Hoàng Hậu Anh Túc

Thời gian trôi đi rất nhanh đã qua năm ngày, quán tranh bán càng ngày càng thuận lợi, hôm nay ông chủ cấp cao nhất của Mặc Viện cho người
mang thiệp mời tới, muốn mời tôi người trong truyền thuyết tới Thiên
Duyệt tửu lâu để tâm sự.

Biết tin này tôi cũng không thấy bất ngờ gì, tranh của tôi vẽ đã cướp đi rất nhiều mối làm ăn của các quán tranh khác, thực ra mà nói tôi
mang tới cho họ nhiều lợi lộc, không bằng nói tôi mang tới nhiều phiền
toái cho họ, gần đây Ngọc Hoán đã đi, lòng tôi cũng đã tản mạn đi rất
nhiều, có hứng thú thì vẽ, không hứng thì chẳng làm, thành ra gây cho
người yêu tranh trong Mặc Viện oán giận liên tục, đáng giá nhất thì chậm lại, danh dự cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Nhưng chuyện này với tôi cũng chẳng tổn thất gì, tôi cũng không thèm
quan tâm nhiều làm gì vậy, dù sao hiện giờ tôi đã biết chữ, nhìn cũng
biết điều này cũng không nằm trong quy định, tôi cảm thấy hứng thú
chuyện tôi ở Mặc viện lâu như vậy mà còn chưa được gặp chủ nhân chân
chính, tôi thực muốn nhìn một chút xem người có bản lĩnh mở một Mặc viện lớn như vậy là người như thế nào?

Giữa trưa tôi khoá phòng xong dẫn theo Tiểu Thuý Tiểu Lan ra khỏi
khách sạn, vị chủ nhân kia mời chúng tôi là buổi tối, tôi cũng không
nóng ruột lắm, cứ thong thả đi dạo lòng vòng quanh những cửa hàng nổi
tiếng trong thành, đi dạo phố là bản tính của con gái, ở cổ đại có tiền
muốn đi dạo đúng là không ít nhé!

Có nhà bán ngọc xa xa ở đằng trước gây chú ý với tôi, chủ yếu là vẻ
âm u đến kinh người, bình thường ngọc dưới ánh sáng mặt trời sẽ vô cùng
chói mắt, mời chào khách hàng lắm, không biết cái cửa hàng này sao lại
có vẻ ảm đạm thế chứ?

Vừa đi tới gần cửa hàng này, đột nhiên cảm thấy rùng mình lạnh lẽo,
cứ có một luồng khí lạnh phát ra, xâm nhập vào tận trong người.

“Tỷ tỷ à, chúng ta đi thôi! Cửa hàng này đáng sợ quá!”

Tiểu Thuý Tiểu Lan tránh sau lưng tôi vẻ mặt kinh hoàng. NHưng tôi
lại không nghĩ thế. Ông chủ mở cửa hàng là để buôn bán kiếm lời lại càng khiến cho tôi cảm thấy hứng thú, trong cửa hàng âm u không thấy bóng
lão chủ đâu.

“Xin hỏi có ai ở trong không? Tôi muốn mua ngọc”

“Xin hỏi có ai không? Tôi muốn mua ngọc”

Lúc này , phía sau truyền tới tiếng trả lời, rồi một người đàn ông
mặc áo dài trắng cao đi ra, nhìn thấy mặt hắn, tôi cảm giác trông giống
con gái hơn chút, vô cùng mềm mại, diện mạo lại càng giống nữ hơn. Lòng
tôi âm thầm đánh giá, đồng thời hắn cũng nhìn chằm chằm vào tôi.

“Khụ….Khụ…Hai vị muốn muốn gì đó sao? Khụ…” Từ đại sảnh một ông già
đi ra, lưng còng run run, một đôi mắt xùm sụp ngước lên nhìn làm tôi sợ
nhảy dựng lên. Người gì mà có thể biến già đến vậy sao? Làn da hoàn toàn khô quắt, khô quắt tới mức không thể tả được. Tôi đang định trả lời thì vị nam tử âm nhu phía sau đã cướp lời.

“Đúng vậy, ông chủ à, ta muốn xem một chút hàn băng ngọc châu người làm đã có chưa?”

“Khụ….Đã làm được rồi, mời công tử vào”

Quá đáng lắm, tôi cũng là khách hàng mà, sao lại chỉ có đón tiếp một
mình hắn chứ? Tôi vội mở miệng, “Ai, ông chủ, tôi cũng muốn mua, Nghe vị kia nói tới hàn băng ngọc châu chắc là thứ tốt rồi!”

“Cô nương cô có đặt trước không?’ Người đàn ông đằng sau thản nhiên hỏi.

“À, những thứ đó phải đặt trước hay sao?” Không phải chứ! Cửa hàng này không phải có thứ sẵn để bán sao?

“Vâng, lão Hàn chỉ nhận làm theo yêu cầu, không có bán sẵn” Người đàn ông áo trắng đi theo sau ông già vào trong bức rèm, tôi cũng đi vào
theo, không có sẵn một cái nào trong phòng sao! Nếu có tôi cũng muốn.

Hai người đằng trước dường như cũng không có ngăn cản tôi, cứ đi một
mạch, cho tới một cái vòm màu đen xuất hiện trước mặt, ông già dừng
chân, lấy tay kéo cửa vòm lên, hình như là muốn nhìn thứ gì đó vậy.

Chỉ một lát sau cũng lấy từ trong vòm ra một viên ngọc châu trắng
bóng như tuyết, cả viên toát ra từng đợt lạnh từ vật thể hình tròn, viên này có thể là viên hàn băng ngọc châu mà vị công tử kia nói chăng!

Ôi chao, quả đúng là bảo vật, sao lại có thể làm được như thế chứ?
Tôi mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào viên ngọc châu toả khí lạnh từng
đợt nhè nhẹ kia, cũng không thấy tan ra, vẻ ngạc nhiên cũng không phải
chỉ mình tôi, ánh mắt vị công tử âm nhu kia cũng nhìn chằm chằm, tay dài trắng nõn cầm lấy viên hàn băng ngọc châu trên tay ông già, “Lão Hàn
quả đúng là kỳ tài,có thể sử dụng băng ngàn năm tạo ra một viên thần
châu băng phách như thế, thực sự tuyệt quá”

“Chỉ cần công tử đưa ra giá, lão nhân nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ” Lão Hàn mặt mũi khô quắt thấp thoáng cười.

Tôi đứng bên có chút hiểu ra, chẳng trách gian phòng này khí lạnh bức người, âm u không thấy mặt trời, thì ra là có huyền băng ngàn năm. Tới
cổ đại này mới biết thêm được rất nhiều, khối huyền băng ngàn năm này,
là khối hàn ngọc được đào từ chỗ sâu nhất trong núi tuyết, có tính chất
kinh thiên luyện thành không tan, vị công tử này cũng thực biết hưởng
thụ quá đi, lại đúng vào thời điểm nắng hè nóng chói chang, nếu có một
viên huyền băng không tan trong người, tay chắc thoải mái lắm ha?

“Lão Hàn tạo ra một viên ngọc như thế này cần bao nhiêu tiền vậy ha?”

“Tiền vàng một vạn lượng” Lời nói thốt ra từ miệng vị công tử âm nhu kia, lập tức đánh bay suy nghĩ của tôi. Gì cơ? Giết người à? Một vạn
lượng tiền vàng sao? Giá trên trời chắc?

Nhìn thấy tôi sửng sốt, vị công tử âm nhu kia lại mở miệng, “Ngươi có biết một khối huyền băng này phải trả giá bao nhiêu không? Theo ta được biết, ít nhất là hy sinh táng mạng của hơn một trăm người mới đổi được
một viên hàn ngọc như thế này, vật vô cùng giá trị, cô nương còn muốn
làm theo yêu cầu nữa không?”

Hắn cầm viên châu này xem đi xem lại, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt biến sắc của tôi, hơn một trăm mạng người sao?

Với tôi mà nói lại là một con số rung chuyển, vì sao ư? Chỉ vì một
viên hàn ngọc này sao? Cả người tôi bỗng dưng trở nên lạnh hơn! Tôi ôm
chặt lấy thân thể, giọng cũng trở nên run sợ, “Công tử tất nhiên là biết vì hạt châu này mà hy sinh mạng nhiều người như vậy, sao lại còn muốn
làm theo yêu cầu chứ?”

Giọng hắn cũng bình thản như cũ, thản nhiên không để lộ ra cảm xúc,
“Ý cô nương nói ta là hung thủ giết người sao? Ta chỉ làm theo yêu cầu
mà thôi, thao túng người không phải ta, có ít người vì thế mà uổng mạng, ta quản được sao? Ta chỉ có lòng tốt thu mua khối ngọc này, bọn họ lại
được trả thù lao, cô nương chưa từng nghe qua một câu sao? Có tiền mua
tiên cũng được mà! (Ý ở đây là, có tiền có thể sai khiến được cả quỷ!)”

Tôi không nói gì, thế giới hắc ám này tôi cũng không phải lần đầu mới biết đến, vô lý cũng trở thành có lý, hắn nói đúng lắm, hắn mua khối
ngọc này chỉ là vì thế mà chôn vùi tính mạng người mà thôi, Diệp Vũ à!
Mày chỉ là một người của tương lai, những chuyện tình phát triển này đó, mày có khả năng để ngăn cản sao?

“Có lẽ ngươi nói đúng” Tôi rời khỏi gian
phòng, cố gắng đi xuống, loại chuyện thế này không cần đụng vào cũng
vậy, cổ đại thực sự không bình thường, tôi nếu mà cứ sầu lo, không vì
chuyện u buồn mà chết chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui