Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Editor: Nguyệt Dạ Mộng Ngọc

Đi tùy tiện trong vườn một hồi, ta cùng Diễm Oánh lại trở về. Nhìn bầu trời cao xanh, trong lòng thật cô tịch. Ta vừa mới phong hậu, đã phải cùng đám nữ nhân kia đấu tranh, sau này phải làm sao bây giờ a? Đang ở cung đình, thật sự là thân bất do kỷ. Vì một nam nhân không đáng mà đấu ta chết ngươi sống, có phải hay không rất ngu xuẩn? Hoàng hậu thật là một chức vị chịu tội.

Vừa tới cửa Phượng Nghi cung, đã thấy Tiểu Hỉ Tử lo lắng nhìn quanh, hắn nhìn thấy chúng ta, chào đón nói: “Nương nương, Hoàng thượng chờ ngài đã nửa ngày.”

“Đi thôi.” Hắn tới tìm ta, ước chừng là vì chuyện hưu thư.

Vào Ý Như điện, Tề Hạo lo lắng tiêu sái đi tới, sợ ta chạy? Ta bây giờ còn có chánh sự, sao có thể chạy a.

“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.” Mặc dù không muốn, có lễ nghi vẫn còn phải thủ. Ta hiện tại là hoàng hậu, là quốc mẫu, không thể như lãnh cung mà tùy tiện.

“Ảnh nhi.” Hắn phát hiện được ta tồn tại, mừng rỡ vạn phần.

“Hoàng thượng mời ngồi.” Ta và hắn cùng nhau ngồi ở hai bên chủ vị

Đào Nhi dâng trà, ta tự rót cho mình một chén, căn bản không để ý tới hắn. Ta có thể theo hắn tương kính như tân, cũng không có thể giống như trước kia ân ân ái ái.

Thấy hắn chỉ nhìn ta, không nói lời nào. Ta cười nói: “Hoàng thượng thỉnh dùng.” Ta để chén trà xuống, vừa cười nói: “Chẳng lẽ ngài chê trà của thiếp không ngon sao?.” Ta nhăn mày cười một tiếng, từng động tác, từng tư thế, đều là tiêu chuẩn  hoàng hậu.

Tề Hạo nhìn lướt qua cung nhân, nói: “Tất cả đều ra ngoài, không có trẫm  phân phó, không được đi vào.” Lại có cái gì muốn nói với ta?

“Hoàng thượng có cái gì muốn nói với thần thiếp?” Ta thủy chung vẫn duy trì nụ cười ưu nhã, phong tình vạn chủng. Ta đây phó bày ra tư thế hoàng hậu dự quốc yến, nói như thế nào ta trước kia cũng từng tham gia qua nhiều tiệc rượu, bản lãnh này tất nhiên phải có.

“Hận ta sao?” ánh mắt hắn lờ mờ, là nói cho ta biết trong lòng hắn hối lỗi sao?

Ta ngọt ngào cười một tiếng: “Hoàng thượng hà tất nói lời ấy, thần thiếp làm sao dám hận Hoàng thượng.” Ngọc Dung hoàng hậu không dám hận hoàng đế, Mai Ảnh dám hận Tề Hạo, nếu như không hận, ta liền không phải Mai Ảnh.

“Ngươi thay đổi, trở nên không giống ngươi.” Hắn vẫn nhàn nhạt nhìn ta, trong đôi mắt có rất nhiều thất vọng. Nghi hoặc như vậy là bởi vì phong phạm đêm đó? Ta là bị buộc. Thất vọng là ta trước kia không có thẳng thắn? cái này không phải tức bình thường.

“Thần thiếp không có thay đổi, thần thiếp cũng là thần thiếp.” giọng điệu ta cứng ngắc không còn giống như lúc nãy. Ta nghĩ bày ra phong phạm quốc gia chi mẫu là để hắn sinh khí.

“Trước kia ngươi có như vậy nói chuyện với ta sao?”

“Sẽ không, trước kia thần thiếp chỉ là chính là tiểu nghi, hiện tại là hoàng hậu, làm hoàng hậu, sẽ có dáng vẻ của hoàng hậu. Thần thiếp trước kia là theo người mình thích ở chung một chỗ, đương nhiên có thể tùy tâm sở dục. Hiện tại  thần thiếp chỉ là một nữ nhân bị vứt bỏ, bởi vì có chút nguyên nhân, sắm vai nữ nhân bị nam nhân mình tổn thương. Hắn phi tử vô số, mỗi người đều mơ ước hậu vị, thần thiếp không phải tham luyến vị trí hoàng hậu này, mà là phải bảo vệ bản thân. Phải bảo vệ bản thân liền không thể để cho các nàng bắt được nhược điểm. Thần thiếp còn trẻ, không muốn làm vật hy sinh.” Ta mỗi một câu đều là người gây sự, tỏ rõ hậu quả hắn bức ta bị thương.

“Ảnh Nhi, ta đây muốn nàng vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta.” Ta mặc dù mạnh miệng, ánh mắt đau đớn của hắn làm trái tim ta bị thương.

Ta nở nụ cười trào phúng, dương dương tự đắc đầu nói: “Hoàng thượng, Mai Ảnh không phải kẻ ngu, ngươi dùng at để an ủi thái hậu còn thích ta hay không ch3i mình ngươi biết rõ. Hoàng thượng, trong lòng ngươi, giang sơn vĩnh viễn cao hơn tất cả không phải sao?” đã đến nước này, nói huỵch toẹt ra cũng có làm sao. Phong ta làm hoàng hậu, chỉ sợ là để tiêu trừ tâm bất an của thái hậu, sau đó điều tra dễ dàng hơn, đương nhiên diệt khẩu cũng dễ dàng hơn. Việc này một khi điều tra ra, những người biết thân thế hắn chắc chắn sẽ bị diệt khẩu. Đến lúc đó, ta sẽ không phải là một trong đám đó sao?

Ta từng bước ép sát, trầm mặc nửa ngày, hắn rốt cục mở miệng: “Ảnh Nhi, ta vĩnh viễn sẽ không thương tổn ngươi.”

Ta cười khổ, lắc đầu: “Tính, không cần nói với ta cái…này. Ngươi cũng thừa nhận phong ta làm hoàng hậu là có mục đích, ngươi hiện tại đã thương tổn ta. Nói cái gì nữa vĩnh viễn sẽ không thương tổn ta có phải hay không đã chậm?” Hắn mới vừa rồi nói sẽ không thương tổn ta, nhất định thừa nhận hiện tại đang lợi dụng ta. Ý tại ngôn ngoại nhất định lợi dụng ta, nhưng không muốn thương tổn ta. Trong lúc lợi dụng, tình yêu vẫn còn tồn tại sao?

“Ảnh Nhi, ta thân bất do kỷ, cũng không phải chủ tâm muốn thương tổn ngươi.” Hắn nghiêm túc  nhìn ta, không né tránh nói: “Hy vọng ngươi có thể hiểu.”

“Đúng vậy, ta hiểu, ngày hôm qua là ngày ta phong hậu đại điển. Ngươi khen ngược, chạy đến chỗ Thục phi, ta hiện tại đều là trò cười torng cung.” Hôm nay những nữ nhân đến thỉnh an tuy không nói gì, nhưng là ta có thể thấy được các nàng đang khinh thị ta

“Ảnh Nhi, Thục phi từ nhỏ cùng ta lớn lên. Ngày hôm qua Thục phi trọng bệnh, ta chỉ là đi xem nàng một chút, không cẩn thận ngủ thiếp đi.” Nghe ta nói đến việc này, hắn sốt ruột, “Ngươi sẽ không lại muốn đi chứ?” Nếu là hắn biết bị Thục phi hạ dược, nhất định tức chết đi được.

Ta lạnh lùng liếc hắn một cái: “Lệ tẫn la khăn mộng không được, đêm khuya trước điện ấn tiếng ca. Hồng nhan chưa lão ân …trước đoạn, nghiên y huân lung ngồi vào minh.” Ta vẫn còn như vậy tuổi trẻ, không muốn tiến vào hàng ngũ thất sủng.

Nhìn một bộ tức giận đến điên cuồng, Tề Hạo cười nói: “Màn cửa sổ bằng lụa mỏng mặt trời lặn tiệm hoàng hôn, kim ốc không người nào thấy lệ ngân, tịch mịch không đình xuân dục muộn, lê hoa đầy đất không ra môn. Thơ của hoàng hậu nương nương quả rất hay.” Hắn cho rằng ta ghen, tâm tình đương nhiên tốt lên.

Ta lại bắt đầu giương nanh múa vuốt: “Thơ của ta đương nhiên tốt rồi, Bổn cô nương từng là đệ nhất kinh thành tài nữ mà. Tùy tiện nói một câu nói cũng không được rồi, năm đó ta tại mai viên làm thơ đối ngẫu đến nay không người nào có thể đối.” Các vị văn hào, ta chỉ là lấy trộm thơ của các ngươi cho hoàng đế xấu hổ, ngàn vạn lần đừng ở dưới đất đội mồ sống dậy đòi bản quyền nha. Mặc dù ta hiện tại là hoàng hậu, kỳ thật cũng rất nghèo.

“Cô nương? Ta nhớ kỹ ngươi đã sớm không phải a?” Ta không kịp phản ứng, nên bị hắn lôi kéo, ôm thật chặt vào trong lòng.

Ta liệt nhếch miệng: “Có phải là cô nương hay không cùng với ngươi có quan hệ sao? Thật sự là nói thừa.”

Lời của hắn chứa đựng khí tức nóng rực, khiến tai ta rất khó chịu, “Nếu như ta không có nhớ lầm, ngươi đã không phải cô nương. Ngươi hiện tại là thê tử của ta, cho nên.. Ta muốn kiểm nghiệm.”

Nhiều năm làm việc tại thương trường, ta học được cách bảo trì thanh tĩnh. Trừ phi ta tự nguyện bằng không chẳng một ai làm ta mất lý trí được.

Ta sẽ không vì bị hắn khiêu khích mà đi vào khuôn khổ, ta cười lạnh: “Thả ta, từ lần trước ngươi đánh ta, chúng ta nên ân đoạn nghĩa tuyệt. Đừng nói cái gì ta là vợ của ngươi, ta chỉ là thê tử trên danh nghĩa. Nếu là trên danh nghĩa, ta chỉ là cùng ngươ phối hợp tại đại điện, cũng không có nghĩa vụ cùng ngươi trên giường. Chúng ta đều muốn tra ra thân thế của mình, lợi dụng lẫn nhau mà thôi.” Ta nói lời này thật sự quá rõ ràng, ai dám giống ta nói đến hai chữ trên giường này chứ?

Tề Hạo vẫn chưa từ bỏ ý định, “Ngươi là vợ của ta, vĩnh viễn.” Hắn trong lòng nhất định nổi sóng, nói như thế nào bản thân cũng là dễ nhìn, bao nhiêu nữ nhân khăng khăng một mực. Mà ta, cư nhiên đối hắn một điểm cảm giác cũng không có, hắn bắt đầu hoài nghi sức quyến rũ bản thân.

Hắn vội vàng hôn từng tấc da thịt trên người ta.

Ta giống như không có cảm giác: “Hoàng thượng, chiêu này của ngươi lỗi thời rồi. Ta tham gia qua vô số yến hộinhững tên đứng đầu công ty mơ ước sắc đẹp của ta, luôn dùng các loại phương pháp dụ dỗ ta. Chính  là nhiều năm như vậy ta vẫn có thể làm cho bản thân không bị xâm phạm, ngươi cứ nói ta có tĩnh táo không. Trước kia như vậy nhân nhượng ngươi, là bởi vì ta yêu ngươi, cho nên tự nguyện như vậy. Ta nhắc nhở ngươi, sau này đừng nghĩ biện pháp dấy lên tình dục của ta, bởi vì ta rất tĩnh táo.” Ta đã là lão bà 30 tuổi, nếu không vì yêu, đương nhiên sẽ không mẫn cảm như vậy.

Mưu kế bị vạch trần, hắn không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ buông ra, “Ngươi tĩnh táo thật đáng sợ.” Sau đó ê ẩm địa đạo: “Rốt cuộc là ai mơ ước sắc đẹp của ngươi? Ta diệt cửu tộc của hắn.”

Ta mắc cười, “Nhiều lắm, ta đều muốn không nhớ nữa.” Ta thở dài một tiếng: “Bất quá, bên cạnh ngươi nhiều mỹ nữ như vậy, ta cuối cùng không thể diệt cửu tộc a? Trước kia ta chưa cùng ngươi chung một chỗ, ngươi tìm các nàng ta có thể không ngại. Chính  là hiện tại. Ngươi vẫn còn theo các nàng chung một chỗ, ta bắt đầu hoài nghi sức quyến rũ bản thân.”

Nghe ta nói như vậy Tề Hạo đang ủ rũ lấy lại tinh thần, “Sau này sẽ chỉ có một người, độc sủng hoàng hậu.”

Ta xoay tròn một cái thật đẹp, ngồi ở ghế thượng, “Ngươi muốn ta tha thứ ngươi có thể, bất quá..” Ta hôm nay thật tốt làm khó dễ ngươi.

“Bất quá cái gì?”

“Ta muốn …..”

“Phải như thế nào?” Hắn là hoàng đế, cái gì cũng có thể lấy được, chính  là ta muốn, hắn lấy không được. Kỳ thật cũng không phải cái gì nan lấy, chỉ cần có tâm.

“trăng trên trời.” Yêu cầu này một điểm cũng không quá phận.”Ngươi có thể đem trăng trên trời bắt được trước mặt của ta ta liền tha thứ ngươi.”

“Ngươi cứ nói.” Đáp ứng như vậy dứt khoát? Có âm mưu.

“Ta nói.”

Hắn cười gian trá.”Thật tốt nghỉ ngơi đi, buổi tối tới tìm ngươi.” Ách, ta như thế nào cảm giác được nói ngoại âm là buổi tối ngươi thảm, hiện tại nắm chặc thời gian nghỉ ngơi.

~~~~~~

Tại thời điểm ta chờ mong, hắn cũng không có tới. Bất quá hắn cũng không có triệu bất luận kẻ nào thị tẩm, suốt đêm xử lý triều chánh. Kỳ thật, ta có điểm biết hắn tại sao chưa có tới. Bởi vì tối nay không có trăng, hắn thực hiện ko được hứa hẹn, cho dù tới cũng sẽ bị ta đuổi ra.

Mưa dầm khí trời một mực giằng co vài ngày, Tề Hạo cũng cơ bản không có lộ diện. Ta tiếp tục sắm vai hoàng hậu xử lý chuyện vụn vặt trong hậu cung. Để cho ta đau đầu chính là, mỗi ngày ta còn đang ngủ đã có người tới thỉnh an. Thậm chí là mỗi ngày còn muốn đi cấp thái hậu thỉnh an, đầu ta cảm thấy lớn a. Rốt cục tại ngày thứ ba, ta lấy cớ thân thể không thoải mái hủy bỏ thỉnh an. Nếu ta thân thể không thoải mái, thái hậu bên kia cũng có thể không đi. Mặc dù không đi thỉnh an, chính là thái hậu cũng không có việc gì kêu ta qua, trên cơ bản nhất định là nói chuyện phiếm, ăn mỹ thực. Vốn nghĩ kêu Ngọc Tình tới làm bia đở đạn, Khổng Tước tiếc nuối nói cho ta biết, Ngọc Tình từ ngày thứ hai ta phong hậu đã đi ra ngoài cung.

“Dung nhi, Hoàng thượng mấy ngày nay đều ở ngự thư phòng nghỉ ngơi.” Thái hậu lại nói chuyện này cho ta, như thế nào nhàm chán như vậy a.

“Ân.” Ta chỉ là nhàn nhạt trả lời.

“Dung nhi, ngươi hôm nay là hoàng hậu, nhất định phải nghĩ biện pháp nắm tâm hoàng thượng. Một khi sinh hạ hoàng tử, có thể danh chánh ngôn thuận lập làm thái tử.” Ta sợ nàng, sao cứ nói vấn đề nhàm chán này nha. Ta hiện tại căn bản Vô Tâm tại trong cung, nhất tâm muốn xuất cung, sinh hài tử làm cái gì? Cho dù có tiểu hài, ta cũng không hy vọng hắn làm cái gì thái tử, tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mệt mỏi quá.

Ta cười nhạt: “Dung nhi bây giờ tuổi còn trẻ, không cần phải gấp.”

“Thái hậu, Tuyết mỹ nhân cầu kiến.” Triệu cô cô đi vào bẩm báo. Tới đúng lúc, ta chuẩn bị đi.”Mẫu hậu, nhi thần cáo lui trước.”

“chờ chút, ngươi đến sau bình phong đi.” Thái hậu gọi ta lại, chỉ chỉ bình phong, ta không tình không nguyện qua đó trốn.

Chỉ chốc lát, chợt thấy Triệu Tử Tuyết khóc nức nở nói: “Chất nữ cấp bác thỉnh an.”

Thái hậu nhàn nhạt lên tiếng, “đứng lên, ngồi đi.”

Ước chừng là Triệu Tử Tuyết không đứng dậy, thái hậu lại nói: “Đứng lên.” Ngữ khí rõ ràng không thế nào hiền lành.

“Bác, ngươi cấp cho ta làm chủ a.” Nàng vừa nói nghẹn ngào đứng lên.

Thái hậu không nhịn được hỏi: “Ngươi thế nào?”

Triệu Tử Tuyết khóc nói: “Bác, từ sau khi ta bị biếm làm mỹ nhân, Hoàng thượng chưa từng có triệu kiến qua ta.” Tranh thủ tình cảm tranh đến nơi này a.

“Sao, đó là do hắn ta trông nom ko được.” Thái hậu một bộ không liên quan mình nói.

“Bác, ngài là thái hậu a, ngài cũng không trông nom Tuyết nhi? Ngài chẳng lẽ nhìn tiện nhân Mạc Liễm Dung khi dễ trên đầu ta?” Ngươi mới tiện..

‘ ba ’ – một tiếng, thái hậu tức giận đến môi trắng bệch, một cái tát đánh vào trên mặt nàng. Triệu Tử Tuyết bụm mặt, không tin nhìn thái hậu, thái hậu lạnh lùng nói: “Nàng là Tề quốc quốc mẫu, ngươi cư nhiên dám mắng nàng, lời này để cho người khác nghe xong, đó là tử tội.” Xứng đáng, đánh chết cũng xứng đáng.

“Bác, ta biết sai lầm rồi, ta đáng chết. Chính là hoàng hậu.. Nàng ngồi trên vị trí mà ai cũng muốn chiếm, nàng thật là đáng sợ. Nếu như nàng đối phó ta, ta đây không phải…” Đó là xứng đáng, cũng là các nàng tự tìm, nếu như ta không động tay sẽ chờ rơi vào hố cát sao.

Thái hậu vẫn một bộ sự không liên quan mình: “Việc này ta trông nom không được, ban đầu nàng người mang long tử, ngươi nói với ta đây không phải. Cứ thế ta mơ hồ xóa hài tử của nàng, hiện tại nàng muốn trả thù ngươi đó là chuyện của các ngươi.”

Triệu Tử Tuyết bị thái hậu đe dọa, khóc thảm hại hơn, “Bác, ngươi phải cứu ta. Ban đầu là Mai phi nói cho ta biết nàng mang thai, làm cho ta nói với ngài, ta cũng không cảm kích.” Trong tay ta rung lên, Mai phi? Ta theo nàng có cừu oán sao? Ban đầu không có người nào biết ta và Tề Hạo quan hệ, theo lý thuyết nếu như nàng muốn hại ta, biết ta có có bầu nên tố giác, tại sao muốn thông qua Triệu Tử Tuyết nói cho thái hậu? Nhưng là có thể khẳng định, cái…này Mai phi nhất định là muốn hại ta. Mai phi a, thiệt thòi ta nghĩ tha thứ ngươi, nguyên lai ngươi mới là phía sau màn độc thủ.

“Ngươi cứ nói đứa bé kia của Nhã Nhược?” Thái hậu nhìn Triệu Tử Tuyết, vẻ mặt khó có thể tin nổi.

“Phải” lòng ta rùng mình, nàng rốt cuộc là tại sao muốn như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui