Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Editor: Hương Cỏ

Phượng Hoàn Cung.

Đồng cô cô lặng lẽ vén rèm đi vào thì nhìn thấy nương nương ngồi im không động đậy trên giường lớn sát cửa sổ, nhìn chăm chú ngoài cửa sổ không biết đã bao lâu.

Trong lòng chua xót, nhẹ đi qua, khom người thi lễ một cái, "Nương nương, nên dùng bữa thôi."

Hoàng hậu nghe được giọng nói cũng không quay đầu lại, vẫn như cũ ngưng mắt nhìn ngoài cửa sổ, một hồi lâu mới nói: "Bản cung không đói, cô cô dọn xuống đi."

"Nương nương, người cứ thế này thì không được, dù sao cũng phải ăn một chút gì mới được chứ, đừng để ảnh hưởng sức khỏe." Đồng cô cô nói nói mắt đỏ lên.

Hoàng hậu nghiêng đầu nhìn Đồng cô cô. Bây giờ người còn có thể đau lòng nàng ta cũng chỉ còn lại một mình cô cô. Khẽ cười cười nói: "Cô cô, ngươi đừng lo lắng, Bản cung không có việc gì. Hậu cung rung chuyển như thế, mặc dù Hoàng thượng muốn quyết tâm sửa trị, vị trí hoàng hậu của ta tạm thời cũng sẽ không có vấn đề. Dù sao đế hậu một thể, ta còn phải đứng vững để giữ thể diện cho hắn.”

Đồng cô cô sững sờ, "Nương nương nói là thật sao? Nhưng là..."

"Không có nhưng gì hết, chính là vì Hoàng thượng muốn động Sở gia cho nên mới để cho ta giữ thể diện cuối cùng. Là muốn bày tỏ sự nhân từ của Hoàng thượng cho thiên hạ thần dân, ta đương nhiên là phải phối hợp." Hoàng hậu cười nhạt một tiếng, "Bao năm qua ta vì Sở gia trả giá rất nhiều, cho nên bây giờ bọn họ bảo trụ hậu vị cho ta cũng là công bằng."

"Nương nương..." Đồng cô cô biết rõ nhất định trong lòng Hoàng hậu nương nương rất khổ sở cho nên mới phải cố làm ra vẻ thoải mái thế này.

Khổ sở khiến cô ta cũng muốn khóc theo. Nương nương thế này, cũng chẳng qua là không muốn bị người trong hậu cung chê cười thôi.

Đúng lúc đó, bóng một tiểu cung nữ lấp ló ngoài màn cửa. Đồng cô cô vừa thấy lặng lẽ đi ra ngoài, "Chuyện gì vậy?"

"Cô cô, là Khương cô cô Di cùng hiên đến." Tiểu cung nữ quỳ gối nói.

Đồng cô cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Khương cô cô đang đứng ở trong sân, mỉm cười với cô ta.

Mặc dù Đồng cô cô không biết rõ Khương cô cô vì chuyện gì mà đến, nhưng lúc này cũng không dám thất lễ.

Trước mắt trong cung này, người có tiền đồ vô hạn an ổn như núi chính là Hi Phi nương nương.

Nhớ ngày đó Hi Phi nương nương còn phải dựa vào Hoàng hậu nương nương che chở.  Mà bây giờ, mới có vài năm phong thủy đã thay đổi quá lớn, ngẫm lại thật là khiến người ta thổn thức không thôi.

"Đồng cô cô." Khương cô cô tiến lên quỳ gối thi lễ, thái độ cung kính.

Đồng cô cô trong lòng ngũ vị tạp trần, vội vươn tay đỡ Khương cô cô dậy. Đến lúc này đâu dám sơ ý, "Khương cô cô chớ đa lễ, lần này cô tới đây, là Hi Phi nương nương có chuyện gì sao?"

"Dạ, nương nương chúng ta có một chuyện sai nô tỳ bẩm báo Hoàng hậu nương nương, nhờ cô cô chuyển lời." Khương cô cô cười trả lời.

"Khương cô cô chờ một chút, tôi sẽ đi bẩm báo ngay." Đồng cô cô nhìn Khương cô cô thái độ thì khẳng định bên Di cùng hiên có tin tức tốt, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng.

Đồng cô cô trở lại rất nhanh, nét mặt ngậm cười nói với Khương cô cô: "Nương nương tuyên triệu, Khương cô cô xin mời."

Khương cô cô phúc thân đối với Đồng cô cô, vén rèm đi vào.

Đồng cô cô ngửa đầu nhìn bầu trời, trong lòng nhảy nhót. Nếu như lúc này Hi Phi nương nương có thể đỡ Hoàng hậu nương nương một phen, nương nương nhất định có thể an toàn vượt qua.

Cũng không biết lúc này Hi Phi nương nương có nguyện ý làm chuyện như vậy hay không. Dù sao Sở gia gặp phải đại nạn, người bình thường cũng không muốn tự mình mạo hiểm.

Đồng cô cô ở ngoài canh cửa, trải qua hơn nửa canh giờ, Khương cô cô mới từ bên trong đi ra. Đồng cô cô cười tiễn Khương cô cô ra ngoài. Sau khi trở lại bất an nhìn chính điện, trong lòng quanh quẩn muốn hỏi một câu.

Trong chính điện nét mặt hoàng hậu lúc vui lúc buồn. Nhớ đến lời Khương cô cô nói, không nghĩ tới vào lúc này Hi Phi còn đỡ nàng ta một phen.

Nếu như làm vậy là chuyện rất có lợi với nàng ta. Mặc dù mình có thể đoán được Hoàng thượng sẽ không phế hậu ngay lập tức. Nhưng bây giờ hắn không cam lòng, không tình nguyện giữ mình ở vị trí này thì sau này lúc nào cũng tai hoạ ngầm.

Nhưng nếu như vào lúc này mình có thể chủ động một bước...

Thể diện của mình, tôn nghiêm của Hoàng thượng cũng có thể bảo vệ.

Hi Phi cho nàng ta một lối thoát tuyệt vời.

Quý phi và Kiều Tiểu Nghi âm thầm mưu hại Hi Phi nhiều lần, hoàng đế tuyệt đối sẽ không khinh xuất tha thứ các nàng. Như vậy Quý phi bị hạ, mình ở vị trí hoàng hậu không thể nào ngã xuống cùng Quý phi được. Trong hậu cung tần phi địa vị cao đều bị xử trí sạch sẽ trong một đêm, đối với hoàng thất sẽ để lại danh tiếng cực kỳ không tốt.

Lúc này hoàng đế cần hoàng hậu như mình để duy trì bảo vệ thể diện hoàng gia, cho nên Hi Phi muốn nàng ta tác động từ chỗ Ngọc Trân công chúa...

Nói ra thì Quý phi thật là ngu như heo. Lúc này đang ôm một đứa bé vàng mà lại không biết đó là bảo bối, lại còn dày vò bảo bối nữa.

Thật sự là thông minh một đời hồ đồ nhất thời sao?

"Đồng cô cô!"

"Có nô tỳ." Đồng cô cô lập tức đi ra, khom mình hành lễ với hoàng hậu, "Nương nương có gì phân phó?"

"Bản cung có chuyện lớn cho ngươi đi làm."

Hoàng hậu quyết định, bất kể như thế nào, cơ hội lần này tuyệt đối không thể bỏ qua.

Trong Di cùng hiên, Tự Cẩm đang ăn cơm với Dục Thánh và Tiêu Kỳ.

Trong bữa ăn, Tiêu Kỳ hỏi Tự Cẩm, "Nghe nói nàng sai Khương cô cô đi Phượng Hoàn Cung?"

Tự Cẩm đã sớm biết không thể giấu được Tiêu Kỳ, gật gật đầu nhìn hắn nói: "Cho dù như thế nào, Hoàng hậu nương nương cũng có ân tình dìu dắt thiếp. Nếu không có nương nương, có lẽ thiếp đã chẳng bên hoàng thượng được từ lâu rồi. Mặc dù nương nương đã vì gia tộc mà bất hòa với thiếp nhưng lại không có lòng hại thiếp.”

Tiêu Kỳ trầm mặc nhìn Tự Cẩm.

Tự Cẩm nheo mắt nhìn vào mắt hắn, bất đắc dĩ cười cười, "Hoàng thượng thật là, lời hữu ích không nghe, nhất định nghe nói thực. Kỳ thật đây cũng thật sự là nguyên nhân bên trong, nhưng còn có một nguyên nhân khác là Quý phi làm việc không thỏa đáng. Ngọc Trân dù sao cũng là đứa bé, là con gái của Người. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn gì công chúa cũng bị hủy hoại trong tay Quý phi. Nếu chờ đến ngày đó, không bằng sớm giải thoát cho công chúa. Hơn nữa, tiền triều đang nổi gió mưa, trong hậu cung nhất định phải có người ra mặt thay Hoàng thượng. Thiếp không được. Không nói thiếp đang có thai, vị phần cũng không thể chấn nhiếp nổi. Hoàng hậu nương nương chủ trì hậu cung nhiều năm, không thể nói là không phạm lỗi nhưng cũng coi là công bằng chính trực. Bao năm qua danh tiếng quốc mẫu khoan dung đã lan truyền khắp nơi. Có Hoàng hậu nương nương đứng bên cạnh, Người sẽ thoải mái rất nhiều."

"Cho nên nàng mới sai người đi gặp hoàng hậu?" Tiêu Kỳ nói.

"Kỳ thật tự Hoàng hậu nương nương cũng có thể nghĩ đến. Nhưng để Di cùng hiên ra mặt, dù sao thiếp cũng là sủng phi duy nhất không bị liên lụy trong trận gió lốc này. Thiếp ra mặt chẳng khác nào là ám chỉ, coi như biến tướng an ổn lòng người đi." Tự Cẩm cảm thấy sủng phi làm được tới bước này thì có lẽ chưa từng có ai.

Tiêu Kỳ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Vốn không muốn làm cho nàng phiền lòng những chuyện này, kết quả vẫn quấy nhiễu nàng."

"Chúng ta phu thê vốn là một thể, cần gì phải nói những lời khách sáo này. Bây giờ người tốt thiếp cũng tốt vậy. Còn nữa hoàng thượng nói xem thiếp có phải mệt mỏi gì đâu, chẳng qua là tốn mấy lời thôi."

Tiêu Kỳ gắp một ón ăn đặt vào chén cho nàng. Đại khái là chỉ có nàng bất kỳ lúc nào cũng suy nghĩ cho hắn mà thôi.

Thấy Tiêu Kỳ im lặng, Tự Cẩm nhìn hắn hỏi: "Hoàng thượng có dự định an bài thế nào cho công chúa Ngọc Trân không?"

"Sao vậy, có người đến nói chuyện này với nàng sao?" Tiêu Kỳ cười.

"Thật là không thể gạt Người chuyện gì mà, cũng không phải là người khác, là Tề Vinh Hoa."

"Tề Vinh Hoa?" Tiêu Kỳ thật sự kinh ngạc, "Nàng ấy?"

Hắn còn nhớ ân oán giữa Tề Vinh Hoa và quý phi.

Tự Cẩm liền gật gật đầu, "Đúng vậy, thiếp thật sự bội phục Tề Vinh Hoa."

Lúc ấy Tự Cẩm liền nói lại đề nghị của Tề Vinh Hoa một lần. Nàng kéo áo Tiêu Kỳ làm nũng, "Thiếp tin tưởng nhân phẩm Tề Vinh Hoa. Cuộc đời này, thiếp sẽ không nhường Hoàng thượng cho bất kỳ ai, kể cả Tề Vinh Hoa thiếp cũng không chịu. Nếu nàng ấy muốn chăm sóc công chúa Ngọc Trân thì để cho nàng ấy nuôi dưỡng. Dựa vào nhân phẩm, tính cách của nàng ấy, nhất định có thể dạy dỗ công chúa thật tốt, so với giao cho người khác thì yên tâm hơn nhiều."

Tiêu Kỳ bật cười, nói nửa ngày lòng ghen lại nổi dậy.

Ăn cơm tối xong, Tiêu Kỳ chơi với con một lúc, đưa bé đi ngủ rồi mới mượn lời trước nói: "Chưa nói tới nhân phẩm Tề Vinh Hoa, ở trong hậu cung này, nàng ấy có thể hòa hợp với nàng. Chỉ bằng điểm này, ta cũng đồng ý nàng tiến cử nàng ấy. Gần đèn thì rạng. Nàng có lòng lương thiện như vậy thì người hợp ý với nàng cũng là người thiện tâm."

Tự Cẩm liếc Tiêu Kỳ một cái. Lời ngọt ngào thật là mở miệng đã thốt ra, càng ngày càng nhuần nhuyễn.

Nhưng rất thích.

"Thiếp chỉ đề nghị vậy, nếu người đã có dự định khác thì coi như thiếp chưa nói."

"Ta vốn muốn để cho thái hậu nuôi dưỡng Ngọc Trân."

"Thái hậu?" Tự Cẩm liền nhíu mày, tính cách của thái hậu có thể dạy dưỡng tốt Ngọc Trân ư? Đừng dưỡng ra Kiều Tiểu Nghi thứ hai chứ. Nhưng dù sao Thái hậu cũng là dưỡng mẫu của Tiêu Kỳ, có mấy lời nàng không thể nói.

"Để ta ngẫm lại đã."

Tự Cẩm gật gật đầu, "Thiếp và thái hậu lão nhân gia cũng không có nhiều giao tình, Hoàng thượng cứ xem rồi làm đi."

Nói rồi ngồi trước gương tháo tóc ra, lại gọi người vào rửa mặt thay quần áo. Tiêu Kỳ tự đi phòng tắm, chờ hắn trở về, hai người lại tiếp tục nói chuyện.

"Chờ chuyện lần này qua thì có lẽ nàng cũng sắp sinh. Lúc đó ta sẽ có thời gian rảnh ở bên nàng. Đứa bé này cũng rất biết chọn lúc mà ra đời." Tay Tiêu Kỳ đặt trên bụng Tự Cẩm, dịu dàng cười nói.

"Còn không phải sao, nhất định con rất biết chọn ngày." Tự Cẩm cũng cười. Không những biết đầu thai đúng chỗ mà còn biết chọn đúng thời gian.

"Sau tắm ba ngày, thì phải tổ chức tiệc đầy tháng thật đông vui náo nhiệt. Đó mới là ngày tốt điềm lành."

Nghe Tiêu Kỳ nói, Tự Cẩm từ từ sa vào trong mộng.

Điềm lành sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui