Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Editor: Hương Cỏ

Một đêm trải qua mưa gió, sáng sớm đã không còn là xuân.

Sau sinh nhật Hiền phi Tự Cẩm cảm giác được sự uy hiếp khổng lồ. Uy hiếp kiểu đó cũng không phải cứ đơn giản mà giải quyết được. Chuyện trong tiệc sinh nhật, những lời hoàng hậu nói, nàng biết sự tình có biến hóa là do Tiêu Kỳ liên tục chèn ép thế gia. Do đó những người kia không thể không dứt bỏ ân oán trước kia, một lần nữa tụ hội lại, cùng bàn chung đối sách.

Mà rất hiển nhiên, kế sách của bọn họ gặp được trở ngại đầu tiên chính là mình.

Bởi vì nàng chiếm giữ hoàng đế, thế cho nên mấy nữ nhân thế gia kia, từ Hoàng hậu Quý phi, cho tới Lý Uẩn Tú Vương Tịnh Uẩn hoàn toàn không có cơ hội gần gũi hoàng đế. Không có cách nào lấy được ân sủng của hoàng đế thì không thể sinh hạ hoàng tự, mối liên hệ mật thiết nhất với hoàng gia khiến bọn họ cảm nhận được nguy cơ rất lớn.

Phía dưới vương quyền, con đường ngắn nhất gắn bó ích lợi thế gia là gì?

Đó chính là sinh một hoàng tử có huyết mạch thế gia, không có gì hữu hiệu hơn cả.

Trong suy nghĩ của cổ nhân, đám cưới là một chuyện rất quan trọng, đây là một con đường tắt có thể dùng tốc độ nhanh nhất để giành được điều mình muốn.

Nhưng giữa đường lại nhảy ra một người như mình, nàng đứng ngay đầu cầu độc mộc, ngay giữa con đường duy nhất mà bao người muốn thân cận với hoàng đế.

Cho nên, Tự Cẩm biết rõ, nàng đã thành chướng ngại vật mà người khác nhất định phải dỡ bỏ.

Giây phút đó, nàng thậm chí có thể cảm nhận được sâu trong nội tâm mình truyền đến cảm giác, không phải là sợ hãi, do dự, mà là cảm giác cuối cùng được giải thoát.

Hai bên vẫn giằng co như cũ, đã sớm tưởng tượng qua vô số tình huống đánh nhau, nhưng quan trọng là không thể đối mặt tranh chấp.

Bây giờ, cuối cùng cũng đến, chỉ còn lại hưng phấn.

Còn có cảm giác giải thoát từ sâu trong đáy lòng dâng lên.

Lúc Tiêu Kỳ trở lại đã là nửa đêm, Tự Cẩm mặc áo khoác ngồi dưới đèn chờ hắn. Dục Thánh đã ngủ sớm được đưa về tẩm điện của bé. Dưới ánh đèn Tự Cẩm cầm một quyển sách xem xuất thần, nghe được tiếng động ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tiêu Kỳ vẻ mặt mệt mỏi đi đến.

Nàng chậm rãi đứng dậy nghênh đón, sai người mang nước vào cho hắn rửa mặt, tự mình mang y phục tắm rửa đưa cho hắn nói: "Thiếp đã kêu phòng bếp giữ lại bữa ăn khuya rồi, chắc người chưa ăn gì đây?" Bận đến lúc này khẳng định là có đại sự.

Tiêu Kỳ cởi áo khoác ngoài ra, trực tiếp đi tịnh phòng rửa mặt, tới lúc đi ra thì khí sắc thư giãn hơn so với lúc nãy. Trên bàn bày bữa ăn khuya, có mì nước, có mì vằn thắn, đều là đồ tươi mới làm.

Sau khi ngồi xuống ăn một chén nhỏ mì vằn thắn, nhân tôm lột, miệng đầy hương vị thơm ngon. Hắn thở phào một cái, cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều, lúc ấy mới nở nụ cười tươi tắn với Tự Cẩm, "Về sau không cần chờ ta, nàng cứ nghỉ ngơi trước đi."

"Thiếp cũng không ngủ được, cũng không phải cố ý chờ." Kỳ thật hai người sinh hoạt chung một chỗ qua năm này tháng nọ, thức ăn khẩu vị nhất định sẽ chịu ảnh hưởng lẫn nhau. Tự Cẩm cũng chưa cảm thấy thức đêm khó chịu, ban ngày có thể ngủ trưa, buổi chiều mệt còn có thể chợp mắt nghỉ ngơi, không giống như Tiêu Kỳ ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng phải tranh thủ từng phút, còn chưa chắc đã có nữa.

Tiêu Kỳ cười cười, biết rõ nàng cố ý dạng nói vậy để hắn an tâm. Dù sao có bắt nàng ngủ sớm nàng cũng chưa chắc đã chịu nghe lời, dứt khoát khỏi nói luôn.

Hai người ăn xong bữa ăn khuya, Tự Cẩm do dự có nên nói chuyện Hoàng hậu cho hắn nghe ngay không. Chỉ cần do dự như thế đã bị Tiêu Kỳ nhìn ra, bắt lấy tay nàng, kéo nàng cùng dựa vào gối, "Có chuyện cứ việc nói thẳng, do do dự dự thế này không giống nàng chút nào." Lúc ghen thì gọn gàng dứt khoát như vậy, không chịu lui một bước nào, không thể trì hoãn một phút.

Tự Cẩm bị ánh mắt đầy thâm ý của Tiêu Kỳ nhìn vừa thẹn vừa xấu hổ. Người này thật là, chuyện gì cũng có thể nghĩ tới vấn đề nàng ghen tuông, có thể nghĩ chút đứng đắn hay không chứ?

Được rồi, hai người nói chuyện cũng không cần vòng vo, nàng liền trực tiếp nói, "Thiếp thì không có gì, nhưng có lẽ bên cạnh người sẽ phải náo nhiệt đấy."

Tiêu Kỳ sững sờ, thật sự có liên quan đến ghen tuông sao? Hắn chỉ thuận miệng nói thôi mà, sao lại trùng hợp tà dị thế?

Xem vẻ mặt ngơ ngẩn của Tiêu Kỳ, Tự Cẩm liền không nhịn được cười cúi người dịch lại gần sát hắn, tựa trên vai hắn, kể lại chuyện hôm nay. Cố gắng không đưa vào nhận định của mình, cuối cùng cực kỳ nghiêm túc tổng kết: "Thiếp đang nghĩ, bây giờ Hoàng thượng cũng đang gặp nhiều trở lực rất lớn ở trên triều đình. Kỳ thật thiếp thì không sao cả, dù sao mấy người kia có muốn động thiếp thì cũng phải có đầu óc tính toán, thiếp chỉ lo lắng... Hoàng thượng, Người có thể gánh vác được hay không?"

Tiêu Kỳ vừa nghe xong sắc mặt liền thay đổi nhìn Tự Cẩm, "Chuyện này mà còn không phải là đại sự thì trong mắt nàng chuyện gì mới là đại sự chứ? Trong mắt ta, không có gì quan trọng hơn so với nàng và con, nàng cứ bình thản như thế sao?"

Hắn quả thực muốn giận đến bốc khói, cho nên nói bình thường nhìn người rất chững chạc, tức điên lên thật sự là rất dọa người!

Tự Cẩm chẳng hề để ý như thế khiến hắn thật là tức không thở được, hết sức nghiêm túc nhìn nàng, "Không cho nàng hồ nháo!"

"Thiếp... đâu có hồ nháo?" Thật sự là quá oan uổng, nàng có làm gì đâu?

Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm, trong lòng thật phức tạp. Ngươi nói nàng thông minh, thông minh nên nghe hoàng hậu nói liền có thể biết tình thế của mình, đoán cũng không sai bao nhiêu. Về phương diện chính trị sự nhạy cảm của nàng thật sự khiến người ta than thở kinh ngạc. Nhưng ở trong hậu cung thì thật khiến hắn lo lắng muốn chết. Nên biết nơi giết người không thấy máu chính là ở trong này.

Yên lặng …, Tiêu Kỳ cầm lấy tay Tự Cẩm nói nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Nàng chớ xem thường người trong hậu cung này, người khác muốn mạng của nàng chưa chắc cần họ phải đích thân động thủ. Trong hậu cung này có mấy ngàn cung nhân, tùy tiện kiếm mấy kẻ đứng ra hại nàng, dù cho ta giết chết cửu tộc bọn họ thì sao chứ? Người thật sự ra tay, coi như là biết ai nhưng không có chứng cớ ta cũng không thể làm gì. Mượn đao giết người không thấy máu, rõ ràng biết người khác hại mình, nàng có thể hiểu được cảm giác bất lực đó sao?"

Lúc đó nét mặt Tự Cẩm mới hơi đổi, nàng hiểu ý của Tiêu Kỳ. Hắn muốn nói, rõ ràng mấy người kia hại nàng mà sau đó Tiêu Kỳ còn không bắt được sai lầm của họ.

Như thế chẳng khác nào công khai ra tay giết người mà vẫn có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Trong hậu cung này có vô số cung nhân có thể gánh tội thay.

Ví dụ như cung nhân bên cạnh Kiều Linh Di.

Ví dụ như cung nhân bên cạnh Đậu Phương Nghi.

Thủ phạm thật sự đứng phía sau màn luôn còn sống, người chết vĩnh viễn là cung nữ nhỏ nhoi không đáng kể.

Xem nhìn nét mặt Tiêu Kỳ, nàng vội vàng nói: "Thiếp nhớ rồi, Hoàng thượng yên tâm, thiếp sẽ không chủ quan."

Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm, tuy được sự bảo đảm của nàng nhưng trong lòng vẫn không thể an tâm, nghĩ tới liền nhìn nàng nói: "Ta đem Đồng Ý cho nàng sai bảo."

"Ôi?" Tự Cẩm sững sờ, "Vậy có lẽ không tốt lắm?" Mặc dù Đồng Ý đã từng có một khoảng thời gian ngắn hầu hạ bên người nàng nhưng cũng chỉ là tạm thời. Giờ nghe ý tứ Tiêu Kỳ thì hình như là trực tiếp đến Di cùng hiên.

"Không có gì không tốt, dưới mắt mấy người hoàng hậu quý phi Trần Đức An căn bản không thể đứng thẳng lưng được, nhưng là Đồng Ý không như vậy. Để hắn ta đi theo nàng, nếu thật sự gặp phải nguy cơ gì thì hắn ta dùng tốt hơn nhiều so với Trần Đức An."

Tự Cẩm xấu hổ, đấy chính là uy nghi thái giám ngự tiền, là ý tứ này sao?

"Sẽ không quá mức khoe khoang chứ?"

"Khoe khoang? Nếu hoàng hậu thật sự đưa Vương quý nhân đến bên cạnh ta thì nàng phải làm sao?"

Tự Cẩm liền lặng yên, được rồi, nàng nhận là được, cũng không biết Đồng Ý có hiểu hay  cảm thấy ủy khuất không? Ở Di cùng hiên làm người hầu bên một vị phi tử không thể quang cảnh so với hầu hạ trước ngự tiền.

"Vậy cũng tốt, cho hắn ta đến là được." Tự Cẩm gật đầu đồng ý, "Nhưng Hoàng hậu nương nương an bài người cho Hoàng thượng, người định làm gì?"

Đôi mắt nhìn Tiêu Kỳ chằm chằm, xem hắn trả lời thế nào!

(Còn tiếp...)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui