Kiếp trước, Lưu Đàn nắm trong tay quân bài tốt, nhưng lại thua không còn gì.
Thân là Mục Vương, Lưu Đàn là dòng dõi hoàng tộc, thân phận tôn quý, tất nhiên không thiếu những người con gái xinh đẹp đến lấy lòng, người bên cạnh cũng đều là kẻ xu nịnh, điều này đã tạo nên tính cách kiêu căng ngạo mạn của hắn.
Sau lần đầu gặp mặt đã phải lòng Minh Hoàn, Lưu Đàn không hề chần chừ mà tiến lên, hỏi tên nàng, hỏi nàng đã có hôn sự hay chưa.
Tình cảm của hắn từ trước tới nay luôn thẳng thắn, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu.
Rất nhiều việc, hắn thường quyết định ngay khoảnh khắc đầu tiên.
Nhưng không phải ai cũng giống như Lưu Đàn.
Có vừa gặp đã yêu nhiệt tình sôi nổi, thì cũng có từ từ chậm rãi lâu ngày sinh tình.
Minh Hoàn chính là người hết sức chậm chạp trong chuyện tình cảm.
Nàng bị người đàn ông với thân hình cao lớn này dọa sợ, nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng Lưu Đàn lại ép sát từng bước, hỏi nàng mấy câu khó xử.
Tên, tuổi, hôn sự, há có thể tùy tiện nói ra sao?
Dưới sự chèn ép của hắn, Minh Hoàn tái mặt lui về phía sau, bước chân có chút hụt hẫng, không cẩn thận sắp ngã sấp xuống, Lưu Đàn đỡ lấy nàng.
Hắn rất lỗ mãng đỡ eo Minh Hoàn.
Eo của nàng yêu kiều không đủ một nắm tay, cơ thể mềm nhẹ, mang theo hương hoa lan thoang thoảng.
Giống như tất cả đàn ông bị sắc đẹp mê hoặc, trước kia Lưu Đàn luôn bình tĩnh tự kiềm chế trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.
Hắn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của Minh Hoàn, nói với nàng: “Ta muốn cưới nàng.”
Dù Minh Hoàn giỏi nhịn đến đâu thì cũng là tiểu thư khuê các, sao có thể bị đàn ông xa lạ chòng ghẹo thế này? Huống chi, Minh Hoàn được người lớn trong nhà cưng chiều mà lớn lên, tính tình cũng không hiền.
Ngay lập tức, Minh Hoàn cho Lưu Đàn một cái tát.
Lưu Đàn cũng không giận, bởi vì da mặt hắn dày, không sợ đau.
Bình thường Lưu Đàn rất bình tĩnh tự kiềm chế, chỉ có lúc đối mặt với Minh Hoàn, đầu óc hắn mới đột nhiên trống rỗng, giống như một con công lớn xòe đuôi lắc lư đi về phía trước.
Tình cảm chính là kỳ diệu như vậy.
Cả đời Lưu Đàn, cũng chỉ ngây dại một lần này, yêu một người con gái này thôi.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã thất hồn lạc phách vì nàng, vì nàng mà đứt từng khúc ruột.
Chỉ vì nàng.
…
Đời này, Lưu Đàn kiềm chế dục vọng của mình.
Hắn muốn tiến lên phía trước, muốn ôm vương phi bé bỏng của hắn, muốn ôm người vợ nhỏ của hắn vào lòng mà yêu thương, muốn nói với Minh Hoàn, hắn yêu nàng, đã yêu rất rất lâu rồi.
Nhưng Lưu Đàn vẫn khống chế được.
Tay hắn khẽ cử động, ngọc bội bên hông rơi xuống đất phát ra tiếng động nhỏ, Minh Hoàn đề phòng mà nhìn Lưu Đàn.
Nàng cũng không quen biết người đàn ông anh tuấn mặc trường bào đen này.
Minh Hoàn là con gái, không tiện nói chuyện với đàn ông lạ, nàng cũng không thích tiếp xúc với người lạ, bởi vậy, nàng thu lại ánh mắt, xoay người, muốn rời đi ngay.
Lưu Đàn nhặt ngọc bội lên, khẽ mỉm cười: “Có phải là đại tiểu thư nhà họ Minh không nhỉ?”
Minh Hoàn ngẩn người, quay đầu lại nhìn Lưu Đàn.
Dưới ánh mặt trời, người đàn ông khôi ngô anh tuấn, lông mày kéo tới tóc mai, đôi con ngươi thâm thúy quyến rũ, sống mũi thẳng, cánh môi tuy có mấy phần lương bạc, cũng hết sức hấp dẫn.
Nàng suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ ra đã gặp người đàn ông này khi nào.
Đây là một người đẹp trai, tuyệt đối sẽ khiến cho người khác gặp qua là không quên được.
Trí nhớ của Minh Hoàn rất tốt, lúc này nàng không nhớ ra, vậy đại khái là chưa gặp bao giờ.
Minh Hoàn khách sáo, thận trọng gật đầu.
Lưu Đàn cười nói: “Ta là Mục vương Lưu Đàn, có quan hệ rất tốt với anh cả nhà nàng, thấy khuôn mặt nàng có ba phần tương tự Minh công tử nên mới mạo muội bắt chuyện.
Phủ Mục Vương nhiều đường, ta muốn hỏi có phải Minh tiểu thư bị lạc đường không? Nếu tiểu thư lạc đường, ta có thể dẫn đường cho nàng.”
Cử chỉ của Mục Vương Lưu Đàn tao nhã, nói năng tự nhiên, căn bản sẽ không khiến người ta phản cảm.
Nhưng lúc hắn nhìn Minh Hoàn, trong mắt lại khó có thể che dấu được ham muốn chiếm hữu.
Tâm tư Minh Hoàn tinh tế tỉ mỉ, nàng sẽ không đi theo đàn ông xa lạ, chỉ nói: “Đa tạ điện hạ quan tâm, ta nhận ra con đường lúc tới đây.
Ta đã hẹn gặp thị nữ, sắp tới lúc rồi, ta xin phép rời đi trước.”
Hôm nay là sinh nhật hai mươi hai tuổi của Lưu Đàn, cho nên trong phủ mới náo nhiệt như vậy, mới có nhiều người tới đây như vậy.
Hai mươi hai tuổi, với một người đàn ông mà nói, là trẻ cực kỳ.
Lưu Đàn không chỉ trẻ tuổi, mà còn khôi ngô tuấn tú, lúc hắn mỉm cười với Minh Hoàn, thì rất là đẹp, lúc khẽ nhướng mày, cũng có mấy phần mập mờ.
Lưu Đàn cười: “Minh tiểu thư, cành hoa lê này có đẹp không?”
Rốt cuộc Minh Hoàn nhận ra điểm không thích hợp, nơi này là phủ Mục Vương, không phải Minh phủ.
Cây hoa lê này là đồ trong phủ Mục Vương.
Nàng chưa được Mục Vương cho phép đã tự tiện bẻ hoa trong phủ, có chút thất lễ.
Minh Hoàn là con gái dòng chính nhà họ Minh, là tiểu thư khuê các, không nên làm chuyện như vậy.
“Xin thứ lỗi, ta không có ý xấu, chỉ là cảm thấy đẹp nên hái thôi.” Minh Hoàn lập tức xin lỗi.
Nàng nhìn hoa trong tay, lại nhìn về phía Lưu Đàn: “Nếu ngài để bụng, ta xin trả lại và nhận lỗi với ngài.”
Nàng mới có mười bốn tuổi, được nuông chiều mà lớn lên, cũng không có tâm tư tỉ mỉ như sau này.
Thấy hoa đẹp thì tiện tay hái luôn.
Thật ra Lưu Đàn có thể đoán được, khi nhìn thấy cây hoa lê, nàng vui vẻ nhường nào.
Thiếu nữ như Minh Hoàn, dù lén bẻ một cành hoa, ở trong mắt Lưu Đàn cũng vô cùng đáng yêu.
Ai lại nhẫn tâm quở trách một thiếu nữ ngây thơ như vậy? Dù cho thiếu nữ có phạm vào lỗi lầm lớn tày trời.
Lưu Đàn cười không nói.
Minh Hoàn cảm thấy tâm tư của người này không tốt lắm, nhưng mà, so với Lưu Đàn, nàng chỉ là một cô bé chưa rành thế sự, hiểu biết cũng không nhiều, cũng không nói ra được cụ thể Lưu Đàn có chỗ nào không tốt.
Có thể là ánh mắt, cũng có thể là giọng điệu lúc nói chuyện.
Ánh mắt Lưu Đàn nhìn nàng không đủ đứng đắn, lúc nói chuyện giống như cố gắng đè nén tình cảm, nhưng càng kiềm chế, càng có vẻ mờ ám không nói rõ ra được.
Minh Hoàn ngước mắt nhìn Lưu Đàn, đồng tử nàng rất trong, đen trắng rõ ràng, nhìn qua không có vẻ quá tâm cơ: “Ta nhận lỗi với ngài, có được không?”
“Ta cũng không phải người nhỏ mọn.
Ta thật lòng khen hoa lê trong tay nàng đẹp.” Lưu Đàn mỉm cười đầy hàm ý: “Minh tiểu thư, nếu nàng thích, cho dù mang cả cây hoa lê này đi, ta cũng bằng lòng.”
Trong lòng Minh Hoàn chợt nhẹ nhõm hẳn, rốt cuộc nàng lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Một cành là đủ rồi, cảm ơn Mục vương điện hạ.”
Lưu Đàn cười nói: “Minh tiểu thư xin tự nhiên, ta cũng phải quay về rồi.”
Đây là lần đầu tiên Minh Hoàn cười với hắn, kiếp trước kiếp này, lần đầu tiên chủ động cười với hắn.
Kiếp trước, nếu Minh Hoàn sẵn lòng cười với hắn, đừng nói là một cành hoa lê, cho dù là cả cây trân châu đá quý, hắn cũng cam tâm dâng lên.
Lưu Đàn không chỉ một lần nắm lấy cằm Minh Hoàn, cúi đầu hôn nàng.
Nàng luôn lạnh như băng, khiến lòng Lưu Đàn khó chịu.
Lưu Đàn liền ép nàng cười với mình, nhưng nàng không biết nghe lời chút nào…
Lưu Đàn từng cho rằng, để có được niềm vui của Minh Hoàn là rất khó.
Nàng không muốn Minh nguyệt châu, không muốn trâm tơ vàng, Lưu Đàn cũng không biết, mình có thể dùng thứ gì để đổi lấy tiếng cười của nàng.
Lưu Đàn từng nghĩ, nếu như Minh Hoàn nguyện ý cười thật lòng với hắn một tiếng, hắn tự nguyện học Chu U Vương đốt lửa đùa giỡn chư hầu, vứt bỏ giang sơn chỉ cần mỹ nhân vui vẻ.
Thứ mà hắn đã từng nhớ mãi không quên, cầu cũng không được, hôm nay chỉ dùng một cành hoa lê đơn giản đã lấy được về tay.
Minh Hoàn rời khỏi chỗ Lưu Đàn, không lâu sau, hầu gái của nàng, Sào Ngọc đi tới: “Tiểu thư ơi, người chạy đi đâu vậy? Nô tỳ tìm người khắp nơi mà cũng không tìm được người nữa.”
Minh Hoàn nói: “Vừa nãy ta nhìn thấy hoa lê ở gần đây nở đẹp nên bẻ một cành, Song Ngưng bọn họ đâu rồi?”
“Quý tiểu thư các nàng đang ngồi nói chuyện phiếm trong đình ạ.” Sào Ngọc có chút bất mãn nói: “Người không biết đâu, biểu tiểu thư thừa dịp người không ở đó, nói rõ oan ức trước mặt một đám cô nương.
Hừ, lão phu nhân thương yêu nàng như vậy, lần này đi ra ngoài, đặc biệt cho nàng một cây trâm bảo thạch, trái lại là khiến nàng tủi thân.”
Ánh mắt Minh Hoàn chợt trở nên lạnh lẽo.
Mặc dù nàng không quan tâm tới chuyện trong nhà, không so đo với một đám đàn bà ở nhà sau, cũng không để cô chị họ này ở trong lòng, nhưng trước mặt người ngoài, Minh Hoàn vẫn để ý tới thể diện của nhà họ Minh.
Lúc vào trong đình, một thiếu nữ mặc áo gấm màu quả hạnh, trên tóc cài trâm bảo thạch đang mếu máo kể lể gì đó, đột nhiên nhìn thấy Minh Hoàn đi tới, sắc mặt nàng ta trong nháy mắt trở nên trắng bệch, không nói được câu nào nữa.
Điều này rơi vào mắt mọi người, lại giống như thiếu nữ này thường bị Minh Hoàn ức hiếp, bị dọa cho không nói ra lời.
Mẹ đẻ của thiếu nữ này là cô của Minh Hoàn, nàng ta lớn hơn Minh Hoàn một tuổi, là chị họ của Minh Hoàn, họ Điền, tên Vũ Vận.
Điền Vũ Vận nói một cách khó khăn: “Hoàn Hoàn à, em vừa đi đâu vậy? Nơi này là Mục vương phủ, em đừng đi lạc đấy.”
Sào Ngọc vừa thấy vẻ oan ức vờ đáng thương của Điền Vũ Vận thì nổi nóng, hôm nay, có khuê tú nhà nào mà không mặc sức thoải mái? Cho dù Điền Vũ Vận cả ngày ở sau lưng khích bác, giả bộ đáng thương, cũng không theo kịp tiểu thư nhà nàng đâu!
Minh Hoàn đi tới, hờ hững nói: “Đi dạo ở gần đây một lúc, chị họ đang nói gì với mọi người vậy, xem ra rất náo nhiệt.”
Đang ngồi đây đều là tiểu thư khuê các có mặt mũi ở Mục Châu, mỗi một người đều có đầu óc nhanh nhẹn, biết nhận định tình hình.
Minh Hoàn là con gái dòng chính nhà họ Minh, Điền Vũ Vận thì là cái gì chứ? Cùng lắm chỉ là thân thích nương nhờ nhà họ Minh mà thôi.
Minh Hoàn rất ít khi ra ngoài, nhưng thân phận nàng cao quý, dung mạo lại đẹp như vậy, chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhất định là tiền đồ vô hạn, sẽ gả cho quý nhân.
Có quan hệ tốt với Minh Hoàn, tương lai cũng có thêm một mối giao thiệp.
Cho nên, mọi người sẽ không vì những lời của Điền Vũ Vận mà có thái độ gì với Minh Hoàn.
Dù là ức hiếp Điền Vũ Vận thật thì sao chứ? Nhà ai mà không có một đại tiểu thư lớn lối, tính tình không tốt chứ? Quý nữ đang ngồi đây đều “tự quét tuyết trước cửa”, không thèm quan tâm Điền Vũ Vận sống có tốt không.
Một thiếu nữ nói: “Cũng không nói gì cả, Vũ Vận chỉ vừa nói, hôm qua nàng mắc mưa, chưa uống thuốc, đến hôm nay vẫn không thoải mái.”
“Không uống thuốc sao?” Minh Hoàn cười một tiếng nhạt nhẽo: “Có lẽ là chị họ sốt nên hồ đồ rồi.
Tối hôm qua lão phu nhân ở bên chị cả một đêm, tự tay đút thuốc cho chị, sao hôm nay lại quên mất rồi?”
Điền Vũ Vận không ngờ những lời mình lơ đãng thốt ra ban nãy sẽ bị người ta nhắc lại, mặt nàng ta đỏ lên.
Minh Hoàn tiến lên, vươn bàn tay ngọc vô cùng mềm mại, nhẹ nhàng đỡ lấy cây trâm của Điền Vũ Vận.
Giọng nàng dịu dàng, lúc nhẹ giọng nói chuyện, tương đối khiến người khác mê đắm, tiếng nói trong trẻo, cho dù là khuê tú có mặt ở đây, cũng đều mê mẩn: “Cây trâm khảm bảo thạch này là lão phu nhân tặng cho chị.
Chị phải cài cẩn thận, nếu trâm lỏng thì cài lại, chớ để rơi mất mới được.”
Giọng nàng êm dịu, bờ môi mang theo ý cười, hoàn toàn là hình ảnh dịu dàng ấm áp quan tâm chị em.
Chỉ có Điền Vũ Vận nhận ra, lúc Minh Hoàn đỡ cây trâm thì cố ý đâm nàng ta một cái, dù không chảy máu, nhưng cũng rất đau.
Trong nháy mắt hai mắt Điền Vũ Vận ngập nước, nàng ta đáng thương nhìn Minh Hoàn, nhưng không dám nói lời nào.
“Vũ Vận, cây trâm trên đầu cô là Minh lão phu nhân tặng hả? Đẹp như vậy, sao cô lại nói mình sống rất thê thảm chứ? Lão phu nhân đối xử với cô tốt như vậy cơ mà!” Một quý nữ trong đó cố ý làm bộ ngây thơ, cười uyển chuyển, nói: “Nếu như có người tặng ta đồ quý như vậy, ta nhất định vui vẻ cực kỳ.”
Minh Hoàn nhìn quý nữ đó, là Nhị tiểu thư nhà họ Vi, Vi Linh Lợi, người cũng như tên, là một người thông minh lanh lợi.
Sắc mặt Điền Vũ Vận vẫn tái nhợt, cũng không để ý tới Vi Linh Lợi.
Minh Hoàn ngồi xuống, nói: “Chiếc nhẫn ngọc xanh trên tay Vi tiểu thư, kiểu dáng nhìn thật đẹp, rất hợp với bộ đồ hôm nay của cô đấy.”
Váy áo của Vi Linh Lợi là gấm hoa thượng hạng, gần đây có tiền cũng không mua được, nàng chỉ mong người khác nhìn thấy rồi khen mình.
Nhận được lời khen của Minh Hoàn, trong lòng Vi Linh Lợi vui vẻ, nàng cười nói: “Đây là bà ngoại ta tặng đó.
Bà ngoại tốt với ta cực kỳ, ta rất quý cái nhẫn này.”
Minh Hoàn nhận lấy nước trà mà thị nữ đưa tới, nàng nhấp một miếng: “Tiết lão phu nhân à? Nếu bà cụ biết được cô tán dương đồ mình tặng như vậy, nhất định là vô cùng vui vẻ.”
Từ đầu tới cuối, Minh Hoàn không chỉ trích Điền Vũ Vận một câu, nhưng mà, sắc mặt Điền Vũ Vận lại cực kỳ khó coi.
Nàng ta nén nước mắt, chỉ muốn chờ lát nữa trở lại Minh phủ, tố cáo với lão phu nhân.
Mọi người đoán ra Minh Hoàn và Vi Linh Lợi kẻ xướng người họa, cũng có chút khinh thường Điền Vũ Vận.
Người thì sống ở nhà họ Minh, ăn của nhà họ Minh, ngủ ở nhà họ Minh, đồ trang sức quý giá trên người là Minh lão phu nhân cho, còn nói người ta không tốt.
Đây không phải là con sói mắt trắng à?
Minh Hoàn vừa uống trà, vừa thỉnh thoảng nói mấy câu với mọi người.
Không có ai để ý tới Điền Vũ Vận, một mình nàng ta đứng một bên, trái lại nhìn có chút đáng thương.
Chưa tới hai khắc, có mấy người phụ nữ mặc váy áo màu xanh, hình như là vú già trong Vương phủ, tươi cười đi tới.
“Hoa lê trong Vương phủ đã nở, Thái phi nói hoa lê đẹp quá, nghe nói các vị cô nương đang ở đây, nên sai nô tỳ hái hoa mang tới cho các cô nương thưởng thức.” Người vú già dẫn đầu nói: “Mong rằng các cô nương đều thích.”
Nói xong lời này, người đi đầu thản nhiên quan sát Minh Hoàn, trong lòng thầm tán tưởng, cụp mắt cười nói: “Vị này có lẽ là đại tiểu thư nhà họ Minh phải không ạ? Vừa rồi Thái phi nhìn thấy cô từ xa, nói cô yêu kiều hơn hoa.
Thái phi lớn tuổi rồi, thích nhất là cô nương trẻ tuổi đi theo bầu bạn, chẳng biết Minh tiểu thư có thời gian rảnh tới bầu bạn với Thái phi mấy ngày không ạ?”.