hậu sâu hơn, cười gật gật đầu, "Đúng vậy, chờ đến khi Hi Dung Hoa sinh con khỏe mạnh thì các muội sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt nhiều hơn. Hoàng thượng con cái hiếm hoi. Do đó đứa bé này không chỉ Hoàng thượng mà Bản cung cũng cực kỳ coi trọng. Do đó mới không cho nàng ấy ra ngoài đi lại nhiều, sợ ảnh hưởng sức khỏe hai mẹ con."

"Hoàng hậu nương nương có tiếng là hiền từ, tốt bụng. Hi Dung Hoa mà biết rõ chỉ có thể muôn phần cảm kích." Nghe ý tứ hoàng hậu, sau khi Hi Dung Hoa này sinh con bình an, chỉ sợ sẽ cực kỳ quang cảnh.

"Bản cung thân là hoàng hậu, cho dù là với ai cũng đều đối xử giống nhau."

Kiều Linh Di mỉm cười ngọt ngào, đặt cái muỗng trong tay xuống, "Thần thiếp ăn xong rồi, xin cáo lui trước. Nương nương phúc hậu là phúc khí của bọn tần thiếp."

Hoàng hậu phất phất tay cho nàng ta lui ra, nhìn theo bóng dáng Kiều Linh Di ra cửa phòng thì trên mặt mới biểu lộ sự mỉa mai. Không phải là định hỏi thăm Hi Dung Hoa từ trong miệng nàng sao, vậy lần này nàng ta cũng phải biết thái độ của mình. Chỉ cần Hi Dung Hoa không chịu thua kém có thể một lần sinh hạ hoàng trưởng tử, hoàng hậu cũng không keo kiệt vị phần trong hậu cung này.

Nếu sau khi Hi Dung Hoa sinh xong mà nhà mẹ đẻ cũng có thể dệt hoa trên gấm thì tốt lắm. Dù sao cũng sắp đến vụ thu hoạch, bên Thiên Đinh Tư cũng phải có động tĩnh gì chứ. Hoàng hậu tính toán đủ thứ. Nếu như lúc trước có thể đưa tin ra ngoài hỏi một chút, nhưng bây giờ không được. Cổng hậu cung canh gác nghiêm ngặt, tất cả thủ vệ binh lính đều là người của Kiêu Long Vệ.

Hoàng hậu cũng có cố kỵ của chính mình, nghĩ tới đây thở dài. Một bàn đầy thức ăn cũng ăn không vô nữa.

Mà lúc này, trong phòng sinh Tự Cẩm đang cắn răng chịu đựng đau, nghe bà đỡ chỉ huy kêu làm gì thì làm nấy. Là một sản phụ mới sinh con lần đầu, nàng phải nghe theo lời các bà đỡ chuyên nghiệp để thuận lợi qua được cửa ải khó khăn này. Trời dần tối, đau đến tưởng chừng sốc hông nhưng vẫn phải nghe lời bà đỡ i, ăn một bát cháo đầy, thêm nửa cái bánh, gọi là cho có sức sinh.

Tự Cẩm biết rõ để sinh con thì phải mở cổ tử cung nhưng cũng chỉ là biết rõ mà thôi. Nếu may mắn sinh dễ, cổ tử cung mở thì sẽ sinh con trong vài giờ. Nhưng nếu không may mắn, cổ tử cung mở chậm thì phải chịu đau rất nhiều. Nàng không mong cổ tử cung mở nhanh nhưng càng sợ mở chậm. Cũng may bà đỡ nói bình thường nàng chịu khó đi lại nên sức khỏe tốt, cũng sẽ dễ sinh. Chỉ là tuổi hơi nhỏ cho nên sinh con đầu lòng sẽ phải chịu đau và khó khăn hơn.

Có điều Tự Cẩm cực kỳ phối hợp, bảo làm gì thì làm cái đó khiến tất cả mọi người không tốn nhiều công sức. Thậm chí đến nửa đêm, Tự Cẩm còn được dìu đứng lên đi lại trong phòng. Trong nhà ngoài sân đèn đuốc sáng trưng. Qua một cánh cửa sổ thì lúc sáng không nhìn thấy người nhưng vào buổi tối dưới ánh đèn có mấy bóng người in trên cửa. Tự Cẩm chỉ nhìn thân hình liền biết đó là ai.

Hoàng hậu nương nương đi vào mấy lần nên nàng biết rõ Tiêu Kỳ luôn canh giữ bên ngoài. Vốn nhìn không thấy người thì cũng thôi. Giờ nhìn thấy bóng người trên cửa sổ, đang đau gần chết mà Tự Cẩm lại cảm thấy đặc biệt uất ức. Người cả ngày đau đớn cũng không có rớt một giọt lệ, lúc ấy nhìn thấy hình ảnh kia lại nhịn không được rớt nước mắt.

Tự Cẩm vừa khóc thì các bà đỡ sợ hãi vô cùng, cho rằng nàng đau không chịu nổi. Một đám người vây quanh Tự Cẩm, người nhét khăn vào miệng, người nhét cái khăn vào tay. Vân Thường cũng luôn canh giữ bên cạnh, lúc ấy cũng không dám nói gì, chỉ ở cạnh xoa bụng lau mặt cho nàng. Nàng khát thì bưng nước cho uống, nàng đói thì đưa đồ ăn…

Tự Cẩm không rên rĩ, không la hét, sinh con sao, Quý phi người ta cũng đã sinh, cũng có thể bình an khỏe mạnh. Nhất định nàng cũng có thể.

Dựa vào lòng tin vững chắc này, Tự Cẩm nhớ tới một truyện cười kiếp trước, tuyệt đối không thể khiến nữ nhân khác ngủ với người đàn ông của mình, ở nhà mình, đánh con mình. Quả nhiên ý tưởng đó bất cứ lúc nào đều có lực lượng đặc biệt khích lệ lòng người. Tự Cẩm chỉ vừa nghĩ như thế thì tự nhiên trong người có thêm sức mạnh khổng lồ.

"Mở rồi, mở rồi, dùng sức rặn, dùng sức rặn!"

Tự Cẩm chẳng quan tâm gì nữa, chỉ biết nghe bà đỡ nói như thế nào nàng liền làm như thế đó, kêu dùng sức thì dùng sức, bảo thở thì thở.

Vào thời khắc hết ngày 15/8, vừa sang ngày 16/8, mất hết một ngày vật vã, rốt cục Di Cùng hiên nghênh đón tiếng trẻ con khóc vang dội.

"Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, Hi Dung Hoa sinh một tiểu hoàng tử khỏe mạnh." Bà đỡ vui mừng cười đến không nhìn thấy mắt, ôm đứa bé ra ngoài phòng báo tin mừng.

Tiêu Kỳ vui mừng, cúi đầu nhìn đứa bé được bà đỡ bế trong lòng một cái, rồi lập tức hỏi: "Hi Dung Hoa thì sao? Sao lại không nghe thấy tiếng của nàng?"

Nụ cười trên mặt bà đỡ cứng đờ, nhưng cũng lập tức cười trả lời: "Bẩm hoàng thượng, Hi Dung Hoa chủ tử mệt mỏi quá độ đã ngủ rồi. Nhưng người vẫn ổn, mẫu tử bình an."

Lúc ấy Tiêu Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, đang định nhấc chân đi vào xem một chút lại bị hoàng hậu kéo tay lại, vừa cười vừa nói: "Hoàng thượng, người xem tiểu hoàng tử thật đáng yêu." Vừa nói xong, nàng ta bế đứa bé trong tay bà đỡ, cúi người thơm lên má một cái khẽ nói: "Trong phòng còn phải dọn dẹp một chút, Hoàng thượng chờ chút nữa hãy vào thì hơn."

Vẻ mặt Tiêu Kỳ mang theo chút lúng túng, nắm tay che miệng ho nhẹ một tiếng, kín đáo gật đầu không để lại dấu vết, ánh mắt lại nhìn vào mặt con trai. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhíu, lúc ấy cũng không thể nhìn ra giống ai nhưng mọi người xung quanh đều kêu lên đứa bé giống hắn. Tiêu Kỳ thì thật không nhìn ra.

Có điều lúc mới sinh, Ngọc Trân cũng như vậy. Chỉ vài ngày sau thì nhìn sẽ hồng hào xinh xắn hơn, cho nên Tiêu Kỳ không hề cảm thấy con mình xấu hay ghét bỏ. Rất nhiều tiếng nói nhắc đi báo tin mừng cho thái hậu. Trong phòng sinh mọi người đi tới đi lui, bận rộn dọn dẹp, đốt hương …, bà đỡ bên cạnh còn vừa cười vừa nói: "Nô tỳ đỡ đẻ qua bao nhiêu lần, thấy có Hi chủ tử là người làm người khác bớt lo lắng nhất. Thời gian sinh dài là do mang thai lần đầu, vậy cũng coi như rất thuận lợi rồi."

Hoàng hậu cười liên tục gật đầu, nói với Tiêu Kỳ: "Hi Dung Hoa chính là người như vậy, không thích gây phiền toái cho ai, ngay cả sinh con cũng khiến người khác yên lòng." Không có kêu la, không có hành hạ các thái y, không làm bà đỡ tay chân cuống quít, cho dù bọn họ ở ngay bên ngoài cũng không nghe bất cứ tiếng kêu nào của Hi Dung Hoa.

Quá bớt lo lại khiến cho người khác đau lòng.

Qua rèm cửa Hoàng hậu nhìn lại cũng nhìn không thấy gì trong phòng, có phải Hi Dung Hoa biết rõ Hoàng thượng đang chờ ở bên ngoài, không muốn để cho hắn sốt ruột, cho nên mới cố gắng nhẫn nhịn không dám kêu la hay không?

Mấy lần nàng vào thăm nàng ta thời điểm, rõ ràng nhìn thấy nàng ta đau đớn đến trắng xanh mặt, vậy mà vẫn cố gắng chịu đựng.

Đổi lại là nàng, chưa chắc có thể nhịn được như vậy.

Kiều Linh Di nhìn hoàng hậu bế đứa bé trong tay, thấy bóng lưng biểu ca sốt ruột đi tới phòng sinh, mơ hồ cảm thấy, hình như có thứ gì đó của mình đã mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui