Mun: Cúi đầu! Chào mọi người, những khán giả thân thương của Mun . Cuối cùng, sau khi lăn lê bò lết qua hai đợt thi cử, Mun đã hoàn thành tốt đẹp tập cuối truyện “Hoàng Hậu ATuLa”.
Đã để mọi người chờ lâu, Mun thành thật xin lỗi, bên cạnh đó, xin cảm ơn những người vẫn luôn đồng hành cùng Mun qua những chặng đường dài như vậy, ngay từ lúc “Vị Hôn Thê Bướng Bỉnh” bắt đầu, cho đến khi “Nàng Phải Là Của Ta” và “Hoàng Hậu ATuLa” kết thúc. Cám ơn, chân thành mọi người đã kiên nhẫn đợi Mun. (Nói thật, nhiều khi ta còn thấy nản, mún vứt đi, không nghĩ đến nữa, nhưng, nhìn những dòng tin nhắn của mọi người…ta không làm được a), hy vọng lựa chọn này là đúng, và hy vọng mọi người sẽ cho ta thêm động lực để tiếp tục bắt đầu cho câu chuyện mới nhé, để bù đắp, ta đã post lun cái văn án truyện " Người Con Gái Mang Tên Tuyết ", mọi người xem xét và cho ta góp ý nhé.
Tập Cuối: Sóng Yên Biển Lặng
Tiếng sóng biển rì rào đánh vô bờ cát đá làm nó ngày một mòn đi, có hương thơm của gió, của nắng, của khí lạnh, Băng Băng cứ thế mà mở đôi mắt tưởng chừng như sẽ mãi đóng lại.
Cánh cửa kẽ động, nhưng chẳng hề lấy được sự quan tâm nào của nàng, gương mặt, vẫn là một mảnh vô hồn lạnh lẽo, lặng thinh, tựa như không hề tồn tại, như là, nàng vẫn chưa hề tỉnh lại sau một giấc mơ dài.
Người vừa bước vào, khuôn mặt đẹp tựa yêu dã, vẻ đẹp khiến người gặp không nghĩ rằng nó là có thật, hắn nhìn nàng, bằng đôi mắt chất đầy những đau khổ lẫn yêu thương, đôi môi mỏng yêu nghiệt phát ra âm thanh, tựa như lời thì thầm không biết bao lần của chính hắn.
“Thượng Quan Băng Băng”
Một tiếng gọi vừa rồi, mặc dù không làm người đang lặng im kia phản ứng, nhưng cũng có thể nhận thấy, trong đôi mắt tối đen trong veo kia, có lóe lên những tia sáng kì dị.
Đúng là không có gì không thể xảy ra
Cái gì là bằng hữu tựa tri kỉ
Cái gì là huynh đệ thủ túc tình thâm
Hóa ra…
Chẳng là gì cả
…
Lãnh Phong sau khi nghe nữ nhân tên Nguyệt nói xong, mắt lạnh kẽ nhìn qua những người xa lạ, hắn không hề có ấn tượng gì với họ, chỉ có nơi đây, tất cả đều tràn ngập trong hương sen thoang thoảng cùng tiếng đinh đang thanh thúy đến quen thuộc, thì hắn biết, chỉ có thể là nàng.
Nhưng vì sao, hắn lại quên, nàng vốn là thê tử của hắn, cùng hắn đã gần nhau như thế, vậy mà tại sao, trong giây phút ấy, tưởng như khi chạm phải ánh nắng đầu tiên, hắn lại quên nàng.
Có thật, nàng đã xuất hiện, đến bên hắn, cùng với hắn có chung một khoảng thời gian dài như thế, có thật, điều mà hắn chờ mong đã thành hiện thực, nhưng vì sao, hắn lại không nhớ gì, dù là 1 khoảnh khắc nào đó, cảm xúc, tựa như không hề biết đến sự tồn tại của nàng.
Điều duy nhất, có chăng là trong lúc ấy, khi nàng nhìn hắn, gương mặt tái xanh, đôi mắt long lanh đầy lệ và tiếng khóc nức nở dai dẳng theo hắn mãi đến tận bây giờ.
Nàng sẽ không khóc, bởi vì nàng không phải là người yếu đuối, nàng thậm chí sẽ không đau buồn, vì sẽ chẳng có gì tác động được đến nàng, duy chỉ có hắn, hắn biết, chắc chắn, hắn đã khiến nước mắt kia, lặng lẽ rơi nhiều đến thế.
Băng nhi, chuyện này rốt cuộc là sao, vì sao lại dời đi, vì sao lúc ấy, tiếng khóc của nàng, nghe nhói nát tim ta đến vậy, nàng, không nhận ra ta sao.
…
Tiếng nói khô khốc, mang theo khí lạnh hờ hững, nàng tuy không đưa mắt nhìn sang, nhưng chỉ mới thoáng qua, một gương mặt cùng với khí chất lạnh lẽo ác nghiệt hoàn toàn xa lạ, mặc dù là như vậy, nhưng nàng biết người trước mặt là ai.
“Ta phải gọi ngươi như thế nào, Phi Phàm tướng quân hay Long Viêm lâu chủ”
Người đang đứng sau khi nghe nàng nói thì ngồi xuống, đưa mắt nhìn lên, chứa đựng duy nhất một bóng hình nàng, lời nói tán thưởng thông qua đáy lòng đầy ngạc nhiên, trong đó, còn có cả vui sướng khi nàng tỉnh lại.
“Có ai nói nàng quá thông minh chưa Băng Băng”
“Người tác động đằng sau Vương Hi Ninh, mang danh gửi thư mời huynh đệ Độc Cô đến Long triều, dụ bọn ta vô cái bẫy đã gài sẵn, sau đó còn cố tình đuổi theo Lãnh Phong xuống đáy vực, làm như là cứu giúp, nhưng thực chất là đuổi cùng giết tận, đấy không phải là những màn rất hay của ngươi sao, Long Viêm chủ”
“Nàng phát hiện khi nào”
“Khi ngươi nhảy xuống vực và không xuất hiện nữa, nói đi, ngươi muốn gì”
“Ta nghĩ nàng đã biết”
“Ngươi chắc chắc sẽ không đạt được điều ấy, dù là 5 kiếp, 10 kiếp hay lâu hơn nữa, ngươi mãi mãi cũng không có được đâu”
Gương mặt vốn là bình thản hờ hững hoàn toàn biến mất, nghe nàng nói xong, đôi mắt đầy tơ máu như đâm thẳng vào người nàng, giọng nói cuồng nộ như gió lạnh rít qua 18 tầng địa ngục, cuồng phong đang âm thầm nổi lên, chất đầy những nguy hiểm cảnh giác.
“Cho dù không có được nàng, ta cũng vĩnh viễn không để hắn có được, ta sẽ bắt nàng ở bên ta, kẻ mà nàng luôn luôn nhìn bằng con mắt chán ghét này”
Dứt lời, Long Viêm 1 thân đầy giận dữ bước ra khỏi phòng, nhìn hắn lúc này, chỉ sợ không ai dám lại gần, nhưng lời nói cuối cùng hắn để lại, cảm thấy như, ngoài là tàn khốc ác độc ra, trong đó, tựa như có gì đó khiến tâm người nhói đau.
Phải chăng là tình yêu, có thể khiến bất cứ một ai, lệ rơi đầy tim, đau đớn tận cùng, dù là người ấy, đã mạnh mẽ vô cảm hay lãnh khốc vô tâm đến thế nào.
Băng Băng đôi mắt thờ ơ từ từ nhắm lại, không biết là đang suy nghĩ gì, chỉ thấy khóe mi không ai nhìn thấy kia, ươn ướt 1 giọt pha lê đã cố kìm nén, lặng lẽ chảy xuống, tựa như trong tim, nỗi đau đang từ từ lan rộng hơn, rồi vỡ nát.
Phong, ước gì ta không tỉnh lại, vì vừa nãy, ta mới được gặp chàng...
…
Vũ cùng Nguyệt lui xuống, Lãnh Phong vẫn im lặng không nói gì, đối diện với hắn, Lãnh Phi như đang chìm trong thế giới của riêng mình.
Hắn đã rất vui mừng khi Lãnh Phong còn sống, nhưng hiện tại, cảm thấy gương mặt này, xa lạ và cách lòng biết bao nhiêu, người ngồi trước mắt, vì sao lại như chẳng quen, vì sao nãy giờ, Lãnh Phong chưa hề nhìn mình, điều đó làm hắn cảm nhận được, Lãnh Phong đã hoàn toàn thay đổi, dường như, là đáng sợ hơn cả lúc trước.
Rồi lại thấy như, tâm nặng nề vì những chuyện sâu kín chưa nói ra, nói, hay không nói, im lặng, để nắm lấy cơ hội này, hay mở lòng, mà chúc phúc cho hắn đây, hắn, vốn luôn là người ích kỉ như thế này.
Hắn sẽ đợi, khi Lãnh Phong quên được Thượng Quan Băng Băng, hắn sẽ lại ở bên cạnh, sát cánh và bù đắp khoảng trống trong lòng Lãnh Phong, mặc dù là lòng nghĩ vậy, nhưng miệng, vẫn vô thức nói ra.
“Ta biết chỗ của Thượng Quan Băng Băng”
…
Lãnh Phi ngồi trên cành cây rợp bóng, trong mắt, tựa như đang chìm vào những hồi ức ngập tràn kỉ niệm, có gì đó hạnh phúc, nhưng cũng đầy bi thương, đã cố níu lấy, nhưng cuối cùng vẫn phải buông tay.
Kể từ ngày ấy, từ ngày hắn bắt đệ đệ thật của Lãnh Phong đi, theo lệnh giả mạo đệ đệ Lãnh Phong, tiếp cận, thân cận, rồi không biết từ bao giờ, tình cảm không nên có đã xuất hiện.
Nam nhân anh tuấn yêu nghiệt, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, khí thế thâm trầm bất nhân và đôi mắt sâu đen như đáy vực kia, không biết từ khi nào, hắn đã bị cuốn vào trong đó.
Dẫu biết là thế nhân chê cười, thiên lý bất dung, người đời kinh bỉ chán ghét, trái với luân lý lẽ thường, nhưng nếu Lãnh Phong cho hắn cơ hội, hắn vẫn muốn, vẫn ôm lấy hy vọng này.
Nhưng cuối cùng, vẫn phải buông tay, dời đi, có lẽ là lựa chọn duy nhất, hắn sẽ không thể nào quên, cũng không thể nào đường hoàng nhìn nam nhân ấy nữa, cũng chỉ có thể ở một nơi nào đó, dõi theo và chúc phúc cho hắn.
…
Băng Băng đứng trên nền cát, trước mắt, hoàn toàn là đại dương mênh mông, xa xa, những màn sương mỏng như là những bức tường trắng tinh bao lấy xung quanh, ngoài biển ra, thì không hề thấy gì hết, giống như trong mắt nàng, ngoài màn đên ra, không còn một tia sáng, cuộc sống của nàng, không có hắn, sẽ như màn đêm lạnh lẽo u tối, và nàng, lại trở về với thời điểm ban đầu, như khi chưa có hắn mà thôi.
Nhưng vì sao trái tim, lại không thể như lúc đầu, vì sao lòng, lại không thôi nhung nhớ, và hắn, vì sao cứ ám ảnh nàng mãi không thôi.
Long Viêm không cho người theo dõi nàng, vì hắn biết, cho dù là có võ công giỏi đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể liều mạng trốn thoát trước biển cả không giới hạn thế này, nhưng nàng sẽ không để hắn như ý, vì dù là bỏ mạng, nàng cũng không chấp nhận bên cạnh bất cứ một ai, trừ Lãnh Phong.
Đứng trên lầu cao nhất, Long Viêm đưa mắt nhìn thân ảnh phía xa, nàng vẫn một thân đỏ rực, lạnh lùng, cao ngạo mà nhìn tất cả mọi việc như thế, nhưng vì sao, đã đợi lâu lắm rồi, mà vẫn không thể chạm đến trái tim nàng.
Hắn đã ngỡ rằng, kiếp này sẽ lại trôi qua như thế, vô nghĩa, vô màu, vô vị và vô tâm một lần nữa, nhưng điều đó hoàn toàn thay đổi khi nàng xuất hiện, mọi thứ trong mắt, hoàn toàn khác lạ.
Hắn còn nhớ rất rõ, khi nụ sen hiện diện giữa mi tâm của nàng, hắn có biết bao vui mừng và hồi hộp, tựa như tối tăm được chiếu dọi, trái tim lại được đập lần nữa, và tình yêu đã khắc sâu, lại bắt đầu bừng sáng.
Nhưng vì sao, nàng lại không nhìn hắn, trong lòng, cũng không hề chứa đựng có hắn, hắn đã mong, nàng sẽ nhìn, nghĩ đến hắn, dù chỉ là một chút, một chút thôi cũng được, nhưng điều đó, vẫn chưa một lần xảy ra, vì hắn biết, đã có người, chiếm trọn lấy ánh nhìn và tâm của nàng mất rồi.
Băng nhi, nàng muốn yêu hắn ta đến bao giờ, và ta, sẽ phải chờ, đến bao lâu nữa đây...
“Chủ nhân, có tin báo”
Giọng nói vừa vang lên kia, khiến gương mặt hoàn toàn thay đổi, nét u buồn bi thương thối lui không dấu vết, thay vào đó, là tối tăm lạnh lẽo đầy cô độc.
“Chuyện gì”
“Lãnh Như Phong bắt đầu xuất phát đến đây”
Long Viêm nghe thuộc hạ bẩm báo, mắt nhìn nữ nhân kia lóe lên tia sáng kì lạ, phải, Lãnh Phong, đến đây đi, ta đang chờ ngươi đấy.
…
Đám người chuẩn bị thuyền phía dưới chân núi đã sẵn sàng, đây chính là con đường duy nhất để dẫn đến hòn đảo như Lãnh Phi nói, chính bọn hắn cũng cảm thấy lạ, bởi vì địa thế ở đây, ngoài nguy hiểm ra thì không có gì cả.
Vượt qua dường đi hiểm trở, băng qua một cây cầu dài, thì vô tình, bọn họ đang đứng trên một ngọn núi cao, giữa núi và biển, ngoảnh mặt lại là vực thẳm không đáy, nhìn lên phía trước, lại là biển rộng mênh mông, cảm giác như cơ thể, không cân bằng tựa như nơi đây vậy.
Lãnh Phong đứng trên ngọn núi nhìn xuống, trước mắt, biển cả đang bao lấy tất cả, và nơi đấy, cũng đang giữ lấy nữ nhân mà hắn yêu, hắn đã chờ, chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi.
Hắn nhớ nàng, rất nhớ, cảm thấy như đã rất lâu rồi, hắn chưa được nhìn nàng, nỗi nhớ sâu thẳm trong tim khiến cảm xúc của hắn thay đổi bất thường, là chờ mong, hồi hộp, thương yêu và cả lo lắng, cứ như là lần hẹn hò đầu tiên của hai người vậy.
Hãy đợi ta Băng nhi, chúng ta rất nhanh sẽ được gặp mặt, chờ nàng, là hạnh phúc của ta, yêu nàng, là mong ước của ta, và nhớ nàng, đã trở thành thói quen duy nhất của ta mất rồi.
“Lãnh Như Phong”
Lãnh Phong đang định xuống núi, thì tiếng gọi đằng sau, như hàng nghìn kẽm sắt, kìm chặt bước chân của hắn, theo thói quen, hắn chỉ có thể quay mặt lại.
Hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy, là gương mặt quen thuộc của nàng cùng với đôi mắt đang nhìn về phía mình, sau đó nhìn kĩ lại, phía bên kia cây cầu, còn có một nam nhân đang ôm nàng trong tay, mà nam nhân ấy, không ai khác chính là Long Viêm.
(Mun: Hai người biết nhau từ kiếp trước, Phong ca ca nhận ra Long Viêm, vì trí nhớ kiếp trước đã tỉnh)
“Đã lâu không gặp, à, không phải, chúng ta chẳng phải thường xuyên gặp nhau sao”
“Băng nhi”
Băng Băng nghe tiếng Lãnh Phong gọi, miệng muốn đáp lại, nhưng chỉ là trong tưởng tượng mà thôi, thực chất là nàng, không thể làm gì hơn là ở yên trong lòng Long Viêm.
Nàng thật không ngờ Lãnh Phong đến tìm mình, tưởng rằng hắn đã quên nàng, thì sẽ không quan tâm hay để ý, nhưng nào ngờ lại nhớ đến, lại kiếm tìm, càng không nghĩ đến Long Viêm lại hạ dược mình, vì đơn giản, hắn làm thế chẳng có ích gì, nếu như Lãnh Phong không đến, nhưng rốt cuộc hắn đã đến, hắn đến, và mọi chuyện đã xảy ra, và không có chữ nếu kia.
Thật buồn cười, người chuyên hạ độc người khác như nàng cũng có ngày bị hạ độc lại, chưa kịp rời khỏi, thì đã bị tính kế, nhưng Long Viêm, rốt cuộc hắn muốn gì đây, không đơn giản chỉ như thế này, chẳng lẽ…
Lãnh Phong không nghe thấy nàng trả lời, ngược lại, chỉ thấy gương mặt nàng xanh xao lạ thường, rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì với nàng, không cần suy nghĩ, hắn vô thẳng vấn đề chính.
“Long Viêm, ngươi muốn gì”
Long Viêm nghe Lãnh Phong hỏi, gương mặt hiện lên lạnh lùng cùng ác độc, từ khi nhìn thấy Lãnh Phong, hắn có thể nhận thấy được Băng Băng đã kích động, phải, nàng đã mong chờ giây phút này mà.
“Ta sẽ cho ngươi hai con đường, một là một mình ngươi nhảy xuống vực thẳm này, hai là…”
Nhìn Băng Băng, hắn khóe môi khẽ nhếch, có lẽ đây là nụ cười đầu tiên của hắn, một nụ cười bi thương và thích thú.
“Ta và Thượng Quan Băng Băng sẽ cùng nhau nhảy xuống”
Đúng vậy, đây là điều hắn muốn, dù là chết, hắn cũng muốn chia cắt hai người, hắn muốn, mãi mãi muốn mình sẽ là cái bóng, là tảng đá, để tách hai người làm đôi.
Băng Băng nghe hắn nói vậy, không ngờ suy nghĩ của mình là đúng, Lãnh Phi, hắn có lẽ đã bị điên, điên trong tình yêu của chính hắn, hắn tưởng rằng như vậy là sẽ chia rẽ được nàng và Lãnh Phong sao, điều đó sẽ không bao giờ thành sự thật, vì thế, đành đành để hắn thất vọng rồi.
Nhưng thực chất, hắn ta không cần phải làm như vậy, vì Lãnh Phong và nàng, sẽ không thể bên nhau, vốn dĩ điều hắn làm, có lẽ sẽ là giải pháp cuối cùng cho nàng.
Lãnh Phong dĩ nhiên đã nghĩ ra mục đích của Long Viêm, chỉ là điều kiện thứ hai hắn vừa nói, khiến khi nghe vào, thật là chói tai, cảm thấy như tất cả, chưa bao giờ tồi tệ đến như vậy.
Đưa mắt nhìn nàng, chỉ thấy là nàng vẫn như thế, im lặng mà nhìn hắn, Băng nhi, nàng sẽ không trách ta chứ, nàng biết, điều ta hy vọng duy nhất là nàng sẽ không trách ta, nàng sẽ như vậy chứ.
Mặc dù đây là lần gặp đầu tiên của chúng ta trong kiếp này, mặc dù ta vẫn chưa thể nhớ khoảng thời gian trước đây, nhưng ta vẫn yêu nàng, yêu như lần đầu có được tình yêu của nàng vậy, vì thế, như vậy là quá đủ, dù trước mắt là dời xa vĩnh viễn, nhưng ta sẽ chờ nàng, tiếp tục chờ đến khi chúng ta lại được gặp nhau.
Băng Băng mở to đôi mắt nhìn nam nhân trước mắt, khoảng cách giữa hai người, là vực thẳm sâu hút, và nàng biết, hắn muốn gì, là hắn, hắn đang muốn dời xa nàng, hắn đã nói cho nàng biết điều đó, Lãnh Phong, ngươi muốn làm như vậy sao.
Ngươi biết chắc ta sẽ hận ngươi, hận ngươi nếu như ngươi làm như thế, nhưng ngươi vẫn muốn làm, phải không, vì sao, vì sao lại như thế, vì sao muốn ta sẽ không thể nào quên ngươi, muốn nỗi đau này, sẽ giết chết ta một lần nữa, ngươi muốn như vậy sao.
Long Viêm mắt lạnh dày đặc tối tăm, gió vực như đang kết tụ trên người hắn, hai người trước mắt, mắt giao nhau, tâm như tương thông, như là bây giờ, hoàn toàn không hề có sự hiện diện của hắn, phải, chuyện này luôn xảy ra với hắn, không biết đã bao nhiêu lần, khoảng cách của 2 người, đã đẩy hắn đi thật xa.
Băng Băng mắt nhắm lại, cắt đứt đi đường nhìn của Lãnh Phong, xem như là nhanh chóng, nhưng thực chất lại dây dưa đầy luyến tiếc, không biết bây giờ nàng đang nghĩ gì, chỉ biết rằng trong tiềm thức, cái tên U Minh Đế đã được gọi đến lần thứ 5.
Diêm vương đang nâng ly rượu thứ 5 lên, bỗng trong tai vang lên tiếng gọi tên mình, mừng rỡ, hắn nhanh chóng nhắm mắt lại, cứ như là, hắn đã chờ mong chuyện này lâu lắm rồi.
Tại một khoảng không gian tối tăm, có hai tiếng nói đang đối thoại với nhau, một là của người sống, một là của kẻ cai quản người đã chết.
“Ta muốn dừng lại”
“Sao”
“Để cho ta đợi Lãnh Phong, vì vậy, hãy thế chỗ Lãnh Phong cho ta”
“Bà cô nhỏ của ta, ta đã tìm được cách hóa giải, chẳng lẽ người muốn chấm dứt nhân duyên kiếp này, nếu như vậy, lỗi cũng không phải ta nha”
“Biện pháp sao, nói đi”
“Đó chính là…”
…
Băng Băng chợt mở mắt, nhìn Lãnh Phong đang đứng trước bờ vực thẳm, đôi mắt vẫn đang nhìn mình, trong đấy, đã nói lên tất cả những gì hắn muốn.
“Long Viêm, ngươi hãy nhớ, chính ngươi đã hại chết ta”
…
Long Viêm còn đang ngạc nhiên vì Băng Băng đột nhiên nói được, thì nàng ở trong lòng hắn đã không còn nữa, chỉ thấy thân ảnh màu đỏ rực như lửa vụt bay, vì đứng gần vực thẳm, nên chỉ còn cách rơi thẳng xuống vực sâu, trước đó, nàng đã để lại lời nói, tựa như còn vang vọng mãi trong tim của một người.
“Lãnh Phong, nếu ngươi dám nhảy xuống, thì ta và ngươi, sẽ mãi mãi không bao giờ gặp lại”
Lãnh Phong hoàn toàn chấn động, lời nói của nàng, không nghi ngờ gì đã kìm lấy bước chân của hắn, nhưng chỉ được trong một phút giây nào đó, và một phút giây ấy, cũng đủ để làm thay đổi tất cả, vì hình ảnh nàng rơi xuống, đồng thời cũng rất nhiều hình ảnh khác hiện lên, có lẽ, đấy chính là khoảng kí ức đã chôn sâu tận cùng của hắn ở kiếp này.
Cũng vào một giây phút đứng hình của Lãnh Phong, khi Băng Băng vừa mới rơi xuống vực thẳm, Long Viêm đã nhanh chóng lao nhanh xuống, bắt lấy, giữ lấy, đồng thời, cũng chấp nhận buông tay nàng.
Băng Băng hoàn toàn không ngờ Long Viêm sẽ nhảy xuống, trong giây phút hắn ôm nàng vào lòng, nàng thấy nụ cười của hắn, đẹp hơn bao giờ hết, nàng còn thấy được, nước mắt của hắn, đang chảy ra trong đôi mắt đen sâu, và hắn, đã đẩy nàng lên phía ánh sáng ấy, phía ánh sáng khác xa với nơi hắn đang ở.
Vốn dĩ hắn muốn để nàng chứng kiến cái chết của người nàng thân yêu nhất, và sau đó, hắn sẽ để nàng mãi như thế này, giam hãm nàng trong thế giới của riêng hắn, nhưng nào ngờ, mọi chuyện hoàn toàn thay đổi, chỉ trong một giây phút mà thôi.
Câu nói của nàng, dĩ nhiên sẽ không thể nào thành hiện thực, bởi vì hắn biết, hắn sẽ không thể nào làm như vậy, muốn vì hắn mà nàng chết, so ra, nếu để chính hắn được lựa chọn, thì hắn cũng sẽ chọn điều này, để nàng sống, và hắn, sẽ thay thế nàng.
Hắn có thể giết bất kì một ai, nhưng không thể làm điều đó với nàng, hắn có thể nhẫn tâm, tuyệt tình với bất kì một ai, nhưng với nàng, điều đó lại khó khăn đến đáng sợ, tựa như một thói quen, muốn mãi mãi nhìn nàng hạnh phúc.
Vẫn đưa mắt nhìn lên, nhìn mãi cho đến khi bóng dáng nàng biến mất, ánh sáng, đã bao lấy nàng, còn hắn, xung quanh chỉ là tối tăm, như là thực chất, vốn dĩ nó đã là như thế.
Hình như từ trước đến nay, cuộc sống của hắn, luôn khác xa với nàng, và hình như, hắn đã dõi theo, đuổi theo nàng, không biết bao nhiêu lần, nhưng vì sao, không một lần nào nàng nhìn đến hay nghoảnh mặt lại.
Nhắm mắt lại, vì sẽ chẳng có gì khiến hắn dõi nhìn nữa, gió lạnh, như đang thét gào, tiếng vù vù bên tai, tựa như quỷ thần đang chờ hắn phía trước, nhưng hắn lại không thấy lạnh, vì hơi ấm vừa mới đây của nàng, đã khiến trái tim hắn được sưởi ấm, cũng không nghe thấy gì cả, chỉ duy nhất một điều, là hắn đã nghe thấy tiếng nàng gọi “Viêm ca ca”, nàng đã gọi hắn, vào lúc hắn chưa yêu sâu sắc và ích kỉ như bây giờ.
Phải chăng là tình yêu của hắn đã sai, phải chăng chính hắn đã kiến người mình yêu thương nhất phải đau buồn, là tình yêu của hắn sẽ không được ai chấp nhận hay đồng tình, là hắn, đã sai khi đã quá yêu nàng như vậy sao? Ai, ai có thể nói cho hắn biết ?
Nếu như hắn đủ nhẫn tâm, để ôm nàng cùng đi xuống vực thẳm, thì chắc chắn, hắn sẽ không nhớ nàng đến thế này, nhưng, hắn lại không thể làm như vậy, vì hắn muốn nàng được sống, đơn giản chỉ vậy thôi, và hắn nguyện ý, nguyện vì nàng làm như vậy.
Băng Băng, hãy nhớ đến ta, ta muốn nàng nhớ đến ta, những điều tốt đẹp nhất, dù là một chút thôi, mà hình như, đây là chuyện duy nhất ta có thể làm cho nàng, như vậy, nàng sẽ vui chứ, phải không.
Băng nhi, ta yêu nàng, và ta sẽ đợi, đợi một sợi tơ duyên để ta có được nàng, một cách tự nhiên nhất.
Tất cả mọi chuyện nói thì chậm, nhưng lại diễn ra trong tích tắc, Lãnh Phong vừa dứt ra khỏi cơn chấn động vì chuyện quá khứ ập về thì lại bàng hoàng khi nhìn thấy Long Viêm nhảy xuống, rồi chưa kịp đuổi theo nàng, thân ảnh nguyệt sắc đã hiện lên trước mắt.
Ôm nữ nhân đã thiếp đi trong lòng, không hiểu vì sao, yêu thương hiện lên quá đỗi, là hạnh phúc, cũng là thương đau, là quá khứ, nhưng cũng chính là hiện tại, cám ơn trời, đã cho hắn có được nàng một lần nữa.
Hắn đã tưởng sẽ mất nàng, đã tưởng thân ảnh kia sẽ không bao giờ có được nữa, tưởng như tất cả mọi thứ trên thế giới đều sụp đổ, tim trong lúc đó, cảm thấy như ngừng đập, có cái gì đang chặn lại nơi khóe cổ, nghẹn ngào không thở được.
Là tình yêu của nàng, là những gì nàng làm cho hắn, là trái tim đã khắc sâu tên một người của hắn, tất cả những điều đó khiến hắn biết, hắn sẽ không thể sống thiếu nàng, và cám ơn nàng, đã trở lại bên hắn.
Nhìn xuống phía dưới vực, nơi đó, có một người cũng như hắn, chờ nàng, yêu nàng từ rất lâu rồi, hắn đã rất may mắn, vì có được tình yêu của nàng, có chăng, là người ấy đã lựa chọn cách yêu quá sai lầm.
Long Viêm, hy vọng tình yêu của ngươi sẽ được giải thoát, ta biết là rất khó, nhưng, vẫn hy vọng ngươi có thể, và…
Cảm ơn
Trên đỉnh núi cao ngất, gió thổi như lặng đi, bóng người hắc ám từ từ xa khuất, chiếc cầu rung lên những đợt cuối cùng rồi lặng tắt, phía dưới đáy vực, gió thổi hiu hiu đến nhẹ nhàng, tán cây kẽ lay, thoang thoảng như có hương hoa đang phiêu đãng, khoang cảnh có gì đó tiêu điều, nhưng lại nhẹ nhàng đến dễ chịu.
Vẫn có một chiếc cầu chia đôi hai mảnh đất
Vẫn có một khe núi hẹp dài không thấy đáy
Vẫn có một biển cả rộng lớn ở phía trước
Vẫn có một mảnh đất lặng lẽ đứng phía sau
Và ở đây, đã tồn tại một tình yêu sâu nặng đầy nghiệt ngã
…
Lãnh Vương Phủ, không khí hôm nay, dĩ nhiên là dễ chịu hơn những ngày trước, tuy vậy, nó sẽ tốt hơn nữa nếu nữ chủ nhân của nó tỉnh lại, chứ không phải thiếp đi, khiến ai đó lạnh mặt đến tận bây giờ.
Lãnh Phong túc trực bên cạnh nàng 20/24 giờ, trừ thời gian vệ sinh cá nhân, hắn vẫn không dời nàng nửa bước, không hiểu vì sao, sau khi quay trở lại, nàng vẫn chưa tỉnh lại lấy một lần, và dĩ nhiên hắn không biết, trong lúc hắn đang đau khổ lo lắng cho nàng bao nhiêu, thì bây giờ, nàng lại đang ung dung làm khách để đòi nợ người ta bấy nhiêu lần.
Nhìn nữ nhân xinh đẹp tuyệt mị đang ngồi trên ghế chủ tọa cùng phu nhân của mình, U Minh Đế mồ hôi thấm đầy đầu, ước chừng có thể giúp hắn gội được cả đầu, chuyện này thật thảm, thảm lần thứ 2, và hắn, hoàn toàn không hy vọng sẽ có lần thứ 3 nữa.
“Ngươi cũng đã hóa giải được vấn đề, bây giờ sao không về với tướng công của ngươi, tính ở đây luôn à”
Băng Băng ung dung nhấp môi trà, xem như trước mắt không có gì hết, hoàn toàn không đoái hoài gì đến hắn, nếu không phải lúc đang nói chuyện, hắn ta đột nhiên gục vì rượu, thì nàng sẽ không phải tìm đến tận đây, bây giờ đuổi về, nghĩ không tính toán nợ lần gì hết sao.
Diêm hậu vẫn rất thích thú với nàng, mặc dù đã trưởng thành, nhưng xem bộ dáng vẫn rất đáng yêu, nàng rất thích Băng muội này nha, nếu được, nàng vẫn xin lão chồng giữ muội ấy lại đây, nhưng biết chắc, người ta có chồng, chưa chắc gì đến ở với mình, vì thế, đành ngậm ngùi tiếc nuối trong lòng, phải chi, bây giờ chưa có tên Lãnh Phong gì gì đó, nghĩ vậy, nhưng thấy muội trong mắt ánh lên ý cười và chờ mong, nàng cũng thấy rất vui mừng.
Băng Băng uống đến ngụm trà thứ 3, liếc nhìn gương mặt khó coi của lão diêm vương, nàng tốt bụng mở miệng nói với hắn một lời.
“Ta đã nói, nếu chịu thiệt thòi thì ta sẽ không chấp nhận, vậy mà ngươi giám nói sẽ không có gì xảy ra, xem ra ngươi vốn có ý định lừa ta rồi”
“Không phải, cái này là không ngờ tới, nhưng ta cũng đã sửa lại rồi, ngươi còn muốn gì nữa”
“Đợi ngươi sửa lại, nếu chậm một chút, thì chẳng phải ngươi đã phá hoại nhân duyên tốt đẹp của ta sao”
“Vậy mà không biết là ai nói chưa chắc gì đã yêu, giờ lại nói nhân duyên tốt”
Diêm vương nghe nàng nói, miệng lẩm bẩm vài câu, mặc dù không nghe rõ, nhưng cũng loáng thoáng hiểu được, vừa tức vừa quê, ngay tức khắc, nàng liền tặng hắn cái liếc mắt cảnh cáo.
Phiền, phiền, cứ dính tới chuyện Thượng Quan Băng Băng là hắn thấy phiền, phiền, phiền chết đi được…
“Vậy muốn gì”
“Nghe nói ngươi có cái túi gấm bằng pha lê đen, có công dụng bảo vệ thân thể và tỏa hương rất tốt…”
“Không được, tuyệt đối không”
Diêm vương không nghe hết, tuyệt tình dứt khoát kên tiếng, đồng thời, cũng trao cái nhìn “yêu thương” tới phu nhân của mình, chuyện này chắc chắn không ai biết, ngoài người duy nhất cùng chung chăn gối với hắn ra, thì sẽ không có ai có thể biết được, chỉ có thể là nàng, nàng muốn hại phu quân của mình sao, đấy là bảo bối duy nhất của ta.
“Vậy thì thôi, ta sẽ ở đây vài tháng, cùng lắm xuất hiện muộn một chút”
“Chẳng lẽ ngươi không sợ thân thể thối nát sao”
“Hắn sẽ chăm sóc ta tốt”
“Chẳng lẽ ngươi không sợ hết đường về”
“Nhờ thiên đình giúp”
“Ngươi không sợ hắn lo lắng phát điên, tưởng ngươi đã chết mà chết theo sao”
“Sẽ không”
Diêm vương không còn gì để nói, mắt liếc về cứu viện, nhưng chỉ thấy biểu hiện không liên quan đến ta, thở dài, tống một viên đá màu đen bằng bàn tay trẻ con về phía Băng Băng, nếu không đưa ra, hắn sợ sẽ không được với nữ quái này mất, thôi thì lấy bảo bối để đổi lấy không gian yên bình của mình sau này vậy.
“Đây, của ngươi đây, đi đi hộ ta”
Băng Băng nhìn túi hương làm bằng pha lê đen, vừa mới chạm vào, ngay tức khắc có thể cảm thấy khí ấm tỏa ra, còn có hương thơm thoang thoảng đọng lại, nhưng nàng không thích mùi mẫu đơn này.
“Ta muốn hương hoa sen”
Diêm vương kinh khi đưa bình nước màu hồng nhạt cho nàng, đúng là nữ nhân, đều bá đạo và ghen tuông như nhau, đừng tưởng hắn không biết nàng muốn gì, hừ, không sợ tên kia sẽ ngạt mũi vì hương sen này sao.
“Pha một chút nước ấm, ngâm 1 ngày 1 đêm, nó sẽ đổi hương”
“Tốt, vậy ta đi”
“Nhanh thế”
Không để ý giọng điệu trêu đùa của hắn, nàng đứng lùi ra một góc để chuẩn bị, thật ra, nàng đã sớm lo lắng cho Lãnh Phong rồi, mà nếu không lo, thì cũng sớm bị nỗi nhớ thôi thúc không kìm được, ngay bây giờ, nàng muốn nhìn thấy hắn, nam nhân mà nàng yêu, luồng khí trắng lại xuất hiện, nhắm mắt, khóe môi kẽ cong, và bên tai, nàng nghe thấy những dư âm còn sót lại.
“Băng muội muội, sống hạnh phúc và vui vẻ nha, khi nào rảnh, ghé nhà ta chơi”
“Nàng nói gì, sao không đi cùng nàng ta luôn đi”
“Ngươi thách ta sao, mở kết giới, ta cùng lắm xuyên không một lần nữa”
“Đừng đừng, ta sai, nhưng đâu phải lần nào xuyên không, nàng cũng gặp được duyên kiếp của mình đâu”
“Hứ, tạm tha”
“Biết phu nhân là tốt nhất”
Phải, không phải lần nào xuyên qua một thời không khác, thì cũng sẽ gặp được định mệnh của mình, tựa như Long Viêm, đã chờ đợi không biết bao lâu, nhưng vẫn chưa tìm thấy được duyên phận của chính hắn, và nàng cảm thấy mình thật đúng đắn, khi đã đưa tay ra giữ lấy hắn, Lãnh Phong, ta rất nhớ chàng, ta sẽ trân trọng tình yêu của ta, như trân trọng chàng vậy.
Đúng như nàng nghĩ, khi mở mắt ra, bên cạnh nàng, hắn đang nhìn nàng đầy lo lắng, đôi mắt kia khi nhìn thấy nàng, liền chuyển từ bất an đau khổ thành mừng rỡ kinh hỉ, nhìn hắn như vậy, nàng không kìm được mà gọi tên.
“Phong”
…
5 năm sau
Trong 5 năm, thái tử ốm nặng qua đời, hoàng thượng truyền ngôi cho Lãnh vương gia, sau đó lui về ở ẩn tại quê nhà hoàng hậu để an hưởng tuổi già, Lãnh Như Phong lên làm hoàng đế, lập tức ban bố lệnh độc sủng hoàng hậu Thượng Quan Băng Băng, không tuyển tú hay nạp bất cứ phi tần nào cả, thành ra trong cung bây giờ, chỉ có vợ chồng đế vương, đám thái giám cung nữ và, cả một đứa trẻ 4 tuổi nghịch ngợm.
Tẩm cung của hoàng đế, nơi duy nhất chỉ có tì nữ thân cận cùng chủ nhân của nó lui đến, trong đây, khác hẳn với những nơi mà hoàng đế ở trước đó, vì nó không phải là màu vàng của tiền tài và địa vị, mà khắp nơi, chỉ có hai màu chủ đạo, đó là đỏ và đen.
Bây giờ, nơi này được thắp sáng bằng ánh nến mờ ảo đến ám muội, tất cả mọi người không biết lui ra từ lúc nào, chỉ thấy trên long sàng, đang diễn ra một cảnh mặn nồng ân ái đến đỏ mặt.
Nam nhân anh tuấn yêu dã, trên người khoác tấm áo màu đen tuyền hắc ám, cùng màu với mái tóc và khăn trải giường ở đây, mái tóc thả lỏng bên vai, áo bào buông rơi tùy ý, làm lộ ra lồng ngực rắn chắc đầy mật ngọt.
Hắn một tay đỡ đầu, tay còn lại tham luyến vuốt ve làn da mịn màng trắng mịn, mặt chìm vào bả vai, tận hưởng hương tóc thoang thoảng, lấp ló qua những động tác, làm lộ ra cái yếm đỏ yêu mị gợi cảm.
“Khoan, để ta xem Như Vân đã”
Người bên dưới như nhận ra điều gì đó, vội vàng lên tiếng, nhưng ngay lập tức, thay thế vào đó là một nụ hôn đầy nhiệt tình cùng những động tác ám muội không thôi, khiến nàng, chỉ có thể phát ra những âm thanh nỉ non phiến mỏng.
Nụ hôn dây dưa ướt át đầy nóng bỏng, những cái hôn sâu đưa đẩy, những cái liếm mút mãnh liệt đầy tham lam, theo nụ hôn, y bào cũng hạ xuống từ bao giờ.
Lãnh Phong hạ nụ hôn trước vùng ngực trắng mịn, không kìm được mà tham lam chiếm lấy quả anh đào đỏ ửng, khiến không gian vốn ám muội vang lên những âm thanh ướt át nóng bỏng, làm người nghe phải đỏ mặt tía tai.
“Um…Phong…khoan”
Giọng nói bị cắt đứt, theo đó, nụ hôn tiếp nối nụ hôn, ngọt ngào dây dưa không dứt, tựa thủy triều, kéo dài liên tiếp những đợt sóng nhỏ, cuốn đi hết tất cả mọi thứ.
Chiếc rèm hai bên vì xấu hổ mà buông xuống, che dấu đi những cảnh mặn nồng ân ái của hai người, chỉ thấy rằng, qua tấm màn lụa, tiếng rên rỉ kiều mị cùng những lời nỉ non, như còn vang vọng mãi trong không gian kích tình đến nóng bỏng.
Đêm, còn rất dài…
Nắng mai ló rạng, chấm dứt những lạnh lẽo của đêm tàn, trên long sàng, nam nhân ôm lấy nữ nhân nhỏ bé, hai người tựa như vẫn đang chìm trong giấc mộng của chính mình, nhưng tiếng nói đột nhiên vang lên giữa không gian tĩnh lặng đã đánh thức tất cả.
“Mẫu hậu, mẫu hậu”
Tiếng gọi vừa dứt, một tiểu oa nhi tinh xảo chạy vào, bước chân nhỏ nhắn chậm chạp vụng về đến đáng yêu, đứa trẻ vừa xuất hiện, đã chiếm hết ánh sáng của vạn vật.
Gương mặt tròn trĩnh trái xoan tựa như bức tượng điêu khắc được khắc ra bởi những gì tốt đẹp nhất trên đời, làn da trắng mịn hồng hào, đôi mắt to đen sáng ngời như tinh tú, mi dài cong vút, môi mỏng trái tim đỏ mọng, hàm răng tròn đều trắng muốt, trán cao thông minh cùng chiếc mũi cao thanh tú đến đáng yêu, còn có mái tóc đen láy như mực đang ôm lấy gương mặt xinh xắn sáng ngời, nó mặc trên người một bộ váy tầng tím tinh tế, không thể phủ nhận, đứa trẻ này sẽ thu lấy tất cả mọi người, ngoại trừ người đó.
“Mẫu hậu, mẫu hậu…”
Hai người nghe thấy tiếng gọi chợt tỉnh giấc, nét mặt khi nhìn thấy tiểu oa nhi hoàn toàn trái ngược nhau, một là vui vẻ đón nhận vòng ôm non nớt của đôi tay nhỏ nhắn, hai là gửi đến nó cái liếc nhìn đầy mất hứng.
“Mẫu hậu, người ta rất nhớ người, tối qua không thể tìm người vấn an, người ta đã khóc nha”
Lãnh Phong nhìn thấy chiếc yếm hơi thoáng lộ, liền chỉnh lại vạt áo cho nàng, đồng thời cũng nhấc bổng đứa bé không yên phận ra khỏi lòng nàng, giọng nói vang lền đầy trêu trọc.
“Lãnh Như Vân, nhìn lại xem, ngươi là nam tử hán đấy”
Dù không vừa lòng, Lãnh Như Vân vẫn ngồi khoanh chân, hai tay để lên vạt váy, mắt đầy ngạo nghễ nhìn phụ hoàng của mình.
“Hài nhi hoàn toàn là nam tử hán, có thể bảo vệ mẫu thân”
“Nhìn lại ngươi đi, để kiểu tóc con gái, ăn mặc giống con gái, nhìn ngươi, toàn là con gái”
“Hài nhi làm hài lòng mẫu hậu, thì không có gì là hổ thẹn, hài nhi không phá hoại tình cảnh tốt đẹp, không bắt nạt người yếu đuối hơn mình, không cậy mình là người cao nhất mà ức hiếp đứa nhỏ đáng yêu, hài nhi hoàn toàn là nam tử hán”
“Ngươi, ngươi…”
Băng Băng không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn phụ tử hai người, tình cảnh này diễn ra thường xuyên, như là món khai vị cho buổi sáng tốt lành, và tiếp theo, sẽ là màn đấu khẩu bằng mắt.
Nhìn Lãnh Như Phong và Lãnh Như Vân biểu hiện đúng như mình nghĩ, nàng không kiềm được mà phát ra tiếng cười khúc khích vui ta, hai nam nhân nghe tiếng nàng cười, ánh nhìn đổi hướng, hai tiếng gọi ngượng nghịu đồng thời phát ra cùng một lúc.
“Nương tử”
“Mẫu thân”
Sau đó, lại là tiếng nói đồng thanh đối lập với nhau, rồi tiếp đó, hai mắt như tỏa ra súng đạn nhìn thẳng đối phương, tiếp sau đó, tiếng cười thanh thúy đến êm tai vui sướng lại tiếp diễn.
“Không được nói cùng ta”
“Nam tử hán không tranh chấp”
“Ngươi…”
“Ngươi…”
…
_The End_
Mun: Hết thật rùi, ngậm ngùi thiệt nha. Ta sẽ nhớ gia đình Băng tỷ lắm đây. Pipi, nếu ai hứng thú với truyện mới của Mun, hãy cho Mun ý kiến nha!
"Người Con Gái Mang Tên Tuyết" lên sàn!
Thanks!!!
Moah.