Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Quyển 1: Sửu nữ Mạc gia 



Thời gian trôi qua, không may xuyên qua đến nơi này_ Tề Quốc đã không sai biệt lắm một tháng rồi. Đừng hiểu lầm, cái Tề Quốc kia tuyệt đối không phải là lịch sử gì. Nói nhỏ một tiếng, ta cũng không biết đó là cái địa phương quỷ quái gì. 

Nhớ kỹ ngày nọ, đầu ta có điểm đau, đồng sự liền đưa ta đến bệnh viện, thật tốt_kiểm tra từng chút một, bất giác tỉnh lại cũng đã ở chỗ này. Tiểu thuyết xuyên qua đã xem thực sự không ít, thế nhưng bản thân xuyên qua thực sự là có điểm vô phương đón nhận. 

Luôn luôn giữ gìn sắc đẹp, ta sau khi biết được bản thân xuyên qua, việc đầu tiên đương nhiên là muốn nhìn xem cái thân thể này hình dạng thế nào. Vừa nhìn thấy kẻ trong gương đồng, ta té xỉu tức thì. Mắt xếch, môi đỏ mọng khêu gợi đương nhiên có thể đón nhận. Bên trái mặt tự nhiên có một khối nhiều nếp nhăn, cứ như là dấu vết của việc bị hỏa thiêu (bỏng) lưu lại. Tần Nhi chứng thực là ta khi bé bị lửa tổn thương. Vết sẹo này khiến khuôn mặt ta vốn trắng nõn, được phụ trợ thêm vài phần dữ tợn. Nếu ban đêm mà nhìn thấy ta, phỏng đoán chắc là có rất nhiều người cho là gặp quỷ. Khó trách ta sau khi xuyên qua, lần đầu tiên soi gương liền hét to một tiếng quỷ, sau đó liền té xỉu. Bất quá cũng may mắn, ta cũng chiếm được tiện nghi. Cái thân thể 18 này, vóc người cũng không tệ. Nghĩ tới ta ở thế giới hiện đại đã là một nữ tử 26 tuổi. Có lần cãi nhau cũng một đồng nghiệp, nàng ta cư nhiên châm chọc: “Bác gái, ta với ngươi bất hòa, chúng ta có sự khác nhau, nhìn ngươi kìa, khóe mắt hiện ra bao nhiêu là nếp nhăn.” Ta xông lên bạt tai nàng ta, không thèm để ý mấy người xung quanh. Kết quả chính là ta bị đuổi việc, nhưng lòng ta yên ổn là được. Có thể vũ nhục tài hoa của ta, nhân cách của ta, nhưng không được nói ta già. Một đại mỹ nữ như ta, sợ nhất là người ta nói ta già. Nhất định là vì ta giữ gìn sự xinh đẹp của mình nên ông trời trừng phạt ta, bắt ta ở trong một cái thân thể xấu xí. Lão Thiên à, ngươi làm ta nhược trí cường đạo (ngu dốt) cũng không có quan hệ gì, sao lại cho ta trở thành một kẻ xấu xí? 


Tỉnh lại, ta cuối cùng là hỏi nha hoàn bên cạnh_ Tần Nhi: “Ta thực sự là Tam tiểu thư nhà ngươi?” Sau đấy nhận được một tiếng khẳng định, ta thở dài một tiếng bất lực. 

Một tháng sau, tình huống hiện tại ta không hề lựa chọn, miễn cưỡng tiếp nhận, ta là Mạc Liễm Dung, là Tam tiểu thư của Mạc gia. Không chấp nhận cũng không được, không được lựa chọn mà. Hoàn hảo, ta ở thì hiện đại cũng bị kẻ khác gọi là Tô Liễm Dung. 

Tuy là tiểu thư nhưng thân phận cũng rất không tự nhiên. Theo lời Tần Nhi, mẹ ta là một nữ tử thanh lâu,cũng là tiểu thị thiếp. Hơn nữa nàng tính tình lạnh nhạt, không được phụ thân háo sắc của ta sủng ái, sinh hạ ta không lâu sau, đã mất. Từ đó ta bị vứt bỏ tại phòng nhỏ ở nông thôn, nơi cha ta trước khi làm quan từng ở, được nha hoàn của mẹ ta khi còn sống_Lệ Nương chiếu cố. Cha ta làm Lại bộ Thượng thư, mỗi tháng nhất định cấp bạc, không đến mức để chúng ta chết đói. Mấy năm trước, Lệ Nương rời bỏ nhân thế, chỉ để lại ta cùng Tần Nhi lẻ loi hiu quạnh. Tần Nhi_ thân thế lại càng thương cảm, khi còn bé, trên đường, nàng bán mình chôn phụ thân. Lệ Nương cắn răng trích ra một ít tiền mua nàng về. Từ đó về sau, nàng trên danh nghĩa là nha hoàn của ta, là con gái nuôi của Lệ Nương. Sau khi Lệ Nương chết, ta và nàng sống nương tựa lẫn nhau. 

Từ sau khi Lệ Nương không còn bên chúng ta, chúng ta làm hàng thêu, miễn cưỡng kiếm ăn, cũng qua được nhiều năm. Mãi đến ba tháng trước, người cha vô lương tâm của ta, không biết ăn nhầm thuốc gì, sai người đón chúng ta trở về. Nhét vào trong một viện ngoài thành, cũng chính là chỗ ở của chúng ta hiện tại, sau đó liền chẳng quan tâm. 

Ta chả biết thêu là cái gì. Lần gần nhất, thấy ta không thêu thùa, ngược lại kì quái đầy mình. Nàng thỉnh thoảng chạy đến sờ sờ trán ta, nghi hoặc nói: “Tiểu thư, người không bị sốt? Có khi nào bị xe ngựa làm cho hư đầu rồi không? Người không nhớ rõ bản thân là ai cũng được thôi, nhưng việc thêu thùa mà người thích nhất, như thế nào lại quên được? Mặc dù đại phu nói người mất trí nhớ, nhưng cũng không lợi hại đến mức này chứ?” “Liễm Dung” (cách Liễm Dung gọi chủ nhân của thân xác đó) thực sự thích thêu, nhìn tay nàng sần sùi đến lỗ kim cũng biết. Nàng có thực sự thích không? Có lẽ là bất đắc dĩ vì cuộc sống, Tần Nhi đáng thương hoàn toàn không hiểu nỗi khổ tâm của “Liễm Dung”. 

Ta làm chút ít thức ăn nhẹ, ngồi chờ Tần Nhi trở về. Từ sau khi xuyên qua, mọi chuyện nàng đều gánh chịu, làm ta có điểm băn khoăn, cho nên ta chủ động gánh chịu việc nhà. Mặc dù thức ăn ta làm rất khó ăn, nhưng ta hi vọng nàng có thể ăn thức ăn nóng hổi. Ta đường đường là cán bộ cao cấp của công ty, tới đây bỗng trở thành phế vật. Tính học đồng chí khác xuyên qua mở tửu lâu bán đồ ăn? Ta đoán không quá ba ngày sẽ phải đóng cửa. Học đồng chí khác nữa bán thơ, bán tranh?... Thơ biết vài câu, bất quá thì bút lông tự….Vẽ tranh cũng được a, chỉ là vừa nhìn thấy màu vẽ đầu liền choáng váng. Tiếng nói của ta cũng không tệ, còn có thể đánh đàn, ta thậm chí nghĩ tới việc đi hát rong ở thanh lâu, bất quá khuôn mặt này có điểm phiền phức a. Nguyên bản, ta sai Tần Nhi làm một số món đồ chơi hiện đại, nhưng vấn đề là làm không giống…. Huống hồ cái thân thể của “Liễm Dung’’ cũng không khác thủy tinh là bao, ba ngày thì hai ngày đầu đau, hại ta không còn tâm tư suy nghĩ chuyện phiền lòng này. Xuyên qua có không ít đồng chí, nhưng ít người gặp phải thảm cảnh giống như ta đây.

Thức ăn chỉ có một ít, Tần Nhi cũng không về, nàng ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Ở chung hơn một tháng ta sớm đã coi nàng là muội muội. Nha đầu 19 kia, sống chết cũng không muốn gọi ta là tỷ tỷ, tại ta “uy hiếp” nàng, khiến nàng không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp. Nếu nàng biết tuổi thực của ta, chắc nàng sẽ khuyên ta mau chóng vào cái am ni cô nào đó. 


“Tỷ tỷ, ta đã trở về.” Ta ngồi trong phòng nhỏ, chợt nghe thấy tiếng cười sảng khoái của nàng. Nàng ta là như thế, bất luận rất khổ rất mệt, luôn cười hì hì. 

Ta ra đón, thấy trong tay nàng ôm một đám gấm vóc rất là đẹp mắt, thấy không bình thường. Ta nghi hoặc, “ Nha đầu, ngươi mua cái…… này làm gì? Ngươi có rất nhiều tiền phải không?” 

“Tỷ tỷ, xiêm y của người đã cũ, Tần Nhi làm bộ mới cho người.” 

“Tần Nhi, ý tốt của ngươi ta xin ghi lòng, chỉ là tỷ tỷ không thích đồ mới, người giữ lấy mà dùng.” Ta ở hiện đại tiêu tiền như nước, từ khi xuyên qua xiêm y không quan tâm là cái dạng gì, đồ trang điểm cũng không dùng qua. Làm xiêm y vất vả, hãy để cho nàng dùng, dù sao theo ta đây nhiều năm, chưa cho nàng trải qua quãng thời gian sung sướng nào. 

Tần Nhi đột nhiên cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Người như thế nào lại không thích bộ đồ mới, người yêu thương ta ta biết, chính là tỷ tỷ đừng quên, qua mấy ngày nữa là sinh nhật của người.” 


“Sinh nhật của ta là ngày nào vậy?” Sinh nhật ở hiện đại ta đương nhiên biết, chỉ là không biết có phải là cùng một ngày không. 

“Tỷ tỷ, bệnh của người thật là lợi hại a. Sinh nhật của người là mùng một tháng ba.” 

Nguyên lai, chúng ta sinh cùng một ngày. Đúng vậy, qua mấy ngày nữa là sinh nhật 26 của ta, không, phải nói là sinh nhật 18. Bị chuyện xuyên qua làm cho quên lãng, được rồi, thật tốt quá sinh nhật này, xem như ta_ Tô Liễm Dung cùng Mạc Liễm Dung cùng nhau trải qua. 

Ta cười khổ, “Đó không phải ngày quan trọng Tần Nhi, ta xem ra không ổn a, như thế nào mà sinh nhật của bản thân lại quên.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận