Hoàng Hậu Anh Túc

“Ngọc Hoán, chúng ta cùng đi luyện viết
chữ đi!” Tôi đẩy nhẹ chàng ra, tình cảnh kiểu này quá mức làm cho tôi
quên tiệt mọi chuyện! Cúi gằm mặt, trời ơi! Đây là lần đầu tiên tôi có
cảm giác yêu, ngọt ngào giống như đường vậy, tim đập bình bình, làm cho
người ta muốn ngừng mà không được.

Quá Ngọc Hoán dường như cũng chìm đắm vào trong đó một khắc, cảm thấy tôi giãy ra, buông vội ra, “Được! Vào trong thư phòng nào!”

Trời ơi! Cái loại cảm giác mờ ám này ở
trong lòng thực sự là rối rắm, Quá ngọc Hoán thâm trầm trong lòng, tôi
cũng không nắm được chút nào. Nếu tôi to gan mà thổ lộ thì sẽ thế nào?
Làm rối chuyện lên sao? Doạ cho chàng sợ chạy mất dép sao?

Lúc này, tôi nghĩ cũng hiểu hơn chút, có
thể thấy rõ trong lòng chàng nghĩ gì! Đối với tôi có cảm giác kiểu gì
không? Đối với mày cái gì cũng không thể hỏi rồi, chỉ còn nước đi theo
chàng, cứ để trong lòng gào thét điên cuồng.

Ánh trăng như lưỡi câu, sáng ngời, gió
đêm tháng sáu thổi từ cửa sổ vào gây cho mọi người có cảm giác mát mẻ
nhè nhẹ, bóng đêm mê người như thế, tâm trôi xa, tôi có thể thấy rõ ánh
mắt thâm thuý kia của Quá Ngọc Hoán, cứ không trốn tránh bắn thẳng vào
trên mặt tôi, đáy lòng tôi oán thầm, bất an, nếu còn kích thích tôi như
vậy, tôi sao còn tâm trí đâu mà tập viết nữa chứ. Lúc này nhìn chữ trên
sách, tựa như xem rắn bò khiêu vũ vậy, bắt không được hình dáng nó, tôi
chịu đến cực hạn rồi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời như
nước kia, tôi có chút đùa dai, “Công tử, trên mặt tôi dính cái gì sao?”

A ha! Bị bắt tại trận, khuôn mặt tuấn tú của Quá Ngọc Hoán đỏ bừng lên, “Ôi, không có, ta chỉ là….?”

“Công tử, tôi cảm thấy trong này oi ức
quá, hay là chúng ta ra ngoài đường chút đi, hít thở tinh hoa trời đất,
hun đúc tình thú, thấy thế nào?”

Tôi thực thức thời mở đường giúp chàng,
cho dù muốn nghe chàng giải thích, chắc cũng chẳng giải thích ra cái gì, tôi cũng không muốn cho soái ca mất mặt, nếu hai người không yên lòng,
sẽ không giấu diếm lẫn nhau, chi bằng cứ buông tay, đi theo cảm giác
vậy.

Nghĩ muốn đi chầm chậm dưới ánh trăng, trong lòng tôi dâng lên một tình cảm lãng mạn.

Quá Ngọc Hoán gật gật đầu, bước ra phủ,
trời trong, ánh trăng mờ tỏ, vật lớn trên bầu trời kia toả ánh sáng nhu
hoà chiếu lung linh trên mặt đất, làm cho mọi vật xung quanh có vẻ mờ mờ ảo ảo. Tôi hít một hơi dài, cảm giác sảng khoái, trong lòng tràn ngập
tình thú đặc biệt, nóng lòng muốn thử cảm giác phóng thích bản thân. Tôi ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng duyên dáng kia dâng lên một tia xúc cảm.

Mây bay nhẹ nhàng, sao sáng cả bầu trời, dải ngân hà xa xa mờ ảo.

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, liền thắng lại nhân gian vô số.

Nhu tình như nước, ngày cưới như mộng, nhẫn có cầu hỉ tước đường về.

Hai tình nếu dài lâu, lại khởi tại triều sớm tối mộ.

(Bài thơ này có nhiều chỗ không hiểu rõ lắm nên mình để nguyên; nếu bạn nào hiểu rõ thì giúp mình với nhé)

Ánh mắt Quá Ngọc Hoán loé sáng, đón gió mát, dưới ánh trăng sáng tỏ, khuôn mặt chàng hơi hơi vàng, đôi mắt vui sướng.

Tôi dựa vào bên cạnh chàng, lúc này cả
không gian im ắng, lặng lẽ, tôi nghe thấy tiếng hơi thở hoà lẫn vào
nhau, toàn bộ yên tĩnh tựa như một bức tranh vậy.

Xa xa sao đã mờ dần, bầu trời đêm có vô
số màu sắc đen thẫm, không còn ánh đèn rối loạn, lúc này bầu trời trở
nên trong suốt, như một con sông ẩn ẩn hiện hiện, dải mây dài giống như
dải băng, đó là ngân hà. Bất chợt có một hình ngôi sao giống như hạt
giống làm tôi chú ý, nhìn kỹ lại, tôi vui mừng cười rộ lên, “Chòm sao bò cạp kìa, đó là chòm sao của tôi đó!”

“Chòm sao bò cạp sao?” Giọng người đàn
ông đằng sau nổi lên tia tò mò, tôi cười quay đầu nhìn chàng một cái,
chỉ hướng có bảy ngôi sao đang phát sáng, “Ngài xem, bảy ngôi sao kia
liên kết với nhau, tựa như một hạt giống của bò sát vậy, đó chính là
chòm sao của tôi, chòm sao bò cạp”

“Chòm sao của nàng sao?’ Giọng Quá Ngọc
Hoán cố nén cười, tôi hồi phục lại tinh thần, nói ngượng ngùng, “Nhà của tôi ở quê có một truyền thuyết thế này, vũ trụ làm chủ mười hai chòm
sao đại diện cho tính cách khác nhau. Mùa hè là lúc sao sáng rất nhiều,
cuối giờ chúng tôi ngồi dựa ghế, đi vào trong sân, cả nhóm người cắn hạt dưa ngẩng đầu nhìn lên trời tìm kiếm chòm sao của chính mình, rất thú
vị đó”

Lúc này ở đây, tôi thở dài một hơi thoả
mãn, đó chính là việc mà tôi thích làm trước đây, cứ nghĩ tới cảnh tượng ấm áp này, tôi lại thấy xúc động suýt khóc.

“Đúng là thú vị thật” Quá Ngọc Hoán cười rất tươi, nhìn vào trong mắt tôi tràn ngập thú vị, “Quê hương nàng cũng thật có ý tứ”

“Vâng, khi nào tôi vẽ quê nhà của chúng
tôi cho ngài xem nhé, vô cùng có ý tứ đó, chắc chắn ngài sẽ thích lắm.
Ngài sinh vào tháng mấy hả? Tôi giúp ngài tìm chòm sao được không?”

Quá Ngọc Hoán nhìn tôi còn nở nụ cười rất tươi, “Ta sinh vào tháng chạp, lúc tuyết rơi, mùa rất lạnh, nàng tính giúp ta xem?”

“Ngày nào?”

“Cuối tháng”

Tôi nhíu nhíu mày nghĩ ngợi rồi cười bảo, “Ngài thuộc cung Ma Yết, đàn ông thuộc cung này chòm sao cũng rất đẹp
nha! Hơn nữa rất xứng với ngài đó” Tôi hưng phấn đi lên, nói tiếp: “Tôi
đã nói rồi mà! Chòm sao thầy tướng số rất chuẩn xác đó, nhưng chòm sao
của tôi thì bị cho là chòm sao trong cung Hoàng đạo xen lẫn lương tâm
bất lương, tâm ngoan thủ lạt, đúng là không công bằng chút nào nha. Tôi
chính trực thiện lương, trí tuệ đáng yêu mà, ngài bảo có đúng vậy không
ha?”

Nè, kỳ quái, tôi oán giận nhiều như vậy
sao sau lưng lại chẳng có tiếng đáp lại thế nhỉ? Tôi quay đầu nhìn thấy
con ngươi của Quá Ngọc Hoán lấp lánh, mang theo một tia thâm trầm, chàng mơn trớn mặt tôi, cười nói nhẹ nhàng, “Ta thực là tò mò, nàng cô nhóc
này rốt cục giả vờ giấu kín bao nhiêu ngạc nhiên đây?”

Không đợi tôi trả lời, Quá Ngọc Hoán đã
từ từ ghé sát vào mặt tôi, chàng định hôn tôi sao? Tôi bỗng chốc bối rối chút, không biết có nên cự tuyệt lại hay không cự tuyệt đây. Bóng đêm
mê người, hoà cùng tiếng gió thổi, ý chí của tôi có chút bạc nhược, có
chút say mê, trong đầu rối loạn mờ mịt, cho tới lúc môi chàng áp lên,
tôi kêu khẽ một tiếng, đầu óc trống rỗng, toàn thân bỗng run rẩy chút,
tôi ngây ngốc đáp lại, giờ khắc này tôi đã ý loạn tình mê, không kiểm
soát được mình nữa rồi.

Thật là cao hứng, nụ hôn đầu tiên của tôi dĩ nhiên lại phát sinh trong bóng đêm lãng mạn vậy, cùng với người đàn
ông mình thích, lòng tôi kỳ vọng nhất thời khắc này là yên lặng, đọng
lại biến thành vĩnh hằng.

Hồi lâu sau, Quá Ngọc Hoán rời môi, cả
người tôi đã mềm nhũn, tựa cả người vào trước ngực chàng thở nặng nhọc,
chàng lẳng lặng ôm lấy tôi, tôi nhắm mắt lại, trong miệng không phải là
nước bọt của tôi nhưng sao lại ngọt vậy…

Gặp quỷ rồi, mặt tôi thiếu nước, tôi không dám nhìn vào mặt Quá Ngọc Hoán, rụt đầu lại.

“Đêm lạnh rồi, ta đưa nàng trở về khách sạn nhé!”

“Vâng!” Rời khỏi vòng tay ôm ấp của
chàng, tôi đi lên trước, Quá Ngọc Hoán tiến lên đi ngang tôi, tay bị bàn tay to ấm áp nắm chặt, chúng tôi nhìn nhau cười, cùng hiểu rõ nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui