Chương 4 : Cảnh Thần "Phát sốt"
Ba ngày sau, sức khoẻ của Thất Quỳ đã hồi phục. Con bé trông có vẻ ốm hơn trước, sắc mặt cũng yếu ớt và mất đi vẻ sinh động của mọi ngày. Gặp lại Tịnh Hiếu nó mắc cỡ không dám nhìn bạn mình, thậm chí cũng không dám đến gần.
Đời người tuy ngắn ngủi, nhưng người ta có thể thay đổi được mọi thứ chỉ trong nháy mắt. Tuy hiểu vậy, Tịnh Hiếu đang phân vân không biết mở lời thế nào. Hai đứa cứ im lặng nhìn nhau như vậy, trong khi mấy đứa xung quanh thì lại xôn xao hẳn lên.
Thực ra, chuyện Thất Quỳ đột nhiên bị bệnh và Tịnh Hiếu lại bỗng nhiên vắng mấy hôm như vậy đang gây ra rất nhiều lời bàn tán trong lớp.
Cuối cùng, lại là Cảnh Thần, hắn ta ung dung đến bên cạnh Thất Quỳ, đặt hai tay lên vai con bé và bắt nó ngồi xuống, rồi rỉ tai với nó: "Tịnh Hiếu bảo mình chuyển lời này cho Quỳ. Bạn ấy nói rằng Quỳ là người bạn đầu tiên, và là người bạn tốt nhất của bạn ấy..." Cảnh Thần ra sức vận dụng trí nhớ để truyền đạt lại tấm lòng của Tịnh Hiếu đối với Thất Quỳ.
Lời nói của Cảnh Thần làm con bé cảm động đến rơi cả nước mắt. Nó thút thít đến bên cạnh Tịnh Hiếu xin lỗi: "Xin lỗi bạn, Tịnh Hiếu! Mình gây phiền phức cho Hiếu như vậy, mà bạn vẫn đối xử tốt với mình, mình xấu hổ quá!"
"Đừng nói vậy!" Tịnh Hiếu vội lấy tay lau nước mắt trên mặt nhỏ: "Mình đã không chăm sóc bạn tốt, mình cũng có lỗi."
Thất Quỳ vội lắc đầu, nhìn nó bằng đôi mắt trong sáng long lanh như thiên thần: "Từ nay, mình sẽ cố gắng kiềm chế bản thân, mình sẽ thay đổi tốt hơn! Cho nên, Hiếu đừng ghét mình, đừng bỏ rơi mình, được chứ?"
"Ưm, tất nhiên rồi!" Tịnh Hiếu gật đầu đồng ý.
Thất Quỳ tha thiết nhìn Tịnh Hiếu, con bé cảm động khóc oà lên và chạt đến bên ôm chầm lấy nó.
Bỗng, không khí xung quanh rộ lên nhiều tiếng ồn ào bàn tán.
"Cảnh Thần à, có chuyện gì vậy?" Đơn Đình, bạn cùng lớp chạy đến hỏi chuyện.
"Hai người bọn họ vừa mới khỏi bệnh, cho nên bây giờ gặp lại nhau họ hơi xúc động." Cảnh Thần trả lờ với một nụ cười tươi rói như thiên sứ. Phải nói rằng, nụ cười của Cảnh Thần quyến rũ đến nỗi khiến bọn con gái phải nghiêng ngả theo hắn.
"Ô...Hoá ra họ là bạn thân của nhau à?"
"Đây gọi là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ̣."
"Chẳng trách cậu cũng chơi thân với Tịnh Hiếu."
Mấy đứa con gái trong lớp tỏ ra thân thiết hỏi chuyện Cảnh Thần, và hắn tỏ ra lịch sự trả lời từng câu hỏi của tụi nó.
"Tịnh Hiếu à, Cảnh Thần, hai em gặp cô một lát." Cô Lâm xuất hiện ngay trước cửa lớp học nhanh như một cơn gió. Hai đứa miễn cưỡng đứng dậy ra ngoài gặp cô Lầm. Thật là rắc rối, tự dưng cô gọi ra làm gì chứ? Tịnh Hiếu ấm ức càu nhàu...
Không biết cô Lâm định nói gì đây? Cảnh Thần vừa nhìn cô Lâm, vừa nhìn Tịnh Hiếu như mách bảo nó rằng, cô Lâm có nói gì bây giờ cũng vô ích.
"Tịnh Hiếu, em đã khoẻ rồi chứ?" Cô Lâm sớm nhận ra được sự việc của Tịnh Hiếu là có liên quan đến Thất Quỳ.
"Dạ...Em không sao, thưa cô?" Nó trả lời thật nhanh để cô cho vào lớp sớm. Nhưng dường như cô Lâm không có ý định như nó, cô lại nói tiếp: "Cô nghe nói, hình như Cảnh Thần đã đưa em vào bệnh viện? Cảnh Thần à, em nên nhắc nhở Đằng Ảnh về việc này nhé! Không phải là thầy cô không quan tâm hai em ấy, nhưng nếu sự việc cứ tiếp diễn trầm trọng như vậy, sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến việc học tập của các bạn khác."
"Thưa cô!" Cảnh Thần vội ngắt lời cô Lâm: "Em thấy Thất Quỳ đang có những chuyển biến tốt đấy chứ. Trước đây bạn ấy phải mất rất nhiều thời gian để hồi phục lại sức khoẻ và tinh thần. Nhưng bây giờ thì khác rồi, thưa cô."
Quả thật tình trạng sức khoẻ của Thất Quỳ trước đây rất xấu, phải mất 1 tuần con bé mới khỏe lại, nhưng bây giờ chỉ mất có 3 ngày. Cô Lâm hình như định nói gì đó, nhưng lại bị Cảnh Thần ngắt lời.
"Thưa cô, theo em thấy tình hình sức khoẻ của Thất Quỳ tốt như vậy, bạn ấy tất nhiên có thể tiếp tục học ở trường chứ! Hơn nữa...Tịnh Hiếu cũng đâu cảm thấy Thất Quỳ là phiền toái." Nói rồi hắn liếc nhìn qua Tịnh Hiếu, nó cũng gật đầu đồng tình với ý kiến của hắn: "Dạ, thưa cô, em thật sự cũng rất mến Thất Quỳ."
Vốn dĩ cô Lâm định mượn cớ sự việc xảy ra đối với Tịnh Hiếu, nhưng bây giờ ngay cả đương sự cũng nói vậy, cô không còn giữ vững được lập trường của mình nữa.
"Vậy, tạm thời chúng ta gác chuyện này lại, đợi đến cuộc họp học sinh ở trường chúng ta thảo luận tiếp." Cuối cùng khi cô Lâm không còn cách giải quyết nào khác. Không rõ có phải là Cảnh Thần cố ý hay không, hắn chào cô Lâm bằng một câu tiếng Nhật, rồi đi vào lớp như không có chuyện gì xảy ra.
Còn Tịnh Hiếu, nó không nói một lời nào, kể cả chào cô Lâm mà bước theo sau Cảnh Thần, hai tay nó lóng ngóng vò nhẹ vạt áo. Tuy bản tính nó vốn lười suy nghĩ, nhưng nhìn Cảnh Thần như vậy cũng đủ thấy hắn là một người rất biết giữ bình tĩnh.
Đây dường như là một điểm khác đặc biệt của các thiếu gia.
***
Trời hôm nay xám xịt không chút nắng, những đám mây đen đang từ từ tụ lại, bầu không khí trở nên u ám nặng nề, chắc là sắp có một trận mưa lớn đây. Không khí trong hội trường lúc này cũng giảm nhiều, cứ như là sắp có bão lớn vậy.
Chủ nhiệm Hàn đang bần thần, ngồi như bất động ngay bậc tam cấp lối đi lên sân khấu. Ân Từ trông có vẻ như đang có tâm sự, tay vịn chặt cạnh bàn, thần sắc yếu ớt nhìn về phía xa xăm. Còn Đằng Ảnh thì lúc nào cũng ở bên cạnh Thất Quỳ, con bé dường như vẫn còn đang lo sợ chuyện lần trước của nó với Tịnh Hiếu, chốc chốc nó lại kéo kéo vạt áo của anh mình.
"Tịnh Hiếu à." Cảnh Thần tựa lưng vào tường, tay cầm lời nhạc nhắc nhở nó: "Bạn hát chầm chậm thôi, đừng có làm điệu nhạc nó lung tung lên như thế!"
"Nhưng, như vậy rất khó nghe." Nó mệt nhoài ngồi phệt xuống đất: "Mình cũng là vì muốn bạn nở mặt nở mày đó thôi."
Nếu nó hát dở, thì cũng giống như Cảnh Thần hát vậy, và nếu mọi người biết đó không phải là giọng thật của Cảnh Thần, thì cũng thật xấu hổ cho nó.
"Nhưng mình không theo kịp được giọng bạn." Hèn gì khẩu hình của hai đứa chẳng khớp tí nào.
"Đó là vì bạn không có cảm xúc với bài hát." Và cũng là vì nó chẳng có lý do gì để bận tâm đến cái chyện hát hò này cả.
"Nếu mình hát được, cũng chẳng cần bạn giúp đâu." Hắn giận dỗi trả lời Tịnh Hiếu.
"Vậy thì thà không hát còn hơn!" Mọi người cũng đồng tình với nó, chẳng lẽ bỏ thời gian công sức ra để tập luyện như vậy lại để moị người chê cười?
"Bạn nghĩ mình sẽ chấp nhận sao?" Cảnh Thần đã sớm đoán được nó đang nghĩ gì.
"Thôi, hai đứa bình tĩnh lại đi!" Ân Từ liền lên tiếng can thiệp.
Còn Tịnh Hiếu và Cảnh Thần, hai đứa cũng đã sớm đoán được tình hình, nên cũng đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần để tiếp nhận lời phê bình của Ân Từ.
"Thôi, được rồi..." Chủ nhiệm Hàn cắt ngang: "Tiểu Từ à, đừng trách họ nữa." Nhìn thái độ tiêu cực của anh ta lúc này, mọi người cảm thấy hình như anh ta chẳng còn chút hào hứng nào với công việc này nữa.
"Là lỗi tại mình, mình đã không thực sự cố gắng..." Anh ấy đang tự kiểm điểm bản thân, "Mình vốn dĩ đã chẳng có tài cán gì, moi người bầu mình làm chủ nhiệm câu lạc bộ...là vì niềm đam mê kịch nói của mình. Nhưng, từ lúc đảm nhiệm chức chủ nhiệm đến nay, mình vẫn chưa tạo được một tiết mục nào cho hội. Mình thật là vô dụng." Chủ nhiệm Hàn rưng rưng, tay xiết chặt quyển kịch bản nghẹn ngào tâm sự.
Anh ta quả thật rất yêu kịch. "Năm nay đã là năm cuối cấp của mình, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng để mình có dịp đóng góp chút ít công sức cho phong trào kịch nói ở trường và phục vụ cho các bạn, nhưng e rằng...thôi, tôi không làm khó mọi người nữa." Chủ nhiệm Hàn lấy cặp kính xuống, lau mấy vệt nước mắt đang đọng trên mắt.
Những lúc như thế này, lại không ai biết làm thế nào cho bầu không khí căng thẳng như vậy trở nên dễ chịu hơn.
"Thôi, được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta giải tán thôi." Chủ nhiệm Hàn khịt mũi, cỗ nở nụ cười và nói với moị người. Tịnh Hiếu tự nhiên cảm thấy bản thân nó hơi nhẫn tâm, cảm giác giống như nó là người đã cố ý gây ra buổi xáo xào ngày hôm nay. Tuy nhiên, vì ước mơ của người khác mà dẹp bỏ chút tự ái bản thân thì cũng có khó gì đâu?
"Cho em một ngày đi." Cảnh Thần từ góc tường bước ra, tự tin bước tới trước mặt chủ nhiệm Hàn. Chủ nhiệm Hàn trong mắt ngạc nhiên nhìn hắn.
"Thứ hai tuần sau, em sẽ cho anh thấy một kết quả bất ngờ." Cảnh Thần tự tin nói với vẻ mặt đầy kiêu hãnh.
Hắn đang đùa sao? Chẳng lẽ thần kinh hắn đang có vấn đề? Tịnh Hiếu dường như đang định nói gì đó, nhưng bị kéo qua một bên.
"Chị Tiểu Từ, cho em mượn Tịnh Hiếu của chị một ngày nhé!" Nói rồi hắn lôi con bé ra ngoài. Đến một chỗ vắng người, hắn mới chịu bỏ tay Tịnh Hiếu ra, chuẩn bị tinh thần tiếp nhận những giận dữ cùng những câu hỏi thắc mắc của nhỏ.
"Cậu có chắc không vậy?" Gì mà một ngày, tưởng mình là thần thánh chắc?
"Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ lại đi nói với chủ nhiệm Hàn rằng: Chán thật, sự việc này thật sự là hết hy vọng rồi, anh hãy từ bỏ nó đi!" Cảnh Thần đáp lại nó với giọng điệu đầy vẻ khiêu chiến.
"Ưm...Chuyện này có thể nói nhỏ nhẹ hơn mà." TỊnh Hiếu thật không thể tin được Cảnh Thần lại thẳng thắn đến vậy.
"Nếu là cậu thì sao? Nếu trực tiếp nói với anh ấy không phải là giải pháp tốt, vậy thì mình hãy cùng nghĩ cách giúp anh ấy đi." Cảnh Thần không phải là người có lòng tốt vĩ đại, chẳng qua hắn chỉ muốn thực hiện lời hứa với chủ nhiệm Hàn mà thôi, chính vì vậy mà hắn lại quyết tâm như vậy. Nam giới là vậy, họ luôn đặt chữ "tín" lên hàng đầu.
"Nói thì dễ lắm!..." Quan trọng là làm như thế nào, cho nên, Tịnh Hiếu chọn giải pháp không nói, cũng không làm.
"Cứ thử xem, biết đâu được!" Cảnh Thần vừa ra chiều tính toán, vừa nói với nó: "Như vậy đi, Thứ Bảy này chúng ta sẽ đến công viên."
"Công viên? Nó là cái gì?" Thật ra không phải nó kém hiểu biết như vậy, chẳng qua nó không hiểu lắm là vì sao lại xuất hiện hai từ "công viên" ở đây? Hoàn toàn không có ý đồ gì cả.
"Bởi vì nơi đó tạo cho mình cảm giác yên tĩnh và thoải mái. Như vậy có lợi cho việc tập luyện. Cậu ở nhà đợi mình, mình sẽ đến đón."
"Cậu đi một mình đi, tôi còn phải ngủ." Nó không ngốc đến nỗi lại phí phạm thời gian để ra công viên, trong khi có thể ngủ được một giấc ngon lành.
"Bạn còn biết được gì ngoài việc ngủ chứ hả?" Cảnh Thần tức giận muốn cho nó một trận ngay lập tức.
"Nhưng cũng còn gì đáng để làm ngoài ngủ đâu!" Nó cho rằng càng ít việc làm càng tốt.
"Nếu bạn không đồng ý với mình." Cảnh Thân nghiêm mặt đằng hắng: "Mình sẽ đi nói với chị Tiểu TỪ và chủ nhiệm Hàn, rằng bạn không ủng hộ cho vở kịch của anh ấy, rằng bạn không chịu cố gắng, bạn chỉ muốn chờ xem kết cục của vở kịch mà thôi...Nói chung là...bạn rất vô tâm."
Có chuyện này nữa sao? Nó đâu phải là đứa lạnh lùng vậy chứ?
"Bạn giỏi lắm!" Tịnh Hiếu toan vỗ tay tán thưởng cho sự thông minh của hắn, đúng là đáng ghét!
"Lẽ ra bạn nên cảm thấy tự hào và máy mắn vì điều này mới phải." Vì đây là lần đầu Cảnh Thần hẹn hò với một đứa con gái đấy chứ!
"Phải, suốt đời này tôi sẽ không bao giờ quên bạn đâu. Tiểu tử đáng ghét phá giấc ngủ của tôi ạ!" Nó nói với vẻ mặt đầy giận dữ như muốn đấm vào mặt Cảnh Thần vậy.
"Vậy hẹn gặp lại sau nhé, đồ mê ngủ!" Cảnh Thần cũng không chịu thua, quay sang chế giễu nó một câu rõ ghét.
Mặc kệ, nó không thèm phản bác nữa, nó cảm thấy đã quá mệt mỏi lắm rồi, giờ nó chỉ muốn nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ. Nhưng, đột nhiên nó khựng lại và như nhớ ra điều gì đó.
"Khoan đã, lúc nãy bạn nói: mượn Tịnh Hiếu một ngày, là có ý gì đấy?"
"Gì nữa đây?" Cảnh Thần chỉ giả ngốc cười trừ với nó.
Thật đúng là...
"Này, bạn phải giải thích đi chứ!" Tịnh Hiếu rõ ràng không dễ gì bị thuyết phục bởi cái vẻ mặt giả tạo đó của hắn. Tuy nhiên, Cảnh Thần cũng không dễ gì thuận theo đề nghị của nó, hắn giơ tay vẫy ra hiệu "không", rồi vụt chạy thật nhanh qua mặt Tịnh Hiếu.
Lại trò gì nữa đây? Chẳng lẽ đây là đặc điểm thứ hai mà các thiếu gia con nhà giàu thường có? "Tưởng mình là thần tượng của mọi người chắc?"
Ấy vậu mà Cảnh Thần còn quay lại trả lời với nó rằng: "Này, phải tập luyện chăm chỉ vào đấy!"
Chán thật, đúng là đáng ghét!
***
Truyền thuyết rồi cũng trở thành huyền thoại. Có một câu chuyện...
Thưở xa xưa, có một nàng công chúa xinh đẹp. Ngày nọ, cô bị mụ phù thuỷ độc ác độc hóa phép thành thiên nga. Một hôm cô gặp được một hoàng tử, cô tâm sự hết nỗi lòng và nỗi bất hạnh của mình cho vị hoàng tử, sau đó công chúa còn nói: Chỉ có tình yêu chân thành và dũng cảm mới có thể hoá giải được lời nguyền của mụ phù thuỷ độc ác kia.
Hoàng tử thề nguyện sẽ mãi yêu nàng.
Trong buổi tiệc khiêu vũ tổ chức tại hoàng cung, mụ phù thuỷ nọ hoá phép biến thành một pháp sư đầy phép thuật, và đưa con gái mình vào đóng giả công chúa để lừa hoàng tử. Rất may, hoàng tử đã sớm nhận ra sự xảo trá này, chàng đã dũng cảm chiến đấu và đã chiến thắng được mụ phù thuỷ ác độc nhờ có sự giúp sức của công chúa thiên nga và những người bạn thiên nga của nàng.
Kết cục trong những câu chuyện thần thoại lúc nào cũng tốt đẹp, con thiên nga đáng yêu ngày nào giờ đây đã trở lại hình hài của một nàng công chúa xinh đẹp. Nàng và hoàng tử cuối cùng cũng được chung sống hạnh phúc bên nhau.
Chủ nhiệm Hàn chính là dùng cốt truyện của vở "Hồ Thiên nga" này mà dựng thành vở kịch phục vụ cho buổi lễ kỷ niệm thành lập trường sắp tới. Trong đó, bài hát chính là bài "Thiên nga" do một nữ danh ca đã thể hiện rất thành công.
Lúc này đây, Tịnh Hiếu thật muốn ai đó nguyền rủa mình để được biến thành thiên nga. Nếu vậy, nó sẽ không phải đứng ở đây, mà sẽ bay đến một cái hồ yên tĩnh và vắng vẻ nào đó.
Huống hồ lúc này nó chẳng những không được ngủ, mà còn phải đi đến công viên tập kịch với tên tiểu từ người Nhật đáng ghét đó nữa chứ!
"Mình cứ tưởng là bạn còn ngủ chứ?" Mới sáng sớm, Cảnh Thần đã đến, hắn mặc một chiếc áo bông màu đen với chiếc quần jean đứng trước cửa nhà Tịnh Hiếu, gương mặt cậu ta toát lên một vẻ đẹp đến mê hồn.
Tịnh Hiếu dụi mắt nhìn Cảnh Thần, dường như nó chưa đã giấc thì phải. "Ưm...mẹ mình mà phát hiện thì phiền đấy, cho nên phải dậy sớm."
"Cô ấy sẽ phát hiện ra có một thằng oắt con đang hẹn hò với cô con gái cưng của mình, và cho rằng tiểu thư nhà mình yêu sớm?" Hắn hỏi và thấy điều này thật là thú vị.
"Không phải vậy! Mẹ tôi sẽ cho rằng một đứa con gái lười vận động như tôi mà lại có thể khiến cho một tên con trai tuấn tú phải khổ sở chờ đợi trước cửa nhà mình, thật là kỳ lạ." Mẹ nó có vẻ rất rành về chuyện này.
Quả nhiên là một sự thật khó diễn tả thành lời.
"Vậy..." Cảnh Thần dường như có một chút gì đó sợ sệt, "Vậy chúng ta đi thôi!"
"Có xa không?" Tịnh Hiếu muốn xác định chắc chắn trước khi đi.
"Không còn sự lựa chọn nào nữa đâu!" Dù là xa hay gần thì nó cũng đâu có cơ hội trốn thoát.
Trên đường đi, họ chỉ nói với nhau vài lời vu vơ kiểu "Hôm nay trời đẹp nhỉ?"
Đến cổng công viên, Tịnh Hiếu chợt đưa ra một nhận xét, so với thường ngày, Cảnh Thần trông có vẻ hoạt bát và cởi mở hơn.
"Bây giờ...mình đi mượn một thứ." Cảnh Thần bước chậm lại để Tịnh Hiếu kịp theo mình.
"Cái gì?" Tịnh Hiếu bước vội theo hỏi Cảnh Thần. Trông nó chẳng có một chút hăm hở nào với công việc.
"Đi thuê xe đạp đôi." Thấy nó có vẻ không vui, Cảnh Thần ân cần: "Nếu bồ không thích thì thôi vậy, chúng ta sẽ đi bộ. Công viên này không to lắm đâu, nhưng nó cũng chẳng nhỏ chút nào."
Tất nhiên là nó mong được đi xe đạp hơn là đi bộ, nhưng vấn đề là tại sao không phải là xe đạp đơn?
Sao...cái công viên này chỉ cho thuê xe đạp đôi hay ba thôi sao? "Chẳng lẽ đây là cách giúp người ta hiểu nhau hơn?"
Cuối cùng nó cũng giải ra được một lý do thích hợp.
Cảnh Thần gật đầu với vẻ mặt bối rối, rồi đưa tay ra hiệu bảo Tịnh Hiếu: "Lên xe đi!" Nó gãi đầu tỏ vẻ e ngại, khó chịu nhưng cuối cùng đành phải chấp nhận.
Quang cảnh ở đây cũng tuyệt đấy chứ! Quả là nơi hẹn hò lý tưởng cho những đôi đang yêu.
"Ngốc ạ! Có biết chạy xe không vậy?"
"Do bồ không biết đạp thì có!"
"Rẽ trái!"
"Không nói thì ai mà biết chứ?"
Sau 10 phút luyện tập với chiếc xe đạp này khá mệt mỏi, cuối cùng Tịnh Hiếu và Cảnh Thần cũng điều khiển được nó một cách thành thạo hơn. Xem ra họ cũng biết cách phối hợp với nhau đấy, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Cảnh Thần dừng lại ngay cạnh một cái hồ nước. Mặt hồ trông phẳng lặng và yên ả biết bao, thình thoảng lại xuất hiện vài đợt sóng nhỏ li ti nhấp nhô trên mặt nước mỗi khi có một làn gió nhẹ thoảng qua. Mấy cây liễu dọc quanh bờ hồ cũng đua nhau e lệ với gió.
"Chúng ta ngồi xuống bãi cỏ này nghĩ một chút đi." Dưng xe lại, Cảnh Thần chọn ngay cho mình và Tịnh Hiếu một bãi cỏ khá sạch sẽ.
Đôi mắt long lanh, thông minh và nụ cười rạng rỡ của cậu ta làm mọi người xung quanh đều ngoái nhìn.
"Không khí ở đây mát thật!" Nói rồi hắn quay sang nhìn Tịnh Hiếu.
Phí lời như vậy làm gì chứ? Nó có chút gì đó không hiểu về con người Cảnh Thần lúc này. Thấy nó chả phản ứng gí, Cảnh Thần im lặng nhìn đi chỗ khác.
Hai đứa cùng nhau ngồi thưởng ngoạn cảnh vật thanh bình và làn không khí trong lành mát mè ở đây.
"A! Đúng rồi, có chuỵen này mình muốn hỏi, nhưng lại sợ bạn hiểu lầm." Không đợi nó trả lời, Cảnh Thần tiếp: "Mình trông bạn quen lắm, chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa nhỉ?"
Có nên cười ha ha trong lúc này không nhỉ? "Ờ...đúng là đã có gặp." Lời nó vừa nói không giống như sự kiềm chế đang ấm ức trong lòng nó, rõ ràng nó nghĩ không nên nói thì tốt hơn...Thôi rồi! Nhất định nó đã trúng "bùa" của Cảnh Thần.
"Ồ! Thảo nào. Nhưng là ở đâu?" Cảnh Thần hiếu kỳ hỏi tiếp.
"Lần đầu...là ở trước cửa một quán bar, bồ xô cửa chạy ra ngoài và va vào mình. Lần thứ hai là ở trước cửa lớp, lúc đó bồ đang đuổi theo Thất Quỳ." Nó cảm thấy có chút gì đó hơi xấu hổ khi nói ra như vậy.
"Thì ra lại trùng hợp vậy." Cảnh Thần thích thú cười lớn: "Tịnh Hiếu này, hoá ra mọi người chọn hai đứa mình hợp tác với nhau cùng là có nguyên nhân nhỉ?"
Nguyên nhân nguyên cớ gì chứ, ông trời chắc là có nhầm lẫm gì rồi!
"Lần ở quán bar ấy, bồ có trông thấy gì không?"
Tịnh Hiếu đang say sưa nghịch với đám cở dưới đất, thế nhưng khi nghe Cảnh Thần hỏi vậy, nó liền ngước mặt lên nhìn, và nó nhận ra nét mặt của Cảnh Thần chưa bao giờ trông có vẻ cô đơn và trong sáng đến như vậy. Nhìn thấy gì? Có nên nói ra không nhỉ?
"Không, lúc đó mình thấy rất xui xẻo." Tịnh Hiếu trả lời như vô thức, lần này cuối cùng nó cũng khoá được cái miệng của mình lại. "Cho nên, mình đứng dậy phủi quần áo rồi đi ngay."
Cảnh Thần nhoẻn miệng cười, rồi đứng phắt dậy chạy đến cạnh bở hồ. Chỉ còn Tịnh Hiếu ngồi lại một mình, chẳng biết làm gì, nó cũng đứng dậy và đi theo Cảnh Thần. Hắn cúi xuống đất nhặt một viên đá, ném xuống nước cho chúng nhảy lăn tăn trên mặt nước.
Nhìn làn sóng nhè nhẹ vỗ trên mặt hồ, Tịnh Hiếu cảm thấy tâm trạng mình vui vẻ và thoải mái vô cùng.
"Trước đây bồ chưa bao giờ hát à?" Nó chợt nhớ ra mục đích hôm nay đến công viên của haddwaxa.
"Có một lần lúc còn nhỏ, và đó cũng là lần duy nhất." Cảnh Thần đưa mắt nhìn xa xăm và trả lời câu hỏi của nó.
"Mình cho rằng...hắt không hẳn là dùng thanh âm, cũng không hắn chỉ dựa vào cổ họng, mà là...hắt bằng cả trái tim." Tịnh Hiếu lấy tay đặt ngay trước ngực.
"Cậu cũng khiêm tốn thật đấy!" Cảnh Thần quay lại đưa mắt nhìn nó.
Tịnh Hiếu không thèm để ý, nó tiếp tục nói lên những cảm nhận sâu sắc của mình: "Đứng trước sân khấu, mình không hát nổi thành lời, bởi vì mình nhận ra rằng: Hát, không phải là do người khác yêu cầu mình mới có thể cất tiếng hát, mà là do một sự cảm nhận sâu sắc xuất phát từ trong trái tim. Lúc này...chúng ta sẽ cảm nhận và nghe được bài hát từ trong chính trái tim mình."
"Khó hiểu quá!" Cảnh Thần giả vờ và hứng thù yêu cầu nó giải thích.
Nhưng thật không ngờ, Tịnh Hiếu trầm giọng và cất lên tiếng hát, bất ngờ và thú vị như vậy đấy!
Nếu như không có tiếng gọi của anh, đôi cánh này của em sẽ không dễ dàng cất lên được.
Để mỗi buổi sáng được bay về phía bầu trời trong xanh...
Em là con thiên nga của anh, anh là người hùng của lòng em.
Những làn gió dưới đôi cánh này của em đang chờ đợi tiếng anh gọi.
Nơi nào sẽ là bến bờ cho em? Em chỉ muốn đáp xuống bờ vai anh.
Để thì thầm vào tai anh, và cho anh cảm nhận sự ấm áp trong em.
Em là con thiên nga của anh, và anh là người hùng trong lòng em.
Anh là mặt hồ trong xanh phía dưới kia, đang chờ đợi em đáp xuống.
Đây là lần đầu tiên Cảnh Thần nghe Tịnh Hiếu hát say sưa, thậm chí là nhập tâm đến như vậy. Giọng hát của Tịnh Hiếu điêu luyện, mỹ miều đến từng câu, từng lời, từng đoạn cao, đoạn thấp. Chất giọng trầm ấm của Tịnh Hiếu và như có chút gì đó pha trộn vào tạo nên một sự cộng hưởng kỳ diệu.
Đó chính là sức mạnh của tiếng hát, sức mạnh của Tịnh Hiếu. Sự phối hợp kỳ diệu giữa những cảm xúc và tâm hồn của người hát như một tia nắng toả sáng bất chợt sau một cơn mưa dài u ám.
Giọng hát hay và mỹ miều đến nỗi như vẫn còn vang vọng mãi bên tai.
Đáng nể thật, Cảnh Thần chưa bao giờ nghĩ rằng Tịnh Hiếu lại có thể hát hay đến vậy.
"Bồ học được chưa?" Nó tỏ ra thông hiểu như lúc nó đang hát.
"Học được? Ý bồ là...mình...học theo bồ?" Đến cả hát mà hắn ta còn không biết, làm sao có thể đạt tới trình độ hát hay như Tịnh Hiếu được chứ?
"Mình nghĩ rằng nếu như nghe mình hát nhiều lần, bồ sẽ hát được như mình thôi." Đây là giải pháp duy nhất mà Tịnh Hiếu nghĩ ra được vào lúc này.
"Bồ cho rằng có thể ngây người ra như bồ là dễ dàng lắm sao?" Mặc dù rất khâm phục giọng hát của Tịnh Hiếu, nhưng Cảnh Thần cũng cảm thấy vô cùng thất vọng trước cái đầu quá ấu trĩ của nó. Tuy nói vậy, nhưng ít nhiều Cảnh Thần cũng bị tác động bởi những lời nói của Tịnh Hiếu. Nếu thực sự có thể hoà mình vào bài hát, vào nhân vật Hoàng tử kia, liệu mình sẽ có được sự cảm thụ âm nhạc như Tịnh Hiếu không? Khi cả hai tâm hồn đã hoà quyện thành một, liệu Cảnh Thân có cảm nhận được những giai điệu trong tiếng hát của Tịnh Hiếu?
Chỉ có cách tiếp cận đối phương, mới có thể dùng đối phương hoà nhập vào nhau. Đây chính là cách mà Cảnh Thần muốn mình và Tịnh Hiếu cùng cát chung một tiếng nói.
"Sự cảm nhận, tâm hồn và âm nhạc." Nếu không phải là người yêu, thật khó để làm được điều này, nhưng Cảnh Thần lai cảm thấy nó rất dễ. "Chỉ cần tất cả điều có một điểm chung, mình nghĩ rằng mình cần biết được bồ đã hát bài hát Thiên nga này như thế nào?"
Cảnh Thần hình như "có vấn đề" rồi!
"Ờ...Vậy bồ muốn thế nào?...Tụi mình...có điểm chung?" Tịnh Hiếu nghiêm túc hỏi lại.
"Bí mật." Cảnh Thần nháy mắt nhìn sang nó, trông thật là quyến rũ.
"Bồ thay đổi tâm trạng nhanh thật đấy!"
"Là vì mình thấy việc này rất có ý nghĩa." Cuối cùng Cảnh Thần cũng tìm ra được mục tiêu để thử thách, đó chính là hoàn thành nhiệm vụ chủ nhiệm Hàn đã giao cho.
Hãy đợi đấy, mọi người nhất định sẽ rất ngạc nhiên.
Tịnh Hiếu sờ tay lên trán mình. Nó đâu có sốt. Chắc là nó tưởng tượng đấy thôi...
Nếu vậy thì...Cảnh Thần cũng phát sốt mất rồi.