Hoàng Hậu Chỉ Giỏi Làm Nũng


Khương Uyển Như là con thiếp thất, từ nhỏ tiểu nương đã răn dạy nàng ta.

“Lúc nên nhịn thì tận lực mà nhịn, lúc nên tranh thì cũng phải tranh không nương tay”.

Vậy nên dù nàng ta vừa nghĩ tới cảnh Khương Uyển Ngưng đang sung sướng hưởng thụ địa vị chính thất trong Vương phủ thì lòng đã ghen ghét tới đổ máu, nàng ta vẫn thuận theo tâm ý của phụ thân, đến phủ Tĩnh vương thăm vị đích tỷ này.

Đều nghe nói Khương Uyển Ngưng từ sau khi rời xa Tĩnh vương thì luôn vô cùng an tĩnh ở trong phủ, không có chuyện gì thì liền đóng cửa không tiếp ai.

Người ngoài có thể không hiểu, nhưng Lăng Chi là người thân cận bên cạnh thì biết rất rõ.

Chủ tử nàng càng hoảng loạn thì ngoài mặt càng lạnh nhạt như không, người như đã cắt một phần hồn vía đi theo Vương gia rồi.

Lăng Chi nhìn mà không khỏi buồn lo.

Có điều, hôm nay có cứu tinh là Nhị tiểu thư tới thăm, lúc còn trong khuê các hai người thân thiết vô cùng, hẳn chủ tử sẽ bớt suy nghĩ đi một chút.

Nghĩ đến đây, nụ cười của nàng đối với Khương Uyển Như cũng thật lòng hơn.

“Nhị tiểu thư mời vào, chủ tử của nô tì đang đợi người ở bên trong.


Khương Uyển Như lại không bước vào ngay mà bất ngờ dừng lại trước mặt Lăng Chi.

Hai mắt nàng ta cong cong, đôi môi phấn hồng nở nụ cười dịu dàng như nắng xuân.

"Những ngày qua Vương gia không ở đây, may nhờ có ngươi chăm sóc trưởng tỷ, nếu không ta chắc chắn sẽ không an tâm để đám gia nhân xa lạ trong Vương phủ hầu hạ nàng.

"

Lăng Chi không nhịn được cảm thán, nhị tiểu thư quả thật rất quan tâm đến chủ tử.

"Nhị tiểu thư quá lời, là chuyện nô tì nên làm.

"
Khương Uyển Như nhìn xung quanh, không thấy ai, cả sân đều vắng lặng, nàng ta mới rút chiếc túi thơm thêu hoa hải đường bên hông ra.

"Đây, ta thưởng cho ngươi đó.

Ngươi là người bên người trưởng tỷ, không thể ăn mặc quá sơ sài được.

Lăng Chi ở bên người Khương Uyển Ngưng đã lâu, có được không ít đồ tốt.

Vả lại nàng cũng không phải mới gặp Nhị tiểu thư lần đầu cho nên không hề nghĩ ngợi mà tạ ơn rồi nhận lấy.

Vì phải cúi gập mình khi hành lễ nên nàng không hề biết nụ cười thánh thiện của Khương Uyển Như thoáng hiện lên vẻ ác nghiệt.

“Được rồi, vậy ta đến tâm sự với tỷ tỷ một lát.



Khương Uyển Ngưng đang dựa trên đệm mềm mà nghỉ ngơi.

Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đến mức đã khắc sâu này tiến đến, nàng mới chầm chậm mở mắt ra.

Thanh âm mềm mại như sương đọng phù dung.

“Nhị muội.


Khương Uyển Như không bỏ qua lễ tiết mà cẩn thận đoan trang hành lễ, sau khi xong thì mới tiến đến bên cạnh Khương Uyển Ngưng.

Nàng ta tỏ vẻ lo lắng sốt ruột.

“Sao trưởng tỷ lại gầy đi nhiều như vậy? Đám nô tài không hầu hạ chu đáo hay sao?”
Dứt lời còn quay ra trừng mắt với đám Lăng Chi, nào còn dáng vẻ hoa sen trắng hiền lành như vừa rồi.

Nô tì trong phòng hoảng sợ, nhất tề quỳ xuống.

“Chúng nô tì không dám.


Khương Uyển Ngưng cười nhẹ, phất tay cho bọn chúng lui ra.

“Không sao.


Khương Uyển Như thoáng nhíu mày.


“Trưởng tỷ có thể rộng lượng bỏ qua, nhưng muội sao có thể để đám người đó trèo lên đầu lên cổ trưởng tỷ mà ngồi chứ.


Dứt lời, nàng ta quay sang nắm lấy tay Khương Uyển Ngưng.

“Trưởng tỷ, hay là tỷ bỏ hết đám nô tì này đi.

Phụ thân nói mấy ngày tới muội nên ở lại bên tỷ, cứ để muội chăm sóc tỷ là được.


Khương Uyển Ngưng nhớ tới một phần ký ức tương tự trong quá khứ kia.

Quả nhiên chỉ nửa giây sau, Khương Uyển Như lên tiếng y như đúc.

“Ngay từ miếng ăn giấc ngủ, cứ để muội lo liệu hết.

Lát nữa muội sẽ hỏi xem phòng bếp ở đâu, rồi cũng đầu bếp thảo luận một chút, nhất định phải bồi bổ cơ thể trưởng tỷ lại như xưa.


Nàng ta nhìn như thực lòng vì Khương Uyển Ngưng mà suy nghĩ.

“Tỷ tỷ trước khi thành thân vẫn luôn yếu ớt, e là khó có thai, phải chú ý sức khoẻ nhiều hơn mới được.

Dù sao Tĩnh vương cũng không thể không có con nối dõi…”
Khương Uyển Như hoàn toàn không nhận ra trong ánh mắt trong trẻo của Khương Uyển Ngưng không phải là cảm động mà chỉ có sự lạnh lẽo.

Nàng giống như thật sự có chút chán nản mà thở dài.

“Đúng vậy nhỉ…”
Khương Uyển Như lại tự biên tự diễn một hồi, phát hiện Khương Uyển Ngưng rũ mắt chăm chú nhìn mình, nàng ta mới dừng lại.

“Là muội muội không có phép tắc rồi, còn tự lo nghĩ mọi chuyện cho trưởng tỷ, trưởng tỷ có giận muội không? Muội cũng chỉ muốn tốt cho trưởng tỷ thôi.


Tốt cho trưởng tỷ.


Đời trước chính lý lẽ này đã đẩy từng bước nàng vào vực sâu vạn trượng.

Khương Uyển Ngưng đã trọng sinh.

Nàng vẫn luôn cho rằng thứ muội thật tâm đối xử với mình, bị nàng ta thao túng thành hạng đàn bà ngu muội ghen ghét lung tung, cùng trượng phu đối đầu, đến lúc chàng rời đi bọn họ vẫn còn đang chiến tranh lạnh với nhau.

Sau khi rời xa Triệu Hoằng, nàng thật sự không còn ai để ỷ lại nên đối với Khương Uyển Như càng là mười phần dựa dẫm, việc gì cũng để nàng ta làm chủ thay.

Ban đầu nàng vẫn thấy thu mình lại để thứ muội bảo vệ rất tốt, nhưng dần dần thì nàng bắt đầu hơi khó chịu, nàng nhận ra mình đã mất tự do.

Nhưng cho dù là vậy, chỉ cần Khương Uyển Như dùng câu ma chú “tốt cho trưởng tỷ” kia nàng liền tha thứ.

Thậm chí có đôi lúc nàng còn tự trách.

“Đó là muội muội mình, máu đào hơn nước lã, nàng dù làm gì cũng là tốt cho mình thôi.


Sự áy náy của nàng khi đó đã giúp vị “muội muội tốt” này có cơ hội tăng nhân mạch trong phủ, chậm rãi thu phục lòng người, cuối cùng còn thành công ném đá dấu tay mà để nàng tiếp xúc với người bị mắc bệnh dịch.

Cái chết đến rất nhanh, nhanh đến mức nàng đau đớn.

Nếu hỏi có hận hay không, chắc chắn là rất hận, hận đến mức nàng không thể siêu thoát, một mảnh u linh luôn bám trụ lại trần thế.

Có lẽ là trời xanh có mắt, một ngày kia nàng đột ngột tỉnh lại.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận