Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Editor: Hương Cỏ

Sau khi Tiêu Kỳ hạ triều bị mấy cựu thần quấn chân không thể đi ở Sùng Minh Điện. Ai nấy khóc lóc kêu gào tiên đế với hắn, muốn hắn trừng trị kẻ cuồng vọng tự đại, ngậm máu phun người Tần Tự Xuyên, còn có người nhắc tới chuyện Tần Tự Xuyên và Tự Cẩm đã từng có hôn ước.

Lúc ấy mặt Tiêu Kỳ đen kịt, phất tay áo về hậu cung, bỏ lại một đám đại thần ở Sùng Minh Điện.

Không nghĩ tới mới vừa vào Di cùng hiên lại nghe chuyện Vương quý nhân bị trúng độc, vốn tâm trạng đã không tốt hắn, giờ phút đó lại là mây đen giăng đầy, mặt đen đến nỗi có thể cùng đáy nồi xưng huynh gọi đệ.

Tự Cẩm nghe Tiêu Kỳ oán hận một hồi, quả thực là trợn mắt há mồm, trời đất, sức chiến đấu Tần Tự Xuyên quả thực là vô địch thiên hạ rồi.

Nhìn dáng vẻ chua xót của Tiêu Kỳ, nàng cố gắng giữ bình thản, trên mặt không dám biểu lộ chút cảm xúc nào, nghiêm mặt nói: "Chuyện triều đình thiếp cũng không hiểu, nhưng mọi chuyện đi theo chiều hướng tốt cho Hoàng thượng là được rồi. Thân là thần tử, tận trung quân vương, quét sạch gian thần, bảo vệ lẽ phải là bổn phận."

Trong lòng Tiêu Kỳ thoải mái một chút nhìn Tự Cẩm nói: "Tần Tự Xuyên quả thật có đại tài, người này đáng dùng. Ta không phải là người nhỏ mọn, nàng cứ yên tâm."

"Nhìn Hoàng thượng kìa, thiếp có cái gì không yên tâm chứ." Tự Cẩm lập tức nói, còn thiếu không giơ tay đặt lên ngực mà thề. "Có một số việc bỏ qua chính là bỏ qua, cho dù có làm lại cũng chưa chắc có kết quả viên mãn. Phật gia thường nói duyên phận, có duyên vô phận, có phận vô duyên, đều là gặp thoáng qua. Có duyên phận mới có phần, mới có thể trăm sông đổ về một biển, chúng ta mới là người có duyên phận lại có phần."

Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm chằm chằm, "Hôm nay ở trên triều đình, xem Tần Tự Xuyên khẩu chiến quần thần, ta nhịn không được liền nghĩ..." Liền nghĩ, nếu nàng gả cho hắn ta sẽ như thế nào? Nhưng lời này đến miệng lại không thể nói ra. Nói ra dễ dàng, muốn thu hồi lại thì sẽ khó khăn.

Mặc dù Tiêu Kỳ còn chưa nói hết nhưng Tự Cẩm cũng mơ hồ đoán được, bỗng nhiên cười một tiếng nói: "Có lúc thiếp cũng suy nghĩ như vậy, nếu như lúc trước khi bị bệnh nặng, thiếp không tỉnh lại ở Y Lan Hiên thì sẽ như thế nào? Cho dù tỉnh lại nhưng không gặp Hoàng thượng thì sao? Nhưng mọi phỏng đoán đều chỉ là phỏng đoán, ông trời cho thiếp gặp được người, đây chính là kết quả cuối cùng."

Tiêu Kỳ ngẩn ra, thật lâu không thể nói gì.

Tự Cẩm mỉm cười nhìn hắn, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, "Rất nhiều khi con người thường tự làm rối mình. Giả thiết một chuyện không xảy ra thì có ý tứ gì đâu? Cũng giống như Hoàng thượng và thiếp vậy, nếu thiếp cứ luôn nghĩ có khi nào Hoàng thượng chán ghét thiếp, thích các tiểu mỹ nhân mới tiến cung hay không thì thiếp cũng không thể sống nổi qua ngày được. Mỗi ngày làm mình buồn bực đến chết thì quá ngốc rồi."

"Ừ." Tiêu Kỳ cười, "Là ta lo sợ không đâu, lại không bằng nàng hiểu thấu.”

Tự Cẩm hiểu được, đây là trong lòng Tiêu Kỳ còn vướng mắc, dù sao... Tần Tự Xuyên biểu hiện ở trên triều đình thật sự là...

Trong lòng Tự Cẩm cũng thở dài, ngươi nói Tần Tự Xuyên này cũng thật là …. hôn ước của hai người đã giải trừ nhiều năm như vậy, nên buông xuống thì phải buông xuống, lúc này có hành động như thế thật sự là khó làm người ta vui vẻ.

Vấn đề của nguyên chủ và thanh mai trúc mã này cứ lấn quấn đến nàng, thật đúng là rất oan uổng.

Tự Cẩm quyết định không tiếp tục nói đề tài này nữa. Nếu tiếp tục nói nữa thì đây chính là đùa với lửa mà. Lập tức liền nói sang chuyện khác, nhìn Tiêu Kỳ nói: "Lần này chuyện của Vương quý nhân thật sự là khiến người ta không thể tưởng được, nhất định Hoàng hậu nương nương sẽ điều tra kỹ, không biết là ai lại ra tay ngoan độc như thế, thật là làm người ta khiếp sợ."

Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm còn vì người khác bất bình, liền vừa cười vừa nói: "Nàng cũng rộng lượng quá, đừng quên trước đó là ai muốn đoạt ta với nàng."

Tự Cẩm trợn trắng mắt, "Vậy cũng phải giành được chứ, không phải là không giành được sao? Thiếp chỉ cảm thấy người có thể coi sinh mệnh như trò đùa kia, nếu giữ lại trong cung thì không biết còn có bao nhiêu người chịu khổ, tra ra được thì tốt rồi."

Động một cái là mất mạng, cung đấu này chơi quá ác độc.

"Nàng cho rằng họ đều giống nàng sao." Tiêu Kỳ vỗ vỗ tay Tự Cẩm, "Bên ngoài quấy rối thành kiểu gì cũng không quan hệ với nàng, nàng cứ an ổn đứng ở Di cùng hiên là được."

Tự Cẩm gật gật đầu, bây giờ việc quan trọng nhất của nàng chính là bảo vệ đứa nhỏ trong bụng bình an sinh ra đời. Bây giờ có Tiêu Kỳ chu toàn cho nàng, lại có ý thức làm cản môn thần, phong ba bên ngoài cũng không thể lan tới chỗ nàng được.

"Thiếp biết rõ nặng nhẹ, Hoàng thượng cứ yên tâm." Tự Cẩm vội vàng nói, trấn an Tiêu Kỳ. Dù sao bây giờ hắn còn bận rộn hơn mình nhiều. Đợi đến khai khoa yết bảng, thi đình bổ nhiệm thì sau đó còn bận việc hơn nữa. Hiện ở trên triều đình bao nhiêu việc xảy ra, Tự Cẩm cũng thật sự là có tâm lại không có lực giúp được gì. Chỉ có thể tận lực không gây phiền hà cho hắn thôi.

Nàng hy vọng bản thân yên ổn ở Di cùng hiên, nàng cứ dưỡng thai thật khỏe, chỉ còn chờ tòa lâu đài thang trượt xa hoa xây thành công thì có thể chơi thật vui.

Tiêu Kỳ ngồi ở chỗ kia xem tấu chương, Tự Cẩm ngồi ở một bên thiêu thùa may vá. Bây giờ một ngày kỳ thật cũng không may được mấy đường nhưng nàng cứ muốn ở chỗ này cạnh hắn.

May hai kim thì liếc hắn một cái, may hai kim lại nhìn hắn một chốc, cuối cùng Tiêu Kỳ dở khóc dở cười nhìn nàng nói: "Nàng còn như vậy thì thật sự ta không chịu được."

Tự Cẩm vội vàng bày tỏ sẽ không nhìn hắn, tuyệt đối không quấy rầy hắn.

Nhưng khi thật không nhìn hắn, Tiêu Kỳ cũng cảm thấy không thích hợp, lại thành ra thỉnh thoảng hắn ngẩng đầu nhìn nàng.

Được, hắn biết rồi, ở một chỗ với nàng thì không thể an tâm xem xét công việc triều chính.

Dứt khoát đặt bút xuống, dắt tay Tự Cẩm đi tản bộ trong sân. Dục Thánh vui chơi chạy tới chạy lui, nhìn thấy bọn họ liền chạy tới. Bây giờ đã chạy được vững vàng, trước đó chạy hai bước thì té ngã, ngã nhiều cũng liền học được nhiều hơn.

"Phụ hoàng, bế con!"

Hẳn là chạy đã mệt, vừa thấy phụ thân thì không chịu tự mình đi. Tự Cẩm cầm lấy khăn lau mồ hôi cho con, nhìn Tiêu Kỳ bế con lên, thấy sự vui vẻ của hắn thì thở phào một hơi.

"Sao vậy?" Tự Cẩm không hiểu hắn lại than thở cái gì, liền thuận miệng hỏi một câu.

"Hôm qua ta đi thăm Ngọc Trân..." Những lời phía sau Tiêu Kỳ không biết phải nói như thế nào. Bây giờ đứa bé kia càng lớn càng bất hòa với hắn, lúc nào cũng lạnh lùng nhìn hắn. Thấy con bé như thế, kỳ thật trong lòng hắn rất khó chịu. Nhưng hắn cũng không thể làm gì.

Phàm là hắn dung túng một chút đối với Ngọc Trân, chỉ sợ Quý phi lại nảy thêm các toan tính trên người con bé. Mặc dù nàng ta cũng rất yêu thương công chúa nhưng trong nhiều chuyện lại dạy con không đúng. Bây giờ hắn cũng không dám đối xử tốt với Ngọc Trân, chỉ sợ mình cáng tốt với con bé thì tương lai Tào Quốc công phủ sẽ lợi dụng càng nhiều.

Hắn rất muốn đem Ngọc Trân đưa cho người khác nuôi dưỡng, nhưng hắn biết rõ chuyện này không có khả năng.

Tiêu Kỳ trầm mặc, Tự Cẩm cũng không chen miệng vào. Về vấn đề này, nàng thật sự không thể nhiều lời. Mặc kệ nói cái gì đều có hương vị giả mù sa mưa, chính là đời sau nói vừa thánh mẫu vừa kỹ nữ. Nếu như tình thương của hoàng đế chỉ có thể dành có hạn cho những đứa bé, vậy nàng nhất định sẽ vì con mình mà tranh thủ.

Kỳ thật trong sâu thẳm Tiêu cũng không phải là người lạnh lùng. Nhưng những việc hắn cần làm có quá nhiều, có thể dành cho nữ nhân, con trẻ quá ít thời gian. Ai nấy đều nói ngày ngày hắn ở cạnh mình, nhưng sự thật thì sao?

Mặc dù là về Di cùng hiên nhưng sự thật đa số thời gian hắn phải duyệt tấu chương. Không thể không lo quốc sự, việc đó chiếm của hắn quá nhiều thời gian. Còn nàng chỉ có thể thừa dịp hắn có chút rảnh rỗi ở bên cạnh trò chuyện với hắn. Khoảng thời gian này ngay cả việc kể chuyện cổ cho con cũng không thể làm, toàn là do nàng thay thế hắn làm.

Dựa theo lời Tiêu Kỳ nói đêm đó, kỳ thật không phải là hắn ở bên nàng mà là nàng tận dụng mọi thứ ở bên hắn.

Tình cảm của hai người, nếu như không nghĩ tiêu phí ở mấy chuyện vụn vặt không thể né tránh này thì làm sao để tận dụng thời gian hai người bên nhau, làm sâu đậm tình cảm là một chuyện cực kỳ nghiêm túc.

Rất nhiều tình yêu chết không phải vì tình cảm biến mất mà tan dần vì những tranh chấp vụn vặt thường ngày.

Mà Tự Cẩm không muốn đi tới kết cục đó.

Nàng ngồi xuống ghế đá, ngắm hai cha con ở phía xa ngồi xổm trước bụi hoa không biết đang nói cái gì, chỉ ngắm bọn họ như vậy cũng có thể cảm giác được hương vị rất hạnh phúc.

Còn như công chúa Ngọc Trân...

Tự Cẩm không muốn suy nghĩ, vấn đề này là bế tắc. Chỉ cần một ngày Quý phi không chịu buông tay gia tộc, Tào Quốc công cũng sẽ không buông tha lợi dụng công chúa Ngọc Trân. Trước mắt công chúa Ngọc Trân còn nhỏ, nhưng qua mấy năm nữa, đợi đến khi bọn nhỏ đều rưởng thành, công chúa phải xuất giá. Tìm một hôn sự thỏa đáng, tìm một phò mã quyền thế, vậy chẳng khác gì thêm vây cánh hỗ trợ Tào Quốc công phủ.

Đây đều là chuyện không thể nào tránh khỏi.

Tiêu Kỳ không muốn để cho Tào Quốc công trói buộc Ngọc Trân như vậy. Không cần đầu óc suy nghĩ cũng có thể biết kết quả hôn sự tương lai của Ngọc Trân như thế nào. Chỉ có hôn sự Ngọc Trân không hiển hách, phò mã không đại tài, không trọng dụng mới có thể đoạn tuyệt tính toán của Tào Quốc công.

Rất nhiều chuyện cũng không thể ngẫm nghĩ, vừa nghĩ thì cuộc sống không thể thanh thản được.

Đây cũng là nguyên nhân mỗi lần Tiêu Kỳ nhắc tới Ngọc Trân, lúc nào cũng thở dài.

"Nương nương, Hoàng hậu nương nương đến, muốn gặp thánh giá." Khương cô cô vội vã tới, hành lễ với Tự Cẩm nói.

Tự Cẩm liền nhíu lông mày lại. Vào lúc này nàng thật không muốn trực tiếp đối mặt với hoàng hậu. Nhưng hoàng hậu tới tìm Tiêu Kỳ, Tự Cẩm cũng không thể ngăn trở.

Tự Cẩm chậm rãi đi đến chỗ Tiêu Kỳ nói với hắn: "Hoàng hậu nương nương đến, muốn gặp Hoàng thượng."

Tiêu Kỳ khẽ nhíu mày nhưng vẫn đứng dậy, "Tuyên vào!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui