Nàng có lúc cực kì ngoan ngoãn, nhưng cũng có lúc rất là cứng đầu, hay giận dỗi lại còn ham chơi, đã thế lại còn thích vòi vĩnh phu quân này nọ.
Nếu chàng ngơi ra một lát là nàng liền ấm ức, nếu bị chàng lăn lộn thì nàng lại mệt, chỉ có hai người ôm ôm hôn hôn nhau cả ngày thì ai đó lại hỏi những câu kiểu như “phu quân đã bị cách chức rồi sao?” hoặc gì đó tương tự để ép chàng đi làm việc.
Chàng không biết phu thê nhà khác có giống phu thê nhà mình không, đại loại khi vừa mới thú thê, chàng đã vỡ lẽ hoá ra trên đời còn có một cô nương như thế.
Ngang ngược, cảnh vẻ, sợ xấu sợ khổ, ngoài biết làm nũng ra thì chẳng biết làm gì --
Nhưng chàng tự nhủ bản thân đã lấy nàng, dù có không thật tâm yêu thương nhưng vẫn sẽ đối tối với nàng, quan tâm chăm sóc nàng.
Ấy vậy mà thời gian trôi đi, dần dần tiểu cô nương nũng nịu đáng yêu ấy đã trở thành mảnh thịt nơi đầu quả tim của chàng lúc nào không hay.
Chàng vốn luôn trưng bộ mặt lạnh tanh với mọi người, nhưng mà chỉ cần Khương Uyển Ngưng xoắn xuýt một chút đã khiến chàng mất hết cả bình tĩnh, vội vàng lo lắng xem nàng bị làm sao.
Triệu Hoằng dần phát hiện bản thân đang bị chi phối bởi một thứ tình cảm xa lạ mà chàng chưa từng biết tới, chàng cảm nhận được sự ấm nóng dễ chịu của nó, băng giá trong lòng đều bị ủ cho tan ra.
Chàng bắt đầu tham lam cảm giác đó, nhưng càng có được nhiều sẽ càng cần nhiều hơn, chàng bị Khương Uyển Ngưng dung túng dỗ dành, giống như đã trở nên nghiện.
Triệu Hoằng tự biết bản thân đã phạm phải điều tối kị, chàng cần tránh xa chất gây nghiện ra.
Thế nhưng cơ thể chàng đã quen với bông tuý hoa tâm đó, chẳng dứt đi được.
Chàng ảo não, tự trách bản thân mềm yếu rồi nhốt mình trong thư phòng rồi quyết chí nghiên cứu y thư từ cổ chí kim.
Làm sao để không bị thê tử ảnh hưởng nữa, làm sao để hôn mà tim không đập nhanh, làm sao để không muốn làm chuyện cá nước mỗi đêm với thê tử của mình…
Nhưng chàng tìm mỏi mắt cũng chẳng thấy y thư nào giải đáp được cho chàng cả.
Chàng trầm ngâm gập sách, có lẽ vấn đề này quá sâu sắc, y sĩ là người trần mắt thịt thì không nhìn ra được.
Người ta đều nói ngu dốt không đáng sợ, giấu dốt mới là căn nguyên vấn đề.
Chàng tự nhận thấy mình cũng đã không giấu dốt, chàng đã thành thực xa cách thế tục, dấn thân vào con đường nghiên cứu đầy chông gai bể khổ mà không được chạm vào thê tử năm ngày nay rồi.
Thế nhưng việc này có hơi vô nghĩa, chàng vừa phải nhịn đau xa thê tử mà còn chẳng tiếp thu được gì hữu ích cả.
Chuyện mất mặt xấu hổ như vậy đành phải bị chôn giấu cả đời thôi.
Dù sao thì sĩ diện của một người làm phu quân không cho phép chàng tiết lộ điều này với Khương Uyển Ngưng dù chỉ nửa chữ.
Nhưng hình như thê tử lại giận dỗi chàng vì chuyện chàng lén tự cứu mình này.
Nàng dùng vẻ mặt vô tội nhất trên đời để hỏi về chính tội lỗi mà nàng đã gây ra.
Triệu Hoằng bỗng chốc chẳng biết trả lời ra sao cả.
Chàng nhíu mày, mím đôi môi mỏng lại, ra chiều suy nghĩ lung lắm.
Khương Uyển Ngưng nghển cổ chờ đợi.
Chàng càng trở nên bối rối hơn.
Sau một hồi câm lặng, Triệu Hoằng rốt cuộc cũng phun ra được ba chữ.
“Không có gì.
”
Khương Uyển Ngưng: “…” Thiếp mà tin là chết liền.
Cơn tò mò của Khương Uyển Ngưng ngày càng lớn hơn, rốt cuộc là chuyện gì mà cần bí mật đến thế?
Vẻ mặt quyết tâm truy xét đến cùng của nàng hiện lên, Triệu Hoằng vừa thấy thì đã đóng băng cả biểu cảm, chàng sợ nàng định hỏi sâu xa tường tận nên ngay lập tức lạnh nhạt nói.
“Ta có việc đi trước, nàng đi ăn nốt đi.
”
Phải giấu đến cùng!
Khương Uyển Ngưng chỉ kịp nhìn thấy một tà áo bay phấp phới.
Khương Uyển Ngưng: "! " Chạy nhanh quá nhỉ?
Nhưng Khương Uyển Ngưng mà chịu để yên thì đã không phải là Khương Uyển Ngưng rồi.
Nàng nhân lúc Triệu Hoằng xuất phủ, cùng Lăng Chi lén lút đột nhập thư phòng của chàng.
Thư phòng của Tĩnh vương là cấm địa với tất cả hạ nhân trong phủ, còn đối với Khương Uyển Ngưng thì lại luôn mở cửa chào đón.
Có được quyền lợi này rồi thì thay vì nói “đột nhập”, đúng hơn là nàng quang minh chính đại mở cửa xông vào.
Khương Uyển Ngưng dùng tư thế vợ cả đi bắt gian mà ra lệnh.
“Đi, lục soát thư phòng, nhất định phải tìm ra cuốn sách mà Vương gia say mê mấy ngày hôm nay.
”
Lăng Chi vâng dạ, vừa làm vừa cảm thán, làm Vương phi quả thật là bận rộn, không chỉ phải ghen với một cuốn sách mà còn phải tự tay đi tìm kiếm con hồ ly tinh này nữa chứ.