Hoàng Hậu Bảy Sắc

 
 Chương 11 : Kim phong, ngọc lộ nhất tương phùng.
"Kéo! Búa! Bao!"
"Ha!...Thua rồi!"
Tan học, Cảnh Thần và Tịnh Hiếu ở lại cùng chơi oẳn tù tì.
"Ai, thật không thể ngờ...lại là Đơn Đình, sao lại có thể..." Thất Quỳ nhìn cái vẻ mặt đang thua cuộc của Tịnh Hiếu. "Ai mà biết trước được chuyện gì chứ?" Cảnh Thần phản bác lại quan điểm của Thất Quỳ, "Thua rồi thì chịu phạt đi".
"Chỉ là trò chơi thôi mà, làm gì mà tính toán dữ vậy, cậu chẳng có lương tâm gì cả." Tịnh Hiếu không chịu hình phạt của hắn.
Nhìn hai đứa nó chơi với nhau vui vẻ như vậy Thất Quỳ cũng thấy vui lây.
"Thất Quỳ, lát nữa có phải đưa cậu về không?" Đằng Ảnh không có ở đây, thành ra Cảnh Thần "làm anh" nó một hôm vậy. Con bé lém lỉnh nhìn hai đứa nó, rồi nói: "Không cần đâu. Mình đi xem anh mình luyện tập. Hai bồ cứ về với nhau trước đi."
Nó còn nhấn mạnh "hai bồ cứ về với nhau trước đi" nữa chứ?
Do một thành viên chủ lực của đội bóng rổ đã bị thương ở chân, phải nghĩ dưỡng thương mất hai tuần, mà tuần sau đã bắt đầu thi đấu môn bóng rổ cấp trường ở bên Thần Hoa rồi, nên Đằng Ảnh phải vào thế chân cho anh ta. Lúc này chắc anh ấy đang tập bóng ở nhà thi đấu của trường.
Còn Ân Từ và chủ nhiệm Hàn, có lẽ đang giải quyết mấy chuyện thư từ gì đấy.
"Vậy tụi mình đưa cậu tới nhà thi đấu trước."
Tịnh Hiếu không thích ở lại xem mấy người lạ hoắc đó tập bóng rổ, đành làm bạn đường cùng về với Cảnh Thần. Bởi vì những người lười vận động như nó cũng đâu có hứng thú với thể thao.
Ba đứa cùng nhau đi đến nhà thi đấu, nơi anh trai Thất Quỳ đang tập bóng ở đó.
...
Ân Từ cầm là thư trên tay mình đưa cho chủ nhiệm Hàn.
"Trong đây là những cảm xúc của em về anh đó chủ nhiệm Hàn ạ. Từ ngày đầu tiên cho đến bây giờ, chủ nhiệm Hàn à...em rất cảm động, nhưng em không thể nào biến sự kính trọng đó đối với anh thành tình cảm được."
"Thật ra...anh cũng đoán trước được kết quả như thế này rồi. Anh cũng chẳng kỳ vọng gì nhiều, Tiểu Từ à, anh không sao đâu." Chủ nhiệm Hàn thấy mắt cô hơi đỏ, nên anh an ủi.
"Nếu như em không..."Nếu không gặp Đằng Ảnh, có lẽ cô đã chọn anh ấy. Vì chủ nhiệm Hàn, là một người đáng tin cậy.

"Tình đơn phương là đau khổ như vậy đó, bây giờ em từ chối tình cảm của anh như vậy, có lé sau này anh phải cố gắng sống vui thôi. Anh...cứ lủi thủi một mình như vậy cũng quen rồi." Sẽ không vứt bỏ tình cảm của Tiểu Từ bấy lâu nay, câu trả lời vậy là đã có rồi.
"Chủ nhiệm Hàn à, anh nhất định phải tìm được một cô gái thật tốt đấy nhé! Anh nhất định sẽ tìm được niềm hạnh phúc cho riêng mình." Ân Từ thành tâm chúc phúc cho anh ấy. Còn chủ nhiệm Hàn cũng chúc lại cô rằng: "Em cũng vậy nhé! Vạn sự như ý! Vì em là một cô gái rất thông mình mà."
Ân Từ cũng từng kiên quyết bắt mình chấp nhận anh ấy, nhưng hai trái tim họ xem ra không thuộc về nhau. Số mệnh đã như vậy rồi, không còn cách nào khác cả.
...
Tịch dương vô hạn hảo
Chỉ thị cận hoàng hôn.
Tịnh Hiếu chợt nghĩ đến hai câu thơ này, Cảnh Thần ngay lập tức cũng bắt kịp theo ý nghĩ của nó.
Tịch dương vô hạn hảo.
Hoàng hôn cánh mê nhân.
(Ánh mặt trời buổi chiều lan toả vô hạn, hoàng hôn càng làm mê lòng người)
Hắn vốn thích làm ngược lại như vậy đó.
Cảnh Thần thấy hai đứa nó lúc này giống như là đôi thanh mai trúc mã đang đi với nhau vậy. Tất nhiên nhỏ sẽ chẳng bao giờ biết được cái suy nghĩ kì lạ mà cũng thú vị của hắn vào lúc này đâu.
Đúng lúc đó, một đôi trai gái cũng trại tuổi tụi nó đi ngang qua, bọn họ đang cãi nhau rất dữ dội.
"Cậu nghĩ sao về tính yêu của lứa tuổi tụi mình?" Cảnh Thần hỏi nó, nhưng rồi hắn lại trả lời luôn: "Sự chiều chuộng, sự nhường nhịn...Nói thì dễ, nhưng làm mới thấy khó."
"Đúng rồi, mới hôm qua vẫn còn yêu nhau, vậy mà hôm sau nói chia tay là chia tay rồi." Tịnh Hiếu cũng chứng kiến nhiều chuyện như vậy rồi, thậm chí trong lớp nó cũng có nhiều trường hợp tương tự là vậy.
"Có một người, mà mình cho rằng sự tồn tại của ngoời ấy là rất đặc biệt."Hắn nhìn nhỏ, nhưng nhỏ lại có thói quen nhìn xuống đất khi đi bộ trên đường, nên nhỏ cũng không hề biết là hắn đang nhìn mình, "Trừ khi người đó không muốn, mình tuyệt đối sẽ không từ bỏ."
"Sao vẫn cứ là con người nhỉ?" Nó chỉ vào con mèo hoang trên bãi cỏ bên vệ đường: "Bọn nó cũng là vì bị chủ bỏ rơi, nên mới phải sống lang thang như vậy."
Chính vì vậy mà nó cũng không thích nuôi thú vật trong nhà lắm.
"Cậu thích caá con vật này chứ?" Cảnh Thần đến gần con mèo, con vật nhỏ vé đó cũng rón rén đến gần hắn, cũng dễ thương đó chứ?

"Thích, nhưng mình không biết nuôi. Mình sợ nuôi nó lắm, và sợ sau này sẽ buồn khi mất đi nó nữa." Tịnh Hiếu cũng cuối xuống, xoa xoa cái đầu nhỏ xíu của con vật tội nghiệp. Con mèo nhỏ thông minh kêu lên vài tiếng "meo meo".
Hai đứa cùng chơi với nó một lúc, hết vuốt ve rồi lại ôm nó vào lòng, con méo cũng tinh nghịch lắm, nó nũng nịu nhõng nhẽo không chịu để yên tay cho Cảnh Thần và Tịnh Hiếu.
Tịnh Hiếu cười, nó đang rất vui, vô tình nó nhìn Cảnh Thần.
Tự nhiên nó cảm thấy hơi ngượng. Bởi vì nó thật sự không thể ngờ được, khi Cảnh Thần cười, trên má phải hắn còn in hẳn một lúm đồng tiền trông có duyên hết sức. Bình thường Cảnh Thần rất cởi mở, nhưng những lúc riêng tư như thế này trông hắn có vẻ kín đáo và cô đơn làm sao. Cho nên, nụ cười của hắn chắc cũng không xuất phát từ nội tâm. Nhưng trông hắn lúc này rất...đáng yêu...giống như là một đứa trẻ vậy.
"Nhìn gì mà dữ vậy? Không ngờ mình lại có một khuôn mặt đẹp trai đến mê hồn vậy sao?" Nói rồi hắn còn ẩm con mào lên sát mặt mình và nghịch với nó.
"Không, mình chỉ là đang nghĩ về cậu lúc này, mình rất thích." Thích? Nó thấy kinh ngạc về điều mình vừa nói.
Là thích như thế nào? Cảnh Thần nghĩ bụng. Đôi mắt đen nháy của hắn ánh lên, trong trắng như tuyết vậy. Nhưng đôi mắt đen, sáng đó của hắn, Tịnh Hiếu không nhìn thấu được, "Sao lúc này trông cậu cười khác trước quá vậy?"
"Vì mình đang thích một người." Hắn trả lời rất tự nhiên. Cảnh Thần đang thích một người sao? Tịnh Hiếu cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, rồi nó im lặng mà chẳng nói gì với Cảnh Thần nữa.
Tạm biệt con mèo nhỏ rồi, mỗi đứa đi một hướng về nhà mình.
Thật ra, có những điều tốt đẹp chỉ có thể mãi còn lại trong kí ức mà thôi. Hai đứa có thể sẽ chẳng bao giờ quên được. Hai đội bóng rổ của hai trường Thần Hoa và Thần Lạc đã từng có mổi giao hảo rất tốt trong các trận thi đấu trước. Cho dù là thi đấu dưới hình thức nào, tinh thần thi đấu của hai đội vẫn rất thoải mái. Vì tinh thần nhiệt huyết với bóng rổ mà tình bạn của họ hình thành nên, đối với bất kì ai thì đây cũng là việc tốt cả.
Cho nên lần này đến Thần Hoa thi đấu, tinh thần của các thành viên trong câu lạc bộ "Theo đuổi Ước mơ" đã tốt hơn hẳn lần trước.
Những cánh hoa rơi lác đác trên sân, bầu không khí tràn ngập tiết xanh trong xanh giao hoà với cái nắng trong lành ấm áp của một mùa hạ sắp bắt đầu.
"Lần này có Đằng Ảnh tham gia nữa, đội bóng của trường chúng ta chắc chắn sẽ mạnh như cọp xuất chiêu vậy." Cảnh Thần khen ngợt anh ta không ngớt lời.
"Cảnh Thần này, dạo này đi với Tịnh Hiếu nhiều quá, bị lây cái thói xấu của nó rồi hay sao mà lại từ chối tham gia thi đấu vậy hả?" Ân Từ cố tình nói những lời này cho Tịnh Hiếu nghe thôi: "Em cũng siêu môn này lắm mà!"
"Nhưng kĩ thuật chơi bóng của em không bằng Đằng Ảnh đâu, thật đấy." Hắn cũng hiểu rõ thực lực của mình: "Chẳng có ai là hoàn mĩ cả."
"Khiêm tốn quá đấy cậu nhóc ạ!" Đằng Ảnh biết, hắn đang che giấu những ưu điểm của mình thôi, anh ấy nói vậy là để dò ý hắn.
"Phải rồi, hai anh chị cũng cừ lắm." Hôm nay là ngày anh trai Thất Quỳ thi đấu, nên nó ăn mặc thật đẹp: Chiếc váy trắng ngắn qua gối, và cái áo trắng có tô sức thêm mấy con bướm màu mè, trông dễ thương lắm đó chứ, nó còn kẹp trên tóc cây kẹp mà lần trước Tiểu Từ đã tặng nó.
"Hai bạn quán quân gì ơi..."

Tịnh Hiếu dường như nghe thấy có ai đó đang gọi, nó liền quay lại. Hai tên con trai từ đằng sau chạy tới, nhìn cách ăn mặc của bọn họ hình như là học sinh trường Thần Hoa. Tên con trai cất tiếng gọi lúc nãy nhìn bọn nó nở một nụ cười thật tươi.
"Mình vẫn còn nhớ các bạn." Hắn nói với Cảnh Thần và Tịnh Hiếu: "Hai bạn chính là nhóm đã đoạt được cúp Phi Tường trong cuộc thi âm nhạc học sinh toàn quốc vừa rồi. Các bạn biểu diễn hay lắm, còn mình chỉ đứng thứ hai thôi. Rất khâm phục hai bạn."
"Không có gì đâu." Tịnh Hiếu không thích nghe hắn tiếp tục nói những lời khoa trương về nó như vậy nữa, với lại nó chẳng có ấn tượng gì về tên này cả.
Nhưng Cảnh Thần thì nhớ rõ, mặc dù bọn họ chỉ đứng thứ hai, nhưng họ quả là một bậc kỳ tài trong âm nhạc, Cảnh Thần định cho bọn họ vài lời khen, nhưng tên đó cứ đưa mắt nhìn chăm chăm vào Tịnh Hiếu, nó thấy khó chịu lắm.
"Hai bạn đến đây chỉ để hỏi những chuyện này thôi à?" Cảnh Thần đứng chắn trước mặt Tịnh Hiếu: "Bạn cũng trong đội bóng rổ?"
"Chậc chậc, xem ra cậu nổi giận rồi." Hắn cười, nhưng nụ cười của hắn cũng không đáng ghét lắm, trái lại nó rất tự nhiên.
"Tụi mình không phải..." Tịnh Hiếu toan giải thích, nhưng Cảnh Thần lại kéo giật nó ra phía sau mình.
"Yên tâm đi, mình không đến tìm cô bạn ấy đâu." Nhìn thái độ Cảnh Thần như hắn, hắn đành nói ra sự thật: "Mình không ở trong đội bóng rổ, nhưng bạn mình thì có, nó nhìn thấy trong nhóm các bạn có một tiểu thiên sứ, nên muốn đến để làm quen.
Tiểu thiên sứ? Chắc chắn không phải là Tiểu Từ, bởi trông chị ấy giống một nữ thần hơn. Vậy còn lại là?...
Còn một tên con trai ừ nãy giờ chẳng nói chẳng năng gì, hắn tiến đến trước mặt Thât Quỳ. Nụ cười tươi tắn tự nhiên nở rộ trên khuôn mặt thanh tú của hắn: "Xin lỗi, mình đứng từ xa nhìn, thấy bạn dễ thương lắm, nên mạo muội tìm cơ hội làm quen bạn, mong bạn đừng giận." Hắn có một khuôn mặt hiền hoà, thiện cảm và một phong cách lịch sự nho nhã khi giao tiếp: "Mình tên là Nhạc Ảnh Hy"
"Cũng giống chữ Ảnh trong tên anh mình." Thất Quỳ hơi đỏ mặt, hai đứa nó giống như là có duyên với nhau lắm vậy. Ảnh Hy thích thú gật đầu với nó: "Mình cảm thấy bạn dường như có một sức hút kì lạ, có thể cho mình biết tên được không?"
"Long Thất Quỳ. Quỳ là hoa quỳ đỏ."
"Tên bạn đẹp lắm, rất hợp với bạn nữa." Hắn khen rất thật lòng.
Kim Phong Ngọc Lộ, đã tương phùng tại đây...
"Mình có thể theo đuổi bạn được không?" Trời đất, lời nói quá bộc trực và thẳng thắn của hắn khiến mọi người rất kinh ngạc.
"Ảnh Hy là một người tốt đấy, các bạn đừng cho nó là này nọ nhé!" Tên bạn kia nói thay cho hắn: "Lần đầu tiên mình thấy nó thiết tha với con gái như vậy đó, như là trúng tên của thần tình yêu rồi vậy."
"Mình chỉ sợ sẽ không có được cơ hội theo đuổi bạn." Ảnh Hy cười cởi mở: "Vì Thất Quỳ rất dễ thương."
Đối với Thất Quỳ, cái tên con trai như từ trên trời rơi xuống này giống như là một kì tích vậy, hoàn toàn rất hợp với mẫu bạch mã hoàng tử trong lòng nó. Nó bối rối quay qua nhìn anh mình...
Đằng Ảnh như cảm thụ được tín hiệu cầu cứu của em gái mình, liền đến trước mặt Ảnh Hy.
"Cảm ơn cậu đã có thiện cảm với em gái anh như vậy. Anh là Đằng Ảnh, anh trai Thất Quỳ."
"Hẳn anh là một người anh tốt, nếu không Thất Quỳ đã không có cái vẻ hồn nhiên đáng yêu đến vậy." Ảnh Hy lễ phép chào Đằng Ảnh: "Em có thể thích bạn ấy được không?"
"Anh không có quyền ngăn cấm bất cứ ai có ý muốn theo đuổi nó." ĐẰng Ảnh nhìn vào mắt hắn trả lời.

"Vậy...có thể cho mình số điện thoại của bạn được chứ? Thất Quỳ?" Ánh mắt hắn nhìn lướt qua Đằng Ảnh, rồi đáp xuống cái vẻ mặt ngây thơ của Thất Quỳ.
"Tất nhiên là có thể rồi." Ân Từ lên tiếng, cô tiến lên phía trước, khoác tay lên vai Thất Quỳ như để khích lệ nó. Cảnh Thần và Tịnh Hiếu thì liếc mắt nhìn nhau.
"Nhưng có một điều kiện." Đằng Ảnh hơi lo.
"Em chấp nhận, điều kiện gì em cũng chấp nhận." Thái độ khiêm tốn của Ảnh Hy như ẩn chứa một niềm tin và lòng kiên định trong tim hắn.
"Trận đấu lát nữa, em phải ghi được điểm từ trái bóng trong tay anh." Đằng Ảnh trả lời dứt khoát mà lạnh lùng làm sao. Ảnh Hy hết sức ngạc nhiên trước câu trả lời đó, nó tự tin trả lời với vị sư huynh cao tay này: "EM sẽ làm được."
"Vậy thì anh sẽ chống mắt lên xem chú em ra đòn." Nói rồi anh ta nắm tay Thất Quỳ và kéo nó đi theo mình.
Ảnh Hy dõi mắt theo Thất Quỳ và vẫy tay chào nó: "Lát nữa gặp lại nhé! Thất Quỳ!"
"Đây là một sự tình cờ gặp gỡ của vận mệnh sao?" Ân Từ thấy không còn gì phải nghi ngờ nữa. Nhưng đối với một đứa con gái như Thất Quỳ, cái sự việc chưa bao giờ gặp phải như ngày hôm nay, chắc không phải là chuyện hay rồi.
Một đứa trẻ mồ côi cha mẹ như nó, từ nhỏ đã chịu nhiều những lời chửi mắng đùa cợt của những người xung quanh, nhưng nó vẫn chẳng thèm nói lời nào, chỉ âm thầm đấu tranh với cáic nghiệt ngã của số phận mà thôi. Nó cũng muốn có một người nào đó sẽ quan tâm, và luôn bên cạnh chăm sóc nó.
"Thất Quỳ này, bồ thích tên đó chứ?" Tịnh Hiếu thấy đây mới là điều quan trọng hơn cả.
"Anh à...anh thấy sao?" Thất Quỳ ngượng đỏ cả mặt.
"Quan trọng là phẩm chất cậu ta có tốt không?" ĐẰng Ảnh biết, rồi cũng đến lúc em gái mình cần có một cuộc sống riêng của nó. Cho dù anh ta có yêu thương nó đến mức nào, đến một lúc nào đó cũng phải trao cuộc đời nó lại cho một hoàng tử, hay một chàng kị sỹ tốt bụng nào đó chứ!
"Mọi người à, tập trung tinh thần lại đi thôi. Nhà thi đấu thẳng tiến!" Ân Từ vuốt lên cái mũi đáng yêu cua thất Quỳ.
"Cứ như là trong kịch vậy..."tịnh Hiếu lầm bầm một mình.
"Nếu có người theo đuổi như vậy, cậu sẽ làm sao?..." Cảnh Thần thấy nó sắp trả lời, bèn nhanh miệng nói tiếp: "...Đừng có nói là sẽ chẳng có ai thèm theo đuổi cậu đó nhé!"
Sao mà những gì nó định nói đều bị hắn đoán ra hết thế này? Tịnh Hiếu bực bội ngẩng mặt lên nhìn hắn: "Tất nhiên là bỏ chạy, ,mình không biết cách ứng phó với những người như vậy!"
"Vậy à?" Cảnh Thần cười.
"Với lại, mẹ mình nói, không nên giao thiệp với người lạ!"
Ái chà...thật đúng là hết cách. Cảnh Thần bất lực tựa mình vào vách tường.
Thát Quỳ thì mãi trông về một phía xa xăm, nơi đó có một bóng hình thật đẹp, giống như là một sức mạnh thần kì nào đó đang lôi cuốn nó vậy. Nụ cười trong mơ cuối cùng cũng thành hiện thực.
Mỗi người, đều có một giấc mơ riêng của mình.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận