Hoàng Hậu Chỉ Giỏi Làm Nũng


Hôm sau Triệu Hoằng phải vào cung báo cáo chuyện chiến sự.

Khương Uyển Ngưng đang ngủ ngon lành, nghe thấy tiếng chàng sột soạt rời giường thì cũng giật mình lòm còm bò dậy theo.

Hai mắt của nàng vẫn khép hờ, cái đầu nhỏ lâu lâu lại theo quán tính mà gục lên gục xuống như con lật đật.

“Ưm, chàng đi đâu thế…”
Triệu Hoằng quay đầu nhìn nàng, vốn thấy Khương Uyển Ngưng vẫn thèm ngủ thì chàng đã cố không đánh thức nàng dậy mà đi trước, ai dè vẫn là tạo tiếng động rồi.

Có lẽ là võ công của chàng vẫn chưa đủ cao siêu.

Chàng có chút áy náy mà hỏi.

“Nàng bị ta đánh thức sao?”
Khương Uyển Ngưng che miệng ngáp một hơi.

“Không ạ.



Nhìn triều phục mà Triệu Hoằng mặc trên người, Khương Uyển Ngưng mới chợt nhớ ra, Triệu Hoằng là tướng quân về triều, theo lý phải vào cung bẩm báo ngay, vậy mà chàng lại trì hoãn cả một ngày trời vì ở bên nàng.

Cũng không biết có bị hoàng thượng khiển trách không nữa.

Khương Uyển Ngưng giúp chàng vuốt phẳng nếp gấp trên áo, dò hỏi.

“Phu quân hôm nay mới đi yết kiến phụ hoàng thì có bị muộn không ạ?”
Triệu Hoằng hiểu được điều nàng băn khoăn.

Có điều sự thật lại hoàn toàn khác.

“Ta vừa từ Tây Lương trở về, có nguy cơ bị nhiễm dịch nên phải chờ một ngày mới được vào diện thánh.


À, té ra là hoàng thượng đề phòng con trai cưng bị bệnh ngoài cung rồi đem nguồn bênh vào lây cho ông.

Ủa, thế sao chàng vừa về đã ôm ôm ấp ấp nắm tay nắm chân với nàng rồi? Cái tên này chỉ lo cho cha chàng còn thê tử chàng thì mặc kệ hả?
Khương Uyển Ngưng bực bội, khổ công nàng còn đi lo chàng bị hoàng thượng la mắng.

“Thế sao hôm qua phu quân còn ôm thiếp rõ lâu thế?”
Triệu Hoằng lạnh lùng thản nhiên đáp.

“Nàng thì không cần.


Khương Uyển Ngưng nhìn thái độ của chàng mà ngớ người, gì cơ, thiếp chết thì được mà cha chàng thì không được? Cho nên cái tên này không hề có tình cảm sâu nặng với nàng như với cha hắn?
Cơ mà không đúng, dù cho kiếp trước sau khi nàng chết mười năm cũng không thấy Triệu Hoằng cưới kế thất, cam tâm tình nguyện làm một hoàng đế không con không cái bị người đời lên án.

Chẳng lẽ đó không phải là do hắn có tình cảm đặc biệt gì với người vợ đầu như người ta đồn mà đơn giản là vì hắn muốn thế sao?
Hay hắn có vấn đề với… Khương Uyển Ngưng không dám tin mà nhìn xuống nơi khó nói nào đó, gương mặt nàng ửng lên, vô lý, nàng đã kiểm nghiệm sức mạnh tràn trề của chỗ đó rồi mà.


Thế, thế thì rốt cuộc tại sao nhỉ?
Khương Uyển Ngưng nhíu mi, nàng không hề nghĩ có một ngày lại nghi ngờ tình cảm của người bên gối mình.

Nàng vốn là người suy nghĩ đơn giản, ít đề phòng ai, bỗng có một ngày nàng vô tình nhận ra phu quân mình hình như không để tâm đến mình như nàng vẫn nghĩ, cảm giác giống y như kiếp trước, ngay khoảnh khắc nàng biết Khương Uyển Như hại chết mình vậy.

Bị phản bội.

Chẳng lẽ Triệu Hoằng hắn chỉ lợi dụng nàng để đăng cơ kế vị? Cho nên… với hắn nàng sống chết thế nào cũng không thể bằng tên hoàng đế kia là phụ thân ruột rà máu mủ đẻ ra hắn, là người thân duy nhất còn lại của hắn? So ra thì nàng bất quá cũng chỉ là một thê tử với nhà mẹ đẻ vững chắc để phò tá hắn bước lên ngôi cao mà thôi.

Chỉ mới nghĩ đến đây, trái tim nàng đột nhiên căng tức đến mức khó thở.

Phát hiện Triệu Hoằng có thể đã không thật lòng với mình hóa ra lại có thể khiến nàng hoảng hốt đến thế.

Khương Uyển Ngưng cũng chợt nhận ra, dường như đã sống lại một đời mà nàng vẫn chưa nhìn rõ được tình cảm của nàng như nàng nghĩ.

Ngay sau khi tỉnh lại, nàng vẫn luôn khắc sâu chuyện hắn thủ tiết vì nàng đến chết kia, có lẽ vì ơn nghĩa quá lớn, nàng chỉ nghĩ đến sẽ cứu hắn, sẽ bảo vệ hắn, thậm chí sẽ trở thành phụ tá đắc lực của hắn, hoàn toàn bỏ qua chuyện tình cảm của hai người sẽ ra sao.

Nàng cho rằng bọn họ ở bên nhau là chuyện đương nhiên, chỉ khác lần là lần này hai người sẽ yên ổn sống tốt, có thể là lúc thích hợp nàng sẽ sinh cho hắn mấy củ khoai nhỏ, cuối cùng thì cùng nhau già đi, vậy mà –
Triệu Hoằng bất chợt quay lại, vốn muốn nhắc Khương Uyển Ngưng đi ngủ thêm một lát, nhưng đã vô tình bắt gặp giọt nước trong suốt run rẩy trong mắt nàng.

Chàng ngỡ ngàng, hàng mày đẹp sít lại gắt gao.


“Sao thế? Nàng bị mệt ở đâu à?”
Khương Uyển Ngưng quay đầu đi, không thể để cho hắn nhìn thấy bộ dạng nàng rơi lệ, đã không được yêu thương thật lòng thì thôi, còn để hắn phải làm bộ làm tịch dỗ dành nàng làm gì, nàng cũng đâu cần tình cảm người ta bố thí.

“Không có gì.


Khương Uyển Ngưng đảo mắt, cố gắng kìm nén giọng nói nghẹn ngào của mình trong cổ họng, bình tĩnh nói.

“Vương gia đi trước đi ạ.


Ai cũng có thể gọi hắn là “Vương gia” được, nhưng nếu người đó là Khương Uyển Ngưng thì lại là một tình thế hoàn toàn khác.

Nàng chỉ gọi chàng như vậy mỗi khi đang tức giận, hơn nữa lửa giận còn phải rất lớn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận