Kiếp trước, Lưu Đàn là người đã giết mười mấy tên bị trói gô này, Trác Trì thì chưa từng bẩn tay.
Kiếp này, Lưu Đàn phải từ từ hành hạ những kẻ đã hại chết hắn.
Sở dĩ những tên này phối hợp ăn ý không chút kẽ hở, không chỉ vì bọn chúng một lòng trung thành với Sở Tinh Trạch, mà còn bởi vì bọn chúng quen biết nhau.
Cùng cống hiến sức lực cho cùng một chủ, sao có thể không có tình nghĩa cho được?
Trác Trì nhìn cây đao mà Lưu Đàn ném tới trước mặt, mắt hắn chợt đỏ lên.
Hắn đã hại chết cha mẹ nuôi của mình để cho Tam công tử có thể thành công.
Những người này vốn dĩ nên chết.
Trác Trì nắm lấy thanh đao mà Lưu Đàn ném cho hắn.
Lưu Đàn giễu cợt nhếch khóe môi.
Tình bạn giữa Lạc Thành Quảng và Lưu Đàn cũng không hời hợt, mặc dù nhiều lúc, Lạc Thành Quảng cũng không rõ tính toán của Lưu Đàn, nhưng mà hiện tại, hắn có thể cảm nhận được rõ, Lưu Đàn lúc này… có gì đó không thích hợp.
Trác Trì quỳ trên mặt đất, đập vào mắt là vạt áo của Lưu Đàn.
Lưu Đàn đang mặc quân trang màu đen, chỗ cổ áo và tay áo đều dùng chỉ bạc thêu hoa văn tinh xảo.
Hắn đi đôi ủng đế dày, từng bước một, tới gần Trác Trì hơn một chút: “Cha mẹ nuôi bị giết, lẽ nào ngươi không muốn báo thù hay sao?”
Trác Trì nhìn ra được, từ nhỏ người này đã đa nghi mà lại khát máu, nếu như không giết những kẻ này, e rằng không thể có được tín nhiệm của Lưu Đàn.
Trác Trì nói: “Tiểu nhân từ nhỏ đã nhát gan, ngay cả con gà cũng chưa từng giết.
Những kẻ này đã giết cha mẹ nuôi của tiểu nhân, có thù sâu như biển với tiểu nhân, tiểu nhân đương nhiên sẽ báo thù rửa hận.”
Lưu Đàn cười khẽ: “Đi đi.”
Ánh mắt hắn thâm trầm, hai tay chắp sau lưng, dáng người như ngọc, nhìn từ xa thì hiển nhiên là một người đàn ông đẹp trai, tác phong nhanh nhẹn.
Minh Hoàn vô ý trông thấy một màn này, nàng biết mình không nên nhìn nữa.
Chỉ là, nàng phải gả cho Lưu Đàn.
Lưu Đàn là người sẽ bầu bạn với nàng nửa đời sau.
Ngày thường nàng quen nhìn dáng vẻ tao nhã của Lưu Đàn, bây giờ nghe được giọng nói âm trầm của hắn, ở chỗ này làm ra chuyện ép người khác giết người, nàng khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ nhiều.
Bước chân nàng khựng lại, cũng không nhúc nhích được nữa.
Trác Trì rút đao ra khỏi vỏ nhưng chỉ liếc mắt một cái là hắn đã ngẩn ra.
Đây rõ ràng là một thanh đao cùn.
Bây giờ, Trác Trì phải dùng thanh đao cùn này để giết đám đồng bạn từng trải qua rất nhiều gian khổ với hắn.
Lưu Đàn treo nụ cười tàn nhẫn trên môi: “Ra tay đi chứ.”
Trác Trì nhắm mắt lại, chém một đao xuống cổ của một người.
Đao hạ xuống, máu bắn tung tóe, nhưng người thì chưa chết.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương, từng tiếng lọt vào tai, dày vò trái tim người ta.
Nhưng Trác Trì không thể mềm lòng, hắn không thể không chém tiếp.
Lạc Thành Quảng tuy là kẻ võ biền, nhưng trông thấy cảnh máu me như vậy thì vẫn có vài phần không dám nhìn thẳng, hắn dời mắt đi.
Lưu Đàn là người đi ra từ trong gió tanh mưa máu, bản thân hắn đã từng chết một lần.
Bởi vì đã chết một lần nên lòng hắn càng rét lạnh, càng cứng rắn hơn.
Lòng dạ đàn bà hay nhân từ nương tay đều tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Hôm nay hắn nhân từ nương tay với người khác, ngày mai kẻ đó thì sẽ không chút do dự mà giết hắn.
Bãi cỏ màu xanh, nhưng trong vòng hai khắc đã bị máu tươi thấm ướt, nhuộm thành màu đỏ.
Trác Trì đầy đầu mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, bờ môi đã biến thành màu xanh xám.
Hắn quay đầu nhìn về phía Lưu Đàn: “Thưa điện hạ, nhờ có điện hạ mà thù của tiểu nhân đã được báo.
Sau này tiểu nhân dù làm trâu ngựa, cũng muốn báo đáp ân tình của điện hạ.”
Lưu Đàn mỉm cười: “Hài lòng chưa?”
“Tiểu nhân rất hài lòng.” Trác Trì nói với giọng run rẩy.
“Ta cũng rất hài lòng.” Đôi mắt phượng của Lưu Đàn thâm thúy, hắn vỗ vỗ vai Trác Trì, “Ngươi tuy nhỏ tuổi, nhưng đã quyết đoán như vậy.
Trước kia chưa từng giết người, nhưng lại có thể hạ quyết tâm tự tay giết chết cừu địch, ta rất thích ngươi.
Từ nay về sau, ngươi cứ ở lại bên cạnh ta, ta cho người tìm cho ngươi một công việc.”
Trác Trì rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm ——cuối cùng hắn vẫn hoàn thành giao phó của Tam công tử.
Tam công tử nói không sai, Mục Vương Lưu Đàn là thứ độc ác giả dối, mưu kế thâm sâu.
Nếu vừa nãy hắn do dự quá lâu, không giết những người đó, e là cuối cùng sẽ lộ tẩy, tất cả mọi người đều phải mất mạng.
Máu tươi của mười mấy người như dòng suối nhỏ chảy rả rích, chảy qua bãi cỏ, không ngừng lan ra.
Màu đỏ vô tận, lan đến dưới chân Minh Hoàn, thấm ướt giày thêu của nàng.
Dưới ánh mặt trời chói chang, Minh Hoàn lại đổ mồ hôi lạnh.
Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua giày thêu của mình, chân cũng không nhấc ra được.
Mảnh đỏ tươi này thực sự quá kinh khủng.
Chân nàng mềm nhũn, căn bản không cất bước được.
Đây là đầu tiên Minh Hoàn trông thấy kẻ giết người, lần đầu tiên nghe được tiếng kêu thê lương như vậy.
Tiếng kêu thảm thiết lọt vào tai, quả thực còn khiến người ta sợ hãi hơn cả khi Minh Hoàn gặp ác mộng vào ban đêm.
Nàng dù sao cũng chỉ là một cô bé chưa cập kê, được nuôi dưỡng trong khuê phòng, sóng gió lớn nhất nàng gặp được, cũng chẳng qua là mấy người phụ nữ ở nhà sau lục đục với nhau, mà không phải là cảnh đao kiếm giết người máu chảy đầm đìa.
Lúc này Lưu Đàn cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Gió mát thổi tới, trong mùi máu tươi hắn còn ngửi được một hương thơm quen thuộc.
Mùi thơm rất nhạt, nếu không phải là hắn quá quen thuộc, quá yêu thích, thì hắn nhất định không ngửi ra được.
Lưu Đàn hơi nghiêng mặt.
Hắn trông thấy một góc váy màu trắng ngay bên cạnh cổng vòm.
Thường ngày Minh Hoàn quá mức yên tĩnh, bước đi rất nhẹ, lại có tiếng gió cùng với tiếng lá cây, mới vừa rồi toàn bộ sự chú ý của Lưu Đàn đều đặt trên người Trác Trì, cho nên không thể kịp thời phát hiện ra nàng.
Lưu Đàn không biết, Minh Hoàn đã nhìn thấy bao nhiêu, đã nghe được bao nhiêu.
Hay là đã thấy được toàn bộ, nghe được toàn bộ.
Kiếp trước, Lưu Đàn chưa từng để nàng nhìn thấy cảnh tàn nhẫn thế này.
Ngón tay hắn hơi cuộn lại: “Lạc huynh, huynh bố trí người xử lý những thi thể này trước đi.
Dù sao cũng chỉ là bọn giặc cướp, lôi ra cho chó ăn là được.
Ta còn có việc, đi trước một bước.”
Minh Hoàn bỗng nhiên cúi đầu.
Nàng nhìn thấy có máu thấm lên giày thêu của mình.
Máu chảy từ chỗ cao tới, máu tươi của mười mấy người, đủ để nhuộm đỏ một mảnh đất.
Lúc này nàng mới tỉnh táo lại.
Nàng muốn xoay người, nhưng hai chân không có sức, nhiều máu phủ trên cỏ thế này, nàng có cảm giác muốn té xỉu.
Lúc này, một tiếng “Hoàn Hoàn” đột nhiên lọt vào tai nàng.
Lưu Đàn đi tới, thấp giọng hỏi: “Bị dọa sợ rồi à?”
Thân hình hắn cao to, trên người mơ hồ nhiễm một ít mùi máu, Minh Hoàn bị hắn che phủ, hoàn toàn không chạy thoát được.
Nàng có chút không thể nhìn thấu Lưu Đàn, không hiểu tại sao người này có thể trong thoáng chốc từ vẻ u ám trở nên dịu dàng thế này.
Minh Hoàn hơi ngập ngừng: “Ta và Khang Vương phi hẹn nhau ngắm hoa trong vườn lựu.
Thời tiết nóng quá, ta định tìm một chỗ nghỉ ngơi, vô tình bắt gặp ngài…”
Lưu Đàn cười khẽ một tiếng.
Mắt hắn sâu thẳm, bên trong như có những vì sao bất tận, lúc hắn mỉm cười thì chúng như sáng bừng lên: “Ta chỉ là đang xử lý một ít việc, Hoàn Hoàn không cần căng thẳng như vậy.
Có phải bị hù dọa rồi không?”
Minh Hoàn lắc đầu: “Cũng không có sợ đến vậy…”
Lưu Đàn lui về sau hai bước: “Đi một bước cho ta xem nào?”
Minh Hoàn: “…”
Nàng sợ mình vừa cất bước thì sẽ ngã sấp xuống, hai chân bủn rủn, còn chưa có hồi lại.
Lưu Đàn nắm lấy cánh tay nàng: “Muốn ta cõng nàng, hay là bế nàng về?”
Minh Hoàn lắp ba lắp bắp: “Chờ một lát là ta sẽ ổn thôi, có thể đi được.”
“Vậy ta sẽ bế nàng.” Lời vừa dứt, hắn đã ôm ngang Minh Hoàn lên.
Minh Hoàn kêu lên một tiếng, hai tay ôm chặt lấy cổ Lưu Đàn.
Mặt hắn kề sát bên cạnh, càng nhìn ở khoảng cách gần, càng cảm thấy Lưu Đàn khôi ngô anh tuấn.
Lông mày hắn kéo tới tóc mai, đôi mắt phượng sâu sắc, môi mỏng mang theo chút ý cười, tuấn tú nhưng đồng thời lại không mất đi hương vị đàn ông.
“Nhẹ thế này,” Lưu Đàn không hài lòng lắm, “Chờ tới khi vào cửa, nhất định ta phải bắt nàng ăn nhiều chút, như vậy mới có thể nở nang hơn.”
Minh Hoàn cảm thấy mình ôm cổ hắn mập mờ quá, vừa định buông lỏng tay ra, Lưu Đàn đã lườm nàng: “Hoàn Hoàn, nàng dám buông ra thử xem? Nàng dám buông ra thì ta dám ném nàng xuống đất đấy.”
Hắn cao thế này, giả dụ rơi từ trong vòng tay hắn xuống đất, nhất định sẽ ngã đau lắm.
Nghĩ vậy, Minh Hoàn bặm môi, không dám buông lỏng ra nữa.
Lưu Đàn nhếch môi: “Sao nàng lại ngoan vậy chứ? Cho dù buông ra thật, ta cũng không nỡ ném nàng đâu.”
Vị hôn thê bé bỏng của hắn, thương yêu còn không kịp, sao đành lòng quẳng người đi cho được?
Minh Hoàn bị cho một cái tát, xong lại được một cục kẹo, nàng cũng không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì?
Nàng chỉ mím môi, buông rèm mi, không nói thêm câu nào nữa.
Nhìn từ góc độ của Lưu Đàn, gò má Minh Hoàn rất đẹp, cổ áo hơi lỏng ra một chút, da thịt như ngọc, loáng thoáng có thể nhìn thấy mạch máu thật mảnh bên dưới da.
Nàng thế này, nếu như bị cắn một cái, hẳn là mùi vị ngọt cực kỳ nhỉ?
Yết hầu của Lưu Đàn khẽ lăn một cái.
Minh Hoàn đột nhiên lên tiếng: “Điện hạ, sao hôm nay ngài phải sai gã thiếu niên đó giết nhiều người như vậy? Trông thấy nhiều máu như thế, ngài không sợ sao?”
Nàng lờ mờ hiểu được, từ lúc Lưu Đàn mười sáu tuổi thì đã giết người không ghê tay, hẳn là sẽ không sợ.
Nhưng cảnh tượng đó quá mức đẫm máu, Minh Hoàn chưa trải việc đời, luôn cảm thấy, tàn nhẫn hại người như vậy sẽ giảm phúc kiếp này.
“Ta không sợ, bởi vì bọn chúng là tới uy hiếp tính mạng của ta.” Lưu Đàn nhìn vào mắt Minh Hoàn, “Hoàn Hoàn à, nếu bọn chúng muốn giết ta, ta có nên giết bọn chúng không?”
Minh Hoàn gật đầu: “Nên ạ.”
Lưu Đàn biết, tuy Minh Hoàn mềm lòng, nhưng cũng không phải là gặp ai nàng cũng mềm lòng.
Con thỏ bị thương, Minh Hoàn mềm lòng sẽ đi cứu, thế nhưng rắn độc máu lạnh bị thương thì nàng sẽ không cứu vớt.
Chỉ cần giải thích rõ với nàng là nàng sẽ hiểu.
Chẳng mấy chốc đã tới chỗ Lưu Đàn ở lại.
Gã sai vặt thấy điện hạ bế Minh tiểu thư về thì vội vàng mở cửa viện.
Đám hầu gái rối rít đẩy rèm châu ra, để điện hạ và Minh tiểu thư đi vào.
Lưu Đàn phân phó mấy câu, cho tất cả lui xuống.
Hắn đặt Minh Hoàn lên sạp, cởi giày ra cho nàng: “Giày bị thấm máu rồi, để ta sai người đưa đồ mới tới cho nàng.”
Một lớp tất màu trắng bao quanh đôi chân ngọc xinh xắn.
Thực ra Lưu Đàn biết, dưới lớp tất này, đôi chân ngọc của nàng nhỏ nhắn quyến rũ cỡ nào.
Bởi vì quanh năm không gặp ánh mặt trời, da thịt nơi này mới thực sự óng ánh hơn tuyết, dường như khẽ bóp một cái, là có thể bị bóp nát như ngọc lưu ly vậy.
Đáng tiếc tạm thời không thể nhìn nữa.
Minh Hoàn bị hắn nắm chân, thẳng đến khi bên tai cũng hiện lên màu phấn hồng.
Hắn quỳ một chân bên cạnh giường, ngẩng đầu nhìn Minh Hoàn.
Hôm nay Minh Hoàn vẫn mặc váy áo màu trắng.
Cái váy lụa trân châu này là Khang Vương phi sai người ta đưa tới cho nàng, màu trắng thuần khiết, tầng tầng lớp lớp như cánh chim, mặt trên thêu hoa văn màu xanh nhạt.
Màu xanh cùng trân châu tôn nhau lên, trong sạch, lại có cảm giác rất mát mẻ.
Nàng chỉ bôi một lớp son nhàn nhạt trên môi, trên khuôn mặt trắng nõn không thoa phấn, bởi vì có vài phần xấu hổ, lỗ tai nàng chuyển thành màu hồng nhạt, chỗ cổ cũng hiện lên màu phấn hồng.
Lưu Đàn biết, cả người nàng hẳn là cũng đỏ hồng lên rồi.
Minh Hoàn nghiến răng: “Điện hạ, ngài buông ra!”
Lưu Đàn sờ một cái không nhẹ không nặng: “Nàng có tâm sự gì thì cứ nói.
Hoàn Hoàn à, nàng không nói, làm sao ta biết là nàng muốn mà vẫn chối, hay là muốn ta buông ra thật?”
Minh Hoàn run giọng, nàng có chút tức giận: “Thực sự muốn ngài buông ra đó.”
Lưu Đàn lấy cái chăn mỏng trùm lên người Minh Hoàn: “Muốn khóc hả? Hoàn Hoàn ngốc, ta cũng chưa trêu ghẹo nàng, nếu ta muốn đùa giỡn, còn giữ lại nàng đến bây giờ sao?”
Minh Hoàn ngẫm nghĩ, là đạo lý này, có điều luôn có chút là lạ.
Minh Hoàn cũng thấy mình mẫn cảm đến mức quá đáng.
Tuy rằng bị Lưu Đàn nắm chân có chút khó mà chấp nhận nổi, nhưng, dẫu sao thì hai người cũng là vợ chồng chưa cưới.
Lưu Đàn chỉ là có lòng tốt, muốn giúp nàng thích ứng mà thôi.
Minh Hoàn không nói rõ được cảm giác dưới đáy lòng là gì.
Dường như có chút tê dại, cũng giống như có chút mờ mịt.
Nàng sống gần mười lăm năm, biết cách cư xử giữa anh em, cũng biết cư xử với cha mẹ và người lớn trong nhà, duy chỉ không hiểu, ở trước mặt chồng tương lai, nàng nên làm thế nào.
Không có ai dạy nàng hay chỉ bảo nàng, nàng chỉ có thể biết được từ chỗ Lưu Đàn.
Minh Hoàn quá mức chậm chạp trong chuyện tình cảm, quá mức bảo thủ.
Ngần ấy năm, từ lúc nàng có trí nhớ, nam giới mà nói hơn ba câu trở lên, ngoại trừ cha và anh trai trong nhà, cùng với đầy tớ trong phủ, thì chỉ có Lưu Đàn nữa thôi.
Cho dù ở lại nhà họ Tiết, ngoại trừ mấy lời chào hỏi xã giao, nàng và mấy người anh họ kia cũng chưa từng nói chuyện gì khác.
Xưa nay nàng yên tĩnh kín đáo, cũng biết bản thân có hơi ngốc.
Minh Hoàn túm lấy ngón tay Lưu Đàn: “Ta chỉ là nhất thời chưa thích ứng được thôi.”
Suy cho cùng nàng mới biết được mình đột nhiên có một vị hôn phu.
Bảo nàng buông lỏng thì không thực tế lắm.
Lưu Đàn thành thạo nhất là ngụy biện.
Hắn sáp về phía trước, dùng ngón tay xoa mắt Minh Hoàn: “Em gái ngoan.
Nàng nhát gan lại rụt rè thế này, nếu kết hôn rồi, ta thật đúng là không nỡ làm gì với nàng…”.