Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Editor: Hương Cỏ

Bây giờ nơi bận rộn nhất coi như là Thượng Phục Cục. Các tiểu chủ hậu cung đều muốn may y phục mới, ai cũng có một đống yêu cầu. Nhưng cho dù thế nào cũng phải theo quy củ, chờ theo thứ tự trước sau.

Kiều Uyển nhìn cung nữ trở về hỏi: "Sao rồi?"

Nét mặt tiểu cung nữ bất an nói: "Bẩm tiểu chủ, người bên Thượng Phục Cục nói, tất cả mọi người đều muốn may quần áo mới. Nhưng người làm chỉ có bấy nhiêu, phải chờ đợi."

Kiều Uyển mím môi, "Cho dù là phải đợi cũng phải có ngày giờ chứ?"

"Việc này các tỷ tỷ Thượng Phục Cục không nói. Lúc nô tỳ đi còn thấy chính Phục đại nhân mang người đang tự vội vàng cắt may đấy. Tư phục đại nhân cũng bận tối mày tối mặt, nô tỳ không quen ai bên đó, chỉ có thể hỏi tin tức với một tỷ tỷ làm việc nặng ở Thượng Phục Cục."

Nét mặt Kiều Uyển hơi khó coi, "Lẽ nào ngươi không nói ngươi là người của ta?"

"Nô tỳ... Nô tỳ có nói." Tiểu cung nữ cúi thấp đầu trả lời. Cô ta đương nhiên nói nhưng có ích lợi gì. Người của Thượng Phục Cục, ngay cả Phục đại nhân còn đang vội vàng may y phục cho Hi Quý Phi nương nương, nói là Hoàng thượng tự mình chọn nguyên liệu, còn tự tay vẽ kiểu, hạ chỉ cho Thượng Phục Cục phải làm nhanh cho xong 

Lời này cô ta cũng không dám nói với tiểu chủ.

Mà cùng lúc đó, Vũ Vân Anh và Lịch Khinh Ngọc cũng đang ngồi cùng một chỗ, nét mặt hai người cũng không lấy gì vui vẻ.

Có ai không nghĩ mặc đồ xinh đẹp nhất trong đêm tiệc Đoan ngọ. Trong cung không có tú nương riêng của mình, muốn may xiêm y chỉ có thể đi Thượng Phục Cục. Nhưng bây giờ những tú nương có tay nghề giỏi nhất bên Thượng Phục Cục, tất cả đều bị Phục đại nhân điều đi..

"May xiêm y cho Hi Quý Phi nương nương mà phải cần tất cả tú nương giỏi nhất Thượng Phục Cục cùng nhau làm sao?" Lịch Khinh Ngọc tức đến đỏ mắt, vò nát khăn tay một chỗ."Vũ tỷ tỷ, tỷ nói có bắt nạt người ta quá hay không."

Vũ Vân Anh mím môi, sau đó mới nói: "Muội không có nghe nói là để may xiêm y cho Hi Quý Phi nương nương sao."

Lịch Khinh Ngọc tự nhiên là biết rõ nhưng trong lòng chính là không phục, "Lẽ nào chỉ có Hi Quý Phi muốn may xiêm y sao? Trong cung nhiều người như thế, mọi người ai không muốn may xiêm y, dựa vào cái gì lại phải ưu tiên nàng ta trước."

"Chỉ bằng Hoàng thượng tự tay chọn lựa vải vóc, tự tay vẽ kiểu mẫu, tự mình hạ ý chỉ." Vũ Vân Anh nói, sau đó nhìn Lịch Khinh Ngọc, "Không chỉ như thế, nghe nói Tư sức cục cũng nhận được ý chỉ, chế tạo cho Hi Quý Phi nương nương một bộ đồ trang sức trọn vẹn, cũng là Hoàng thượng tự tay vẽ kiểu. Không chỉ như thế, ngay cả Tư trang gia bên kia cũng bận rộn không ngừng, cũng bởi vì Hi Quý Phi nương nương nói màn trướng quá dầy nặng, màu sắc tối tăm cho nên bọn họ phải thức đêm thêu màn trướng cho hợp ý Hi Quý Phi. Nghe nói là bản vẽ trăm con ngàn cháu, một nhà hưng thịnh cũng là do chính miệng Hoàng thượng phân phó xuống, màu sắc cũng là Hoàng thượng tự mình chọn."

Vua của một nước bận rộn công việc triều chính cỡ nào. Nhưng Hoàng thượng lại nguyện ý dành thời gian, vì Hi Quý Phi vẽ từng bản kiểu xiêm y, trang sức, hao tâm tổn trí chọn lựa màu sắc màn trướng cho nàng. Đừng nói vua của một nước, ngay cả những trượng phu nhân gia bình thường, có ai có thể làm như vậy.

Ít nhất, nàng ta chưa bao giờ thấy qua phụ thân mình làm như vậy.

"Vũ tỷ tỷ..." sắc mặt Lịch Khinh Ngọc tái nhợt dọa người, "Hi Quý Phi nương nương..."

Vũ Vân Anh hơi rủ đầu xuống, một hồi lâu mới nói: "Muội không nhìn ra được sao?"

"Nhìn ra cái gì chứ?" Lịch Khinh Ngọc không hiểu.

Vũ Vân Anh nhìn vào ánh mắt mơ hồ của Lịch Khinh Ngọc, đột nhiên lúc đó cái gì cũng không muốn nói. Nói thì như thế nào, không nói thì như thế nào. Hoàng thượng đây là nâng niu Hi Quý Phi trong lòng bàn tay.

Tình cảm như thế làm cho nàng ta thật sự là sinh lòng hâm mộ.

Hi Quý Phi thật sự tốt đến vậy sao, có thể làm cho Hoàng thượng đối với nàng như vậy.

Nhớ tới những thiếp thất trong nhà vì phụ thân sinh con không ít, công phu mê hoặc cũng không ít. Nhưng cũng không thấy ai có thể khiến cho phụ thân đối đãi như vậy.

Cho nên nói, là Hoàng thượng quá nặng tình, hay là Hi Quý Phi quá có thủ đoạn?

Nhìn Vũ Vân Anh không nói lời nào, Lịch Khinh Ngọc nhẹ nhàng lắc lắc tay áo nàng ta, "Vũ tỷ tỷ, sao tỷ không nói chuyện? Muội thì nghĩ, Hi Quý Phi kia cũng không phải là có nhan sắc thiên hạ vô song, sao có thể khiến Hoàng thượng sủng ái nàng ta như thế. Tỷ nói xem có phải nàng ta có công phu mê hoặc gì không? Muội từng nghe người ta nói, có những nữ nhân là..."

"Mau im miệng!" Vũ Vân Anh bị dọa mặt trắng bệch, "Muội nói bậy gì đó, không muốn sống à?"

"Muội chỉ nói ở đây thôi, chỗ người khác muội tuyệt không nói một chữ nào." Lịch Khinh Ngọc bị giọng điệu của Vũ Vân Anh làm kinh hãi, trái tim trong ngực đập thình thịch.

"Muội không muốn sống thì cứ việc nói bậy. Những lời này nghe được từ đâu." Vũ Vân Anh thật sự là rất đau đầu.

"Là... một tú nữ cùng tiến cung với chúng ta nói. Nàng ta nói nữ nhân phương nam có thủ đoạn rất giỏi trong việc mê hoặc hầu hạ nam nhân, dùng cách này để lôi kéo lòng nam nhân. Hi Quý Phi kia không phải là xuất thân phương nam sao, không chừng sẽ biết đó, muội cũng chỉ nói thật." Lịch Khinh Ngọc ủy khuất nói.

"Cho dù là thật cũng không thể nói, chưa kể là không thể chứng thực chuyện này. Hơn nữa bây giờ muội chỉ có vị phần thấp, nếu những lời này truyền đến tai Hi Quý Phi, muội cho rằng nàng ta sẽ bỏ qua cho muội sao?"

"Ai bảo nàng ta bá đạo như thế, dựa vào cái gì chiếm cứ hết người của sáu cục, xiêm y đồ trang sức, màn cửa, người khác đều phải chờ đợi, ai biết chờ tới khi nào. Vì sao, Di cùng hiên là cái gì mà coi là quan trọng nhất."

Nghe Lịch Khinh Ngọc oán hận, Vũ Vân Anh vừa đau đầu lại vừa giận, trong hậu cung này trừ Di cùng hiên thì bên ngoài ai không oán hận chứ?

Nhưng dựa vào đâu Hi Quý Phi dám làm vậy? Còn không phải là có Hoàng thượng sủng ái, cưng chiều sao.

"Muội đừng vờ ngớ ngẩn, muội không ngẫm lại, y phục của chúng ta phải đợi. Vậy thì các nương nương dưới Hi Quý Phi thì không phải đợi sao? Muội có thấy Hiền phi nương nương, Thục phi nương nương, Lý phi nương nương ai mở miệng oán hận không? Ai dám tranh chấp với Di cùng hiên? Việc này quá lạ sao muội không nghĩ lại, có phải người khác biết muội nóng nảy nên kích động hòng mong muội quậy nháo lên không? Đến khi thật sự náo loạn thì ai là người bị trách phạt?"

"Muội..."

"Làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ một chút, đừng nghe tiếng gió đoán trời mưa, người khác nói cái gì thì tin cái đó. Chúng ta đều là người mới tiến cung, căn cơ không ổn một chút nào. Nhất là dung mạo của muội xuất sắc nhất trong đám tú nữ, khó bảo đảm người khác sẽ không có ý định một mũi tên hạ hai con chim. Muội tội gì thay người khác làm con chim đầu đàn đó." Vũ Vân Anh cũng chỉ có thể nói đến thế. Mặc dù hai nhà giao hảo nhưng Lịch Khinh Ngọc thật sự không có đầu óc, nếu tiếp tục như vậy nữa, mình cũng bị nàng ta liên lụy.

Lúc ấy cơn giận trong lòng Lịch Khinh Ngọc chậm rãi tỉnh táo lại, "Đều là do Bảo Tĩnh kia hại muội, những lời này đều là cô ta nói với muội."

"Bảo Tĩnh?" Vũ Vân Anh khẽ nhíu mày, nhất thời nghĩ không ra người này là ai.

"Chính là người lúc trước lưu tuyển được phân cùng một chỗ với chúng ta, dung mạo cũng rất thanh tú."

Trong đầu Vũ Vân Anh cũng có chút ấn tượng, nhìn Lịch Khinh Ngọc nói: "Sau này muội cách xa cô ta một chút, những lời như thế sao cô ta không nói cho người khác nghe? Nếu đã bất bình trong lòng như thế vì sao không đi đòi công đạo cho mình mà lại tới chỗ muội châm lửa sinh sự. Chẳng qua là nhìn ra muội là người nóng nảy nên muốn kích động muội gây chuyện mà thôi."

"Muội biết rồi, để muội gặp lại cô ta sẽ không tha cho cô ta dễ dàng!" Lịch Khinh Ngọc cả giận nói.

"Muội lại ngốc rồi, muội dựa vào cái gì mà không tha cho người ta? Người ta chẳng qua là thuận miệng nói vài câu vô căn vô cứ, ai sẽ tin tưởng lời muội nói? Đến lúc đó dựa vào miệng lưỡi sắc bén kia của Bảo Tĩnh, với khả năng của muội cũng chỉ có thua thiệt mà thôi."

"Vậy... Vậy cứ như thế buông tha cho cô ta hay sao?"

"Muội vội cái gì, cô ta không đạt được mục đích bên chỗ muội tất nhiên sẽ đi giật giây người khác. Cứ lẳng lặng chờ thôi, trước tết đoan ngọ có lẽ sẽ có chuyện xảy ra. Cũng tốt, có người ra mặt như thế cũng vừa vặn có thể thử sâu cạn một lần." Vũ Vân Anh chậm rãi nói ra, không sợ kẻ ngốc dũng cảm, chỉ sợ không có kẻ ngốc dũng cảm.

Có người chịu ra tay thì không còn gì tốt hơn nữa.

Nghĩ tới đây, Vũ Vân Anh nhìn Lịch Khinh Ngọc, nhẹ giọng dặn dò: "Nếu Bảo Tĩnh kia lại tới tìm muội, muội cũng đừng biểu lộ hết suy nghĩ của mình, cố gắng dò xét cô ta xem thế nào. Tìm hiểu xem ngoại trừ muội cô ta còn tìm người nào, kiểu gì cũng có thể nhìn ra manh mối."

"Vũ tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì?" Lịch Khinh Ngọc nói.

"Chúng ta có thể làm gì chứ, chẳng qua là giữ bổn phận mà thôi. Nhưng người khác làm cái gì, chúng ta xem là được."

Lịch Khinh Ngọc không hiểu lắm.

Nhìn vẻ mặt mê man của Lịch Khinh Ngọc, Vũ Vân Anh cũng không giải thích nữa. Nhưng trong lòng thầm suy nghĩ, sắp tới sẽ không yên bình. Tin tức tiệc đoan ngọ vừa ra, ai nấy  đều nghĩ tạo ấn tượng tốt trước mặt hoàng thượng, nhưng thật dễ dàng như vậy sao?

Cứ nhìn Hoàng thượng gióng trống khua chiêng vì Hi Quý Phi nương nương, may xiêm y, làm đồ trang sức, làm màn cửa, là trùng hợp thôi sao?

Còn có Hi Quý Phi nương nương ở trong cung nhiều năm như thế, lẽ nào nàng ta không biết rõ chuyện này sẽ khiến bao người đỏ mắt ghen tị, bị người khác ghét hận, cũng không biết thu liễm sao?

Trước đó vài ngày nàng ta ngầm trộm nghe tin bên cạnh Đại hoàng tử hình như xảy ra chút chuyện, tin tức cụ thể thì thăm dò không được, nhưng nếu như tin tức kia là thật...

Vũ Vân Anh trầm tư xuống, dám động tay chân bên cạnh Đại hoàng tử cũng chỉ có mấy người. Cho nên Hi Quý Phi muốn mượn tiệc đoan ngọ giết gà dọa khỉ thị uy mọi người hay có lòng thăm dò, lôi ra thủ phạm thật sự đứng sau kia?

Cho dù là bên nào cũng là chuyện mà vị phần của nàng ta không thể tham dự. Việc duy nhất có thể làm chính là giữa cơn sóng lớn này cố gắng tìm một chốn an toàn bảo vệ chính mình.

Vậy mà Lịch Khinh Ngọc kia không có đầu óc, còn đi theo người khác làm loạn, bị người lợi dụng cũng không biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui