Hoàng Hậu Anh Túc

Lúc này Lý đề đốc lấy một tấm bài gỗ trên bàn hướng trên đài giơ cao, lớn tiếng “Hành hình”, cả pháp trường bỗng
lặng ngắt như tờ, tĩnh mịch tới mức chỉ cảm thấy đám bụi đất khô ráo bốc lên bốn phía, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn chăm chú vào trên mặt
khủng bố của Triệu VẬn Chi, bỗng bà ta ngẩng đầu lên, nhìn trời cười
điên cuồng một hồi, nhưng không phát ra âm thanh nào, chỉ nhìn thấy cổ
họng bà ta rung động, không nói ra thì sự thống khổ, tuyệt vọng của bà
ta, trong đôi mắt chết chóc chảy xuống một dòng nước mắt, đột nhiên cúi
đầu xuống.

Bên cạnh bà ta xuất hiện một thân hình khoẻ mạnh nhanh nhẹn, tay giơ cao đại đao, từ từ nhằm xuống chiếc cổ của Triệu Vận Chi.

Đến lúc này, tôi thực sự không có đủ can
đảm để nhìn tiếp nữa, mặc kệ trước kia có tôi hận Triệu Vận Chi thế nào, lúc này đây trừ chuyện thở dài ra thì không còn gì khác, tôi xoay người tách ra khỏi đám đông, hoảng hốt đi trên đường phố.

“Tỷ tỷ..?” Đằng sau Tiểu Thuý Tiểu Lan đi theo, có âm thanh răng rắc rất rõ truyền tới, cũng mang đến tiếng mọi
người bay trong không gian, hít vào, thì thào, tôi không dám quay đầu
lại nhìn cảnh phía sau, cứ đi thẳng một mạch về phái trước, đáy lòng
không có cảm xúc gì, kiểu giết người thế này chẳng đáng phải vui mừng gì cả, tuy bà ta chết chưa hết tội, nhưng lòng tôi vẫn thấy không vui.
Triệu Vận chết, có nghĩa là tôi hoàn toàn được tự do, tôi muốn tỉnh lại
đứng dậy, con đường phía trước mờ mịt, tôi phải nhanh chân một chút để
hoà nhập với thời đại này thôi, học kỹ năng sinh tồn, muốn sống thật
tốt.


Đúng vậy, Diệp Vũ, nhanh thay đổi đi!
Thay đổi thành một người dũng cảm trong tương lai, càng bị áp chế lại
càng phải hăng hái hơn! Đến cả tử vong mày cũng trải qua rồi, không còn
gì làm khó được mày nữa, không phải vậy sao? Nhanh chóng thể hiện mặt
bình tĩnh của mày, đối mặt đi!

Trong lòng một hồi đấu tranh làm tôi thấy có chút hy vọng, sức sống tràn ngập khắp trong thân thể, “Chúng ta đi
ăn cơm thôi! Chết đói rồi”

Không phải chứ! Biểu hiện kiểu gì vậy?
Chả nhẽ những lời này không đúng vậy sao? Ánh mắt hai con bé nói cho tôi biết, hai nàng không theo kịp nhịp điệu của tôi, “Sao trông mặt ngố
thế! Ta không nợ tiền của các ngươi, các ngươi không muốn ăn cơm sao?
Nhanh chút đi thôi!”

Kinh đô Cổ trấn có vài quán ăn lớn, trước kia không có tiền tôi có đi qua đó vài lần, vì do ngượng ngùng, tôi
cũng không dám hy vọng xa vời cùng giống người khác xuyên qua gặp được
quý nhân, vài lần nóng lòng muốn thử rồi tuyên bố dừng, cuối cùng khuấy
động phong ba, hiện giờ thì ha ha! Trong lòng đắc ý, trong túi tôi có
hẳn một ngàn lượng rồi này! Hôm nay tôi sẽ đàng hoàng đi hưởng thụ một
lần.

Đợi chút, tôi thấy kiểu gì hai nha hoàn
kia cũng chẳng giữ thể diện cho tôi gì cả, nhìn xem quần áo rách tơi tả, tóc rối loạn như đám rơm, xuất hiện trước tửu lâu sang trọng, hình
tượng rất quan trọng, cử chỉ hành vi cũng hào phóng hơn chút, muốn để
cho người khác nhìn vào phải thấy là một người nho nhã. Vì vậy, dựa theo cách tôi làm, ba người chúng tôi đi thay quần áo, sửa sang mặt mũi
trước đã.

“TRước tiên đừng vào vội, chúng ta đi tìm một phòng ở khách sạn trước đã, thay quần áo xong thì mới đến, đi nào!
Chúng ta đi dạo phố nào!”

Phản ứng của các nàng dường như vĩnh viễn chậm hơn tôi một bước, cả hai cùng kinh ngạc, trợn to mắt, tôi vốn là
người mạnh mẽ mà, gặp được tôi, các nàng nhất định là ngốc vô cùng.

TRên thế giới này đẹp nhất là trang phục, không phải quần áo người Hán, mà là màu hoa sen, lụa mỏng xanh nhạt,
trắng trong tinh khiết, kiểu may tinh tế, rất xứng với chiếc quần màu
xanh nhạt kia, phải nói là cực kỳ thanh nhã, diễm lệ, thoát tục.


“Lấy cái này đi, ông chủ, cho tôi một bộ
nào” Có lợi nhuận đến, đương nhiên ông chủ vui vẻ ra mặt rồi, còn không
quên khen một câu “Cô nương đúng là có con mắt tinh đời, liếc một cái đã nhìn ra nó là bất phàm, bộ quần áo này rất có khí chất, thanh lễ nhã
nhặn, rất hợp với cô nương xinh đẹp như hoa, quả thực rất hợp với cả
người cô nương, đúng là người đẹp vì lụa nha”

Tôi mím môi khẽ cười, lòng có chút vui
sướng, được người khen ai mà chẳng thích chứ! Lúc này Tiểu Thuý tiểu Lan cũng đã chọn được quần áo đi đến chỗ tôi. Chúng tôi nhanh chóng tìm
được một khách sạn, lúc này trời đã chuyển sang chiều, chân trời có
nhiều mây, nắng nóng như lửa, nhìn tình hình đó, bà chủ thấy chúng tôi
bước vào cửa rất nhiệt tình tiếp đón “Mấy vị muốn ở trọ sao?”

“Đúng thế, phiền bà cho chúng ta hai
phòng, chuẩn bị cho chúng ta mỗi phòng một ít nước ấm, chúng ta cần tắm
rửa” Vài ngày bị bắt, toàn thân rất thối, khó chịu vô cùng.

“Được, mời ba vị cô nương lên lầu trước
đã, tôi sẽ dẫn ba vị lấy phòng ở, rồi chuẩn bị cho các cô ngay” Bà chủ
nói nghe thực thoải mái quá, đúng là người làm ăn buôn bán có khác!

Tắm rửa xong, cảm giác cả người khoan
khoái hơn, tôi mặc bộ quần áo màu xanh nhạt ngồi vào trước gương, đập
vào mắt là một khuôn mặt hơi đen, đường nét đoan chính như mặt thiên nga vậy, có lẽ là do nguyên nhân nước nóng, làm làn da tôi hồng rực lên,
nhìn sáng bóng dễ chịu, dưới ánh nến chiếu vào, hiện lên nét khoẻ mạnh,
tôi chưa già, hiện mới chỉ có hai mươi ba tuổi thôi, đang là tuổi thanh
xuân đẹp nhất, rất hài lòng với chính mình.


Vừa rồi lúc cởi quần áo ra thấy mình gầy
đi rất nhiều, mà càng làm cho tôi vui mừng hơn nữa là vòng bụng lồi
không còn. Đây chính là công sức ngồi tù, ở thế kỷ hai mươi mốt ngày nào cũng vận động mà giảm không được, hiện giờ tự dưng biến mất tôi sao
không cao hứng chứ? Bụng phẳng lì là giấc mộng của tôi nhé!

Tuy trên người da có đen chút, nhưng tôi
tự tin mình có thể khôi phục được, chắc cũng phải mất vài tháng, không
phải sẽ thay đổi được hay sao? Chỉ cần ở tại đây chăm sóc tốt vài tháng
sẽ thành công. Tóc sau khi gội dài tới thắt lưng đen mượt. Tôi thấy may
mắn là ở thế kỷ hai mươi mốt không nhuộm tóc thành nhiều màu, nếu không
chạy tới nơi này chắc sẽ bị coi là yêu quái mà bị đánh chết.

Thực ra cũng đã nghĩ định làm xoăn, nhưng còn chưa kịp làm thì chuyện đã xảy ra. Tôi lại nghĩ linh tinh trong
đầu, tóc của tôi kiểu này là bắt đầu nuôi từ lúc còn chớm vai, đấy là
tôi bắt chước Hàn Quốc, trong Tivi, con gái không phải là ai cũng để tóc dài ngang vai sao? Vừa gợi cảm vừa nghịch ngợm, lại không mất đi nét
xinh đẹp thanh nhã, quyến rũ, nhưng mà, ở cái thời đại này tôi vẫn phải
tuân theo quy củ chút, lấy một dây màu trắng buộc túm tóc lên, loại này
được gọi là mây trắng búi tóc nhưng tôi học không được, trông
cũng tạm, dưới ánh trăng, tôi đứng lên, làn gió từ cửa sổ thổi vào vuốt
ve làn váy, bay bay như tiên vậy, chỉ có cảnh là khác, lại nhớ tới một
câu thơ “Vân tay áo lay nhẹ theo điệu vũ, eo nhỏ uốn mình theo tơ lụa”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận