Hoàng Hậu Bỏ Trốn

editor: Mei Kimi

Ta nghĩ tới gặp mặt cũng tốt, nói thẳng rõ ràng, sau đó phân rõ giới hạn, cả đời không qua lại với nhau. 

Hài tử sau này ta sẽ nuôi, tóm lại là cùng hắn phân rõ quan hệ. Kết quả…bị câu nói của hắn làm cho choáng váng. Trong đầu trống rỗng, lý trí hoàn toàn biến mất, sự kiên định cũng sụp đổ. Không phải chỉ là một câu nói, ta thực sự đáng giá vậy sao? Mặc dù vua không nói đùa, chỉ là hắn thường xuyên nói láo, ta rất hoài nghi nhân phẩm của hắn.

Nhốt trong đại lao đã một ngày, có lẽ Lạc Kinh Thiên đã hạ lệnh, không người nào dám quấy rầy, chỉ có một người đưa cơm cho chúng ta.

Đêm đã khuya, chúng ta mỗi người ngồi một bên, đều lặng im không nói. Ta thật không biết bản thân muốn gì, cơ bản là cái gì cũng nói không ra. Ban đầu không phải sợ liên lụy đến hắn mà rời đi sao? Chẳng lẽ còn muốn tiếp tục liên lụy hắn? Chúng ta có thể gặp nhau, có thể nói rõ ràng tất cả, ta thấy đã đủ rồi.

“Sao ngươi lại tới đây?” Ta nghĩ hồi lâu, khẽ nói.

Tề Hạo nhàn nhạt trả lời:”Ta thị sát Bộ Hình, thấy án của ngươi, cho nên mới…”

“Ngươi an táng ta tại lăng phi tần, là bởi biết ta không có chết?” Đây là điều mà cho tới nay, ta vẫn hoài nghi.

Hắn cười:”Ta hiểu rất rõ ngươi, ngươi sẽ không dễ dàng chết. Người chết không phải hoàng hậu, nên ta muốn an táng ở lăng phi tần.”

“Ngươi thật thông minh a, kết hoạch của ta chu đáo như vậy, ngươi cư nhiên vẫn đoán ra.”

Hắn đi tới bên cạnh ta, kéo cổ tay ta:”Cái vòng này Thái hậu tặng ngươi, ngươi chưa từng bỏ ra, Thi thể bị đốt cháy có mặc y phục của ngươi, mang trang sức của ngươi, tuy nhiên lại thiếu mất cái vòng này.” Ta tức cười, đơn giản chỉ là chiếc vòng tay. Hắn hiểu ta rất rõ, chẳng lẽ còn không thể chứng minh hắn có tình cảm sâu sắc với ta.

“Ngươi… như thế nào cho rằng ta vô tình trong lúc đau đớn làm rơi chiếc vòng?” Tỉ lệ này rất nhỏ.

Hắn lắc đầu:”Thê tử của ta, ta hiểu rõ nhất, ngươi sẽ không rời chiếc vòng. Huống chi ngươi mang Thục phi trốn cùng, ngươi đối với bằng hữu có tình có nghĩa, không có khả năng kéo nàng chết cùng.” Hắn đột nhiên đổi giọng nghiêm túc:”Lỗ hổng lớn như vậy ngươi không thể không biết, ngươi kéo nàng cùng bỏ trốn là cố ý. Ngươi muốn biết ta có thể hay không hiểu rõ tâm tư của ngươi, có thể hay không tìm ngươi.” Kỳ thật ta một mực cho rằng bản thân mình thông minh, hiện tại mới phát hiện ta thật sự ngốc, cần phải kiểm tra một chút. Ta ban đầu kéo Thục phi bỏ trốn bởi vì cảm giác được nàng là người tốt, không nên ở trong cung lãng phí tuổi thanh xuân. Ta cũng từng nghĩ tới Tề Hạo sẽ nghi ngờ, nhưng là bởi vì thời gian cấp bách, không kịp suy nghĩ nhiều, ai bảo ta nảy lòng tham kéo nàng cùng chạy. Có lẽ giống như hắn nói, trong tiềm thức, ta đang thử hắn.

Ta cười khổ:”Ta hiện tại tin.”

“Tin tưởng cái gì?”

Ta mỉm cười:”Tin tưởng ngươi yêu ta, thật sự yêu ta, yêu đến nỗi có thể so sánh với giang sơn.”

“Ta nói rồi ngươi cùng giang sơn ta đều trọng, chính là hiện tại ngươi hơn một chút.” Hắn nói xong nhẹ nhàng thanh thản, nhưng là những lời này, hàm nghĩa quá nặng, ngoài phạm vi thừa nhận của ta.

Ta mỉm cười lắc đầu:”Không cần thiết phải như vậy. Ngươi gánh vác dân chúng trong thiên hạ, không cần vì ta làm chuyện điên rồ. Có những lời này của ngươi, ta chết không hối tiếc. Ta ban đầu lựa chọn biến mất, nhất định hi vọng ngươi có thể làm hoàng đế tốt. Ngươi là minh quân, có thể khiến đất nước thái bình thịnh trị. Cái danh họa thủy này, ta đảm đương không nổi. Có thể gặp mặt ngươi, nghe câu nói chân tình của ngươi, ta nhất định dù chết cũng sẽ mỉm cười mãn nguyện dưới cửu tuyền.” Hiện tại, nếu như hắn yêu cầu ta chết, ta thật sự sẽ đi tự tử.

Hắn nhẹ nhàng kéo ta:”Giang sơn vô hạn, nhưng trên đời này chỉ có một mình ngươi.”

“Là, trên đời này chỉ có một ta, cũng chỉ có một ngươi. Ta cần ngươi, hài tử cần ngươi, dân chúng thiên hạ càng cần ngươi. Không có ngươi, ta cùng hài tử có thể sống rất tốt. Nhưng nếu không có một vị quân chủ anh minh, thiên hạ sẽ có bao nhiêu dân chúng chịu khổ? Ta cho rằng bản thân cướp ngươi đi là vô cùng ích kỷ.” Ta vẫn giữ nguyên nụ cười hạnh phúc, có thể được hắn yêu thật lòng, ta đã rất thỏa mãn. Không dám mong chờ hắn bỏ mặc thiên hạ để yêu ta, cũng tuyệt đối không cho phép việc đó xảy ra.

Hắn cười nói:”Có lẽ ta là một hoàng đế tốt, nhưng Bát ca cũng có thể thống trị thiên hạ. Hắn cũng không thua ta, thậm chí còn nhân hậu hơn ta một chút, huống hồ thiên hạ này vốn chính là của hắn. Ta chiếm lấy giang sơn, nhưng là gặp được ngươi. Vì ta thích mỹ nhân nên không cần giang sơn. Có lẽ là phụ hoàng trên trời có linh thiêng, cố ý cho chúng ta gặp gỡ.” Có thể nói vậy sao? Dường như đúng vậy.

Lòng ta không buồn không vui, trên mặt cười khúc khích, nước mắt lại lăn dài trên má:”Chính là ta cố ý lừa gạt ngươi, cố ý hành hạ, ngươi không trách ta sao? Ta cảm giác được ta thật xấu xa, hèn hạ, vô sỉ a.” Ta thật sự rất xấu, rất hèn hạ, không tin một ai. Cho dù là hoàng hậu, ta còn hoài ngi địa vị của mình trong lòng hắn. Tại cô nhi viện nhiều năm như vậy, tại thương trường giở thủ đoạn nhiều năm như vậy, ta cơ hồ quên, trên đời này vẫn còn tình cảm chân thật. Không kể là tình yêu, tình bạn, tình thân, đều có thể là thật sự. Ta cuối cùng vẫn là không ngừng làm tổn thương người khác, tổn thương hắn, tổn thương Dật Phong, tổn thương Ngọc Tình, thậm chí là tổn thương thái hậu. Cung đình vốn là tàn khốc, con nối dõi chính là trọng yếu. Nàng làm như vậy là đương nhiên. Chính là ta lại nói nhiều điều khiến nàng thương tâm như vậy.

“Ngươi rời khỏi hoàng cung vì hai nguyên nhân, thứ nhất là không chịu được ta có nhiều phi tử, thứ hai vì ngươi biết thân thế của mình. Có một Trữ vương, sẽ có khả năng có người thứ hai, ngươi không muốn làm liên lụy ta, liên lụy mẫu hậu. Ngươi làm như vậy, hoàn toàn là xuất phát từ chân tình. Ta mặc dù giận ngươi nhưng không cách nào trách cứ ngươi.” Trong lòng đột nhiên đau xót, ta trước kia, tự tung tự tác. Nếu hắn làm ra chuyện như vậy, ta nhất định không tha thứ. Chính là hắn bao dung cho sự ích kỷ, tùy hứng của ta. Hắn là đế vương, không có ai dám đùa bỡn hắn. Cho dù có, kết quả nhất định rất thảm. Ta làm chuyện khác người như vậy, hắn cũng vẫn bỏ qua.

Ta hàm chứa nước mắt gật đầu:”Ngươi vẫn là hiểu rõ ta nhất, cảm ơn ngươi đã tha thứ cho ta. Ta thề, sau này sẽ không làm vậy nữa.” Con người ta nhân phẩm chưa tốt, sau này cần phải cải tiến.

“Sau này không có cơ hội, ta muốn đem ngươi ở bên ta mãi mãi. Thủy chung yêu ngươi, đến mức ngươi không có thời gian bốc đồng.”

Ta ôm hắn thật chặt, không nói ra lời. Không phải là nói không ra, mà là không biết nói gì cho đúng. Để ta có được hạnh phúc, cho dù ngắn ngủi, cũng vẫn là hạnh phúc.

Ta hoài nghi thân phận của mình, liền một mực cho rằng có khúc mắc. Ta không biết nên đối mặt với Tề Hạo như thế nào. Ta rất nhiều lần hoài nghi hắn có hay không muốn giết ta? Cho dù không giết ta, hắn cũng sẽ vì giang sơn mà không yêu ta nữa. Bởi vì cái khúc mắc kia, mới có chuyện uống rượu độc, màn kịch đốt Phượng Nghi cung. Ta quá đa nghi, đánh giá thấp địa vị của bản thân trong lòng hắn, đánh giá thấp tình cảm của hắn đối với ta. Chính là hiện tại, ta đã mở lòng. Ta biết hắn sẽ không làm tổn thương ta, trước sau như một yêu ta. Hắn là thường dân cũng tốt, hoàng đế cũng được, ta đều thương hắn. Bất kể ta là tú bà hay công chúa, hắn vẫn yêu ta. Tình yêu là tình yêu, không màng thân phận. Cho dù ta là công chúa thì thế nào? Hắn không phải sẽ yêu ta như trước sao? Ta mặc dù không cấp nhận thân phận hoàng hậu nhưng vẫn rất yêu hắn. Trước kia, ta mang tâm tư, cho dù hi sinh, cũng là mang theo tâm tư. Chính là hiện tại, ta sẽ không, hắn là nam nhân duy nhất đáng để ta hy sinh, dù chết cũng xem như đáng giá.

Ta quả thật yêu hắn quá nhiều, ra khỏi cung vốn là muốn trốn đi, vậy mà lại đường đường chính chính xuất hiện, trong lòng đợi chờ hắn đến tìm ta. Ta quả thực là ích kỷ, hèn hạ không tưởng tượng nổi.

Vì muốn bản thân quên Tề Hạo, bắt buộc mình phải đón nhận Dật Phong. Biết rõ ràng bản thân không thể chấp nhận hắn, lại để cho hắn hy vọng, ta quả là tàn nhẫn. Ta làm như vậy, không hề nghĩ tới cảm nhận của Ngọc Tình. Mặc dù quan hệ của hai người có rất ít hy vọng, miễn cưỡng sẽ không có hạnh phúc, nhưng là cần phải cho nàng một cơ hội. Nếu như không có sự tồn tại của ta, Dật Phong có lẽ đã thích nàng. Dù sao Ngọc Tình cũng là tỷ muội của ta, hơn nữa còn là một nữ tử tốt.

Ta tận tâm suy nghĩ, quả thực đã có rất nhiều việc xảy ra.

Đúng là điên rồi, ra khỏi cung được bốn tháng, ta đạt được cái gì? Nhất định là nằm mơ, không tưởng tượng nổi, ta như thế nào lại làm ra những chuyện điên rồ này, sau này phải đền bù thật tốt. Ta một mực cho rằng bản thân là người bình tĩnh, vậy mà không chịu nổi chút kích động nhỏ. Không có Tề Hạo, ta quả thực là người điên, thậm chí còn hơn người điên một bậc. Chỉ có một phương thuốc trị liệu duy nhất là tình yêu của Tề Hạo mà thôi. Nếu ta muốn ỷ lại vào hắn, lại không muốn trở về cung, càng không nguyện ý cho hắn vì ta mà buông tha thiên hạ, chỉ có thể làm như thế. Cái này, là một biện pháp vẹn toàn đôi bên, ta nằm mơ cũng không nghĩ đến, người kiêu ngạo như ta có thể vì tình yêu mà dẫn đến tình trạng này.

Tự nhiên, ta phát hiện bản thân không thể động đậy. Đừng hiểu nhầm, ta là bị hắn ôm quá chặt. Nơi đây là lao phòng, nhưng cũng không có nhiều nhân, tựa hồ không có ai chú ý tư thế mờ ám của chúng ta.

Ta định đẩy hắn ra, nhưng thân thể cơ hồ bất động. Trước kia ở trong cung, cũng là hắn ôm ta ngủ. Nhưng chửa bao giờ ôm chặt như vậy, có phải hay không tách ra một thời gian ngắn, cho nên hắn không nỡ buông ra? Nếu cả hai đều không thể vứt bỏ, ta liền có biện pháp hoang đường. Ta cảm giác bản thân đã rơi vào lưới tình, hơn nữa còn không thể thoát ra được.

“Nàng muốn thoát ra.” Hắn mở mắt, cười nhìn ta.

Ta cợt nhả nói:”Đương nhiên, khâm sai đại nhân sắp tới thẩm tra ta, ngươi hy vọng mọi người nhìn thấy chúng ta như thế này sao?”

“Ta xem qua án của ngươi, ngươi thông minh như ta dự đoán, đòi khám nghiệm tử thi.” Cái đó là cần thiết.

Ta ngồi dậy, tựa lưng vào tường:”Kỳ thật ngươi đừng nghĩ ta giỏi, chẳng qua cũng là may mắn.”

Hắn nhìn ta, cười như không cười:”Vận khí của ngươi thật sự là rất tốt, xứng đáng là phúc tinh của đại tề. Nếu không có ngươi, dân chúng chắc đang chịu nạn chiến tranh.”

Ta xoa xoa mâu quang:”Có ý tứ?” Đùa vui sao? Ta ngồi tù mà có thể giải quyết chiến sự?

“Không có gì, mấy tháng?” Hắn nói, không quên sờ sờ bụng của ta.

Ta giơ bốn ngón tay:”Là từ lần cuối hôm đó.”

Hắn thấp giọng cười:”Có lẽ ta nên uống rượu vào buổi tối.” Khi đó ta vừa mới ‘sảy thai’, nếu như hắn không uống rượu, hắn tuyệt đối sẽ không ăn ta, ta cũng sẽ không có thai.

“Cứ như vậy đi” Ta cười đáp lại.

“Mới được bốn tháng, ta có thể hay không…” Hắn cười, ánh mắt chăm chú nhìn cơ thể ta.

“Không thể, ngươi phải nghĩ cho hài tử.” Nhìn ánh mắt là đủ hiểu hắn nghĩ gì.

“Ngươi lại suy diễn thành cái gì vậy?”

“…”

Một lát sau, Tri phủ đại nhân xét xử ta vô tội, ngay lập tức phóng thích. Vốn đã vô tội, vậy mà cái Tri phủ xấu xa kia làm phiền ta nhiều như vậy. Tề Hạo cùng Lạc Kinh Thiên núp sau công đường, không có đi ra. Bởi vì Lạc Kinh Thiên là khâm sai bí sử, không tiện tiết lộ thân phận.

Có rất nhiều người đến xem, bởi vì trang sức màu đỏ phường cũng khá nổi tiếng, mà thân phận thật sự của ta chỉ có mẹ nuôi cùng Vân Dung biết. Vừa tuyên bố ta vô tội, tất cả mọi người đều tản đi, chỉ có Vân Dung ở lại, cười nói:”Thật tốt quá, ngươi không bị làm sao cả.”

“Nữ nhi, chúng ta về nhà thôi.” Mẹ nuôi nhiệt tình kéo tay ta đi.

Ta cười nói:”Mọi người về trước đi, ta còn có chuyện cần làm.” Tề Hạo vẫn đang chờ ta a.

“Nữ nhi, ngươi xui như vậy, nương đến miếu cầu cho ngươi lá bùa hộ mệnh. Kiệu đã chuẩn bị, ngươi muốn đi đâu?” Mê tín, bùa hộ mệnh đâu có tác dụng gì.

Ta lộ vẻ mặt khó khăn:”Nương, có người đang chờ ta, chỉ sợ…”

“Tam muội, có phải hay không tam muội phu tới?” Vân Dung nhìn ra điểm nghi vấn, chọt hỏi.

Ta thành thật gật đầu:”Trừ hắn ra còn có ai nữa?”

Vân Dung a một tiếng, nói:”Hắn không làm gì ngươi chứ?”

“Yên tâm, hắn rất tốt với ta.” Ta cười, mặt hơi đỏ.

Vân Dung cười như không cười, nói:”Đã biết, ta đi trước.”

Mẹ nuôi có vài phần kinh hoàng nói:”Ta cũng đi.” Không phải là hoàng đế, cũng không phải Diêm vương, có cần sợ hãi như vậy không? Địa phủ, Diêm Vương, đều bị ta chỉnh, đừng nói là một hoàng đế nho nhỏ, ta cười gian.

“Ảnh nhi.” Tề Hạo, khuôn mặt vui vẻ, từ bên trong đi ra. Hắn ra làm gì, hắn tới, hai người hầu của hắn tự nhiên không thể thiếu.

Ta trơn mắt:”Ngươi không phải bảo ta đến hậu nha tìm ngươi sao? Tại sao lại tự mình đi ra?”

Mẫn Tri phủ vội vàng hành lễ, nói:”Đại nhân, có gì phân phó?” Đó là đối Lạc Kinh Thiên hành lễ. Lạc Kinh Thiên trực tiếp không nhìn, nói:”Gia, làm sao bây giờ?”

“Theo những gì ta nói, ta bồi Ảnh nhi đến miếu.” Hắn vẻ mặt lạnh lùng, theo bình thường giống như không quan tâm. Khó thấy được hắn như vậy, ra cái gì đại sự?

“Phải.” Lạc Kinh Thiên dứt khoát trả lời.

“Nô tài khấu kiến…phu nhân.” Tiểu nhện cao chân dị thường kích động, quỳ xuống, thiếu chút nữa liền gọi Hoàng hậu nương nương.

Ta cười hắc hắc:”Đứng lên đi, ở bên ngoài không cần nhiều lễ nghi như vậy.”

“Kinh Thiên, cần phải làm tốt.” Hắn lạnh lùng phân phó một câu, rồi nhìn ta cười nói:”Ảnh nhi, ta đi cùng ngươi.” Vẻ mặt biến hóa cực nhanh, hôm nào cần phải học tập mới được.

Vân Dung và mẹ nuôi ở một bên, thập phần không được tự nhiên. Một hồi lâu, Tề Hạo kéo tay ta, nhìn mẹ nuôi nói:”Mẹ nuôi.” Cạc cạc, bị hoàng đế gọi mẹ nuôi.

Mẹ nuôi sợ tới mức quỳ xuống mặt đất:”Dân phụ không đảm đương nổi.”

Tề Hạo mỉm cười, đỡ nàng lên, nói:”Cảm ơn ngươi đã chiếu cố Ảnh nhi.”

“Cái đó là đương nhiên.” Mẹ nuôi cười mỉa, có gì phải sợ đâu chứ.

Ta nhẹ kéo tay hắn, chỉ vào Vân Dung. Vân Dung dù sao cũng là tỷ tỷ của hắn, cần phải quan tâm một chút.

“Nhị tỷ.” Chúng ta cùng nhau đi tới trước mặt Vân Dung, mỉm cười nhìn nàng.

Vân Dung cười một tiếng:”Tam muội phu.” Gọi như vậy thật hiền hòa, trước kia là ai sợ hắn muốn chết.

Tề Hạo ôn hòa, nói:”Nhị tỷ, theo ta ra đây một chút.”

“Ta a?” Vân Dung chỉ vào bản thân, không dám tin.

“Chính là ngươi, hắn là muội phu của ngươi, ngươi sợ cái gì?”

Vân Dung cười cười, không ý tứ nói:”Vốn là ta không nên cự tuyệt, chính là ta hôm nay…ta hôm nay…”

“Hẹn với Thiệu đầu mục?” Nhìn bộ dáng kia rất giống hẹn hò nha. Ngày hôm qua ta liền cảm giác được bọn họ thân mật quá mức, cho nên đoán vậy.

Vân Dung khoát tay:”Không phải, không phải, ngươi đừng hiểu nhầm. Trong thời gian ngươi bị nhốt tại nhà lao, Thiệu đầu mục giúp ta truyền tin tức, còn chiếu cố ngươi. Ta nghĩ nên cảm ơn hắn.” Đúng vậy, trong thời gian này hắn giúp ta rất nhiều. Như vậy, thời gian cũng được hơn một tháng, hai người họ mỗi ngày gặp mặt, không phát sinh cái gì mới là lạ.

“Đúng vậy, như Vân Dung cô nương nói, chúng ta thật sự không có gì.” Thiệu Cảnh vội vàng giải thích, nhưng mà kiểu này giống như tự mình thừa nhận hơn.

“Hai người đi cùng ta.” Tề Hạo tiện tay chỉ. Mẫn Tri phủ vội nói:”Thiệu Cảnh, có thể đi theo đại nhân, đó là vinh hạnh của ngươi, còn không mau đáp ứng.”

“Phải.” Thiệu Cảnh đáp, ánh mắt nhìn về phía Vân Dung.

Tề Hạo cười một tiếng:”Nhị tỷ, đi thôi.” lại quay đầu nhìn Thiệu Cảnh:”Nhị tỷ phu, ngươi cũng đi.”

Ta cũng cười:”Nhị tỷ phu, ngươi cũng đi.”

Vân Dung đỏ mặt không nói lời nào, Thiệu Cảnh trái lại mặt không đổi sắc.

Đi một đoạn, Tề Hạo nói:”Thiệu đầu mục là người như thế nào? Thật sự xứng đáng làm trượng phu của nhị tỷ?”

“Đó là đương nhiên, chúng ta ở chung một thời gian ngắn, hắn là người chính trực. Ngươi nhìn qua bản án của ta chưa? Chính là hắn viết.”

“Sao?” Hắn hơi kinh ngạc:”Văn phong rất tốt.”

“Theo ta thấy, võ công của hắn cũng không tệ. Nhân tài như vậy có phải hay không cần đề bạt một chút? Vân Dung chính là quận chúa, không thể bôi nhọ nàng.” Ta là không cần địa vị thân phận, chỉ cảm giác được Thiệu Cảnh thật sự không tệ, cần phải được đãi ngộ tốt.

“Nếu như là nhân tài, ta tự nhiên biết cách.”

“Được, ngươi phân phó Lạc Kinh Thiên làm chuyện gì? Còn có, Tri phủ biết thân phận của ngươi sao?”

“Sau này nói cho ngươi.” Lại giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.

Phía sau, Vân Dung cùng Thiệu Cảnh nghe chúng ta rì rầm, cả người không được tự nhiên. Thiệu Cảnh rốt cuộc không nhịn được hỏi:”Vân Dung cô nương, tam muội phu của cô rốt cuộc là ai?”

Vân Dung nhỏ giọng nói:”Có lẽ sau này ngươi sẽ biết, không có hắn cho phép, ta không dám nói.”

“Vân Dung cô nương, thứ lỗi cho ta lắm lời, khâm sai đại nhân thấy tam muội phu của cô liền quỳ xuống, phu quân của nàng nhất định là một đại nhân vật. Hơn nữa người gọi là tiểu nhện cao chân, hình như là hoạn quan. Chẳng lẽ tam muội phu của cô là…” Thiệu Cảnh bị suy đoán của bản thân làm cho hoảng sợ, ra ngoài mà mang thái giám, chỉ có hoàng đế.

Thấy hắn đoán được, Vân Dung cũng không thể làm gì khác:”Ngươi đoán không tệ.”

Thiệu Cảnh điều chỉnh hô hấp:”Vân Dung, nói vậy ngươi cũng xuất thân danh môn?”

“Có liên quan sao?” Vân Dung cười cười, đưa mắt nhìn về phía hắn.

Thiệu Cảnh bị Vân Dung nhìn, mặt hơi đỏ lên, quay đầu đi chỗ khác, nói:”Tam muội của ngươi là hoàng phi quý phi, chỉ có thể là con gái của Tiêu Dao vương, ngươi chẳng lẽ lại không?”

Vân Dung cười khổ:”Không sai, ta chính là con gái thứ hai của Tiêu Dao vương.”

Thiệu Cảnh mặc dù đã sớm đoán được, trong lòng vẫn cả kinh:”Quận chúa, ty chức mạo phạm.”

Vân Dung lắc đầu:”Đừng gọi như vậy, ta không muốn làm quận chúa, tam muội cũng không muốn làm phi tử. Sau này cứ gọi Vân Dung, chúng ta là bằng hữu, không cần câu nệ tiểu tiết.”

“Quận chúa, nghe nói con gái thứ ba của Tiêu Dao vương là hoàng hậu đã qua đời. Vì sao người lại gọi Mai Ảnh cô nương là tam muội?”

Vân Dung nói:”Cái này, ngươi biết càng ít càng tốt.”

“Quận chúa…”

Vân Dung có chút sốt ruột:”Ngươi gọi Vân Dung. Làm thiên kim tiểu thư nhiều năm như vậy, ta nghe phát chán rồi.”

“Vân Dung cô nương…”

“Gọi Vân Dung, bỏ hai chữ cô nương, ngươi thật sự muốn gọi ta như vậy sao?” Vân Dung tựa hồ tức giận.

“Ta xuất thân hàn vi, chỉ sợ…”

Vân Dung hổn hển nói:”Ngươi mấy ngày trước nói thích ta, thân phận địa vị cùng tình cảm của ta có quan hệ sao?” Quả đúng như dự đoán. Thảo nào sáng hôm qua, nàng muốn theo ta đi khám nghiệm tử thi, hóa ra là muốn nhìn người yêu.

“Ta chỉ là một tiểu đầu mục, ngươi theo ta sẽ chịu khổ.” Thiệu Cảnh vừa nói, vừa cúi đầu, nhìn không ra sắc mặt.

“Thiệu Cảnh, nếu trẫm ban hôn, ngươi có thể hay không vì cảm giác bản thân không xứng với nàng mà kháng chỉ?” Tề Hạo thật biết cách, xuất hiện đúng lúc a.

Ta nhìn thấy bọn họ ngạc nhiên như vậy liền cười gian:”Làm chi? Chúng ta đã sớm nghe thấy các ngươi nói chuyện.” Ta cùng Tề Hạo nói chuyện rất nhỏ, chính là tại bọn họ nói không nhỏ a. Huống chi lúc chúng ta nghe bọn họ nói chuyện, cố ý cùng bọn họ sóng vai đi, chỉ là bọn hắn không phát hiện mà thôi.

“Tam muội…” Vân Dung thẹn thùng cúi đầu.

“Hoàng thượng…” Thiệu Cảnh cũng kinh ngạc nhìn chúng ta.

“Thiệu Cảnh, hoàng đế tốt, trọng hiền thần, phạt tiểu nhân. Trẫm hỏi ngươi, thế nào là hiền thần, thế nào là tiểu nhân?” Thiệu Cảnh là đầu mục, hỏi hắn cái này làm gì.

Thiệu Cảnh cũng biết hoàng đế muốn đề bạt hắn, đáp:”Mạo phạm can gián chuyện xấu, là hiền thần, a dua nịnh nọt, là tiểu nhân.”

Tề Hạo cười nói:”Sâu sắc, trẫm lại hỏi ngươi, như thế nào là quân, như thế nào là thần?” Hắn cho là kiểm tra Trạng Nguyên sao? Thiệu Cảnh thật sự không may, rõ ràng là đầu mục lại bị hỏi vấn đề này. Bởi vậy cũng có thể thấy, Tề Hạo thực sự muốn tuyển cho Vân Dung một người chồng tốt.

“Hồi Hoàng thượng…”

Tề Hạo ngắt lời:”Gọi thiếu gia đi.” Không muốn thân phận bị tiết lộ a.

“Phải.”

Dọc theo đường đi, Tề Hạo hỏi Thiệu Cảnh rất nhiều vấn đề, Thiệu Cảnh trả lời rất thuyết phục, hơn nữa đáp án hình như làm hắn rất vừa lòng. Rõ ràng là xin quẻ, sau biến thành lựa chọn nhân tài. Biểu hiện của Thiệu Cảnh vô cùng xuất sắc, ta và Tề Hạo đều hài lòng, chỉ sợ Vân Dung. Hắc hắc, em gái của chồng tư xuân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui