Hoàng Hậu Bỏ Trốn

editor: Dạ Hàn

beta: Nguyệt Dạ Mộng Ngọc

Vài ngày sau, trong cung của Mỹ Ngọc truyền ra tin tức nàng tự vẫn, ta hạ lệnh dùng lễ an táng của phi tần, đưa nàng vào trong lăng tẩm hoàng gia. Nha hoàn nàng mang vào cung được cho xuất cung, lại bày tỏ đau thương với người nhà của nàng, mang tặng chút lễ vật để an ủi. Còn cái chuyện đưa vào an táng trong lăng tẩm hoàng gia đương nhiên không phải là nàng, mà là thi thể ta bảo Lạc Kinh Thiên kiếm ở ngoài cung. Lạc Kinh Thiên biết đây là chủ ý của hoàng đế, đương nhiên phải giúp ta. Ta vẫn còn thực tình hâm mộ nàng kia số phận thật tốt, cho nên xuất thân bần hàn, đã chết trong nghèo khổ lại vớ được một cái phong hào phi tử.

Gia đình Mỹ Ngọc ở trong triều đã sớm không có thé lực gì, nàng mới vào cung nhận ân sủng, phi tần giao hảo cùng nàng cũng không nhiều lắm. Việc này căn bản là có cũng như không, vài ngày sau đã phai nhạt.

Từ sau thọ yến, Tề Hạo chưa từng đi tìm ta, Ngọc Tình cũng trốn tránh, không gặp ta. Ta cố ý gọi Lạc Kinh Thiên lão huynh tới hỏi có gặp qua Dật Phong hay không, hắn Dật Phong theo Tề Hạo bí mật đến hành cung nghỉ hè cách đến 20 dặm. A, thật là hăng hái, quá hăng hái, cũng không thèm giải thích qua cho ta. Thái Hậu ban cho ra rất nhiều thứ, mục đích chính là muốn ta mau mang thai. Ta ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng lại không có dự định mang thai. Hai lần đau đến chết đi sống lại kia, bây giờ nghĩ lại mà vẫn còn sợ.

Đương nhiên, ta ở mặt ngoài bất động thanh sắc, nhưng là ngấm ngầm giám thị Chu Phượng Nhi. Ta chẳng những giám thị Chu Phượng Nhi, mà còn giám thị mọi phi tần. Ta không cho kẻ nào có cơ hội hại ta, tuyệt đối không.

Ta gọi là Tô Liễm Dung, ban đầu mẹ viện trưởng đặt tên này cho ta, chính là là hy vọng ta có thể trong bất kỳ tình huống nào bảo trì tỉnh táo. Học được cách khắc chế bản thân, thu liễm tính tình. Cho nên, ta sẽ không đem mọi thứ biểu hiện cả trên mặt. Nếu ai dám đến gây chuyện với ta, sẽ hết sức cho hắn trả giá.

Ban đêm, ta đang chuẩn bị đi ngủ, Ngâm Thu vội vã chạy vào. Ta nhìn ánh mắt của nàng, nói với cung nữ đang giúp ta cởi quần áo: “Tất ca đều đi ra ngoài.” Ngâm Thu đi theo ta lâu như vậy, đã sớm trở thành tâm phúc.

“Tiểu thư, Liền Kiều lén lút đi gặp Mai phi.” Nàng ghé vào tai ta, nhẹ nhàng nói. Cái đồ gian tế chết tiệt, hôm nay rốt cục cũng lòi cái đuôi ra. Trà trộn vào người bên cạnh ta. Còn dám diễn trò với lão nương. Chậc chậc… Nàng không phải người của Triệu Tử Tuyết sao? Sao là có quan hệ với Mai phi? A, hiểu. Mai phi ngươi thật ngoan độc, an bài một người của Triệu Tử Tuyết bên cạnh ta, cho dù sự việc bại lộ cũng không ảnh hưởng gì đến nàng. Thủ đoạn mặc dù thấp kém, nhưng cũng là hiệu quả nhất.

Ta trầm ngâm nói: “Tiếp tục giám thị.”

“Tiểu thư, người của chúng ta không nghe được bọn họ nói gì.” Cái này là sự thật, bọn họ rốt cục là nói cái gì? Ta bắt đầu tò mò.

Con ngươi của ta vừa chuyển, “Đem y phục của ngươi thay ra.” Mặc gì ta là nữ chủ nhân của hoàng cung này, hôm nay cũng muốn làm một đạo tặc một hồi. Ngâm Thu hiểu ý gật đầu.

Chỉ một lát sau, một tiểu cung nữ cúi đầu, từ từ đi về hướng Chính Thanh cung. Nữ nhân đáng chết, ta phải đi xem các ngươi nói cái gì. Đường từ Phượng Nghi cung đến Chính Thanh cung khong xa, vì để an toàn, ta còn vô cùng cẩn thận, cố gắng không phát ra âm thanh, quan sát xem xung quanh có người hay không.

Tiếng gì vậy? Ta vốn đã học qua vài công phu mèo ba chân, sự mẫn cảm của người luyện võ khiến ta cảm giác được gần đấy có người đi lại. Trong lòng ta cả kinh, vội vàng trốn vào phía sau cái cây. Ta đường đường là Hoàng Hậu một nước, khuya khoắt thế này lại bị thích khách bắt được thì không ổn. Vừa trốn đi, một bóng người hiện lên. Nhờ ánh trăng, ta thấy rõ ràng, là một hắc y nhân khiên trên vai một thái giám. Bắt cóc mỹ nữ thì còn có thể hiểu được, nhưng bắt thái giám là có ý gì? Người ta nói sự tò mò hại chết một con mèo, ta ngừng thở, cước bộ nhẹ nhàng từ từ theo sau hắn. Nói như thế nào ta cũng luyện võ qua hai ngày, miễn cưỡng có thể đuổi kịp hắn.

Đi một mạch, ta phát hiện hắn khiên thái giám kia đi về hướng lãnh cung. Bây giờ lãnh cung không có ai ở, đến đấy có ý đồ gì? Ta tiếp tục đi theo.

Đi một đoạn, hắc y nhân bị vướng vào nhánh cây đâm ngang, cái gì đó như là ngọc bội từ trên người hắn rơi xuống. Ta vội vàng che miệng lại, chờ hắn đi xa, ta mới từ từ đi đến nhặt lên đồ mà hắn đánh rơi. Lúc cầm được vật kia trong tay, ta kinh hãi, một luồn khí lạnh bốc lên. Nhìn theo phương hướng hắn biến mất, trong mắt tất cả đều là mờ mịt. Trong cung này, chỉ sợ sắp xảy ra một hồi phong ba.

Ta đem đồ nhặt được cất kỹ đi, lập tức chạy tới Chính Thanh cung. Mục đích ta tới đây chính là để xem Mai phi làm gì, không phải là để bắt trộm, huống chi cái vị biến mất trước mặt ta cũng không phải là trộm.

Có lẽ là có tật giật mình, cung nữ thái giám gác đêm ở Chính Thanh cung chỉ có rất ít. Dựa vào thân thủ của ta, nhẹ nhàng tránh thoát được các nàng, trực tiếp tới tẩm cung của Mai phi.

Qua tấm bình phong, ta có thể nghe thấy tiếng nói chuyện. Ta vừa đến, chợt Chu Phượng Nhi nói: “Tiện nhân tiện nghi kia.” Ta đương nhiên biết tiện nhân nàng mắng chính là ta, chính là hơn nửa đêm, sao Chu Phượng Nhi nàng lại ở chỗ này? Chỉ có một lý giải, các nàng tại chỗ không người mà nói chuyện, cũng chỉ có thể là nói những chuyện bí mật không thể tiết lộ.

Mai phi tản mạn nói: “Như vậy mà còn không hại được nàng, ta nghi ngờ tiện nhân này có võ công.” Nói cũng rất đúng về ta, các nàng cũng có tài đấy chứ.

“Nương nương, nghe Vương Thượng Nghi nói, Hoàng Hậu chính xác là có võ công.” Tiếng của Liền Kiều, hiện tại báo cáo nghe thật thoải mái, ngày mai ta chỉnh chết ngươi.

“Cái này khó trách.” Mai phi tiếp tục nói: “Ngươi mỗi ngày hạ bao nhiêu phân lượng?” Phân lượng? Độc dược?

“Bẩm nương nương, mỗi ngày nô tỷ chỉ hạ một ít, căn bản là không phát hiện ra.” Đồ ăn ta đều kiểm tra qua, căn bản không có độc, chính là…

Chu Phượng Nhi đắc ý cười nói: “Kể cả nàng có thông minh tới mức nào, cũng không ngờ chúng ta bỏ thuốc vào trong nước trà.” Đúng vậy, ta ăn cơm rồi cũng phải uống nước, ta sẽ kiểm tra các loại đồ ăn, lại không nghĩ tới phải kiểm tra nước. Thật sự là không ngờ, lại bị nữ nhân đáng chết này dở trò như vậy.

“Phượng nhi, hạ độc trong nước trà chỉ là kế đoạt quyền. Ngươi biết nàng trong lòng Hoàng Thượng quan trọng đến mức nào, cho dù nàng có thật sự phát điên, chỉ sợ là Hoàng Thượng cũng sẽ đối đãi với nàng thật tốt. Đầu tiên, chúng ta cần Hoàng Thượng phải hiểu lầm nàng.” Ta không khỏi cảm thán, thật đúng là hao tổn tâm cơ. Trong nước trà hạ độc dược mãn tính, một thời gian sau sẽ khiến ta phát điên. Chính là… Chúng ta trước giờ có thù không đội trời chung gì mà phát điên rồi cũng không thể khiến các nàng khoan dung, nằng nặc muốn dồn ta vào chỗ chết?

Chu Phượng Nhi nói: “Liền Kiều, ngươi về trước đi, lúc nào cần sẽ lại cho gọi ngươi.”

Ta nhanh chóng vọt đến phía sau một phiến bình phong khác, mắt lạnh nhìn tiểu cung nữ biến mất trước mặt ta. Hạ độc ta, ngươi cũng sớm biết hậu quả.

Chờ nha đầu kia đi xa, ta mới trở về vị trí vừa rồi tiếp tục nghe.

Mai phi nói: “Xong chuyện, không thể lưu lại nàng.”

“Ừ.”

“Tỷ tỷ, tiện nhân này gần đây không xuất hiện, ta còn phải vội vàng ứng phó với các phi tần khác, thật sự không trốn ra nổi để mà đi đối phó với nàng.” Cái đồ tiện nhân đáng chết này, ta cuối cùng lại thành có lỗi với ngươi.

Mai phi trầm ngâm: “Hoàng Hậu thật cao minh, khiến chúng ta không tìm ra nhược điểm.” Nàng tiếp tục nói: “Bất quá… Ngươi muốn báo thù cho người nhà, sẽ nghĩ ra biện pháp tìm ra nhược điểm của nàng, khiến Hoàng Hậu ghét bỏ nàng.”

Chu Phượng Nhi oán hận nói: “Hừ, nàng làm hại cả nhà chúng ta bị đày đến cái chốn hoang dã, ca ca của ta đánh mất chức quan. Lại còn hại ta bị Hoàng Thương lạnh nhạt, thù này ta nhất định phải báo.” Cái gì? Lý do là như vậy sao? Ta buồn cười, ca ca của nàng hoành hành ngang ngược, làm quan bất nhân, kết quả có được như vậy chính là gieo gió gặt bão. Cho dù ta không động tay, cũng sẽ có người xử lý hắn.

Mai phi có dụng ý khác nói: “Cho nên, muội muội cần phải dụng tâm một chút.”

Chi Phượng Nhi châm chọc nói: “Tỷ tỷ, ngươi cũng phải dụng tâm. Ngươi không phải là không cam tâm chuyện Hoàng Thượng thích nàng sao? Không phải muốn cướp lại Hoàng Thượng sao? Tốt nhất là cùng muội muội cố gắng đi.” Nữ nhân ngu ngốc, cho rằng không có ta thì hắn sẽ thích ngươi sao? Nghe giọng điệu của Chu Phượng Nhi, quan hệ ‘tỷ muội’ của các nàng có vẻ cũng không được tốt lắm, cũng chỉ là hợp tác mà thôi.

“Muội muội yên tâm, từ sau khi nàng vào cung, Hoàng Thượng gần như không đến tìm ta. Trước kia nếu không phải Hoàng Thượng ở trước mặt ta lỡ miệng nói ra, không chừng nàng đã sinh hạ hoàng tử.” Nữ nhân trong cung thật sự là không lường được, nữ nhân đáng chết này đã sớm biết hài tử trong bụng ta là của Tề Hạo, cho nên lợi dụng Triệu Tuyết Tử để hại ta. Ta nhẹ nhàng thở ra một hơi tiếp tục nghe, xem các nàng còn làm cái chuyện gì không còn tính người.

Chu Phượng Nhi châm chọc cười lạnh một tiếng, “Hoàng Thượng cũng thật là, trong cung nhiều mỹ nhân như vậy, thế mà còn rời cung đi tìm nàng. Cũng không biết là nàng dùng cách nào, chưa vào cung đã có thể thông đồng với Hoàng Thượng.

Mai phi thản nhiên nói: “Đây là vấn đề bản lĩnh, mặc kệ đức hạnh trước kia của nàng, Hoàng THương vẫn còn cưng chiều nàng như vậy. Hiện tại bộ dáng của nàng còn vượt qua ta và ngươi, hậu cung không phải một mình nàng độc chiếm? Ngươi nghĩ lại mà xem, Hoàng Thượng đã bao lâu rồi không tìm phi tần thị tẩm?” Ta còn tưởng rằng nàng là người tốt, hoa ra cũng chỉ là đồ ngu xuẩn.

“Nhưng Hoàng Thượng cũng không tìm nàng.”

“Thái giám bên người Hoàng Thượng nói, buổi tối ngày mai, đêm hôm khuya khoắt đi tìm tiện nhân kia, ta thấy bọn họ là lén lút thành nghiện rồi.” Chúng ta chính là thích thế, không phục sao?

“Tỷ tỷ, ta không hiểu, nàng ta có điểm gì tốt chứ?” Cách nói lộ ra vẻ hung ác, ta thật sự mất lòng như vậy sao?

“Nàng chẳng có điểm gì tốt, nhưng mà nàng quen biết Hoàng Thượng quá sớm. Lúc Hoàng Thượng còn là Hoàng Tử, bọn họ đã ở bên cạnh nhau. Muốn đối phó với nàng, cần phải tốn chút tâm tư.” Xí, không biết thì đừng nói lung tung, chúng ta lúc nào cũng là có quan hệ. Còn cái hồi ở Lan uyển chỉ là ngoài ý muốn.

“Tỷ tỷ, ta nhớ ra rồi, nàng từng tặng ta một ít trang sức, ngươi xem xem có thể lợi dụng điểm này.” Nha đầu giỏi, ta chính là phòng ngừa ngươi làm trò nên mới tặng trang sức.

Mai phi trầm mặc một hồi, nói: “Không bằng chúng ta hạ một ít xạ hương lên trang sức, dù sao ngươi là giả mang thai, sẽ không thương tổn gì.” Giả mang thai??? Ta sáng tỏ rồi, ta nói nàng mạo hiểm một xác hai mạng mà chỉnh ta, hơn nữa thai nhi của nàng gần đây cũng không xảy ra chuyện gì (người bị động thai cũng không ít a), hóa ra là giả. Ở bữa tiệc mừng thọ Thái Hậu phát hiện ra nàng mang thai, chính là để đối phó ta. Nàng lần này chính là dùng cả vốn gốc mà đánh bạc, bất quá, nàng phải thất vọng rồi.

Ta quay đầu, lơ đáng lộ ra một nụ cười quỷ dị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui