6.
Sau khi ăn hết mấy đĩa bánh, ta phát hiện ra rằng Tạ Huyên chưa hề động đũa.
"Sao bệ hạ lại không ăn?"
"Hoàng hậu ăn hết rồi thì bảo trẫm ăn cái gì?"
[Vì sao ánh mắt Hoàng hậu nhìn đống đồ ăn này lại còn thâm tình hơn cả nhìn trẫm thế?]
[Trẫm tức no rồi! Ăn không có vô!]
Ta nhìn mấy cái đĩa trống trơn trên bàn, rơi vào khoảng lặng..
Tạ Huyên bỗng đứng lên, "Trẫm còn có chuyện quan trọng cần xử lý, Hoàng hậu cứ từ từ ăn đi."
Vừa dứt lời liền phất tay áo bỏ đi.
Tốc độ nhanh tới mức ta còn không kịp lấy lại tinh thần để đứng dậy tiễn hắn.....
[Vì sao Hoàng hậu không giữ trẫm lại?]
[Quá thảm! Trẫm quá đáng thương, đêm nay lại phải ngủ một mình.]
[Nếu ngoài trời mà đang mưa thì đó chính là nước mắt của trẫm đấy!]
Cuối cùng ta cũng không nhịn nổi mà bật cười một tiếng.
Xuân Đào và Hạ Hà nghi hoặc nhìn ta.
Ta khoát tay, "Cất những món còn lại đi, trưa nay nhớ tới Ngự thiện phòng chôm thêm chút đồ ăn trưa nhé."
Cả buổi chiều Tạ Huyên không hề tới lãnh cung.
Đến khi trời đất tối đen, ta xách một túi điểm tâm, còn mang theo mấy cái bánh bao vừa chôm được, lén lút rời khỏi cung trong bóng đêm.
Tới cửa của Đại Lý Tự, không hề có người nào canh gác cả.
Thật sự là ông trời đang giúp ta mà.
Nhưng mà nhà giam trong Đại Lý Tự cũng lớn quá đi!
Ta tìm cả một nén nhang cũng chưa tìm thấy người nhà của mình ở đâu.
Đúng lúc ta đang đứng giữa ngã ba băn khoăn xem nên rẽ trái hay rẽ phải thì bỗng có một tia sáng xuất hiện.
Ta sợ quá liền trốn vào một bụi cỏ bên cạnh.
"Ngươi nghe chuyện chưa, nhà giam ở phía cuối cùng kia là nơi giam giữ cha ruột của Hoàng hậu nương nương đó."
"Ngươi nói xem, rõ ràng vừa là Thừa Tướng vừa là Quốc Trượng rồi, tại sao còn phải thông đồng với địch quốc chứ."
Các ngươi không nghĩ ra đúng không? Ta cũng vậy.
Sự hợp tác giữa cha ta và địch quốc quả thật là bất ngờ tới nỗi không kịp phòng bị.
Nhưng ít nhất nhờ có hai vị đại ca coi ngục tốt bụng, ta mới thuận lợi tìm được người nhà mình.
7.
Bốn người họ đang ngồi thành một hàng, quay lưng về phía ta.
Không biết làm gì mà đều rung đùi đắc ý.
Ta ngó nghiêng xung quanh, không có ai.
Lén lút gõ vào cửa phòng gia/m sáu lần.
Ba dài ba ngắn.
Sau khi gõ xong, ta giơ cái bọc đồ ăn trên tay mình lên, nói: "Cha mẹ! Ca ca, tẩu tử! Con mang đồ ăn tới cho mọi người đây!"
Cha, nương, ca ca, tẩu tử, bốn người cùng quay đầu lại nhìn ta, thế nhưng miệng ai cũng đều dính nước sốt.
Cha nương và ca ca ta phản ứng cực nhanh, lập tức giấu đồ ăn trong tay đi.
Chỉ còn lại mỗi tẩu tử ngốc nghếch của ta, tay đang ôm chiếc chân giò bóng loáng.
Vui cười hớn hở chào đón ta: "Vân Thanh tới rồi."
Ta cười cười, xoay người bước đi.
Vì sao họ đang trong nhà gia/m mà lại có đồ ăn tốt như vậy chứ! Ta đây còn chẳng có chân giò mà ăn!
"Vân Thanh! Đợi đã!" Ca ca gọi ta lại.
Ta dừng chân, quay đầu về nhìn hắn, "Ca, có phải ca luyến tiếc ta rồi không?"
"Không phải, muội cứ để lại đồ trong tay muội xuống đã rồi hẵng đi."
Chung quy vẫn là do ta tính sai.
Đều do chân giò kia! Thơm quá, thơm đến nỗi khiến đầu óc ta mơ hồ.
Trên đường hồi cung, đầu óc ta chỉ toàn là chân giò to đùng thơm ngon, cắn một miếng là có thể cảm nhận được vị thịt, vừa mềm vừa dai.
Thế cho nên ta đã đi nhầm cửa rồi.
Luẩn quà luẩn quẩn, bỗng nhiên ta không còn biết đường nữa.
Chỉ có thể men theo trí nhớ của mình mà bước đi về phía ánh sáng.
Sau nửa canh giờ, ta đứng trước cửa đại điện quen thuộc của Hoàng hậu, trong lòng cảm thấy tan vỡ.
Cũng may trong điện tối tăm, không nhìn thấy bóng người nào.
Xem ra Tạ Huyên chắc đang ở Dưỡng Tâm điện rồi.
Ta không thể nhịn được nữa, vừa mệt vừa buồn ngủ, lăn ra giường bắt đầu ngủ.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, thấy nửa giường chợt lún xuống, sau đó ta bị kéo vào một cái ôm quen thuộc.
Mùi của Kỳ Nam Hương khiến ta muốn lại gần cái ôm đó hơn, dựa sát vào ngực của đối phương.
Mùi này cũng không tồi, ngày mai ta sẽ bảo Xuân Đào đi chôm ít về, để huân hương ở lãnh cung.
8.
Ta mơ thấy Tạ Huyên biến thành một con cẩu, quấn quýt bên người ta không chịu rời đi.
Ngày hôm sau, ta vừa mới tỉnh dậy, mắt còn chưa kịp mở, tiếng lòng của Tạ Huyên đã vang vọng bên tai.
[Hoàng hậu thơm quá, lại còn mềm mềm nữa, trẫm rất thích!]
[Cuối cùng trẫm cũng được ngủ ngon giấc!]
[Không có Hoàng hậu trẫm thật sự không sống nổi!]
[Chiều qua đám lão già kia còn dám đòi phế truất Hoàng hậu!]
[Đây không phải là đang thẳng tay muốn lấy mạng của trẫm sao!]
[Cũng may trẫm đã mắng lại tất cả bọn họ!]
[Trẫm uy nghiêm như vậy, ôm Hoàng hậu nhiều thêm chút nữa chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?]
Không hề quá đáng, ta trả lời hắn trong lòng.
Nhưng mà hắn ôm lâu quá rồi, ta muốn đi 'ngoài'.
Vì thế ta giả bộ vừa mới tỉnh dậy, chậm rãi mở mắt, "Bệ hạ, chào buổi sáng."
Ý cười trên mặt Tạ Huyên chợt cứng đờ, "Không còn sớm nữa, trẫm phải thượng triều đây."
Dứt lời liền rời giường, bắt đầu mặc quần áo.
[Vì sao Hoàng hậu không giúp trẫm mặc quần áo?]
[Trước kia nàng không có như vậy! Có phải nàng hết thương trẫm rồi không?]
"Bệ hạ."
Tạ Huyên sửng sốt.
[Trẫm biết ngay mà, Hoàng hậu vẫn còn yêu trẫm lắm!]
"Có thể nhường đường cho thiếp chút không? Thần thiếp muốn đi 'ngoài', nếu không sẽ chớt mất."
Đời người có 3 việc gấp, ta thật sự không thể nhịn được nữa rồi.
Đẩy Tạ Huyên ra rồi chạy như bay tới cung phòng*.
(*cung phòng: nhà vệ si/nh)
Giọng nói của Tạ Huyên phía sau dần dần nhỏ đi.
[Chắc chắn Hoàng hậu vì chuyện trẫm bắt giam Thừa tướng nên mới đối xử với trẫm như vậy!]
[Trẫm phải làm việc chăm chỉ hơn nữa! Mau chóng lật lại bản án của Thừa tướng!]
[Lật bản án sớm một ngày thì Hoàng hậu sẽ quay về bên trẫm sớm một ngày!]
[Đêm không có Hoàng hậu thật sự trẫm không chịu nổi, trẫm không bao giờ.... muốn trải nghiệm cái cảm giác này nữa!]
[Đêm nay trẫm phải tìm lý do gì để được ngủ cùng Hoàng hậu nhỉ?]
Tạ Huyên thật sự muốn lật lại bản án của cha ta?
Hắn thực sự tin tưởng cha ta không cấu kết với địch quốc?