Cơm tối là dùng ở chỗ Mục thái phi.
Mục thái phi quả thực rất thích mẫu đơn, viện của bà được đặt tên là Thiên Hương Viện.
Thế gian có rất nhiều danh hoa, chỉ có mẫu đơn là quốc sắc thiên hương.
Mục thái phi nhìn như uy nghiêm lạnh lùng, nhưng cũng có một mặt dịu dàng.
Bởi vì sợ Minh Hoàn quá mức gò bó, Mục thái phi cũng không bảo đầu bếp trong phủ làm các món sơn hào hải vị để chiêu đãi.
Như vậy sẽ có vẻ quá mức, như là cố ý khoe khoang vậy.
Trên bàn chẳng qua là món ăn bình thường trong Vương phủ.
Minh Hoàn nhìn sơ qua, hải sâm hầm nấm, bào ngư đậu phụ, cá lặc chưng rượu mật, thịt viên bát bảo, canh gà gân hươu, ba ba chiên muối, nấm Khẩu Bắc xào nấm tùng, canh tôm nõn rau dền, củ ấu tươi hầm, tất cả bày đầy một bàn.
Mục thái phi thấy Minh Hoàn mảnh mai yếu ớt thế này, cố ý phân phó mấy thứ phải làm thật tinh tế, không thể đạm bạc, gà vịt dê bò quá mức béo ngậy, sợ cô bé này ăn không trôi, nên là làm thêm mấy món cá, thịt cá không ngấy lại dễ tiêu, cũng tương đối bổ cho cơ thể.
Có thêm chút da thịt, xem ra sẽ mượt mà hơn một ít, đứng chung một chỗ với thằng ngốc nhà mình mới không đến mức quá đáng thương.
Mục thái phi nói: “Lưu Đàn cũng muốn tới.
Hắn thoạt nhìn thì lạnh lùng, nhưng là người dễ gần, cô đừng để nó hù dọa mới được.”
Minh Hoàn hơi nhếch môi: “Từ lâu đã nghe nói Mục Vương điện hạ nhân từ lương thiện, Hoàn Hoàn có thể gặp được, là may mắn mới đúng.”
Mặc dù Mục thái phi cả ngày ghét bỏ con trai không nghe lời, nhưng có người mẹ nào mà không thương con đâu? Trong lòng bà vẫn tự hào về Lưu Đàn.
Nghe xong mấy lời tán dương của Minh Hoàn, trong lòng Mục thái phi cũng khoan khoái.
Bà nói: “Chắc hẳn Lưu Đàn đang bàn việc với phụ tá của hắn.
Chúng ta cũng không cần chờ hắn, dùng cơm trước đi thôi.”
Lúc này, bên ngoài truyền tới một loạt tiếng bước chân, mấy tỳ nữ vội vén rèm che lên, một người đàn ông khôi ngô tuấn tú đi vào.
Hôm nay Lưu Đàn mặc bộ áo gấm màu tím nhạt, trên áo thêu hoa văn tinh xảo phức tạp, tay áo bào rộng, lộ ra vẻ cao quý tao nhã.
Một phần tóc đen được tùy ý dùng trâm ngọc bó lên, còn lại thì xõa ở sau lưng, bên hông đeo ngọc dương chi nhẵn mịn.
Cứ như vậy đi tới, khóe môi hắn hơi nhếch lên, trái lại bớt đi mấy phần lạnh lùng, nhiều thêm vài phần thâm tình nhã nhặn.
Bộ trang phục này của Lưu Đàn, rơi vào trong mắt Minh Hoàn, chẳng qua là dáng vẻ tùy ý, quần áo thường ngày mặc ở nhà của công tử thế gia mà thôi.
Rơi vào trong mắt Mục thái phi —— mắt Mục thái phi hơi giật giật.
Từ lúc Lưu Đàn bắt đầu hiểu chuyện, hắn đã có chút kén chọn.
Hắn chỉ mặc áo quần màu đen giống như lòng dạ đen tối của hắn, cả ngày cũng thích làm mặt lạnh thôi.
Hôm nay trái lại biết ăn mặc, như một con chim công muốn xòe đuôi ấy.
Mắt Mục thái phi lóe lên một cái, sau đó cũng có chút vui mừng.
Lưu Đàn cũng không xem như quá sơ ý, biết dùng sắc đẹp dụ dỗ con gái.
Mấy cô gái trẻ gần đây ấy a, thích xem mặt nhất đấy.
Ngay từ đầu, Mục thái phi vẫn lo Lưu Đàn sẽ dùng phương pháp cứng rắn ép người, nên bà cố ý phái hai tỳ nữ biết võ công là Lục Trúc và Đào Nhị đi theo Minh Hoàn.
Bây giờ vừa nhìn là biết bà nghĩ nhiều rồi.
Con trai bà vẫn là thừa kế vài phần thông minh của bà, trong tâm tư thô lỗ cũng có chút tỉ mỉ.
Minh Hoàn đang muốn đứng dậy, Mục thái phi giữ lấy tay nàng, không để nàng đứng lên.
Đôi mắt sắc bén của Thái phi nhìn Lưu Đàn: “Đây là Minh tiểu thư.
Ta cố ý cho mời người ta tới ở trong phủ đấy.”
Minh Hoàn ngước mắt, vừa vặn đối diện với đôi mắt hẹp dài sâu thẳm của Lưu Đàn.
Lúc Lưu Đàn cong khóe môi thì có mấy phần cảm giác tình ý triền miên.
Hắn nhìn Minh Hoàn chăm chú rồi nở nụ cười: “Minh tiểu thư, lần đầu gặp mặt.
Vẫn xin nàng đừng quá gò bó, cứ xem phủ Mục Vương như nhà mình là được.”
Khi nói ra ba chữ “Minh tiểu thư”, Lưu Đàn cố ý nhấn giọng, dường như có tình cảm khó nói ra được ở trong đó.
Minh Hoàn mỉm cười nói: “Điện hạ khách sáo rồi.”
Lúc ăn cơm cực kỳ yên tĩnh, Lưu Đàn gắp một viên thịt vào bát của Thái phi, không bao lâu, hắn cũng cực kỳ tự nhiên gắp một miếng cá cho Minh Hoàn.
Lúc gắp đồ ăn cho Thái phi, hắn dùng đôi đũa để bên cạnh.
Lúc gắp cho Minh Hoàn, hắn dùng đũa của mình.
Trái lại Minh Hoàn cũng không chú ý tới thú vui xấu của Lưu Đàn, do dự một chút rồi nàng ngoan ngoãn ăn hết.
Dùng xong bữa tối, Lưu Đàn rời đi trước, Minh Hoàn đọc kinh Phật cho Mục thái phi nửa canh giờ, sắc trời đã tối, nàng cũng muốn cáo lui.
Vừa về đến nơi ở, Minh Hoàn uống một hớp nước thấm môi.
Sào Ngọc bị Lục Trúc gọi ra ngoài, chưa tới nửa khắc, Sào Ngọc đi vào: “Tiểu thư ơi, biểu tiểu thư nàng… Nàng ta xông nhầm vào phòng chứa binh khí của Mục Vương điện hạ, bị người của Mục Vương điện hạ bắt được, xem như thích khách bị đánh cho sắp chết rồi.”
Minh Hoàn suýt nữa bị sặc.
Nàng lấy khăn lau miệng: “Cái gì?”
“Đã muộn thế này rồi, bên chỗ Thái phi hẳn là sẽ không bị kinh động, người đi qua xem một chút đi.” Sào Ngọc có chút bất mãn nói, “Lúc ở Minh phủ, nàng ta đã thích lén lén lút lút đ lung tung vào phòng người khác, sao không thay đổi cái tật xấu này chứ! Lần này thì hay rồi, để cho người ta xem là kẻ trộm bắt được rồi đó!”
...
Bóng đêm sâu thẳm, gió hơi lạnh, bóng dáng người đàn ông cao lớn.
Hắn cầm khăn lau tay, khuôn mặt tuấn tú ở trong bóng đêm hơi có chút u ám.
Lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ bị đánh sắp chết trên mặt đất, Lưu Đàn lạnh giọng nói: “Thật xem Vương phủ như nhà bình thường hả?”
Điền Vũ Vận ho ra một ngụm máu.
Thật sự nàng ta cũng không có lá gan xông vào địa bàn của Lưu Đàn, nàng ta cũng chưa cả gặp mặt Lưu Đàn, cũng chưa nghĩ ra thủ đoạn gì để đi quyến rũ người.
Chỉ là Vương phủ này quá phức tạp, nàng mới đi có mấy bước thì đã không nhớ rõ chỗ ban đầu nữa.
Nha hoàn mà nàng ta dẫn theo từ Minh phủ cũng là một đứa vụng về không nhớ đường, chẳng hiểu sao lại xông vào cấm địa, bị thị vệ dùng đao thương gậy gộc đánh cho một trận.
Minh phủ tuy giàu sang, nhưng là nhà giàu có bình thường, nhà quan bình thường, không so được với sự tôn quý sâm nghiêm của Vương phủ.
Lưu Đàn lại là một Vương gia có thực quyền, tay nắm trọng binh, trước mặt thiên tử cũng có thể không cần quỳ xuống.
Điền Vũ Vận không có hiểu biết, bị đánh cho một trận, vẫn không biết bản thân rốt cuộc đã làm sai chuyện gì.
Nàng ta cũng không dám ngẩng đầu lên, kêu oan một lát, rốt cuộc nói: “Tôi… Tôi chỉ muốn tìm em họ tôi thôi.”
Lưu Đàn tàn nhẫn nhếch môi: “Mắt mù rồi hả? Không thấy rõ ba chữ trên tấm biển hả? Em họ ngươi giống như là sẽ ở trong phòng chứa vũ khí sao?”
Điền Vũ Vận không biết chữ, nàng ta cảm thấy bản thân bị oan.
Vừa muốn mở miệng, người đàn ông ở trước mặt lại tàn nhẫn nói: “Nói thêm một từ nữa, ta sẽ rút đầu lưỡi của ngươi.”
Điền Vũ Vận sợ run lên.
Trước đây nàng ta thấy Minh Ly đáng sợ, nhưng người đàn ông trước mắt này còn đáng sợ hơn Minh Ly nữa.
Lưu Đàn cười lạnh nói: “Ta nói ngươi sai, thì là ngươi sai.
Nói ít đi mấy câu, có lẽ sẽ chết chậm hơn một chút.”
Tính hắn tàn nhẫn, xưa nay không mềm lòng với đàn bà con gái, huống chi, đây là ả đã ức hiếp Hoàn Hoàn.
Trên đời này, Lưu Đàn chỉ cho phép chính hắn bắt nạt Minh Hoàn, trừ hắn ra, không ai có thể ức hiếp nàng.
Mấy cái đèn minh giác chiếu sáng con đường, một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền tới.
Lưu Đàn cụp mắt, ngón tay véo một viên sáp ong nhẵn mịn thượng hạng.
Hắn đúng là đợi Minh Hoàn đã lâu.
Minh Hoàn bước nhanh tới.
Nàng thoáng nhìn Điền Vũ Vận bị đánh đến máu thịt lẫn lộn trên đất, không vui mừng cũng chẳng thương hại, nàng uyển chuyển hành lễ với Lưu Đàn: “Chị họ xông nhầm vào cấm địa, là do thường ngày được cha mẹ dạy bảo không nghiêm, điện hạ nhân từ rộng lượng, vẫn mong điện hạ không trút giận sang những người khác!”
Lưu Đàn là chủ nhân của Mục Châu, quyền cao chức trọng, hoàng thất kinh thành đều phải kính trọng ba phần.
Một Minh phủ nhỏ bé, thường ngày không bám được vào phủ Mục Vương, càng không dám đắc tội phủ Mục Vương.
Tuy rằng Điền Vũ Vận không phải người của nhà họ Minh, nhưng nàng ta sống ở nhà họ Minh, vụng về làm ra chuyện xông nhầm vào phòng để binh khí, nếu Mục Vương nổi giận, e là sẽ trách cứ cha và anh trai Minh Hoàn.
Bởi vậy, việc Minh Hoàn phải làm, đầu tiên là phải giải vây cho nhà họ Minh.
Điền Vũ Vận thấy Minh Hoàn không những không cầu xin thay mình, trái lại còn phủi hết quan hệ với Minh phủ, nhất thời bị tức đến nóng đầu, suýt chút thì ngất đi.
Lưu Đàn chậm rãi xoay người lại.
Trong màn đêm, mái tóc dài của Minh Hoàn bị gió thổi lên.
Khi nàng ngửa mặt nhìn về phía Lưu Đàn, trong đôi mắt long lanh nước mang theo vài phần khẩn cầu.
Rất là chọc người yêu thương.
Lưu Đàn lia mắt qua mái tóc đen bị gió thổi tán loạn của Minh Hoàn, lại quét qua áo quần mỏng manh của nàng.
Hắn kiềm chế kích động muốn đi tới chạm vào nàng, lạnh lùng nói: “Nàng ta được nuôi dưỡng ở nhà họ Minh, bây giờ có lỗi lầm, đương nhiên không thoát khỏi có liên quan tới nhà họ Minh.”
Minh Hoàn ngẩn ra: “Nhưng là…”
“Có điều, ta nể mặt nàng, rộng lượng một lần, không tính toán với kẻ khác.” Lưu Đàn phân phó nói, “Tôn Nghĩa, phái người đuổi đôi chủ tớ này về Minh phủ.
Phủ Mục Vương không cho phép khách vô lễ như vậy.”
Minh Hoàn thấy Lưu Đàn buông tha, tạm thời không tính toán với những người khác, thì miễn cưỡng yên tâm.
Nàng hơi có chút đáng thương nhìn Lưu Đàn, như là sợ hắn nuốt lời: “Lời ấy của điện hạ là thật ạ?”
“Dĩ nhiên là thật.” Lưu Đàn nói, “Ta không xấu xa như vậy.
Ai phạm lỗi thì là lỗi của người đó, tuyệt đối không kiếm chuyện với nhà họ Minh các nàng.”
Minh Hoàn mới nghe hắn nói “không thoát khỏi có liên quan tới nhà họ Minh”, lúc này lại nghe hắn ở chỗ này nói thản nhiên “Tuyệt đối không kiếm chuyện với nhà họ Minh”, trong thoáng chốc, cũng không biết sự bảo đảm của hắn có thật không, không biết hắn có thể giữ lời hay không.
Một gã sai vặt bưng trà rót nước trước mặt Lưu Đàn cười nói: “Thưa Minh tiểu thư, điện hạ nhà chúng tôi từ trước đến nay nói lời giữ lời, bình thường cư xử hòa nhã, là một người tốt, cô cứ tin ngài ấy đi.”
Lưu Đàn thực sự quá cao, Minh Hoàn còn đang lớn, nàng nhìn Lưu Đàn, không thể không ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Điện hạ, ngài đừng lừa gạt dân nữ.”
Lưu Đàn bị tư thế ngửa mặt của nàng làm cho máu dồn lên mặt, tim hắn bị đập cho một cái dữ dội.
Hắn thật muốn chạm vào má nàng.
Nàng nhìn qua thực sự rất ngọt.
Nhưng lúc này, Lưu Đàn không thể không làm ra vẻ mình thanh tâm quả dục.
Hắn ho nhẹ một tiếng, yên lặng di chuyển tầm mắt: “Nàng tin ta đi.
Ta sẽ không lừa nàng.”
Hắn cũng đã cam đoan như vậy, Minh Hoàn cũng nhẹ lòng.
Nàng nói: “Đa tạ điện hạ lượng thứ.”
Lưu Đàn “Ừ” một tiếng: “Đêm đã khuya, để ta đưa nàng về.”
Hắn cảm thấy Minh Hoàn ăn mặc phong phanh nên cởi áo choàng của mình xuống: “Minh tiểu thư có chê áo của ta không?”
Thực ra Minh Hoàn có ghét bỏ một chút xíu.
Đây dù sao cũng là một người đàn ông, nam nữ thụ thụ bất thân, tùy tiện khoác áo của đàn ông lên, không phù hợp lắm với sự dạy dỗ mà nàng nhận được thường ngày.
Có điều, nhìn điệu bộ của Lưu Đàn, nếu nàng từ chối, e là hắn sẽ lại lạnh mặt xuống.
Minh Hoàn nói: “Dân nữ đương nhiên sẽ không chê, có điều, đêm khuya nhiều sương, thân thể điện hạ quý giá, vẫn nên…”
Còn chưa nói xong mấy lời từ chối khéo, áo choàng của Lưu Đàn đã phủ lên.
Thân hình nàng nhỏ nhắn, vóc dáng còn chưa cao hết, Lưu Đàn cao hơn nàng nhiều như vậy, quần áo đều kéo lê trên đất.
Minh Hoàn đành phải nhấc áo choàng của hắn lên mà bước đi, để tránh bị vấp ngã.
Lưu Đàn cho những người khác ánh mắt lạnh như băng.
Hắn cầm lấy một cái đèn minh giác của tỳ nữ, đi bên cạnh Minh Hoàn, soi đường cho nàng.
Những người khác tự giác lui về phía sau, ngay cả Sào Ngọc cũng lui về sau, đi theo thật xa sau lưng hai người.
Lưu Đàn biết Minh Hoàn sợ các loại bò sát nhất, đặc biệt là rắn, hắn nói: “Minh tiểu thư đi gần vào bên cạnh ta đi, trong tay ta có đèn.
Trời sắp nóng lên, cóc với rắn cũng sắp xuất hiện rồi, con đường này không có đèn lồng, nàng không cẩn thận dẫm phải thì không hay.”
Minh Hoàn: “!!!”
Nàng hơi nhích về bên phía Lưu Đàn.
Lưu Đàn mỉm cười nói: “Nàng sợ hả? Yên tâm đi, có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ nàng, không để rắn cắn nàng đâu.”
Hắn còn chưa cắn đâu, sao có thể để cho rắn cắn được..