Chương 13 Chuyến du lịch đáng tiếc
Bình mình, luôn là một bức tranh khung cảnh đẹp nhất, trong lành nhất, và dễ chịu nhất của một ngày.
Từ buổi sáng tinh mơ, mẹ Tịnh Hiếu đã dậy chuẩn bị mọi thứ: nào là quần áo, giày dép, vật dụng cá nhân,...tất tật những gì cần thiết cho chuyến du lịch biển ngắn ngày của nó cùng với những người bạn thân thiết trong câu lạc bộ "Theo buổi Ước mơ". Sau đó, bà lên phòng cô con gái yêu quý và đánh thức nó dậy: "Tịnh Hiếu à! Dậy thôi!"
"Trời sáng chưa vậy mẹ?" Hình như đêm qua nó không ngủ được, "Dậy sớm vậy làm gì?" Nó mệt mỏi nhấc cái thên người còn đang ngái ngủ.
"Còn nói xằng xì gì nữa? Cũng phải dậy ăn sáng rồi đi chứ!"
"Dạ..."
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 17 của Tịnh Hiếu.
Ngồi ăn sáng, nó mở to miệng ngáp một cái, rồi lại mở to miệng cắn một miệng bánh mì.
"tịnh Hiếu này, điện thoại của con nãy giờ nó cứ reo liên tục đó." Nói rồi bà mẹ nó đưa cho nó chiếc điện thoại vừa lấy ra từ phòng con gái mình.
Nó cắn một miếng bánh mì, và nhìn vào điện thoại: là điện thoại của Cảnh Thần. Thế là nó vội vàng ngấu nghiến nào là bánh mì, trứng ốp la, rồi cả tương ớt nữa vào cái miệng bé xíu, rồi chuẩn bị ba lô.
"Con đi đây mẹ ơi!"
"Nhớ rõ những điều mẹ dặn chưa đó? Phải tự chăm sóc cho bản thân nghe chưa? Đến lúc đó không phải cứ đợi người khác đến chăm lo cho mình đâu đó!" Nhưng nói không chừng chắc nó cũng chỉ biết dựa đẫm vào mối chị Ân Từ. Mẹ cũng lo nhiều thật, đã nói với nó cả một đêm hôm qua rồi, vậy mà chưa đủ hay sao? Nhưng dù thế nào, hôm nay quả là một sự khởi đầu đầy màu sắc.
Đi đến chỗ rẽ, nó đã thấy Cảnh Thần đang đứng đó đợi. Hắn đeo một cái ba lô màu xanh ngọc bích, trông đẹp và xì tin đó chứ.
Trước đây, cũng tại chỗ này, Ân Từ đã từng nói hai đứa nó là một đôi rất hợp. Một đứa mạnh mẽ, sâu sắc như là biển vậy, còn một đứa thì độ lượng, và tài giỏi.
"Đợi có lâu không? Vì mẹ cứ bắt mình ăn sáng rồi mới cho đi." THảo nào khi đi học lúc nào nó cũng có sẵn đồ ăn sáng do mẹ nó chuẩn bị, càng tiết kiệm thêm được chút thời gian rồi, ngày nào nó cũng ngủ tới trưa mới dậy.
"Vậy đã ăn no chưa? vì mình không muốn để cậu đợi lâu, nên mới đến sớm." Nhìn nhỏ, Cảnh Thần đưa tay chùi bột bánh mì còn dính trên mép nó, "Thì ra là ăn bánh mì à, còn dính vụn bánh mì này..."
Tịnh Hiếu đỏ mặt mắc cỡ, nó đẩy tay Cảnh Thần ra và lùi về phía sau mấy bước: "Cậu..."
"Mình làm sao? Tại cậu không để ý chứ bộ?" Cảnh Thần thích thú cười phá lên.
"Đi nhanh thôi, đi nào, kẻo Tiểu Từ chờ lâu lại mắng mình." Nó nắm ba lô Cảnh Thần và kéo hắn theo, "Khoan đã...chờ mình một chút." Cảnh Thần nói. Hắn định làm cái gì nữa đây? Tịnh Hiếu đành đứng lại chờ hắn vậy.
"Cậu cho rằng bọn mình cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt mọi người à?"
"Vậy...vậy thì làm sao?" Nó vẫn chưa hiểu ý hắn.
Cảnh Thần kéo tay nó khỏi cái ba lô của mình, sau đó nắm chặt tay nó, "Như vậy mới phải."
Cảm giác ấm áp truyền qua các ngón tay rồi len lỏi vào tim nó, nó nhỏ đến mức khó có thể diễn tả được, nhưng cái hơi ấm đó như lan truyền khắp cơ thể nó vậy. Cái cảm giác kỳ diệu đó, tuy rõ ràng mà khó nói, nhưng ai cũng có thể hiểu được.
"Bây giờ thì đi được rồi." Cảnh Thần nắm tay nhỏ. Hai đứa bắt đầu đi đến chỗ hẹn với mọi người.
Nhìn thấy cặp tình nhân đang thẹn thùng này, mọi người đều cười ồ lên.
"Lúc trước, khi Cảnh Thần nói với tụi chị về cái ý tưởng tỏ tình của nó, chị đã bị cảm động bởi sự chân tình của nó, cho nên, chị đã quyết đinh rồi. Tịnh Hiếu này, nếu em không đồng ý nó, coi chừng chị chco em một trận nhừ tử đó!" Ân Từ nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ, "Bây giờ chỉ còn mình chị, nên chị cũng phải cố gắng lên mới được."
"Tiểu Từ à,... sẽ ổn thôi mà..." Vì Ân Từ là Hoàng Hậu Bảy Sắc, và là chủ nhiệm của tụi nó mà.
"Tịnh Hiếu à, lên xe nhanh thôi." Thất Quỳ gọi nó.
Khi cả bọn tụi nó vừa lên xe, mọi người trên xe đều nhìn bọn nó với vẻ mặt hiếu kỳ. Ba đứa con trai với tướng mạo khôi ngô và cả ba cô thiếu nữ rất dễ thương nữa, cả bọn 6 người như tạo thành một sợi dây của sắc đẹp vậy.
"Vui ha!" Thất Quỳ nói với Ảnh Hy, "Lần đầu tiên cậu đi chơi với mọi người thế này à?" Ảnh Hy cũng cảm nhận được niềm vui đó của con bé, hắn đưa tay vuốt mái tóc của nhỏ; "Trước đây sao các cậu không tổ chức đi chơi?"
"Vì..." Nét mặt nhỏ tự nhiên trĩu xuống như đang rớt từ thiên đàn xuống địa ngục vậy. Nó quên rằng...Ảnh Hy vẫn chưa biết gì vể quá khứ của mình, nếu như cậu ta biết rồi, liệu cậu ta có bỏ rơi nó không?
"Vì không có dịp nào đi à?" ẢNh Hy đoán.
"Ừ...Vả lại, trước đây mình cũng không có nhiều bạn như thế này." Nhỏ mệt mỏi cựa quậy với cái chỗ ngồi của mình, "Cậu buồn ngủ à?" Nói rồi Ảnh Hy cho nhỏ tựa vào đầu mình.
Tịnh Hiếu ngồi phía sau, vô tình nghe được cuộc nói chuyện của bạn mình, nó quay qua Cảnh Thần hỏi nhỏ: "Nếu Ảnh Hy thật sự thích Thất Quỳ, thì...cho dù cậu ta có biết cũng không sao cả?"
"Ừ. Nhưng tụi mình không thể chắc chắn được." Cảnh Thần không thể không lường trước đến trường hợp xấu nhất xảy ra, "Ảnh Hy là người thế nào chúng ta vẫn chưa biết rõ mà?"
"Tuy nói vậy..." Ân Từ cũng chen vào: "Nhưng Thất Quỳ cũng như một đứa con nít lạc đường vậy, cho nên Ảnh Hy phải cứng rắng và mạnh mẽ để bảo vệ và dẫn dắt con bé."
"có khi cứ để họ như vậy lại hay, mình là người ngoài không thể tùy tiện xen vào được." Cảnh Thần nói.
Đằng Ảnh vẫn im lặng ngồi đó, Ân Từ quay qua nhìn cái vẻ trầm tư của anh, "Sao?" Đằng Ảnh đã chú ý tới ánh nhìn của Tiểu Từ.
"Không có gì." Ân TỪ chột dạ: "Mình chỉ muốn nhìn xem vì sao cậu lại quyến rũ đến vậy."
"Là lưu manh giả danh tri thức đó, cái vẻ ngoài của mình nó dễ dàng đánh lừa người khác lắm." Đằng Ảnh đủa với cô.
Còn Tịnh Hiếu lúc này, vì cả đêm qua thiếu ngủ, nên nó gục người vào Cảnh thần và tiếp tục đánh một giâc nữa. Thật ra, Cảnh Thần cũng không cảm thấy như vậy là thân mật quá mức, vì hắn biết trong đầu Tịnh Hiếu lúc này, hắn chỉ được xem như một người bạn thân thiết mà thôi, "tịnh Hiếu à, phục cậu luôn đó!..." Hắn thì thào.
Mãi cho đến khi quang cảnh của biển đâp vào cửa kính chiếc ô tô du lịch của bọn nó, Tịnh Hiếu mới mơ hồ tỉnh dậy. "Đến giờ ăn tối chưa?" Nó lúc nào cũng chỉ ăn với ngủ. Hỏi xong, nhỏ nhận ra mình đang mượn đùi của người ta làm gối.
"Cậu..." Nó không biết phải nói gì nữa. "...Ăn mất miếng đậu của tôi rồi." Cảnh Thần tiếp lời nó
"Nằm mơ à!" Tịnh Hiếu đánh vào đùi hắn một cái thật là mạnh.
"Trời ơi! Tưởng mình là thần thánh à..." Cú đánh của nó khiến hắn đau lắm chứ, "Cái chân đã tê thế này...là do cậu đó." Cảnh Thần xoa xoa cái chân tội nghiệp.
"Mình đâu có cố ý, sao không gọi mình dậy?" Tịnh Hiếu biết hắn không gọi là vì để nó được yên giấc.
Dù có khó chịu đến thế nào hắn cũng cố gắng mà chịu đựng, vì thế mà nãy giờ hắn không dám nhúc nhích lấy một cái, cứ ngồi im như vậy vì sợ nhỏ sẽ thức giấc.
"Mình sợ làm hỏng giấc mơ đẹp của cậu, mơ gì mà chảy cả nước dãi ra, ghê há!" Cảnh Thần khoái chí trêu nó.
"Cậu...nói xạo. Làm gì có chứ!" Tinh Hiếu tuy phản kháng lại như vậy, nhưng hình như trong lòng nó cũng đang cảm động lắm. Cảnh Thần vẫn cứ nhìn nó cười, không trách cứ hay oán than gì về đôi chân đang mỏi của hắn nữa.
Cảnh biển ở đây thật là đẹp.
***
Theo lịch trình, đến chiều đoàn du lịch sẽ đến khu biệt thự nghỉ mát.
Bở biển dài với những đợt sóng trắng xóa...Gió biển lồng lộng
Đến biển nghỉ mát là mong muốn của rất nhiều người, sự dễ chịu của gió biển và cái cảm giác khi chơi đùa cùng những cơn sóng khiến người ta quên đi những mệt mỏi, lo toan của cuộc sống thành thị, làm cho tâm hồn con người trở nên thoải mái và sảng khoái hơn.
Biển là một không gian đầy màu sắc.
"Là biển, là biển đó!" Thất Quỳ vui sướng kéo Ảnh Hy đi theo nó dọc theo bãi cát dài.
"Ở đây đẹp thật, Tịnh Hiếu, em thấy sao?" Ân Từ hỏi nó. tịnh Hiếu ậm ừ, nó chỉ gật đầu mấy cái cho qua chuyện.
"Nói cái gì đi chứ!" Ân Từ không hài lòng với cái cách trả lời của nó. "Biển à! Đều là nước cả thôi!" Rồi nó đưa tay lên miệng, và làm ra vẻ gào thét: "Ngựa à, ngựa thì có 4 chân!"
"Ghét ghê! Cảm xúc của chị bị em làm hỏng hết rồi đó!"
"Em có phải là nhà văn đâu!"
Vậy mà Cảnh Thần lại rất thích cái tính thẳng thắn này của nó, hắn cười: "Không phải là muốn bơi rồi sao? Tụi mình vào phòng cất đồ đạc đi thôi!"
Thế là cả 6 người trẻ tuổi ấy đi đến căn biệt thự đã đặt chỗ trước, bọn con trai ở tầng 1, còn con gái ở tầng 2.
Tuy Tịnh Hiếu đã kiên quyết: "Em chỉ nằm đây tắm nắng thôi, chứ không bơi đâu", nhưng cuối cùng thì nó cũng bị bọn họ kéo xuống nước, sao mà để yên cho nó nằm đó được chứ?Hơn nữa, hôm nay là sinh nhật nó mà, cho nên nó phải vui cùng mọi người chứ!
Buổi tối, cả bọn còn chúc mừng tiệc chúc mừng cho nó/ Vậy là hôm nay Tịnh Hiếu đã trải qua một ngày sinh nhật khó quên nhất trong cuộc đời nó.
Nhưng, những việc khiến nó không thể quên được, sẽ vẫn tiếp tục xảy ra.
Họ điên cả rồi sao? Khuya như thế này rồi mà còn tổ chức trò "gan ai to hơn"?
"Thôi, giờ mọi người về phòng nghỉ ngơi đi." Tịnh Hiếu không chấp nhận lời đề nghị của cả bọn. Ảnh Hy, kẻ đã bày ra trò này thật đáng "chém" lắm.
"hôm nay là sinh nhật em mà, phải có trò gì đó góp vui chứ, hay là...em sợ?" Ân Từ thúc vào eo nó.
"Sợ cái gì chứ? Mình với cậu một nhóm, mình sẽ bảo vệ cậu mà." Cảnh Thần hào hứng. Hết cách rồi, cục diện đã hoàn toàn thay đổi, lúc này mọi ngưởi đều đứng về phía Ảnh Hy
"Vậy mình sẽ nói lại cách chơi một lần nữa." Ảnh Hy biết, nảy giờ Tịnh Hiếu chả thèm nghe nó nói gì cả, "Bên cạnh biệt thự này có một khu vườn nhỏ, chính giữa nó có một cái vòi phun nước gọi là hồ Hứa Nguyên. Thông thường người ta muốn đến đó chỉ có thể đi qua con đường đã được tu sửa, nhưng hôm nay, trong chúng ta không ai được đi con đường đó, mà phải đi vòng khu vườn để đến đó. Đội nào đến trước sẽ là đội thắng cuộc."
"Đội thắng cuộc sẽ có quyền yêu cầu đội thua cuộc làm bất cứ việc gì." Ân Từ đăm chiêu suy nghĩ.
"Chẳng hạn như là yêu cầu Tịnh Hiếu đứng trước mặt mọi người và nói lớn rằng: Cảnh Thần à, mình thích cậu!" Đằng Ảnh giả dụ.
"Vậy..." Tịnh Hiếu như tỉnh mộng: "Cảnh Thần này, có chết cũng không được để thua đâu nhé!"
Nhưng, Cảnh Thần chợt nghĩ, nếu như đội nó thua cuộc, thì tình hình sẽ thế nào đây?
***
Trăng hôm nay cao và sáng quá! Cảnh Thần nhìn ánh trăng sáng trong và thưởng thức khung cảnh thiêng liêng đó.
"Khung cảnh như thế này mà ngâm vịnh làm thơ thì thật là tuyệt!" Cảnh Thần nhìn Tịnh Hiếu ngân nga.
Nhưng đối với một đứa chẳng hiểu thế nào là phong thổ nhân tình như nó, lại vô tình ném ra một câu rằng: "Mình muốn chơi ăn gian quá đi!"
Phải không vậy? Nó mà lại nói những lời như vậy sao?
"Đằng nào có đi con đường đó cũng chẳng ai biết, vừa an toàn vừa tiết kiệm được công sức."
"Tịnh Hiếu! Chơi như vậy không hay đâu, hơn nữa đều là bạn bè với nhau cả, làm như vậy cậu sẽ cắn rứt lương tâm cho mà xem." Cảnh Thần tưởng nó nói thật, liền cho nó một thôi một hồi nào là đạo lý.
"Quả nhiên là như vậy..." Tịnh Hiếu như nhận ra điều gì đã khiến nó phải đau khổ, rồi tự nhiên vỗ vào miệng nó một cái: "Cậu cũng phát hiện ra rồi đúng không?"
Cảnh Thần rất hiểu những suy nghĩ thầm kín trong lòng nó, hắn biết rõ lúc này nó đang suy nghĩ về một chuyện khác.
"giọng nói của tụi mình bây giờ đã có chút thay đổi rồi...tuy lúc đầu mình cảm thấy việc giọng nói giống nhau như vậy thật là xui xẻo, nhưng khi đã quen rồi thì thấy chả có gì nữa, bây giờ thì...cho nên đôi khi mình cảm thấy hơi cô đơn." Tịnh Hiếu bật cười, nó chẳng hiểu sao mình lại có những suy nghĩ như vậy nữa.
Dù gì tụi nó cũng đang tuổi lớn, dáng vóc. suy nghĩ, rồi cả giọng nói nữa, dần dần cũng được thay đổi theo hướng phát triển của cơ thể. Vì vậy giọng nói của Tịnh Hiếu bắt đầu có chút nữ tính hơn, còn giọng nói của Cảnh Thần cũng đã thay đổi khác trước.
"tuy không giống nhau nữa, nhưng mình sẽ luôn ở bên cậu, nên...cậu bây giờ không còn một mình nữa, cậu không phải sợ." Cảnh Thần đĩnh đạc nói.
"Ưm..."Nó thư thả chắp hai tay ra phía sau.
Điện thoại của Cảnh Thần đột nhiên reo lên. "A lô? Cảnh Thần à? Các cậu đã đến điểm xuất phát chưa?" Là Ảnh Hy.
Sáu người bọn họ lúc này phân thành 3 nhóm, xuất phát từ 3 điểm khác nhau, công cụ hỗ trợ duy nhất cho trò chơi là đèn pin, và tất nhiên điện thoại là phải đem bên mình phòng khi thất lạc.
"Đến rồi, và có thể xuất phát bất cứ lúc nào cậu muốn."
"Vậy thì 5 phút nữa nhé! Không được ăn gian đâu nhé...Tịnh Hiếu này, là cậu nói đó!"
"Biết rồi mà!" Tịnh Hiếu nghe hết những gì Ảnh Hy nói trong điện thoại, nó liền la lớn lên. Cảnh Thần cười một cái rồi tắt máy.
Năm phút sau, ba đội tự động xuất phát.
"Ở đây nhìn cũng đáng sợ, nhưng xem ra cũng không nguy hiểm lắm!" Tịnh Hiếu chả có vẻ gì là sợ sệt cả, vì dù gì đây cũng là một khu nghỉ mát mà, chứ có phải là chốn rừng thiêng nước độc gì đâu.
"Cái trò này đúng là chán thật, nếu chúng ta đi nhanh một chút, chỉ cần nửa giờ đồng hồ là có thể tới." Cảnh Thần tay trái cầm đèn, tay phải dắt Tịnh Hiếu đi theo mình.
Trong màn đêm tĩnh lặng, đôi bạn trẻ nắm tay nhau đi, ánh đèn mờ nhạt phản chiếu vào từng khuôn mặt mỗi người, tựa như những vì tinh tú đang nhấp nháy tỏa sáng cả bầu trời đêm vậy.
"Ưm...Tịnh Hiếu!" Tay Cảnh Thần lấm tấm ra mồ hôi. "Gì?" Tịnh Hiếu hỏi nó.
"Mình rất thích cậu!" Hắn đỏ mặt.
"Đừng có nói những lời như vậy lần thứ hai nữa."
"...Không thích lặp lại, vì cậu cảm thấy rắc rối, vậy mới là cậu..."
"Ừ. Mỗi lần nghe mẹ mình cứ lặp đi lặp lại mãi một vẫn đề là mình thấy mệt lắm."
"Cái đó...đâu có giống nhau." Cảnh thần muốn giải thích cho nó hiểu: "con gái...và kể cả Tịnh Hiếu...không phải là thích nghe những lời nói như vậy hay sao?"
"Nhưng nếu cậu nói: mình thích cậu, không phải mình phải trả lời lại rằng: mình cũng thích cậu, hay sao?" Tịnh Hiếu cảm thấy như vậy là chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Cảnh Thần xiết chặt tay nó: "Vậy...chỉ cần mình nói thôi là được rồi. Tịnh Hiếu, cậu chỉ cần nói lúc nào cậu cảm thấy thích hợp." Tịnh Hiếu cười: "Giữa lời đấy nhé!"
Bất ngờ, Cảnh Thần bị hụt chân, nó rơi vào cái hố to ngay trước mặt. Tịnh Hiếu ra sức kéo Cảnh Thần lại, nhưng nó quá yếu, thậm chí còn bị rơi luôn xuống hố cùng với Cảnh Thần nữa.
"A!..."
Tim đập thình thịch.
...
Thất Quỳ nắm tay áo Ảnh Hy, đi theo bước chân hắn.
"Thất Quỳ sợ bóng tối hả?"
"Ừ...Mình sợ từ hồi nhỏ. Hồi đó ba mình hay uống rượu...Ba mẹ lại cứ cái nhau suốt, rồi mắng mình, đánh mình. Sau đó bắt mình nhốt trong một căn phòng tối om. Rồi sau đó...Ba mẹ mình đều mất cả...Mình không muốn nói tới chuyện này nữa." Thất Quỳ nghẹn ngào. Ảnh Hy cảm thấy hình như nhỏ đang khóc.
"Mình hay vậy lắm, chẳng có cứng rắn chút nào cả, hở chút là khóc."
"Không sao, nhưng mà sao lại khóc? Bây giờ Thất Quỳ đang đi với mình, sao lại khóc như vậy? Lát nữa gặp Đằng Ảnh, kẻo anh ấy lại tưởng mình ăn hiếp cậu, vậy thì oan cho mình quá!" Ảnh Hy quay qua, đặt hai tay lên vai nhỏ. Thất Quỳ không khóc nữa, nó cười rồi.
"Đi tiếp thôi, nếu mình thắng cuộc, có thể uy hiếp được tịnh Hiếu." Hình như mội người đều lấy Tịnh Hiếu ra làm "giải thưởng" cho trò chơi này hay sao ấy?
"Ừ. Mình đi nhanh đi." Thất Quỳ lấy lại tinh thần.
"Thất Quỳ này..." Ánh mắt Ảnh Hy hình như đang thay đổi.
"Hả?"
"Nếu một ngày nào đó mình phạm phải một sai lầm, cậu có tha thứ cho mình không?"
"Nói gì mà tha thứ với không tha thứ vậy chứ? Tụi mình đau còn khoảng cách gì nữa." Ròi cũng có một ngày Thất Quỳ phải nói cho hắn biết sự thật về nó của ngày xưa, cho nên nó cũng không mong đợi gì ơ cái từ "tha thứ" này cả.
Hắn đột nhiên ôm chầm lấy nhỏ: "Thất Quỳ!"
"Sao...sao lại...?" Nhỏ hốt hoảng.
Ảnh Hy vùi đầu vào làn tóc của nhỏ: "Chỉ một phút thôi, cậu hãy giữ yên như vậy một chút thôi, được không?"
Tuy Thất Quỳ cũng chẳng hiểu vì sao lại như vậy nữa, nhưng nó cũng không từ chối lời thỉnh cầu này của Ảnh Hy.
"Được rồi, mình hiểu rồi!"
...
Quang cảnh của trung tâm khu vườn là vòi phun nước hồ Hứa Nguyện.
Cấu tạo của nó được thiết kế theo phong cach Hy Lạp, lối thiết kế độc đáo này khiến nó rất được nhiều du khách ưa chuộng, đồng thời góp phần tôn thêm vẻ đẹp huyển bí và quyến rũ cho khu vườn.
Chung quanh truyền thuyết về hồ Hứa Nguyện này, lầ câu chuyện kể về một đôi tình nhân ném đồng xu vào hồ và nói lên lời ước nguyện, tất nhiên lời ước này đã trở thành hiện thực.
Những giọt nước nhỏ xíu bắn ra từ chiếc vòi phun như phản chiểu vẻ đẹp của Ân Từ lúc đó.
"Hiếm khi chúng ta được đến một nơi như thế này vào một buổi tối đẹp trời như vậy, hay là mình ước một điều gì đó đi chứ." Chị ngồi xuống thành hồ và nói với Đằng Ảnh.
"Mình chẳng có gì để ước cả." Đằng Ảnh trả lời cô một cách dứt khoát.
Ân Từ nhìn anh cười: "Chắc cậu không nghĩ đến thôi, chẳng hạn như...mong muốn em gái mình sẽ được hạnh phúc, cậu có thể lừa ngời khác, chứ không qua mắt mình được đâu. Thất Quỳ bây giờ đã có Ảnh Hy, thật ra cậu cũng thấy hơi tiếc phải không? Đứa em gái yêu quý của mình giờ đây đã bắt đầu có cuộc sống của riêng nó, vừa thấy vui đồng thời cũng cảm thấy một chút mất mát."
Đằng Ảnh là một người sống rất khép kín, anh không thích khoa trương với người khác về bản thân mình, nhưng nhiều lúc những tâm sự trong lòng anh Ân Từ lại hiểu rất rõ, và tát nhiển anh cũng nhận ra được điểu này.
"thật ra điều mình quan tâm lúc này là...Ủa, mà sao mấy đứa vẫn chưa xuất hiện vậy?"
"Ừ. Tụi mình đã đến nãy giờ rồi, vậy mà sao vẫn chưa thấy đứa nào đến vậy không biết?" Ân Từ nhìn đồng hồ, nhận ra cô và Đằng Ảnh đã đến được 10 phút rồi. Lẽ ra giờ này tụi nó cũng phải đến nơi rồi chứ!
"Hai cặp tụi nhỏ này...không chừng..."
"Với cái khung cảnh lãng mạn này..." Ân Từ hy vọng bọn nó chắc không phải là đang ngồi dưới lùm cây nào đó nuôi muỗi.
Nói đến đây, điện thoại Ân Từ bỗng reo lên.
"Tịnh Hiếu gọi." Đằng Ảnh cau mày nhìn vào màn hình điện thoại của Ân Từ.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
***
Tịnh Hiếu mở mắt ra, nó thấy Cảnh Thần đang ôm chặt lấy nó, nhờ vậy mà nó hoàn toàn bình yên vô sự.
"Cảnh Thần, có sao không?" Nó không ngở rằng Cảnh Thần lại xả thân bảo vệ nó đến vậy. Nếu hắn có xảy ra chuyện gì, chắc nó hối hận đến chết quá. Nhưng Cảnh Thần không sao, hắn chẳng bị thương ở đâu cả, cũng may.
"Mình không sao, còn cậu? Có bị đau chỗ nào không?" Cảnh Thần lo lắng hỏi nó.
"Cậu ôm mình cứng ngắc như vậy, là sao mà bị thương chỗ nào được..." Nếu có thì người bị thương là hắn chứ không phải nó.
"Vậy tốt rồi." Cảnh Thần chống hai tay lên miệng hố, "Toi rồi...hình như cái chân của mình?..."
"Hả?" Nó hốt hoảng: "Chân...bị gãy...chân?..."
"Chắc là bị sao rồi." Hắn cố đứng dậy.
"Cậu ngồi xuống đi!" Tịnh Hiếu dìu hắn ngồi xuống: "Xăn quần lên đi, xem bị thương ở đâu?" Mắt cá chân trái của Cảnh Thần sưng tấy lên. Tịnh Hiếu thở dài: "Mẹ ơi, sao ở đây lại có một cái hố thế này chứ?..."
"Chắc là để bẫy thú hoang."
"Không phải chứ? Ở đây mà có thú hoang à?"
Cảnh Thần khoái chí cười phá lên: "Nói vậy mà cũng tin nữa?"
"May là cậu còn biết nói đùa đó!" Nó thật muốn đá vào cái chân đau của Cảnh Thần một cái cho bõ ghét.
"thôi mà, mình đau chứ sao không? Nhưng là người thì cũng phải vui tính một chút chứ! Cậu mau gọi điện cho bọn họ đi, chỗ này tuy không cao lắm, nhưng mình hết sức trèo lên rồi."
Tịnh Hiếu nhìn hắn, nó từ từ tiến về phía Cảnh Thần và...nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ấm áp lên trán hắn.
"Cảm ơn cậu."
"Là nhiệm vụ của mình mà."
Rất nhanh sau đó, Ân Từ và Đằng Ảnh cũng tìm ra được hai đứa, Thất Quỳ và Ảnh Hy cũng đã có mặt ở hiện trường. Tất cả họ cùng nhau kéo Cảnh Thần và Tịnh Hiếu lên khỏi cái hố đó.
"Tịnh Hiếu, sao lại bất cẩn vậy, sao lại để xảy ra chuyện này chứ?" Ân Từ lo lắng hỏi nó.
"Lần nào đi với Cảnh Thần cũng gặp chuyện xui xểo hết, hic..." Tịnh Hiếu giả vờ lạnh lùng nói.
"Còn...thất Quỳ với Ảnh Hy nữa, hai đứa làm gì mà để anh chị chờ lâu vậy hả? Có biết là anh chị rất lo lắng không?... Đúng là con nít mà!" Ân Từ trách mắng cả bọn bốn đứa nó.
Thất Quỳ nhút nhát chỉ trỏ vào Ảnh Hy. Đằng Ảnh chỉ biết ra can ngăn cơn giận của chị: "thôi, được rồi, không sao là tốt rồi, mình đưa Cảnh Thần về phòng thôi, xem chân nó ra làm sao."
"Chắc không sao..chỉ bị thương một chút à, cũng may là Tịnh Hiếu không sao, nếu không mình biết ăn nói ra sao với mẹ nó đây?"
"Là lỗi tại em, nếu em không bày ra cái trò này, chắc đã không xảy ra chuyện." Ảnh Hy thành thật nhận lỗi.
"Ảnh Hy không có lỗi gì cả, là do cái hố này mà ra." Thất Quỳ giận dữ nhìn vào cái hố tội lỗi.
"Cậu nói có lý lắm." Tính Hiếu gật đầu tán đồng với ý kiến của Thất Quỳ. Ân Từ cũng đã bớt giận, chị làm người dẫn đường dắt cả bọn về biệt thự.
Ngày hôm sau, bọn họ tìm người hướng dẫn hỏi về vấn đề cái hố trong khu vườn cạnh biệt thự, anh hướng dẫn viên ngạc nhiên hỏi bọn họ: "Sao các em lại biết có cái hố đó? Nó đã có cách đây cũng lâu rồi, nhưng xung quanh nó có đề bản báo mà, các em không nhìn thấy à? Vả lại mấy ngày trước công tu đã cho người tới lấp cái hố đó rồi mà." Anh hướng dẫn viên còn chưa kịp hỏi "sao cậu nhón đẹp trai này lại bị ngã xuống hố" thì bọn họ đã chạy mất hút rồi.
Buổi chiều xe đang trên đường về, Cảnh Thần nhìn cái dáng ngủ an nhàn của Tịnh Hiếu, lại nhớ đến chuyện tối qua.
Vận mệnh à, hắn sẽ chờ. Cảnh Thần cười, nụ cười của hắn tỏa sáng như tia nắng ấm áp vậy, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, hắn cũng sẽ bảo vệ nàng công chúa thiên nga bé bỏng này.