Lưu Đàn tưởng rằng, trải qua khoảng thời gian tiếp xúc này, hẳn là Minh Hoàn đã thích mình rồi.
Nếu không thích hắn thì sao nàng có thể lo lắng như vậy lúc hắn giả vờ bệnh chứ?
Nếu không thích hắn thì sao nàng lại tặng hắn miếng ngọc màu tím được chứ?
Thế nhưng lúc này, Lưu Đàn nhìn chăm chú vào mắt Minh Hoàn, lại phát hiện hai mắt nàng mở to, tràn ngập trong đó là không thể tin nổi.
Cũng không có e thẹn hay mừng rỡ như trong tưởng tượng của hắn.
Lòng Lưu Đàn chợt nặng trĩu.
Chẳng lẽ là hắn đoán sai?
Minh Hoàn nàng ấy, chưa từng thích hắn?
Nàng vẫn ghét hắn giống như kiếp trước?
Tay Lưu Đàn nắm thành nắm đấm, hắn nhìn về phía Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn không thích ta à? Nàng ghét ta? Không muốn gả cho ta sao?”
Minh Hoàn lắc đầu, giọng nói có bất đắc dĩ không nói ra được: “Cũng không phải…”
Minh Hoàn ngồi xuống, cũng rót cho mình một chén nước.
Nhìn từ góc độ của Lưu Đàn, Minh Hoàn xinh đẹp cực kỳ, lông mày thanh tú, đôi mắt như hồ nước thu, sống mũi duyên dáng, trên môi nhuộm một lớp son màu đỏ rất tươi đẹp.
Lớp son diễm lệ này có phần không hợp với nàng, Lưu Đàn đè xuống xúc động muốn lau đi màu son trên môi nàng.
Minh Hoàn cụp mắt xuống.
Làn mi rất dày tỏa ra một cái bóng mờ trên khuôn mặt trắng nõn.
Một lúc lâu sau, Minh Hoàn mới nói: “Ta không biết vì sao cha ta chưa báo cho ta biết mà đã đồng ý rồi, nhưng trong chuyện này chắc chắn là có hiểu lầm gì đó.”
Lưu Đàn nhướng mày.
Hắn cố hết sức không để cho mình sa sầm sắc mặt, không để bản thân hù dọa Minh Hoàn.
Minh Hoàn vốn định uống miếng nước ép xuống sự nóng nảy dưới đáy lòng, nhưng nàng chợt nhớ ra, mới vừa rồi ở trên xe ngựa, Chu thị bôi son cho mình, trong nháy mắt nàng chẳng còn lòng dạ mà uống nước nữa.
Nàng nắm chặt chén trà, bàn tay trắng như ngọc, cổ tay cực kỳ mảnh khảnh, trên cổ tay nàng có đeo một chuỗi ngọc san hô đỏ tươi.
Minh Hoàn nói khẽ: “Điện hạ, ngài xem ta như thế thân của Quận chúa đã mất, hiển nhiên ta không dám nổi lên tâm tư gì khác với ngài.
Ta biết, ngài chỉ xem ta như em gái thôi.
Chuyện này, ngài không tiện làm trái ý Thái phi.
Chờ sau khi quay về, cứ để ta đi nói vậy.”
Lưu Đàn: “…”
Lưu Đàn nói: “Không đâu, Hoàn Hoàn à, nàng nghĩ nhiều rồi.”
Trong mắt Minh Hoàn thoáng qua một tia nghi hoặc.
Lưu Đàn phủ tay lên tay nàng: “Nàng nghe ta nói này.
Ban đầu, ta xem nàng là em gái nuôi, cho rằng nàng giống hệt đứa em gái đã mất của ta, nhưng là sau khoảng thời gian gần gũi, ta mới bất chợt nhận ra, nàng với con bé không giống nhau chút nào.
Hoàn Hoàn à, nàng là nàng, con bé là con bé.”
Tay Lưu Đàn rất to, rất có lực, hắn ấn chặt tay Minh Hoàn ở bên dưới, làm nàng không trốn thoát được.
“Ta chưa từng thích người con gái nào.
Nếu ta đã có người thương thì cũng không đến nỗi đến tận bây giờ còn chưa thành thân.
Hoàn Hoàn, lúc Thái phi bảo ta cưới nàng, ta mới ý thức được, người con gái ta có thể chấp nhận, hình như chỉ có một mình nàng thôi.”
Lưu Đàn nói lời chân thành, ánh mắt nhìn về phía Minh Hoàn cũng dịu dàng như nước.
Minh Hoàn cảm thấy lòng dạ rối bời: “Nhưng là, ta vẫn luôn xem điện hạ như anh cả trong nhà…”
Nàng chỉ xem Lưu Đàn như anh trai, chưa bao giờ nổi lên tâm tư khác.
Bây giờ, đột nhiên nói với nàng rằng, nàng phải gả cho người anh mà nàng kính trọng, nàng thực sự cảm thấy khó mà chấp nhận nổi.
Minh Hoàn nhìn Lưu Đàn: “Điện hạ, tình thân với tình cảm nam nữ không giống nhau, nhất định là ngài nghe lời Thái phi nên mới lẫn lộn mấy thứ này.
Cưới xin là việc cả đời, ngài ngàn vạn lần không thể tùy tiện nhận lầm tình cảm được.”
Lưu Đàn có chút hối hận ban đầu đã nhận Minh Hoàn làm em kết nghĩa.
Cô bé Minh Hoàn bướng bỉnh này, một khi nhận định điều gì, thì chính là cái đó, vừa bảo thủ lại vừa cố chấp.
Lưu Đàn nói: “Hoàn Hoàn à, hai chúng ta cũng không có quan hệ máu mủ.
Người không phân biệt được rõ tình cảm, không phải ta, mà là nàng đấy.
Nếu nàng không vượt qua được trở ngại này, thì để ta giúp nàng, có được không?”
Ngón tay hắn khẽ vuốt ve mu bàn tay mềm mại của Minh Hoàn: “Tình cảm sẽ thay đổi, giờ nàng còn nhỏ, nhiều thứ nàng chưa biết…”
Ngón tay Lưu Đàn hơi thô ráp.
Hắn tập võ quanh năm, tay cầm đao kiếm, cưỡi ngựa bắn tên, là người đàn ông có ý chí kiên cường, khác hẳn cô bé không thường ra khỏi khuê phòng như Minh Hoàn.
Khi ngón tay hắn vuốt ve mu bàn tay nàng, Minh Hoàn chợt cảm thấy cả người đều nóng lên.
Giống như có dòng điện chạy qua vậy, nàng cảm thấy mu bàn tay tê dại, trong mắt nàng có chút bối rối: “Điện hạ, đừng, đừng sờ tay ta.”
Lưu Đàn cười khẽ một tiếng: “Hoàn Hoàn mắc cỡ hả?”
Nàng cũng không nói rõ ra được.
Minh Hoàn quay mặt đi chỗ khác: “Mời điện hạ rời đi cho.
Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát.”
Hôm nay nàng vẫn ăn mặc rất quy củ giống như trước.
Váy áo là màu sắc mộc mạc, tóc dài tùy tiện xõa xuống, dùng trân châu làm trang sức, cổ áo khép lại thật kỹ, cho dù đã vào hè, nhưng nàng vẫn che kín hơn nửa cần cổ.
Cảm giác cấm dục cùng với cảm giác thuần khiết dung hòa hoàn hảo trên người Minh Hoàn.
Nhưng là, càng như vậy, Lưu Đàn càng muốn kéo nàng lún sâu xuống.
Lưu Đàn giơ tay lên, đột nhiên ấn lên môi Minh Hoàn.
Môi nàng mềm mại ấm áp, Lưu Đàn vừa chạm vào thì đã cảm thấy ngón tay mình sắp bị nàng làm cho tan chảy.
Minh Hoàn mở to mắt kinh ngạc.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ngón tay cái qua bờ môi của Minh Hoàn, thậm chí tiến sâu vào một chút, chạm vào hàm răng trắng muốt của nàng.
Hắn cọ xát hai cái, lau đi son môi cho nàng.
Cuối cùng, trên môi Minh Hoàn bớt đi một lớp son, nhưng môi nàng quá mức non mềm, sau khi bị hắn dịu dàng đụng chạm thì lại biến thành màu đỏ tươi tự nhiên.
Rất là quyến rũ.
Lưu Đàn rút cái khăn tay bên hông Minh Hoàn.
Khăn của nàng trắng tinh, thêu phong lan tao nhã, ngón tay hắn bị nhuộm son đỏ, cuối cùng, màu đỏ đó lưu lại trên khăn.
Hắn lau sạch tay, sau đó mới bưng nước trà tới trước mặt Minh Hoàn.
Hắn khẽ giơ lên, đưa tới bên môi nàng: “Nàng có muốn uống nước không?”
Minh Hoàn thực sự bị một loạt động tác như nước chảy mây trôi của Lưu Đàn làm cho kinh ngạc, nàng vô thức hé môi.
Nước trà mát lạnh chảy vào cổ họng, Minh Hoàn rốt cuộc tỉnh táo lại.
Nàng khó mà giấu nổi cảm xúc của mình: “Điện hạ…”
Lưu Đàn hơi nhếch đôi môi mỏng.
Hắn sáp lại gần Minh Hoàn.
Lưu Đàn gần ngay trước mắt, dung mạo anh tuấn rất dễ mê hoặc người ta, đôi mắt phượng dài sâu thăm thẳm chan chứa tình cảm dịu dàng: “Hoàn Hoàn à.”
Minh Hoàn đưa ngón tay trắng muốt sờ lên môi, người lặng lẽ lui một chút về phía sau.
“Giả dụ nàng là em gái ta, nhất định ta sẽ không đối xử thân mật với nàng thế này, bởi vì giữa anh trai và em gái có ranh giới không thể vượt qua, ta là người có đạo đức.” Lưu Đàn nhìn Minh Hoàn chằm chằm.
Hắn nghiêm túc đến mức Minh Hoàn cũng có phần không được tự nhiên, có cảm giác trên mặt mình như có cái gì đó.
Đôi mắt phượng của Lưu Đàn hơi lóe lên một cái: “Ban đầu có lẽ là ta nhìn hoa mắt nên mới xem nàng như đứa em gái đã mất.
Bây giờ, ta càng nhìn thì càng cảm thấy hai người không giống nhau, thật sự là chẳng giống chút nào.”
Minh Hoàn sờ sờ mặt mình: “Không giống thật ạ?”
“Không giống thật.” Lưu Đàn nói, “Ta muốn cưới nàng.”
Lúc hắn đột nhiên nói ra câu “muốn cưới nàng”, tim Minh Hoàn đập lỡ một nhịp.
Trong chuyện tình cảm nàng là người rất chậm chạp, cũng rất bảo thủ.
Nàng thực sự không nghe nổi những lời Lưu Đàn nói với mình.
Minh Hoàn thoáng do dự rồi nói: “Điện hạ, tâm ý của ngài, ta đã biết.
Chỉ là, chuyện này quá mức đột ngột, ta phải suy nghĩ cho kỹ đã.”
Lưu Đàn khẽ nở nụ cười, trên người hắn có mùi đàn hương thoang thoảng, như có như không quẩn quanh trong hơi thở của Minh Hoàn.
Người đàn ông này, lúc thô lỗ thì thật sự thô lỗ, nhưng khi ngụy trang thành dịu dàng, thì cũng giống như thật vậy.
Để cho người ta khó mà đoán ra, thực ra hắn rất cầm thú.
Lưu Đàn nhấp một ngụm trà, là cái chén mà Minh Hoàn đã dùng qua, mặt mày hắn thâm thúy, khi mỉm cười rất là quyến rũ: “Ta cũng không sốt ruột, sẽ cho Hoàn Hoàn đủ thời gian để suy nghĩ.
Có điều —— “
“Từ giờ trở đi Hoàn Hoàn có thể vứt bỏ những nhận thức trước đây về ta, mà làm quen với ta một lần nữa hay không?”
Minh Hoàn ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Đàn, trong lúc nhất thời, nàng không nói ra được lời nào.
Trong lòng Minh Hoàn, Lưu Đàn thật sự là một người đàn ông rất dịu dàng.
Cho dù hiện giờ nàng không có tình yêu nam nữ dành cho Lưu Đàn, nhưng vẫn cảm thấy hắn rất có sức hấp dẫn, là một người tốt.
Nghĩ kỹ thì, hôn sự đã quyết định rồi, Lưu Đàn không phản đối, nàng cũng không có người trong lòng, đã như vậy thì có gì mà không thể chấp nhận được đây?
Minh Hoàn gật đầu: “Được ạ.”
Lưu Đàn nhếch khóe môi: “Thế —— Hoàn Hoàn có thể cho phép ta hôn nàng một cái không?”
Dù sao cũng là vị hôn thê, hôn một cái chắc là không quá đáng nhỉ?
Trong nháy mắt, mặt Minh Hoàn đỏ ửng, ngay cả nói chuyện nàng cũng hơi lắp bắp: “Cái này… Không, không được!”
“Thật là tiếc quá.
Ta bị vị hôn thê từ chối, đau lòng quá đi, đêm nay có lẽ sẽ bởi vậy mà mất ngủ đây.” Lưu Đàn đứng dậy, nói nửa đùa nửa thật.
Hắn đưa tay gãi gãi chóp mũi Minh Hoàn, “Ta đi trước đây.
Buổi chiều có thi đấu ở sân tập võ, Hoàn Hoàn nhất định phải đến xem đấy.”
Minh Hoàn cũng đứng lên: “Điện hạ đi thong thả.”
“Đúng rồi.” Lưu Đàn lấy ra một cái bọc nhỏ từ trong tay áo, đặt lên bàn, “Đây là kẹo ta mua cho nàng, buổi chiều lúc nàng thấy buồn chán thì có thể ăn hai viên.”
Lưu Đàn đi rồi, nhưng trong không khí vẫn còn lưu lại mùi đàn hương nhàn nhạt.
Minh Hoàn cầm cái bọc tinh xảo mà Lưu Đàn để ở trên bàn lên.
Nàng kéo sợi dây mở ra, bên trong có lót giấy dầu, mùi thơm mát ngọt ngào xông vào mũi, Minh Hoàn nhón một viên kẹo từ bên trong.
Là vị hoa quế, cũng không ngọt ngấy, mà là hơi ngọt mát, rất hợp khẩu vị Minh Hoàn.
Minh Hoàn nhìn vào bên trong, trong đó còn có viên kẹo màu khác, còn có ô mai nữa.
Xem ra đều có vẻ rất ngon.
Sào Ngọc gõ cửa đi vào: “Tiểu thư ơi, bên phía Khang Vương phi phái người tới, nói là lát nữa sẽ đi ăn cơm.
Người gặp Mục Vương điện hạ, đã nói những gì thế ạ? Nô tỳ thấy sắc mặt của Mục Vương điện hạ hòa hoãn hơn trước nhiều lắm.”
“Không có gì.” Minh Hoàn bỏ cái bọc vào trong tay áo, “Chúng ta đi thôi.”
Sào Ngọc nói: “Trước đó tiểu thư có nhìn thấy không ạ? Nghe nói Mục Vương điện hạ có quen biết với người, sắc mặt của Chu phu nhân trong nháy mắt khác hẳn, hai ngày này bà ấy đối chọi gay gắt với người, lúc này đây, e là muốn quay lại nịnh bợ người đấy.”
Minh Hoàn cũng chẳng mấy để ý tới cái này, dù sao thì nàng không sống ở nhà họ Tiết được mấy ngày nữa.
Lúc đi vào trong phòng lớn, đa số mọi người đều phóng tầm mắt lên người Minh Hoàn.
Sau khi nghe Khang Vương phi nói, Minh cô nương là em gái kết nghĩa của Mục Vương, những người này đều muốn lôi kéo quan hệ, để cho con gái nhà mình cũng có cơ hội được tới gần Mục Vương điện hạ.
Chu thị luôn luôn lãnh đạm, lúc này lại hòa hoãn sắc mặt: “Hoàn Hoàn à, mau tới đây ngồi đi.”.