Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Editor: Hương Cỏ

Tự Cẩm tức giận, cảm thấy những chuyện này đều là những kẻ quý tộc thế gia lòng tham không đáy làm ra. Không cho ta sống khá giả, hết thảy các ngươi cũng đều không thể tốt được!

"Đám người này quả thực quá xấu xa." Giây phút này Tự Cẩm rất đồng tình với Tiêu Kỳ.

Có Tự Cẩm cùng chung mối thù trợ uy, Tiêu Kỳ cảm thấy cơn tức giận trong lòng kia mới tiêu tan chút ít, thở dài nói: "Những người này đều là công khanh thế gia mấy đời nối tiếp nhau, gia tộc danh vọng, công lao lý lịch đều là từng đời từng đời tích lũy. Đến bây giờ đã là một uy hiếp rất lớn." Mặc dù đã mở khoa thi nhưng nếu muốn mở rộng phổ biến thì cần phải có thêm thời gian.

"Đúng vậy. Có điều từ trước đến nay, việc tuyển chọn quan viên đều dựa trên lí lịch và tiến cử là chính, cho nên toàn bộ hệ thống quan lại hình như đều nắm trong tay mấy nhóm thế gia. Do đó xuất hiện loại chuyện lừa trên gạt dưới thế này cũng chẳng có gì kỳ quái. Làm sao mà trách Hoàng thượng được. Là do mấy kẻ này quá vô sỉ mà thôi."

Tiêu Kỳ ngại ngùng nhìn người đang tức giận hơn cả mình kia một cái, không ý thức được cơn giận của mình đã tiêu tan hoàn toàn. Mấy ngày nay, một mình hắn phải đối mặt với bão táp quá sức đè nén, rất nhiều chuyện cũng không thể nói với ai. Nói ra, người khác nghe cũng chưa chắc đã hiểu và không nhất định được ủng hộ, chỉ biết nói hắn làm hoàng đế quá buồn cười, dám cố gắng chống lại thế gia mấy trăm năm.

Nhưng mấy năm qua, hắn từng bước từng bước thu hồi những quyền lợi vốn dĩ thuộc về vương triều từ tay thế gia. Nhưng xét ra vẫn chỉ quá nhỏ bé. Đối với bọn họ có lẽ chẳng ảnh hưởng chút nào đến lợi ích hoặc sự tồn tại vững bền kia.

Kỳ thật trong chuyện này, Tiêu Kỳ thật sự cũng hiểu lầm mấy kẻ này. Dù sao chuyện quan viên và hải tặc cấu kết bọn họ giấu giếm rất kỹ. Vì ích lợi quá lớn nên đã khiến bọn họ ủng hộ những hành vi này trong bóng tối. Nhưng ai mà biết lại xuất hiện một người trùng sinh Tần Tự Xuyên. Chuyện này vốn dĩ phải kéo dài thêm vài năm nữa nhưng lại bị hắn ta mượn lần tiêu diệt này mà vạch trần hoàn toàn.

Chuyện xảy ra lần này  không chỉ kinh hãi đến Tiêu Kỳ mà cũng làm cho nhóm thế gia kia bất ngờ kinh động. Sự việc quá đột ngột, hai bên đều đang giả bộ trấn định, chính là muốn thăm dò xem những động tác tiếp theo của đối phương mà thôi.

Tiêu Kỳ thì đang nghẹn đến nội thương nhưng cũng cố gắng chịu đựng muốn nhìn xem mấy kẻ này lấy gì làm lý do để dẹp loạn lửa giận của mình. Ai biết Tiêu Kỳ nghẹn chờ thì mấy thế gia quý tộc kia cũng nghẹn chờ đợi phản ứng của Tiêu Kỳ, sau đó mới lên kế sách ứng đối tương ứng.

Hai bên đều nghẹn tới mức nội thương.

Giằng co kiểu này, địch không động ta không động, quả thực quá mệt óc.

"Mấy người này chiêu tập môn khách, che chở thân thích, mua chuộc quan viên, cấp nhà ở, miễn ăn uống, miễn thuế, chỉ cần trung thành làm việc. Do đó không ít dân chúng bình dân tranh nhau gia nhập vào, trở thành tay sai, hầu hạ của thế gia quý tộc. Chính bởi vì như thế, căn cơ bọn họ mới có thể càng ngày càng sâu, khó có thể một lần hành động mà diệt trừ cho hết." Tiêu Kỳ mặt trầm như nước.

Tự Cẩm cố gắng hồi tưởng những ký ức trong đầu, nghĩ một hồi lâu mới nói: "Kỳ thật trong này cũng không phải hoàn toàn không có mâu thuẫn. Mấy người này trở thành môn khách nhưng cơ bản cũng không có hộ khẩu chính thức. Con cái sinh ra cũng không được chính danh. Hơn nữa mấy quý tộc thế gia coi trọng nhất là quy củ. Không cùng dòng dõi không được phép lấy nhau, thậm chí thân phận khác nhau còn không được phép cùng bàn ngồi chung nói chuyện. Những quy định khắt khe, chịu sự áp chế của thân phận địa vị như vậy kỳ thật cũng không phải là ai nấy đều thích. Nếu như có một cơ hội thích hợp, con người ai không muốn quang minh chính đại sống dưới ánh mặt trời chứ."

Tiêu Kỳ nghe vậy liền nhìn về phía Tự Cẩm, ánh mắt của hai người chạm vào nhau bỗng chốc văng lên tia lửa. Hiển nhiên hai người đều nghĩ đến một điểm.

"Chỉ cần trẫm có thể cho bọn họ tiền đồ và địa vị."

"Vâng, Hoàng thượng chính là người có tư cách nhất cho bọn họ những thứ đó. Muốn nhận được những điều đó, bọn họ sẽ phải trả giá bằng sự trung thành, giống như bọn họ đang dựa vào thế gia vậy. Có điều những thứ nhận được từ Hoàng thượng là tiền đồ quang minh chính đại, không phải sợ hãi rụt rè không dám nhìn ai, là có thể làm rạng rỡ vinh quang tổ tông."

Tiêu Kỳ gật gật đầu, trong nét mặt thể hiện sự hưng phấn không kìm chế được, "Thế gia quý tộc vốn đã có thái ấp ban thưởng, thân phận quý tộc có thể thừa kế, lại còn có thể tận dụng lương thực, vải vóc, sức người trong dân chúng. Tình thế như vậy nhất định phải phải cắt đứt từ từ mới được." Cho nên lần này hắn mới có thể quyết đoán xuất binh tiêu diệt, chính là muốn thu hồi binh quyền.

Nhưng thế này còn chưa đủ, xa nữa cũng không đủ. Hắn còn cần nhiều người hỗ trợ, phổ biến chính lệnh, khai mở khoa thi. Đến năm tới cũng đã ba năm mở khoa thi, ý nghĩ của Tiêu Kỳ càng bay càng xa. Hy vọng năm tới này, trong các thí sinh đi thi lại có thể xuất hiệm thêm nhiều nhân tài đắc lực như mấy người Tần Tự Xuyên.

Tự Cẩm thì nghĩ ngắn hơn so với Tiêu Kỳ, nàng chỉ hy vọng Tô Thịnh Dương có thể bình an trở về. Do đó nàng chỉ chú ý một phần, mà Tiêu Kỳ là nhìn tổng thể.

"Vậy trước mắt phải xử lý thỏa đáng chuyện tiêu diệt thổ phỉ lần này mới được." Tự Cẩm kéo đầu óc Tiêu Kỳ đang xa bay trở về.

"Vốn lần xuất binh này chủ yếu là thăm dò, không nghĩ tới lại nhận được sự bất ngờ đáng giá như thế." Tiêu Kỳ cười lạnh một tiếng.

Tự Cẩm nháy mắt mấy cái, "Thiếp nhớ được, lần này dẫn đầu bên phải là người của Tào Quốc công, ở giữa là người của Vệ quốc công." Ngoài ra ca ca nàng dẫn đầu bên trái là người của Hoàng đế, mấy thế lực lớn phân bố rất đều nha. Cho nên, có phải chính vì như vậy mà quý phi đang cố gắng tìm liên minh liên thủ trong hậu cung, muốn tạo thành một liên minh đối kháng với Tiêu Kỳ hay không? Vì vậy nàng cũng nhận được thiệp mời. Nhưng chẳng lẽ Quý phi không biết, mình không bao giờ cùng một phe với nàng ta.

Như vậy, quý phi đưa thiệp mời cho nàng là vì cái gì?

Quý phi đã có hành động, như vậy hoàng hậu sẽ lựa chọn thế nào? Đứng ở bên hoàng đế hay là đứng bên cạnh gia tộc mình?

Không lẽ các nam nhân ở ngoài cung mưu đồ, các nữ nhân trong hậu cung cũng phải liên thủ đấu tranh sao?

Bây giờ Tự Cẩm đã hiểu được, vì sao mà trong các đợt tuyển tú nữ, các con gái của thế gia đều được giữ lại. Có phải ngay khi có kế hoạch tuyển tú thì Tiêu Kỳ cũng đã nghĩ kỹ bước tiếp theo phải đi như thế nào. Đưa những người này vào cuộc chiến là muốn cho các thế gia tự tranh đấu, hoặc là Tiêu Kỳ muốn mượn đao giết người?

Như vậy, nếu như Tiêu Kỳ muốn lợi dụng lực lượng của các tú nữ mới tiến cung, có phải hắn sẽ sủng hạnh những nữ nhân kia không?

Sự tình xoay một vòng, Tự Cẩm thành công đem đại sự triều đình phát triển đến ghen tuông hậu cung ghen.

"Trẫm chuẩn bị tự mình nam hạ."

"Có phải Hoàng thượng muốn sủng hạnh người khác không?"

Hai người trăm miệng một lời, sau đó, sắc mặt hai người cùng tối sầm.

"Không được."

"Nói bậy!"

Hai người lại trăm miệng một lời.

Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt hai người đều cực kỳ quỷ dị. Tự Cẩm còn lo lắng ghen tuông gì nữa, nắm chặt tay áo Tiêu Kỳ, "Lúc này người nam hạ quá nguy hiểm, tuyệt đối không được."

"Trẫm muốn đi xem giang sơn của mình, đi xem thần dân của mình, đi xem địa phương dân chúng bị lũ quan vô lại kia gieo hại. Chỉ có chính trẫm đi một chuyến, bọn họ mới biết trong lòng trẫm mang thiên hạ, thương muôn dân. Bọn họ chỉ là bị lũ quan viên kia lừa gạt. Trẫm, sẽ đích thân trả lại công đạo cho bá tánh dân chúng."

Cho nên, đối mặt với một hoàng đế muốn đi giành lại danh tiếng cho mình nàng vô lực ngăn cản. Nhưng con trai còn quá nhỏ, Tự Cẩm căn bản không thể nào đi theo Tiêu Kỳ cùng nhau xuống phía nam.

Trong nháy mắt Tự Cẩm trầm mặc. Nàng không dám có ý kiến nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui